Ảnh Thập Tam

Chương 3

Đó là một lần luân phiên trực phòng thủ, Thập Tam lần này trốn trên xà nhà trong phòng, cho nên mặc kệ bên ngoài trời nắng như thế nào, hắn chỉ cần cẩn thận một chút, liền có thể an tâm đôi chút. Bây giờ bản thân hắn là người đang mang thai, mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng dựa vào bản năng hắn cũng biết mọi chuyện nên chú ý đôi chút.

Liếc nhìn hai người đang ngồi trong phòng khách nói chuyện lúc này, Thập Tam không khỏi có chút đau đầu.

Trong đó vị khách nhân kia không phải ai khác, chính là vị thần y hôm nay chính thức đến tận nơi bái phỏng — Minh Chi Nhiễm.

Cổ Sát Đảo, một hòn đảo hoang vừa cổ xưa lại thập phần thần bí, chạy dài đến ngàn dặm, bóng cây trùng điệp.

Cổ Sát Đảo là một hòn đảo biệt lập, quy hoạch phòng ốc rất quy củ, bởi vì toàn bộ đảo chính là một chỉnh thể.

Toàn bộ Cổ Sát Đảo được cho là do một vị so với đế vương càng giống đế vương hơn, một nam nhân so với Diêm vương còn đáng sợ hơn chưởng quản, đó chính là Cổ Sát Đảo đảo chủ — Hách Liên Huyền.

Hách Liên Huyền, khi gần hai mươi chín tuổi đã sáng lập nên một đảo gồm hai cổng, ba hang, ba mươi hai bang phái, y tuyệt tình, lãnh huyết, không từ thủ đoạn — vì đạt được mục đích, trong mắt không hề có thứ khác.

Một thân võ công xuất quỷ nhập thần, một khuôn mặt tuấn lãng đủ để mê hoặc lòng người — nhắm mắt, thì tựa như một vị đế vương say ngủ trên chín tầng mây; mở mắt lại thành Diêm La Vương chuyên đoạt mạng người.

Gương mặt trẻ con xinh đẹp của Minh Chi Nhiễm thoáng hiện lên nét cười khiến người ta hoa mắt.

"Hách Liên đảo chủ, nghe đại danh như sét đánh bên tai đã lâu, hôm nay gặp mặt, thật sự là phúc ba đời."

"Thần y khách khí."

Sự băng lạnh này, không phải sự bình thường vô vị tựa của lãnh thủy, mà là như hàn băng trên Thiên Sơn ngàn năm không thay đổi.

Vị trí chủ nhân, chính là một nam nhân thân hình cao lớn như núi đang lạnh mặt ngồi trên đó, lộ ra vẻ u ám, một thân khí tức băng hàn khiến người ta sợ hãi, mới vừa mở miệng liền giống như một trận gió lạnh quất vào mặt. Cổ Sát Đảo là đầm rồng hang hổ*, cũng là âm tào địa phủ. Minh Chi Nhiễm giống như không phát giác gì, chỉ là vừa cười vừa nói: "Chuyến này có thể đến được quý đảo thật sự là không dễ dàng gì." Bên trong Cổ Sát Đảo khắp nơi có thể thấy được cơ quan cùng ngũ hành bát quái kỳ dị, hơi chút vô ý liền tự chịu diệt vong, khó trách người bình thường căn bản không có cách nào bước vào được.

Lãnh mâu lười biếng khẽ liếc một cái, Hách Liên Huyền nhàn nhạt mở miệng: "Thần y nếu đã tới đây, bổn đảo nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt". Không có việc thì không lên Tam Bảo điện*, kẻ đến thì chẳng thiện mà kẻ thiện thì chẳng đến**.

Cười to một tràng, Minh Chi Nhiễm hướng Hách Liên Huyền chắp tay, nói: "Đó là vinh hạnh của tại hạ... Chẳng qua Hách Liên đảo chủ đã nói như thế, Minh mỗ hôm nay vừa đến, đích thực hi vọng đảo chủ có thể giữa cho tại hạ chút mặt mũi, hướng đảo chủ lấy một người." Hách Liên Huyền ba năm trước đây có một lần ra đảo, ảnh vệ dưới trướng thiếu chút nữa bởi vì nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mà thiếu chút nữa chết, may mắn cuối cùng được Minh Chi Nhiễm cứu, là thiếu hắn một ân tình, giờ đây đến chỗ chủ nhân của người đó đòi ân tình cũng coi như phải lẽ.

