Anh Tôi

Chương 29


Edit by Mặc Hàm
“Ngồi xe một đường, chúng ta tắm chung đi.

” Liên Tranh tự biên tự diễn, khiêng người vào phòng tắm.

Thuận tay mở vòi hoa sen, vội vàng cởi quần áo hai người xuống.

Sau lưng là gạch men, xúc cảm lạnh như băng làm cho Chu Lạp run rẩy, “Liên Tranh…” nơm nớp lo sợ hô một tiếng, không cách nào nói tiếp.

“Anh…em nhớ anh…” Chó con không nói tiếp đè đầu Chu Lạp lại, cúi đầu hôn lên.

Môi răng dây dưa, vào mùa đông khô lạnh mà vẫn ma sát ra tia lửa nóng bỏng.

Bị thiếu dưỡng khí, Chu Lạp tránh trái né phải, thở hồng hộc nói, “Chúng ta lên giường…”
Chó con bị nghẹn hai mắt đỏ ngầu, đồ vật dưới thân đứng thẳng, vừa chạm liền bùng nổ,
“Không đi!” Nói xong đưa tay sờ sữa tắm.

“Không được… Nơi này không có…” Ba chữ gel bôi trơn còn chưa nói ra miệng, lại bị Liên Tranh cắn đầu lưỡi.

“Dùng sữa tắm.

” Một tay nhấn sữa tắm tán đều trong tay, Liên Tranh ôm người mò mẫm lung tung.

Từ lưng đến thắt lưng, đến mông, ngón tay không an phận đảo quanh cửa động.

Chu Lạp nhắm mắt lại muốn quên đi loại cảm giác sắp sụp đổ này, những xúc cảm phảng phất như bị phóng đại, ngay cả nhất cử nhất động trêu chọc anh, cũng cảm giác rất rõ ràng.

Bàn tay to xoa nắn khắp người anh ra sao, ngón tay xoa xoa cửa động như thế nào, làm sao mở ra được, anh đều biết rõ
“Liên Tranh… Liên Tranh…” Chu Lạp dựa vào điểm tựa duy nhất, hai tay không biết để ở đâu.

Ngón tay từ một đến ba, giữ một điểm trong đó, nhấn mạnh.

“A…” Đầu gối Chu Lạp mềm nhũn, theo bản năng trượt xuống, may mắn được Liên Tranh vững vàng ôm lấy.

“Không được… Không cần…” Chu Lạp lắc đầu cự tuyệt.

Liên Tranh xoa xoa một hồi, khẽ cười nói, “Anh… em vẫn chưa vào… Không được cho phép không muốn…”
Thanh âm chó con nhiễm ám muội tình dục, bộ bình thường đã biến mất, biến thành chó sói đang nhìn con mồi.


Rút ngón tay ra, Liên Tranh ưỡn hông, vững vàng đâm vào.

dương v*t và ngón tay không cùng một khái niệm, tiếng hét của Chu Lạp đã thay đổi, “A…”
Vách thịt căng mịn, bởi vì Chu Lạp không cách nào thả lỏng, thân hình Liên Tranh chấn động.

Chu Lạp run rẩy cự tuyệt, “Không được… Liên Tranh… Quá sâu…” Một bên đáng thương rơi lệ, một bên đưa tay muốn rút dương v*t ra.

Liên Tranh sao có thể để anh toại nguyện, chiều cao 190 của hắn, cao hơn Chu Lạp hơn nửa cái đầu.

Hai tay để dưới nách Chu Lạp, trực tiếp xoay người lên, dùng tư thế cưỡi ngựa ấn dương v*t vào.

Chu Lạp mãnh liệt giật mình, hai chân anh lơ lửng trên không, không cách nào trốn thoát, càng giãy dụa, thân thể càng theo trọng lực gắt gao ngồi trên dương v*t Liên Tranh.

dương v*t đạt tới độ sâu không nói nên lời, bị hoàn toàn xâm chiếm, khiến Chu Lạp luống cuống tay chân, chỉ có thể ôm cổ Liên Tranh, muốn nâng cao thắt lưng, né tránh lưỡi dao sắc bén trong thân thể.

Biết Chu Lạp kiên trì không được bao lâu, Liên Tranh dứt khoát không ấn anh, ôm eo Chu Lạp, từng chút từng chút đỉnh lên.

Quy đầu hung hăng đâm vào vách thịt, Chu Lạp cơ hồ vỡ âm, không bị xóc hai cái, anh không níu tay được.

Không khống chế được khóc lớn, cầu xin Liên Tranh, “Liên Tranh… Đừng… Đừng lộn xộn… A.

.

A a a…”
Liên Tranh tiến hóa thành chó sói nhỏ giống như tìm được tư thế hắn thích, hảo tâm nâng mông Chu Lạp lên, lẩm bẩm nói, “Anh…tuyệt quá… vào hết rồi…”
Không để ý đến đùa giỡn của Liên Tranh, Chu Lạp kinh hãi kêu lên, “Liên Tranh… Thả anh xuống… A a a… Quá sâu…”
“Không thả!” Chó sói nhỏ chẳng những không buông, hạ thân ngược lại càng thêm lợi hại.

