Anh Thảo Trong Gió

Chương 10

Lôi Hạo làm việc hiệu suất rất cao, không chỉ thay Tiểu Mễ tìm khóa học mà còn tìm hiểu cả chương trình học, học phí, hơn nữa còn liệt kê ra thành một danh sách, nhằm giúp Tiểu Mễ so sánh để lựa chọn.

Liền sau đó chuyện Tiểu Mễ chuyển tới ở chung cũng được tiến hành.

Tiểu Mễ đem chuyện cùng Lôi Hạo chính thức kết giao nói cho Kiều cùng Khải, cậu còn đem nhẫn ra cho bọn hắn xem.

Cả hai người đều cảm thấy mừng thay cho Tiểu Mễ vì rốt cục tâm nguyện của cậu cuối cùng cũng được thực hiện.

“Hắn nếu dám khi dễ mày, cứ nói cho tao, tao tuyệt không tha cho hắn.” Khải nói như vậy.

“Sẽ không đâu.”

“Chọc mày một câu cũng không được sao!”

Tiểu Mễ lắc đầu, cậu tin tưởng Lôi Hạo, biết Lôi Hạo nhất định sẽ một lòng một dạ đối với mình.

Kiều ôm lấy Tiểu Mễ: “Thật sự không muốn...”

Tiểu Mễ nhìn căn phòng thân thiết với mình trong ba năm, trong lòng thực có chút bùi ngùi, nhưng vẫn là đối với cuộc sống mới trong tương lai vô cùng hi vọng.

Lôi Hạo đặc biệt xin phép đến Lan Quế Phường cùng mọi người liên hoan, xem như tiệc tiễn mừng Tiểu Mễ.

Nhìn xe hơi màu đen của Lôi Hạo biến mất trong tầm mắt, bạn bè của Tiểu Mễ đều ở trong lòng chúc phúc cho bọn họ.

Buổi tối, Lôi Hạo cùng Tiểu Mễ dọn dẹp lại nhà cửa.

“Phòng khách phải làm sao bây giờ?” Tiểu Mễ hỏi.

Lôi Hạo ra vẻ nghiêm túc: “Không được ngủ ở đó, nếu có cãi nhau cũng không được đuổi anh.”

Tiểu Mễ bị lời nói Lôi Hạo chọc cười: “Đã biết.”

Trong lúc thu dọn, Tiểu Mễ tìm được khung ảnh thủy tinh trước đây đã mua, Tiểu Mễ cầm lấy đưa cho Lôi Hạo.

“Anh Hạo, cái này tặng cho anh.”

Lôi Hạo nhận lấy nhìn kĩ: “Rất đẹp nha.”

“Đây là em mua lúc nhận được tháng lương đầu tiên, lúc ấy nghĩ sẽ tặng cho anh, sau lại...”

Lôi Hạo ôm lấy Tiểu Mễ: “Hiện có thể đưa cho rồi đúng không!”

“Ừ.”

Lôi Hạo lấy ảnh chụp của mình, bỏ vào trong khung ảnh, Lôi Hạo trong ảnh, một thân là tây trang màu đen, anh khí bức người.

Tiểu Mễ vô cùng thích, đem khung ảnh đặt nơi dễ thấy ở trên giá sách.

Tiểu Mễ cũng chưa nghĩ đến việc bắt đầu chương trình học, Lôi Hạo cũng không sốt ruột chuyện này, thế nhưng hắn muốn Tiểu Mễ bỏ việc đang làm.

“Đừng đi làm ca đêm nữa, như vậy em rất vất vả.” Lôi Hạo đau lòng cho thân thể Tiểu Mễ.

Tiểu Mễ không đồng ý, thứ nhất đồng nghiệp ở công ty vệ sinh đối xử với cậu rất tốt, đột nhiên lại nghỉ việc, cậu cũng rất luyến tiếc, vả lại công việc này cũng không tệ.

Lôi Hạo có điểm bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu nhượng bộ.

Tiểu Mễ lúc rảnh rỗi thường lo lắng suy nghĩ mình thích gì, muốn học cái gì.

Lôi Hạo lo lắng khi Tiểu Mễ tan ca đêm, rạng sáng đều lái xe đi đón cậu. Tiểu Mễ không muốn, cậu biết công việc của Lôi Hạo rất vất vả, cần phải ngủ đủ giấc, nhưng cậu có khuyên cũng không khuyên được Lôi Hạo.