"Thần y cứ nói," không để ý ngữ khí lắm, Hách Liên Huyền không nghĩ nổi nơi này của mình có người nào có thể khiến cho thần y tiếng tăm lừng lẫy không màng nguy hiểm tính mạng mà đòi người.

Thập Tam cũng lập tức dựng lỗ tai, rất hiếu kì người này sẽ nói gì.

Minh Chi Nhiễm nghe Hách Liên Huyền trả lời như vậy, trong lòng không khỏi có cảm giác không ổn, người này quả nhiên làm việc hay nói chuyện đều không một kẽ hở, khiến cho người ta tìm không ra chút sơ hở nào.

"Thập Tam, ảnh vệ của quý đảo, Ảnh Thập Tam."

Thập Tam khi nghe thấy tên của mình, thiếu chút nữa bất giác muốn lên tiếng đáp lại, thân thể vừa khẽ hướng về phía trước liền bỗng nhiên cứng đờ.

"Ảnh Thập Tam?" Cánh môi mỏng hấp dẫn nhẹ nhàng mím lại, lạnh lùng nói: "Xuống!"

Bóng người thoáng động, một thân nam tử quần áo màu đen đã lặng yên không một tiếng động quy củ quỳ trước mặt Hách Liên Huyền.

"Ảnh Thập Tam có đó không?" Hách Liên Huyền chậm rãi mà bình thản thốt ra tiếng.

Ảnh Thập Tam: "..."

Thập Tam sững sờ, hắn còn chưa hiểu được điều vừa rồi Minh Chi Nhiễm nói là ý gì, lúc này sở dĩ quỳ thẳng, cơ hồ là xuất phát từ bản năng của ảnh vệ, bởi vì đây là phân phó của Hách Liên Huyền, nhất thời cũng không lập tức trả lời. Hai người ngồi, một người quỳ, ba người ở đây cứ đối diện nhau như vậy, đợi tới lúc phát hiện bầu không khí không ổn, Thập Tam thân hình khẽ chấn động, lập tức cúi đầu càng thấp, cung kính nói: "Bẩm chủ tử, thuộc hạ chính là Ảnh Thập Tam."

Minh Chi Nhiễm mạnh mẽ nhìn về phía người đang quỳ trên mặt đất, một bóng người toàn thân màu đen, khóe miệng không khỏi có chút run rẩy — làm sao lại có thể trùng hợp như thế?!

"Thần y ở phủ thần y muốn ngươi đi theo, ngươi có bằng lòng hay không?"

Tâm, run lên nhè nhẹ, câu hỏi kia của Hách Liên Huyền nhìn như bình thản không gợn sóng, Thập Tam biết, chỉ cần mình trả lời hơi chút bất cẩn, thì chính là phản bội.

"Toàn bộ nghe theo ý chủ tử."

Đôi môi mỏng của bị nam nhân ngồi tại chủ vị khẽ nhếch lên, một điệu cười khiến cho người ta sợ hãi hiện lên trên khóe miệng hắn: "Trong đảo tự khắc có đảo quy, nếu thần y khăng khăng muốn ảnh vệ này, xin chờ thêm vài năm nữa, sau ba mươi lăm tuổi, hắn đi hay ở thì tùy."

Chỉ là, nếu thật sự nghe ý tứ của Hách Liền Huyền như vậy mà cũng không hiểu, vậy người kia thật cũng quá vô năng rồi. Kẻ từ tám tuổi đã bắt đầu đi theo Hách Liên Huyền như Thập Tam, phỏng đoán lòng của người nọ cũng là một cửa bắt buộc, mặc dù chưa bao giờ hoàn toàn hiểu thấu, nhưng ít ra năm sáu phần thì có thể.

Trong lòng không khỏi rung động, tiếp đến lại là giận dữ, tên Minh Chi Nhiễm này quả nhiên là làm ẩu, mình cùng hắn không quen biết, có cần đi chết cũng phải kéo mình làm đệm lưng không?

Thế nhưng, Thập Tam bị phân tâm, toàn bộ lực chú ý đều đi trách cứ Minh Chi Nhiễm, không hề phát hiện nét mặt của mình, mặc dù cung kính quỳ thẳng, nhưng lại nắm chặt song quyền, ánh mắt trách cứ—- — — y một chút cũng không bỏ sót, toàn bộ đều bị Hách Liên Huyền đặt trong mắt.

