Ảnh Thập Tam

Chương 12

Phiên ngoại 1 - Hách Liên Huyền

Edit: Tâm Duyệt Quân Hề Quân Bất Tri/ Beta: Raph

- --

Bầu trời xám xịt nhuốm màu bi thương

Ngụy tạo cảnh loạn lạc, đầy rẫy đau thương

Ánh trăng lặng lẽ phiền muộn chuyện xưa

Nhìn giang sơn tàn phai qua song cửa, lệ sục sôi

Từng bước giẫm đạp trên hủ bại

Từng hơi thở hít vào bao hạt bụi trần

Mình ta quyết chí tranh đấu vì tương lai mơ hồ phía trước

Ta là chàng vương tử cao ngạo chỉ phục tùng quy tắc của chính mình

Chuyện xưa nhạt nhòa theo hàng lệ rồi dần tan biến

Ta cô độc và kiêu ngạo thế đấy, ta cố chấp với cái tôi của mình

Ta thỏa sức càn rỡ theo bản tính ngang ngược của mình.*

(*) Trích từ bài "Vương tử" của Trương Đống Lương*

Ta ba mươi tuổi, rời phủ từ lúc tám tuổi, từ đó đến nay đã qua hai mươi mốt năm rồi.

Hách Liên gia, danh môn đứng đầu giang hồ.

Còn ta, là nhi tử độc nhất của Hách Liên gia, Hách Liên Huyền.

Từ nhỏ đã thông minh hơn người, thiên phú dị thường, văn thao võ lược, không gì không biết.

Tám tuổi rời phủ du ngoạn, bắt đầu chiêu mộ tâm phúc bên ngoài, xây dựng thế lực của bản thân. Ở bên ngoài du ngoạn năm năm, mười ba tuổi trở về phủ, cả tộc ba mươi hai người đã bị sát hại một cách thần bí, cực kì bi thống, tột cùng phẫn nộ, để báo thù cho người nhà, ta cố chấp làm theo ý mình, không màng tổ quy, mở ra bí tịch võ công được truyền thụ qua nhiều đời, tu luyện Phù Trần Tuyệt Kĩ đã thất truyền từ lâu.

Ba năm sau, cuối cũng cũng công thành đại danh.

Tương truyền khi Phù Trần Tuyệt Kĩ vừa xuất hiện, giang hồ đổi sắc, trời đất chao đảo, nghịch thiên cải mệnh.

Để trở thành người trên vạn người, bắt buộc phải vượt qua loại tôi luyện phi nhân tính.

Mặc dù có một thân võ thuật xuất thần khó lường, chung quy là thiên hạ vô địch, nhưng đồng thời tính tình của ta cũng thay đổi lớn, lãnh huyết tuyệt tình, mất hết tính người, toàn thân băng hàn.

Sớm đã mất đi ý định báo thù ban đầu. Trong một đêm đã dấy lên cuộc thảm sát đẫm máu, xương cốt khắp nơi.

Giang hồ nhất thời xuất hiện cuồng ma sát nhân, tứ phương bao vây tiêu trừ, nhưng kết cuộc thương vong vô số cũng không thể bắt được ta.

Ròng rã suốt ba năm, khắp giang hồ đều là máu tanh mưa máu, đều do Hách Liên Huyền ta khơi mào.

Việc giết người đối với ta, chẳng qua chỉ là thú vui mà thôi, mà khi thú vui không còn vui vẻ gì nữa, thì cuộc sống cũng trở nên buồn chán vô vị rồi.

Để tìm kiếm thú vui mới, mười chín tuổi, đang trong thời kỳ cường thịnh, ta lại từ từ mai danh ẩn tích, sẽ không lộ diện, không ai biết ta đã ẩn nấp nơi nào.

Sau đó, ta từng bước gây dựng nên nhị môn tam cốc ba mươi hai bang trên giang hồ, không kẻ nào trên giang hồ biết được chủ mưu sau màn lại chính là kẻ đã mất tích năm xưa, giờ đây ta vẫn là người khiến kẻ khác phải biến sắc mỗi khi nhắc đến - Hách Liên Huyền.

Sau khi luyện thành Phù Trần Tuyệt Kĩ, ta mới biết cảnh giới cao nhất là gì.

"Tuyệt kinh" cũng chính là "Tuyệt tình".

Nói cách khác chính là ta - Hách Liên Huyền - kẻ trên vạn người, trở thành thái giám.

Khác biệt duy nhất là ta vẫn nảy sinh dục vọng, nhưng không thể khiến nữ nhân hoài thai.