Cuối cùng Tiểu Mễ quyết định trước tiên học bổ túc một chút chương trình trung học. Vì thế cậu ban ngày đi làm ở nhà sách, ban đêm mỗi ngày đều đến trường học.

Lôi Hạo hi vọng Tiểu Mễ có thể chuyên tâm học tập, tất nhiên sẽ không muốn cậu làm thêm, cho nên cực lực khuyên cậu không nên làm công việc vệ sinh nữa.

“Thân thể em không có vấn đề gì đâu, anh yên tâm đi.”

Lôi Hạo không muốn: “Học hành xong rồi tiếp tục làm cũng không muộn, cho dù muốn kiếm tiền cũng không cần phải vội vã như vậy.”

“Còn không biết có thể học tốt hay không đâu!” Tiểu Mễ từ trường học trở về, cảm thấy vô cùng áp lực, có chút mất tin tưởng.

Lôi Hạo ôm Tiểu Mễ cổ vũ cậu: “Nhất định không thành vấn đề.”

Lôi Hạo biết được tên thật của Tiểu mễ, vốn định gọi tên đó, lại bởi vì thời gian lâu đều gọi là “Tiểu Mễ”, lúc này đã quen miệng.

Đối Tiểu Mễ mà nói, thoát khỏi ngày xưa của chính mình, tên “Tiểu Mễ” kia cũng coi như đã thành quá khứ, hiện tại Lôi Hạo gọi “Tiểu Mễ” như một tên gọi yêu thương.

Hơn nữa Lôi Hạo còn có một cách gọi yêu thương khác để gọi người yêu mình, khi bọn hắn ôm nhau, nói chuyện phiếm hoặc thổ lộ lời yêu đương, Lôi Hạo thường gọi Tiểu Mễ là “Tiểu khả ái”.

Hai trái tim đều hướng về nhau.

Những điều không hiểu về Lôi Hạo, Tiểu Mễ liệt kê thành danh sách, muốn Lôi Hạo trả lời.

Ở  phòng đọc sách, Lôi Hạo cầm lấy danh sách, kinh ngạc nói: “Nhiều như vậy sao?”

Tiểu Mễ gật đầu: “Đúng vậy, em muốn hiểu thêm về anh thôi!”

“Hiểu thêm...” Lôi Hạo ôm Tiểu Mễ ngồi ở trên đùi mình, nhìn cậu, lại nhìn danh sách: “Hiểu thêm nhiều như vậy làm gì?”

“Em đương nhiên là muốn hiểu anh nhiều thêm một chút a!” Tiểu Mễ nghĩ, đã là người yêu, nếu những thứ người đó thích cũng không biết, thật không xứng tí nào.

Lôi Hạo cầm lấy danh sách Tiểu Mễ đã liệt kê, một tay điểm chóp mũi Tiểu Mễ: “Tiểu khả ái của anh, nếu em muốn hiểu thêm về anh...Không bằng...Chúng ta đổi chỗ cần tìm hiểu, tìm hiểu từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, càng ngày càng hiểu nha...” Nói xong, Lôi Hạo một tay ôm lấy Tiểu Mễ, để cậu dựa vào vai, đứng lên đi ra khỏi thư phòng.

Tiểu Mễ nhận ra ý đồ đen tối của Lôi Hạo, đánh nhẹ lưng lôi Hạo kêu lên: “Em không phải ý này!”

“Em không phải muốn hiểu biết thêm về anh sao? Vậy thì từ trong ra ngoài sẽ hảo hảo biết nha.”

Tiểu Mễ được đặt trên giường trong phòng ngủ, ở trong lòng Lôi Hạo phí công vô ích phản kháng, “Em không phải là ý tứ này mà...”

“Tiểu khả ái của anh...”

Một ngày nọ, Lôi Hạo lái xe đi đón Tiểu Mễ tan ca đêm. Xe đi ngang qua chợ đêm, nhìn đến quán cháo cá bán khá đắt, Lôi Hạo nhất thời động tâm, dừng xe lại đi qua mua một hộp, để Tiểu Mễ ăn khuya.