Từ khi nào, ảnh vệ của mình cùng một người mới vừa gặp mặt lại giống như đã "quen biết" rồi? Vừa rồi trong mắt Minh Chi Nhiễm chợt lóe lên kinh ngạc, y làm sao có thể bỏ qua, hướng mình đòi người, lại là người không quen, trong đó rốt cuộc có nguồn cơn gì hay là có mục đích? Thân là Cổ Sát Đảo đảo chủ, vậy mà toàn bộ không biết?! Là bổn đảo chủ quá mức tín nhiệm sao bọn hắn rồi sao?

Xem ra, có một số việc cũng nên kiểm tra thật tốt một phen.

Minh Chi Nhiễm đến đây còn ngỡ là thật sự không chịu đi, đương nhiên, Cổ Sát Đảo lớn như vậy ngược lại cũng không phải nuôi không nổi một người rảnh rỗi, nếu đảo chủ đã không ý kiến, đối với điều này, tâm lý Thập Tam tuy có chút không thoải mái, cũng không phải không phải không thể chịu đựng, chỉ cần người kia không đến quấy rối mình, hắn cũng có thể miễn cưỡng bỏ qua."Ngươi tại sao lại tới?" Vừa mới đẩy của ra liền nhìn thấy một nam nhân xinh đẹp đang miễn cưỡng ngồi trên cái ghế duy nhất trong phòng mình, mày kiếm cau lại, Thập Tam không khỏi hung dữ nói, hắn bây giờ cũng thực sự không có tâm tình đi chú ý tới mặt mũi người này. Minh Chi Nhiễm từ sau lần trắng trợn lưu lại Cổ Sát Đảo vẫn thường chạy tới chỗ hắn, tới còn chưa tính, đuổi hắn đi hắn cũng nhất định ở lại, chẳng qua... Nghĩ tới đây, khuôn mặt anh tuấn của Thập Tam không khỏi có chút méo mó.

"Ngươi cho rằng ta muốn đến à," hơi bĩu môi, Minh Chi Nhiễm cũng khó chịu nói, nếu không phải Tiểu Thất bắt mình chăm sóc đệ đệ ngốc của hắn, mình đâu cần không có chuyện gì cũng tìm đến đây để người ta ghét? Chỉ là người này ngốc à? Còn thật sự không phát giác: "Mau uống đồ trên bàn đi, ta cũng nhanh chóng được đi tìm Tiểu Thất!" Đúng vậy, từ ngày đó, Minh Chi Nhiễm thường vụng trộm đưa đến một bát nước tới chỗ mình, theo y nói, khụ, chính là dược an thai.

"Không cần," gần như mỗi ngày đều phải uống, thân thể của mình chính hắn tất hiểu rõ, nào có yếu đuối như vậy, cũng không phải nữ nhân.

Minh Chi Nhiễm không hề để ý, khóe miệng khẽ nhếch, chỉ là thản nhiên nói: "Đúng là không cần, nếu ta không đoán sai, Cổ Sát Đảo mấy tháng này gần như chưa từng xảy ra đại sự gì, ngươi cũng không phải động thủ!... Hừ, Tiểu Thập Tam, ta cho ngươi biết, ngươi là nam nhân, bây giờ có thể mang thai vốn là dị thường, an thai tự nhiên cũng không thể dễ dàng như nữ nhân, chỉ cần hơi kinh động nội lực, động thai khí, chậc chậc, bào thai trong bụng ngươi khổ tâm giữ lại... Hừ, chính ngươi rõ ràng!"

Hơi không cẩn thận, đứa nhỏ liền sẽ mất đi.

Hậm hực trừng mắt nhìn gương mặt trẻ con đầy đắc ý trước mặt, Thập Tam cuối cùng không thể không ngay trước ánh nhìn soi mói của người kia, lần nữa uống sạch thuốc an thai trong chén.

Kỳ thật Thập Tam cũng không phải là thật sự không hiểu, nếu không có người này nghĩ đến biện pháp lưu lại, còn phí hết tâm tư che dấu cho mình, nấu thuốc thang, lấy sinh hoạt của một ảnh vệ như mình hiện tại, đứa nhỏ, chỉ sợ sớm đã bị nguy hiểm.