Trong phòng tắm chật chội, quanh quẩn tiếng khóc cùng thở dốc của Chu Lạp, còn có tiếng thở dốc của Liên Tranh, cùng tiếng va chạm thân thể.

Hắn quá nhớ Chu Lạp, lúc nghĩ đến Chu Lạp, sẽ vụng trộm chơi súng, sẽ hồi tưởng lại lúc hai người ở trên giường.

Tình cảnh như vậy, hắn đã tưởng tượng qua vô số lần, ôm Chu Lạp làm, để Chu Lạp ngoại trừ tựa vào vai hắn khóc, không làm được gì.

Làm anh bắn.

Liên Tranh tuốt dương v*t của Chu Lạp, mắt thấy có chút cứng.


Quy đầu theo tiết tấu cắm vào, lắc đầu giữa không trung, Liên Tranh không chớp mắt nhìn chằm chằm cái vật nhỏ kia.

Tinh dịch màu trắng sữa phun ra trên đỉnh, đặc sền sệt, để cho hắn biết, Chu Lạp chưa từng tự xử.

Cảm giác thỏa mãn lớn hơn, sau đó thể xác và tinh thần chó soi nhỏ sung sướng, Chu Lạp người này là của hắn, ngay cả Chu Lạp  tự mình đụng vào cũng không được.

Hai người đều sắp đến cực hạn, động tác của Liên Tranh chậm lại, ngón tay ác liệt đè lại đỉnh của Chu Lạp.

“Anh… Chờ em…”
Thanh âm trầm thấp mê hoặc Chu Lạp, Chu Lạp muốn bắn, nhưng anh không biết nên cự tuyệt Liên Tranh như thế nào, suy sụp rên rỉ, “Ừ a…”
Chu Lạp vô cùng khẩn trương, ngay cả hậu huyệt cũng siết chặt, ngay cả mạch máu cũng bị phình lên, bóp eo Chu Lạp, mạnh mẽ cắm vào.

Thẳng đến khi hậu huyệt nóng lên, bắn không sót giọt nào vào bên trong, dương v*t của Chu Lạp cũng giống như một khẩu súng nước nhỏ, phun ra.

.

Liên Tranh ôm người thở dốc kịch liệt, sau khi tỉnh táo lại, hắn nhìn Chu Lạp ngây ngốc.

Khóe mắt mang theo nước mắt, môi không ngừng chảy nước miếng.

Vẫn chưa xong.

Liên Tranh ôm người lau sạch sẽ, dương v*t nửa mềm vẫn không rút ra, ném khăn mặt trong tay xuống, đi về phía phòng ngủ.

Ván giường cót két một tiếng, hai người lăn lên giường, một vòng cuồng phong bão táp mới lại tới, Chu Lạp kêu cũng kêu không ra tiếng, bị Liên Tranh giày vò đến ngất đi.

Chu Lạp mơ thấy một giấc mơ, có một sợi lông vàng lớn liếm về phía anh, Chu Lạp nghẹn ngào nói, “A…” Khi mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt phóng đại của Liên Tranh.

“Anh… Đánh thức anh…” Chó sói nhỏ không hề biết hối hận, cưỡi đến thắt lưng Chu Lạp, liếm chóp mũi anh lấy lòng
“Mấy giờ rồi?” Mắt thấy bên ngoài đã tối, Chu Lạp không nghĩ tới hai người hồ nháo lâu như vậy.

“Sáu giờ.

” Trong chăn hai người trần truồng dán cùng một chỗ, xúc cảm trơn nhẵn, làm cho Liên Tranh lại có chút tâm viên ý mã.

“Đói không?” Làm đồ ăn đi.


” Cơm làm được một nửa, đã bị Liên Tranh ôm vào phòng tắm, hiện tại còn phải kéo thân thể mệt mỏi nấu cơm.

“Được.

” sói rất cao hứng, hôn Chu Lạp một cái, vẫy đuôi rời giường.

Trong phòng mặc quần áo nhìn thấy đống lộn xộn trên giường, hai má Chu Lạp đỏ lên, tức giận nói, “Dọn cho sạch, anh đi nấu cơm.


Ánh mắt liếc mắt một cái, liền thấy vành tai đỏ bừng của Chu Lạp, Liên Tranh khẽ ngân nga, từ từ dọn dẹp.

Bắt đầu thay ga trải giường ở phòng ngủ, lại đến phòng khách nhặt quần áo rơi khắp nơi.

Mùa đông tối sớm, hiện tại không tính là muộn, Chu Lạp nhanh nhẹn gói sủi cảo thịt lợn.

Ước chừng phần thức ăn của hai người, phần còn lại bỏ vào tủ đông.

Không có ý định làm sủi cảo hấp, mở lửa ra, đặt dầu ăn vào chảo, Chu Lạp tính toán chiên vàng.