Xe đi qua khu buôn bán, chạy gần tới khu cao ốc mà Tiểu Mễ làm việc, Lôi Hạo phát hiện cách đó không xa có một đám đông tụ tập, sau đó hắn còn thấy được xe cứu thương tới.

Lôi Hạo xuống xe đi đến xem đã xảy ra chuyện gì.

Khi đã thấy rõ được nhóm người mang người bệnh ra thì Lôi Hạo nghe được tiếng gọi: “Tiểu Mễ, Tiểu Mễ.”

Lôi Hạo vô cùng kinh ngạc, trong đầu cơ hồ trống rỗng, hoàn toàn không thể tin những gì trước mắt là sự thật, khẩn trương đến nỗi tim đập liên hồi, từng trận từng trận vô cùng lo lắng.

Lôi Hạo đuổi theo phía sau xe cứu thương đến bệnh viện gần nhất.

Tiểu Mễ lập tức bị đưa vào phòng cấp cứu, Lôi Hạo chỉ có thể ôm lấy đầu ngồi bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi.

Vài cảnh sát đi tới, vỗ vỗ vai hắn, Tiểu Mễ sau khi tan tầm thì gặp cướp bị đánh trọng thương, sau đó họ liền rời đi, lưu lại một mình Lôi Hạo ở lại chờ.

Lôi Hạo lúc này hối hận không thôi, nếu không đi mua cháo cá, đến sớm một chút, có lẽ chuyện này đã không xảy ra.

Bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, Lôi Hạo lập tức xông đến: “Bác sĩ, em ấy thế nào rồi?”

“Cậu là người nhà bệnh nhân?”

“Đúng! Đúng! Em ấy...”

Bác sĩ nói: “Bệnh nhân bị đánh trúng gáy, khiến cho não bị xuất huyết bên trong, hiện tại đã tạm ổn, nhưng nếu cậu ta vẫn tiếp tục hôn mê bất tỉnh, chúng tôi cũng không có cách nào tiếp tục chữa trị, chỉ có thể tiếp tục quan sát tình huống, cậu ta bây giờ vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm... “

“Xuất huyết não...”

“Chúng tôi đã chuyển bệnh nhân đến phòng bệnh, cậu ta cần được tiếp tục quan sát bệnh tình, mời anh đi làm thủ tục nhập viện...” Lúc sau bác sĩ nói cái gì, Lôi Hạo cũng không nghe rõ, sau đó chỉ thất thần theo y ta đến quầy làm thủ tục nhập viện, hoàn thành xong liền trở lại ghế ngồi xuống chờ đợi.

Lôi Hạo che mặt, bật khóc, nước mắt theo khe hở bàn tay, rớt trên sàn nhà.

Vừa nghĩ tới cuộc sống Tiểu Mễ đã trải quả, những đau khổ, hiện tại cậu cùng hắn yêu thương nhau. Cùng chung sống, còn chưa đem lại cho Tiểu Mễ những ngày vui vẻ hạnh phúc, liền xảy ra biến cố này. Bọn họ còn có rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành xong, còn có rất nhiều việc chưa cùng nhau làm, còn có rất nhiều lời hắn muốn nói...Lôi Hạo tâm lại khẽ nhói, nhớ lại những kỉ niệm.

Lôi Hạo ngồi chờ tại hành lang bệnh viện tới hừng đông, xuyên qua lớp cửa thủy tinh, hắn nhìn thấy Tiểu Mễ đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, đội ống trợ hô hấp, máy đo nhịp tim đang đều đều chạy.

Tâm Lôi Hạo nhói lên.

Tiếp theo hắn gọi điện thoại cho đội trưởng, xin nghỉ một ngày, sau đó đi ra thảo luận bệnh tình của Tiểu Mễ cùng với bác sĩ.

Bác sĩ đưa cho Lôi Hạo xem ảnh chụp não bộ Tiểu Mễ.

Chỉ vào hình ảnh, bác sĩ nói: “Cậu xem đi, máu bầm ở chỗ này...May mắn là không tổn thương bộ phận thần kinh nào, khối máu bầm này chỉ cần bỏ đi, bệnh nhân có thể từ từ hồi phục, nhưng phẫu thuật kiểu này rất mạo hiểm, huống chi là giải phẫu não bộ, bác sĩ cũng không chắc chắn...”

“Ý của ông là em ấy có thể khôi phục, em ấy có thể tỉnh!” Lôi Hạo kích động nói.