Đó là nguyên nhân vì sao nhiều đời Hách Liên gia lại phong ấn bí tịch võ công này, thậm chí khắp giang hồ tuyệt không còn vết tích.

Một chính phái danh môn như thế, cuối cùng lại bị diệt môn.

Từ khi Hách Liên gia bị diệt, ta đã không còn nhà rồi.

Nhưng mà, nhà, là cái gì?

Thầm cười khổ, từ mười năm trước ta đã sớm không còn trông mong gì từ thứ đó rồi.

Cổ Tháp Đảo là do một tay ta gây dựng, lúc đầu chỉ cảm thấy nơi này đủ để ẩn náu, đủ cho ta khuếch trương tham vọng nghiệp lớn, nhưng không biết từ bao giờ, hòn đảo thần bí mà ai ai cũng muốn thăm dò này cuối cùng lại trở thành một nơi trống rỗng.

Điều đó, khiến tâm ta chết lặng.

Mỗi ngày, sống chết cũng nhất quyết băng lãnh, không sinh tình ái.

"Người đâu?" Qua một lúc, quả nhiên người kia không biết đi ra nghênh đón.

Một thị nữ khẽ run giọng cung kính khom người nói: "Hồi đảo chủ, Ảnh, Ảnh thị vệ......"

Nhìn đôi chân như sắp rơi ra vì run kia, ta nhíu nhíu mi tâm, nhìn mà xem, chỉ cần sắc mặt ta lạnh đi, bọn họ vẫn luôn có bộ dáng vâng vâng dạ dạ, khúm núm như vậy.

"Nói."

"Thưa, thưa...Ảnh, Ảnh thị vệ sau khi dùng bữa trưa xong thì, thì không ra khỏi phòng ngủ." Thị nữ thật không dễ dàng gì mới nói xong, lệ khí băng lãnh trên người đảo chủ lại thêm trầm trọng, rõ ràng là không cao hứng.

".....Mấy ngày nay đều như vậy?"

"Vâng, vâng."

Ta vừa nghe, tức khắc không ngăn được lửa giận càng sâu, người nọ là cái gì chứ, y thì có cái gì tốt, một nam nhân, mà lại giống như nữ tử có thể hoài thai, trừ việc sinh con cho ta, y chẳng là gì hết!

Ta vậy mà, vậy mà vì cái tên nô tài thấp kém này, vừa hồi đảo liền giữ nguyên bộ dạng phong trần mệt mỏi mà chạy đến chỗ này.

Bởi vì, đã ba ngày không gặp người nọ....

Thế mà người nọ lại học được cách vênh váo rồi! Trong lòng rối rắm, cuối cùng ta không thể khống chế được lửa giận đang gào thét trong lòng, nhanh chân bước về phía phòng ngủ trong nội các.

Nhưng khi ta đẩy cửa vào, cỗ khí tức ấm áp tĩnh mịch trong phòng phả vào mặt, khiến nội tâm lo lắng của ta lại vô cớ từ từ dịu xuống.

Chăn gấm thoải mái như vậy, bên trong phòng ngủ ấm cúng đến thế, vậy mà người này ngay cả trong mộng cũng lộ ra bộ mặt ủy khuất.

Y, có cái gì mà ủy khuất chứ!

Mỗi ngày đều ăn ngon, ngủ tốt, lại có người hầu hạ!

Nếu không phải nể mặt người này đang hoài thai hài tử của ta, thật muốn đá người này một cước văng ra ngoài, miễn cho mỗi lần nhìn thấy y là nhịn không được muốn ôm người này vào trong lòng.

Đây là một nam nhân, ta rất chắc chắn, ngực không lớn, bờ mông không đầy đặn, da dẻ không trắng mềm, eo còn rất thô, phía sau còn căng chặt đến lợi hại, mỗi lần ta còn chưa đi vào đã kẹp chặt lấy, thiếu chút nữa đã bắn ra......

Ta không thích nam nhân, ngoại trừ nam nhân gan to bằng trời này, không kẻ nào dám chủ động bò lên giường của ta!

Năm đó là năm đầu tiên ta du ngoạn bên ngoài, đã thu nhận một Thập Tam cơ nhỡ không nơi nương tựa, khi đó y vẻn vẹn tám tuổi, cùng ta một lớn một nhỏ.

Có thể nói Thập Tam là tùy tùng theo ta sớm nhất, tận mắt chứng kiến nhân sinh của ta biến hóa, lại một mực không rời không bỏ âm thầm đi theo ta, dù là thời điểm năm đó ta giết người không gớm tay, cũng không hề nhiều lời, chỉ đi theo ta giết người, lại giết người.

Người này, thật sự kỳ quái.

"Nghe nói hôm nay ngươi lại ngủ trên giường cả ngày?"

