Anh Thảo Trong Gió

Chương 12

Thành phố, 2019.

Sáng chủ nhật tinh mơ, khi Hiểu Đồng tỉnh dậy thì mặt trời đã ló dạng, ánh nắng chiếu vào phòng.

“Oa, thời tiết thật đẹp!”

“Tiểu Mễ, đã tỉnh sao?”

Lôi Hạo đứng trước cửa phòng ngủ, mỉm cười nhìn người yêu còn nằm trên giường.

“Anh Hạo, chào buổi sáng.”

Cánh tay ôm lấy cổ của Lôi Hạo bên giường, cậu nhướn người lên hôn chúc buổi sáng với anh.

Ngửi được mùi nhàn nhạt từ áo Lôi Hạo, cậu cười rộ lên, “Em biết bữa sáng ăn gì rồi.”

“Biết rồi thì mau dậy đi.”

Trong lúc ngồi ăn sáng, Hiểu Đồng hỏi hắn, “Anh Hạo, thời tiết tốt như vậy chúng ta đi dạo được không?”

“Em còn phải mua thêm mấy thứ.” Chương Hiểu Đồng nghiêng đầu nghĩ.

“Vậy đi siêu thị luôn.”

Đầu mùa xuân, Hương Đảo nằm ở chí tuyến Bắc, khí hậu ấm áp, đúng là một thời tiết đẹp để ra ngoài.

Hai người đi đến khu thương mại ở ngã tư. Nhìn lên tấm áp phích, hắn mở miệng nói với cậu, “Tiểu Mễ, khi nào chúng ta cùng đi xem trận bóng đi. “

Hiểu Đồng cũng để ý tới quảng cáo trên lối đi bộ, “A, sắp diễn ra trận chung kết rồi.”

Nghĩ lại lúc trước cùng Lôi Hạo quen biết thì cùng đến xem trận đấu của đội Minh Châu Hương Đảo, cậu nhớ lại chuyện cũ, lúc ấy Lôi Hạo chỉ xem cậu là bạn bè bình thường, chỉ có cậu yêu anh, có thể được bên cạnh anh cũng đã vui mừng.

Hiện tại đã là người yêu.

Nhìn Lôi Hạo, trong lòng cậu dâng lên niềm vui sướng vô hạn, thực sự yêu anh đến không biết phải dùng gì để diễn tả.

Lôi Hạo đang đi phía trước phát hiện ra người yêu vẫn đứng tại chỗ, quay lại gọi cậu, “Sao vậy? Mau tới đây.”

Lôi Hạo cao lớn, dáng người thon gầy, chân dài vai rộng. Hình tượng vô cùng tiêu sái, hôm nay hắn mặc áo T-shirt màu xanh nhạt cùng với quần bò màu lam nhạt, thêm với giày thể thao. Khóe miệng khẽ gợi lên một nụ cười vô cùng anh tuấn, thoạt nhìn tựa như một sinh viên.

Chỉ có người bên cạnh mới có thể biết, khí chất tươi sáng giống sinh viên kia thực ra lại là một vệ sĩ, hơn nữa lại có thân thủ không tệ chút nào.

Có được một người như vậy làm người yêu chính là điều kiêu ngạo nhất của Chương Hiểu Đồng cậu.

Vài bước chạy đến bên hắn, cậu nắm lấy bàn tay hắn cùng đi về phía trước.

Hiểu Đồng cúi đầu lén cười. Mỗi lần sóng vai đi bên nhau, Lôi Hạo đều nắm lấy tay cậu, bị bàn tay to lớn nắm chặt, ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp luôn khiến cậu động tâm.

Ánh mắt Lôi Hạo tìm cửa hàng, nhìn một hồi mới phát hiện không có cái nào.

“Tiểu Mễ, gần đây không có cửa hàng nào cả.”

Chương Hiểu nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt sáng lên, chỉ vào tòa nhà cách đó không xa nói, “Nơi đó nhất định có.”

Lôi Hạo mỉm cười, “Vậy chúng ta đi.”

Tòa cao ốc hai mươi tầng cao chọc trời, ở Hương Đảo này cũng không được coi là cao nhất, nhưng bên ngoài tòa trung tâm thương mại này lại dát bằng thủy tinh xanh biếc. Thế nên cao ốc này so với nhiều cao ốc cao tầng khác làm người ta chú ý.

BASAl001 – Siêu thị xa hoa nhất ở Hương Đảo, khách du lịch đến Hương Đạo nhất định là sẽ không bỏ qua nơi này.

Trong trung tâm này các quầy hàng bày bán mọi loại thương phẩm ở khắp các nơi. Cho dù đến bây giờ các trung tâm thương mại khác mọc ra không ít, nhưng nơi này vẫn như cũ hấp dẫn người khác đến mua sắm.

Đi vào đại sảnh, Lôi Hạo dẫn Hiểu Đồng đến cửa thang máy.

“A, cửa hàng tập trung ở lầu 10.”

“Được, chúng ta lên đó.”

“Xem qua các cửa hàng khác đi rồi hãy lên đó.”

Lôi Hạo nhớ đến BASAl001 có vài tiệm ăn đặc sắc, vì thế đề nghị, “Không bằng ở đây ăn trưa luôn.”

“Được.”

Thang máy chậm rãi đi lên, mỗi một tầng, phát ra tiếng điện tử từ hệ thống báo, “Qúy khách hiện tại đang tới…… Hoan nghênh ghé thăm.”

“Thanh âm này thật dễ nghe.” Suy nghĩ một hồi, cậu ghé sát người Lôi Hạo nói.

Lôi Hạo cũng bị thanh âm hấp dẫn này “Phải.”

“Máy tính cũng có thế làm ra thanh âm dễ nghe như vậy sao.” Trên mặt cậu tỏa ra một tia mê mẩn.

Lôi Hạo nở nụ cười, xoa xoa mái tóc cậu, “Không phải, Tiểu Mễ đây không phải là thanh âm của hệ thống. Nghe nói đây là giọng nói của tổng giám đốc ở đây.”

Chương Hiểu kinh ngạc, “A……”

“Anh nghe người khác nói giọng của Tổng giám đốc rất hay, cho nên người của công ty mời hắn đến thu âm để dùng đến. Không chỉ có ở thang máy, hằng ngày báo giờ hay loa thông báo đều là giọng của hắn.”

“Oa a……”

Đến lầu 10, Lôi Hạo cùng Hiểu Đồng ra khỏi thang máy, còn cậu nhịn không được quay đầu lưu luyến thang máy một cái.

“Anh Hạo, giám đốc công ty bách hóa này có giọng nói rất êm tai, hắn là người như thế nào vậy?”

Lôi Hạo nắm tay cậu đến một cửa hàng mặt trước mắt, vừa đi vừa nói, ” Nghe nói giám đốc Kim Lăng ở BASA, hàng tháng hắn đều cùng nhân viên phục vụ khách hàng. Nếu em muốn biết diện mạo của hắn, tháng sau chín giờ sáng đến sẽ biết.”

“A, phải đến nhìn xem.”

“Vậy lúc đó cùng đến.”
Bình Luận (0)
Comment