“Đúng, nếu phẫu thuật tốt, là có thể.”

“Có thể thôi sao...” Lôi Hạo sắc mặt trở nên u ám.

“Bác sĩ có thể làm cuộc giải phẫu như thế, thật sự không có nhiều...” Tiếp đó, bác sĩ nói rất nhiều, Lôi Hạo đều không nghe, chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn, lỗ tai ong tong không ngừng. Tiểu Mễ vẫn chưa thoát khỏi thời kì nguy hiểm, vẫn rơi vào trạng thái hôn mê như cũ.

Ngày hôm sau, Lôi Hạo nhớ tới công ty, hắn trước xin công ty cho nghỉ dài hạn, sau đó gọi điện thoại tìm thầy thuốc, hắn nghĩ: nếu bệnh viện này không có, có thể tìm ở bệnh viện khác, nếu không có, vẫn có thể tìm ở nước ngoài, cho dù tìm khắp thế giới, cũng nhất định phải tìm bác sĩ tốt nhất mổ cho Tiểu Mễ.

Nhưng trước hết phải nói như thế nào với công ty?

Lôi Hạo nghĩ tới Lý Hạo Vũ...Đây là thân chủ hắn bảo vệ hơn ba năm, tiếp xúc lâu ngày, có thể hiểu chút ít về nhau.

Cuối cùng hắn quyết định trước nói cho Tam công tử, Lôi Hạo nghĩ, mặc kệ y có từ chối, mặc kệ y biết chuyện sẽ phản ứng như thế nào? Nhưng nhất định đối với người cần được cứu chữa, Tam công tử nhất định sẽ thông cảm, có lẽ y biết bác sĩ về khoa não ở bệnh viện nào tốt, còn có thể giúp hắn mời được.

Tam công tử như thường lệ, xoay mặt nhìn về phía cửa sổ trong văn phòng, đưa lưng về phía Lôi Hạo, nghe Lôi Hạo thuật lại.

Lôi Hạo kể lại như thế nào quen biết Tiểu Mễ, hiểu nhau, thân phận của Tiểu Mễ, tuổi thơ bi thảm đã trải qua...Kể kể, ánh mắt Lôi Hạo đã đỏ hoe.

Ngay lúc Lôi Hạo kể đến một nửa, Tam công tử xoay người: “Chúng ta đi thôi!”

Lôi Hạo sửng sốt: “Đi đâu?”

“Bệnh viện, việc tiếp theo có thể ở trên xe nói tiếp.”

Sau khi vào xe, Tam công tử Lý Hạo Vũ tiếp tục nghe Lôi Hạo kể lại chuyện giữa hắn cùng Tiểu Mễ.

“Là như thế này...” Lôi Hạo kích động nói: “Tôi hi vọng có thể xin phép, tôi cần thời gian để chăm sóc em ấy, cần thời gian đi tìm bác sĩ, em ấy cần tôi, tôi nhất định phải ở bên cạnh em ấy...Chỉ là, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, nếu Lý thị biết bệnh viện nào có bác sĩ về chuyên khoa não tốt, có thể giới thiệu cho tôi, tôi muốn tìm bác sĩ tốt nhất...”

Trên khuôn mặt anh tuấn của Lý Hạo Vũ, lộ ra nụ cười thản nhiên, ngữ khí của y thực thong thả: “Tôi đối với chuyện của cậu, tin tôi, tôi tuyệt đối không thành kiến, nếu cậu cần nghỉ phép, tôi đồng ý, về phần bác sĩ, thực khéo tôi có biết một người...”

Lôi Hạo kinh ngạc nhìn Lý Hạo Vũ, nói không ra lời.

“Có lẽ, đây là một khảo nghiệm của ông trời, cố gắng vượt qua, ngày mai sẽ tốt đẹp hơn...” Lôi Hạo đột nhiên nghẹn ngào.

Lý Hạo Vũ vỗ vỗ vai Lôi Hạo: “Kiên cường một chút, hiện tại hắn cần cậu...”

“Cảm ơn...”

Lý Hạo Vũ lấy điện thoại di động ra, ấn dãy số, phân phó nói: “...Gọi điện thọai cho bác sĩ Chu, hỏi ông ta  có thời gian hay không, mời ông ta đến bệnh viện Thị Lập...Đúng, đưa xe đến đón...Ân, nói Tam công tử tìm ông ta.”