"Ngươi không tình nguyện lưu lại nơi này sao?"

"Hay là nói, cố ý làm như vậy là vì kháng cự bản đảo chủ?"

Còn không phải là do không cho y chạy loạn khắp nơi, ủy khuất đến thế này luôn sao?!

Có thể để cho ta hỏi liên tiếp ba câu, cũng thấy được ta đã tức đến cực hạn.

Nhưng người này lại trả lời thế nào—— "Chủ tử, chiều nay thuộc hạ cảm thấy hơi mệt mỏi, vốn nghĩ chỉ là thoáng nghỉ ngơi một lát, không ngờ nằm trên giường ngủ thiếp đi, sau đó vì không ai dám tiến vào phòng ngủ, thuộc hạ cũng ngủ quên mất."

Đúng mực, khiêm nhường, kính cẩn, không dư không thừa, thế là ta không có cách nói ra lời quở trách nào nữa.

Người này chính là như vậy, ngay thời điểm ta nộ hoả xung thiên, cũng ẩn nhẫn như vậy, cũng nhẹ nhàng hoà hoãn, yên lặng thuận theo ý ta.

Lúc y đang tắm gội, ta cũng không nhịn được dục hoả cuồn cuộn không ngừng trào lên từ đáy lòng, muốn y trong dục dũng.

"Chủ tử.........Cẩn thận hài tử." Một tay bám trên vai ta, người kia còn một tay cẩn thận đỡ bụng của mình.

Chậc, thế mà còn xấu hổ, trong lòng không khỏi cười khẽ, ta cắn vành tai người nọ.

Nam nhân trong ngực mở rộng hai chân tựa trên người của ta, mặc dù y đã tận lực kiềm chế, nhưng ta vẫn cảm nhận được dục hoả khó nén của người này, nhẹ nhàng trừu sáp (đâm rút) một chút, ta cười hỏi: "Ta biết rồi...... Hài tử hôm nay thế nào?" Ngươi có cảm giác gì?

Nam nhân khẽ tựa đầu vào đầu vai của ta, trong miệng chốc chốc lần lượt phát ra âm thanh thỏ thẻ.

"Ưm..... Tốt, hài tử...... Hài tử buổi trưa hôm nay...... Ừm...... Có động một chút, Aa......"

Nhìn nam nhân trong ngực mềm nhũn, một khắc này ta thật sự có chút mơ hồ, nam nhân nhu mì tựa nước này thật sự là nam nhân mang thai hài tử của ta sao?!

Không khỏi ôm chặt ấm áp trong vòng tay, tựa như thân tâm của mình cũng không còn lạnh lẽo nữa.

Trước đó Ảnh Thất phạm tội hạ ngục, cũng không có chứng cứ xác thực. Minh Chi Nhiễm đến Cổ Tháp Đảo, đích thực là đến để đòi người, chẳng qua người đó không phải Thập Tam mà thôi.

Ba năm trước, Ảnh Thất cùng Minh Chi Nhiễm trải qua một đoạn vướng mắc, chẳng qua cuối cùng vẫn là không đoạn mà đứt. Làm một ảnh vệ Cổ Tháp Đảo, không kẻ nào dám cố tình vi phạm.

Thập Tam quay về nội các tĩnh dưỡng, cũng có thể nói cách khác là bị giam lỏng giấu đi.

Mà hiện tại, trong thời gian Thập Tam mang thai, Minh Chi Nhiễm vậy mà lại trùng hợp đi đến vào Cổ Tháp Đảo.

Nam tử nghịch thiên sinh tử, nào có ai nắm chắc!

Lưu lại Minh Chi Nhiễm, vì hy vọng duy nhất chỉ có y.

Toàn bộ đều từng bước từng bước dựa theo kế hoạch mà làm.

Sự ràng buộc nhiều năm giữa những người đã vô tâm đến triệt để, từ lâu đã khiến hai người không giống những nô bộc bình thường khác.

Không ai biết, năm đó bên trong Sinh Tử Điện hắn cũng không có khả năng tùy tiện buông tha cho Thập Tam và Ảnh Thất, bởi vì nếu không làm vậy, người này nhất định sẽ chết.

Ngay từ đầu hắn thật sự chỉ là muốn hài tử trong bụng Thập Tam, nhưng sau khi hai người sớm tối ở chung một chỗ, hắn sớm đã không buông được nữa.

Hắn muốn nam nhân này.

Thập Tam đối với việc này một chút cũng không biết.

Hắn tự cho là đúng, cuối cùng đổi lại là sinh ly tử biệt giữa hai người.
Bình Luận (0)
Comment