Nhẹ nhàng phủ tay lên vùng bụng đã rõ ràng hơn một chút so với tháng trước của mình, Thập Tam ngầm thở dài. Ngày đó Minh Chi Nhiễm bắt mình theo hắn rời đi, mình lại từ chối, ngoại trừ sợ sự uy nghiêm của người kia cùng sự trung thành đối với y, không phải là không có tư tâm.

Chỉ là một phần tư tâm kia, đã định cả đời này đều không thể nào nói ra, chỉ có thể vùi lấp trong lòng.

Đang lúc Thập Tam ngầm còn cảm thán không thôi, một bàn tay gian trá lặng yên không tiếng động đưa tới...

"Bộp."

"A — Tiểu Thập Tam, ngươi tại sao lại đánh ta?!"

Thập Tam liếc hắn một chút, lãnh đạm nói: "Bàn tay gian trá của ngươi mà không thò qua đây, như thế nào lại bị đánh?"

"Ta là thầy thuốc!"

"Thì làm sao?"

"... Ta là cha nuôi đứa nhỏ!"

"..."

Ảnh Thất bên ngoài làm việc sau khi trở về, thuận tiện đi Thúy Vũ Trúc Hiên mua chút gì ăn, đem theo gói lớn nhỏ đi về hướng phòng ở của Thập Tam.

"Ngươi hôm qua mới đáp ứng."

"Không có!"

"Có!"

"..."

Nghe trong phòng truyền đến tiếng tranh luận rất nhỏ, Ảnh Thất không khỏi cảm thấy đau đầu.

"Ngươi sao mà... Tiểu Thất! Ngươi trở lại rồi!" Minh Chi Nhiễm một khắc trước còn tức giận, bỗng nhiên nhìn thấy bóng người đẩy cửa vào, lập tức như loài động vật nào đó xổng chuồng chạy ra bám dính người ta, còn chân tay lóng ngóng thò tay định xoa bóp bả vai cho Ảnh Thất.

"Cút!"

Bỗng nhiên đá một cái, Minh Chi Nhiễm bất đắc dĩ né ra sau.

"Tiểu Thất ~~~ "

Không tiếp tục để ý gương mặt trẻ con ấm ức của Minh Chi Nhiễm, Ảnh Thất đem hộp đưa cho người đang đang cười không ngớt bên kia.

"Cho ngươi!"

"Ừm, tạ ơn Thất ca."

Ảnh Thất ngước mắt, có chút ẩn nhẫn quan sát Thập Tam, tựa như lại mập thêm chút...

"... Gần đây thân thể ổn chứ?" Thập Tam kiên trì không phá thai, Ảnh Thất cũng không làm khó, đành phải thuận theo ý của hắn, thậm chí là phải càng thêm chăm sóc hắn, dù sao, khụu, bây giờ là "hai người".

"Có thần y ta ở đây, Tiểu Thập Tam làm sao không tốt được!" Thập Tam còn chưa mở miệng, Minh Chi Nhiễm vẫn bên cạnh hai người kích động không khỏi nhanh nhảu nói, Tiểu Thất từ khi vào cửa liền không hề liếc qua mình, hắn chỗ nào chịu được sự coi thường như thế.

Một ánh mắt như đao hung ác ném qua: "Ai hỏi ngươi! Câm miệng cho ta!"

Thập Tam mỉm cười nhìn hai người này ở trước mặt mình đấu võ mồm, biết bọn họ đều là vì muốn thân thể của mình khỏe mạnh, trong lòng không khỏi ấm áp: "Thất ca, không cần lo lắng... Thân thể của Thập Tam... Hết thảy còn tốt."

Thập Tam nghĩ qua, nếu là xông vào Cổ Sát Đảo, có thể bình yên rời khỏi hay không không nói, nói không chừng còn liên lụy Thất ca bọn họ, bây giờ đã có thần y ở đây, lại có Thất ca che chở, mình nếu muốn bảo toàn đến khi thai nhi thành hình đại khái cũng có thể được! Về phần làm thế nào sinh hài tử, Thập Tam ngược lại thật sự không hề suy nghĩ nhiều, không có khả năng, cũng không có ý định, nhưng có một điều trong lòng Thập Tam rất rõ ràng, kết quả xấu nhất cũng chỉ là mổ bụng lấy con mà thôi...
Bình Luận (0)
Comment