Lý Hạo Vũ muốn Chu sinh đến. Đây là một vị bác sĩ đã gần năm mươi tuổi, khí chất trầm tĩnh, ánh mắt hòa ái.

Bác sĩ trưởng khoa chữa trị cho Tiểu Mễ gặp bác sĩ Chu, lập tức tỏ thái độ cung kính.

Bốn người ngồi xuống, thảo luận bệnh tình Tiểu Mễ.

Cuối cùng, bác sĩ Chu nói: “Tôi đề nghị không cần chuyển viện, tôi sẽ mỗi ngày tới đầy khám cho cậu ấy...”

Đội trưởng nhận được tin Lôi Hạo Vũ nói, cho Lôi Hạo nghỉ phép dài hạn, đồng nghiệp cũng không hỏi han gì, điều này làm cho Lôi Hạo vô cùng an tâm cùng thoải mái.

Lôi Hạo mỗi ngày đến bệnh viện thăm Tiểu Mễ, thấy cậu vẫn hôn mê bất tỉnh, tâm trạng Lôi Hạo lại bất chợt thay đổi, một hồi cảm thấy hi vọng tràn trề, một hồi lại cảm thấy sợ hãi, thể xác cùng tinh thần đều chịu đủ dày vỏ, người gầy hẳn đi.

Rốt cuộc sau vài lần hội nghị, Tiểu Mễ bắt đầu được giải phẫu.

Lôi Hạo nhìn Tiểu Mễ bị đẩy vào phòng phẫu thuật, hai cánh cửa trắng bị đóng lại, đèn đỏ trên cửa sáng lên, Lôi Hạo ngồi bên ngoài lo lắng chờ đợi.

“Bác sĩ...” Lôi Hạo vội đi qua.

Bác sĩ Chu khuôn mặt bình tĩnh nói: “Chúc mừng! Cuộc phẫu thuật thực thành công...Còn chờ quan sát một thời gian, xem có di chứng hay không, cậu ấy hiện tại rất yếu...Chờ cậu ấy tỉnh lại, anh có thể gặp cậu ta...”

Lôi Hạo nhìn thấy Tiểu Mễ được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, mắt vẫn nhắm.

“Tiểu Mễ...”

Một ngày sau, Lôi Hạo được phép vào phòng cách ly nhìn Tiểu Mễ, cậu vẫn chưa tỉnh, nhìn gương mặt yên ổn của Tiểu Mễ, Lôi Hạo cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Lại qua một ngày, cậu cũng tỉnh...Lôi Hạo kích động đến rớt nước mắt, này dường như trải qua mấy đời, hắn gắt gao cầm lấy tay Tiểu Mễ, tựa như sợ cậu sẽ biến mất, hắn phải nhanh tay bắt lấy.

Thân thể Tiểu Mễ từng ngày hồi phục, từ phòng cách ly chuyển sang phòng bình thường.

Lôi Hạo nghỉ một tuần, liền đi làm lại, nhưng mỗi khi hắn thay ca, liền chạy tới bệnh viện thăm Tiểu Mễ, bác sĩ cho phép hắn mang đến một số đồ ăn ngon, vì cậu kể chuyện xưa giải buồn, lại mua cho cậu một cái máy phát nhạc, có thể nghe radio.

Vì phẫu thuật nên Tiểu Mễ phải cạo trọc đầu, Tiểu Mễ sau khi biết tựa hồ khó tiếp nhận, thế là Lôi Hạo không cho cậu soi gương.

“Đầu thật sự bóng lưỡng, anh Hạo, thoạt nhìn có giống củ khoai tây hay không?” Tiểu Mễ hỏi.

Lôi Hạo lắc đầu: “Em là tiểu khả ái của anh mà...”

Tiểu Mễ có thể xuống giường chậm rãi đi lại.

Nhận được tin Tiểu Mễ có thể xuất viện về nhà an dưỡng, Lôi Hạo liền vui vẻ nhảy dựng hô to.

Về đến nhà, Tiểu Mễ nhìn những thứ quen thuộc xung quanh, hít một hơi thật sâu: “A! Em đã trở về rồi, thật là nhớ nhà quá...”

Lôi Hạo gắt gao ôm Tiểu Mễ, “Đúng, về nhà rồi...Chương Hiểu Đồng...”

Nghe được Lôi Hạo gọi tên của mình, tâm Tiểu Mễ một trận rung động.

“Anh Hạo...”

“Chương Hiểu Đồng...Chương Hiểu Đồng...Chương Hiểu Đồng...”

Tiểu Mễ ôm thắt lưng Lôi Hạo, đem mặt vùi trước ngực Lôi Hạo, “Anh Hạo...”

“Đồng ý với anh, đừng rời anh...”

“Anh Hạo...”

Ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, Tiểu Mễ cảm giác Lôi Hạo có vẻ bảo hộ mình quá, hiện tại cái gì Lôi Hạo cũng không để cậu làm, chỉ cần thấy cậu muốn làm cái gì, Lôi Hạo lập tức lại gần kêu lên: “Để anh, để anh…Để anh tới...”

“Em cũng có thể làm mà.”

“Chờ một tí, lát nói sau.”

“Em đã khỏe rồi...”

“Chờ một thời gian đi...Hiện giờ nhiệm vụ chủ yếu của em là phải tĩnh dưỡng.”

Bị Lôi Hạo nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối, làm cho Tiểu Mễ cảm thấy hạnh phúc.

Lúc thân thể hoàn toàn bình phục, Tiểu Mễ một lần nữa trở lại trường học, tiếp tục khóa học đang dang dở.

Tiểu Mễ cũng muốn trở về làm việc, nhưng Lôi Hạo thực kiên quyết cự tuyệt: “Em chỉ cần học tập thật tốt là được, còn những chuyện khác đừng quan tâm gì.”

“Cái gì cũng không quan tâm?” Tiểu Mễ cau mày, lặp lại một cách không cam lòng.

Lôi Hạo kiên quyết gật đầu: “Đúng, những chuyện khác đều có anh lo, nấu cơm, giặt quần áo, quét tước, vệ sinh, còn có mua thức ăn, đồ dùng...”

Tiểu Mễ không muốn: “Em không cần...Em cũng muốn cùng anh chia sẻ...”

Lôi Hạo nghĩ nghĩ: “Vậy em...Ăn cơm xong lau bàn là được, cái khác không cần làm.”

Tiểu Mễ chu miệng lên cãi: “Anh Hạo, anh xấu lắm...”

Lôi Hạo ôn nhu giơ hai bàn tay Tiểu Mễ lên, để chúng áp vào hai má của mình, ôn nhu nói: “Anh chỉ có thể làm những việc này, việc khác chưa chắc làm được, những việc đó đều là giữ lại Hiểu Đồng nhà chúng ta...Bởi vì em ấy là người anh yêu nhất, yêu nhất...Em ấy là ngươi nhà anh yêu nhất.”

Tiểu Mễ nghe được Lôi Hạo lập lại hai lần từ “Nhà”, kích động ôm lấy Lôi Hạo, đem đầu mình thật sâu vùi trong khuôn ngực rộng lớn của Lôi Hạo, lúc này nghe được lời anh hứa hẹn, cậu tìm được phiếu cơm dài hạn…

Cuối cùng Tiểu Mễ bắt đầu cùng Lôi Hạo bàn bạc về việc cậu muốn học một chuyên ngành nào đó.

“Em cảm thấy thế nào?” Lôi Hạo nhìn tư liệu trong tay: “Em thích là tốt rồi, quan trọng là em có hứng thú với ngành đó.”

Tiểu Mễ cuối cùng quyết định đi học làm tóc, sau khi báo danh, Tiểu Mễ bắt đầu học.

Tiểu Mễ thực sự rất chăm chỉ học, về đến nhà liền đọc sách hay lên mạng tìm đọc tư liệu, ngoài đọc lý thuyết, cậu cũng chủ động thực hành.

“Anh có sợ không?” Dùng bộ tóc giả để luyện cắt, bị Lôi Hạo nhìn thấy được, Tiểu Mễ hỏi.

Lôi Hạo nghiêng đầu nhìn nhìn, nhún vai: “Không sợ.”

“Thật sự? Nghe nói có người nhìn vào không được thoải mái.” Tiểu Mễ nháy mắt, hỏi.

Lôi Hạo lắc đầu: “Nhưng anh là vệ sĩ mà.”

“Thì như thế nào?”

“Mưa bom bão đạn anh còn không sợ, sợ gì mấy cái đầu bằng nhựa này?”

Tiểu Mễ gật gật đầu,”Anh không ghét là được rồi. Nếu anh không thích em sẽ không mang về nhà.”

“Không cần, cứ mang về đây đi!”

Nghĩ tới đâyTiểu Mễ nói “Anh Hạo, tóc của anh dài quá rồi, đưa em cắt cho!”

Lôi Hạo trong lòng thầm nghĩ: “Sẽ có lúc phải thế.” Vuốt vuốt mái tóc cũng không dài lắm của mình, Lôi Hạo gật gật đầu.

Ngồi trên ghế trong phòng tắm, Lôi Hạo ngoan ngoãn ngồi yên để Tiểu Mễ cắt tóc.

Nhìn chính mình trong gương, Lôi Hạo có cảm giác không nói nên lời, cắt ngắn ngủn thành đầu húi cua, cũng không khó xem lắm, có chút hơi hướng giống năm đó tham gia quân ngũ.

“Thế nào?” Tiểu Mễ khẩn trương hỏi.

“Hơi trẻ ra.” Lôi Hạo nói.

“Thấy được không? Có phải cắt ngắn quá không?”

Lôi Hạo gãi gãi đầu, “Không, khi đi bộ đội cũng cắt ngắn như vậy.”

Tiểu Mễ nhìn Lôi Hạo trong gương, cảm thấy cắt tóc đi có vẻ tăng thêm vài phần anh khí.

Tay sờ sờ tóc Lôi Hạo, Tiểu Mễ nói: “Tóc dựng lên sờ tựa như thảm nhung...”

Lôi Hạo gật gật đầu. Giữ chặt lấy tay Tiểu Mễ: “Cảm ơn em, cắt không tồi, tính lấy bao nhiêu a?”

Tiểu Mễ lắc đầu, “Không cần, không cần...”

“Không bằng...Anh tắm cho em để trả phí nha... “

Tiểu Mễ nhất thời mặt đỏ tai hồng, thu dọn dụng cụ cắt tốc chạy ra ngoài phòng tắm.

Sau khi tốt nghiệp trung cấp cắt tóc, Tiểu Mễ tìm việc ở một thẩm mỹ viện trên đường Tĩnh Lộ. Vừa tốt nghiệp cậu hiện tại không thể lập tức cắt tóc cho khách hàng, cậu chỉ có thể làm thực tập viên trước, nhưng có thể ở trong đây coi người khác cắt tóc, có thể học được không ít kinh nghiệm.

Trước khi chính thức đi làm, Lôi Hạo cùng Tiểu Mễ đi chơi Phượng Hoàng Sơn.

Khi xuân tới, núi Phượng Hoàng Sơn hoa đào nở rộ, du khách như chức.

Dọc theo con đường lên núi, thưởng thức cảnh đẹp mùa xuân trên núi, Tiểu Mễ nghĩ tới từng cùng Lôi Hạo đi ngắm lá đỏ vào mùa thu, hiện tại so với lúc đó tâm tình không giống.

Hoa đào nở ngập núi, một mảnh phất hồng như rửa bầu trời xanh.

Lôi Hạo nắm thật chặt tay Tiểu Mễ.

Cảm giác được độ ấm lòng bàn tay của Lôi Hạo, Tiểu Mễ cảm thấy thật hạnh phúc.

Gió xuân khẽ thổi qua, anh thảo trên núi theo gió đong đưa, loại thực vật nhìn đơn giản này thế nhưng lại rất kiên cường.

Tiểu Mễ nhìn về phía Lôi Hạo.

Lôi Hạo phát hiện Tiểu Mễ đang nhìn hắn, gợi lên khóe miệng lộ ra nụ cười ôn nhu, cầm lấy tay Tiểu Mễ.

Tiểu Mễ từng nghĩ không biết loại người như cậu có xứng được hạnh phúc không, có thể đạt được hạnh phúc không.

Nhìn Lôi Hạo bên cạnh, cậu cảm thấy nhánh anh thảo kia tựa như mình, nhỏ bé nhưng kiên cường, sống qua mùa đông, cùng cậu bước qua mùa xuân tươi mới, nó cũng sẽ có được hạnh phúc....

Happy ending
Bình Luận (0)
Comment