Trên bếp còn có canh xương đã nấu xong, cùng với mấy món kho.

Liên Tranh dọn dẹp xong phòng khách, lại canh giữ ở cửa phòng bếp.

Chu Lạp quay đầu lại nhìn hắn một cái, “Đói bụng?”
Liên Tranh nhìn lưng Chu Lạp, trong đầu nhớ tới lời mẹ hắn nói.

Tìm vợ, sinh sống với hắn, Chu Lạp chính là vợ, nấu cơm cho hắn, giặt quần áo cho hắn, còn làm tình với hắn, đây không tính là vợ hắn, thì loại nào mới tính là vợ.

Chẳng lẽ là cái người mà mẹ nhắc, con gái nhà chú Trần.

Không phải, hắn chỉ có một mình Chu Lạp.

Nhưng Chu Lạp thì nghĩ gì, tỏ tình là mình chủ động, thân thiết lên giường đều là mình chủ động.

Chu Lạp mỗi lần đều bị bức không còn biện pháp, mới ỡm ờ đồng ý.

Thật muốn nhìn bộ dáng ghen tuông của Chu Lạp, một người khó chịu yên lặng tức giận, yên lặng suy nghĩ lung tung.

“Anh… Mẹ em nói em nên kết hôn…”
Chu Lạp dừng tay một chút, ngẫm lại tuổi của Liên Tranh, ở nông thôn có con cũng không có gì lạ.

“Còn nói em đi làm quen với con gái của chú Trần trong thôn một chút.


Chu Lạp không quay đầu lại, mím môi nói, “Cũng là… Chờ sau khi em về nhà… Phải kết hôn và sinh con…”

“Chu Lạp!” Liên Tranh đúng là tự mình làm khó mình, biết rõ tính cách Chu Lạp ấm áp, biết rõ câu trả lời của Chu Lạp, trong lòng Liên Tranh vẫn khó chịu.

Thấy Chu Lạp không quay đầu lại, nhưng bàn tay cầm xẻng siết chặt một chút, gân xanh trên mu bàn tay đều phồng lên.

Quên đi, Liên Tranh tự giận mình, anh không muốn mở miệng, chính mình cũng không nỡ ép anh.

Liên Tranh tiến lên một bước, mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng Chu Lạp từ phía sau.

Trên thắt lưng chợt căng thẳng, chó sói ủ rũ tựa vào đầu vai Chu Lạp, chán ghét mở miệng, “Nhưng em không đáp ứng… em muốn đưa anh về nhà…”
Người trong ngực chấn động, nghe được anh thấp giọng nói, “Đừng nói bậy…”
“Anh không tin, em nói thật.

” Liên Tranh ôm chặt hơn, “Không thích người khác, không muốn kết hôn với người khác, cũng không muốn anh và người khác kết hôn, nếu em đưa anh về nhà, anh có đồng ý đi với em không?”
Chu Lạp không biết trả lời thế nào, anh nên tỉnh táo một chút, hay là phát điên với Liên Tranh.

Có lẽ qua vài năm nữa, Liên Tranh sẽ không còn thấy mới mẻ như hiện giờ.

“Biết anh không tin, hiện giờ em không có tiền, không dám hứa hẹn gì với anh hết, nhưng em sẽ kiếm tiền, kiếm tiền nuôi anh”
Chó sói nhỏ nói chém đinh chặt sắt, sợ Chu Lạp không tin.

Lời nói kiếm tiền nuôi anh này, đối với đàn ông cũng có chút tác dụng, trong lòng Chu Lạp có một cỗ dòng nước ấm chảy vào, Liên Tranh nghiêm túc lại siêng năng, xã hội thì muôn hình muôn vẻ, sẽ có bao nhiêu cô gái thích hắn đây?
“Anh… Nếu em đưa anh về nhà, anh có muốn đi với em không? “Liên Tranh cố chấp lại hỏi một lần nữa, cướp cái xẻng trên tay Chu Lạp, cứng rắn xoay người anh lại.

“Người nhà em sẽ không đồng ý.

” Chu Lạp không dám nhìn ánh mắt Liên Tranh, thuần túy lại mãnh liệt, chưa từng có, người trẻ tuổi không biết sợ.

“Chỉ cần anh đồng ý đi theo em là được, đến lúc đó em bị đuổi ra khỏi nhà, anh còn muốn em không?”
Từ khi hai người lên giường, chó sói nhỏ nói những lời tâm tình không kiêng nể gì, hỏi làm Chu Lạp mặt đỏ tai hồng.

“Anh… em thực sự… chỉ cần anh… Sau này cũng vậy… em nói nhiều hơn anh không tin.


“Anh không tin cũng không sao, vậy anh chờ xem.

” Liên Tranh cũng không tức giận, ngược lại thề son sắt hứa hẹn với Chu Lạp.

Chu Lạp cắn răng hàm sau, thấy bộ dáng nghiêm trang này của Liên Tranh, nở nụ cười, “Tin.


Liên Tranh, em tuyệt đối đừng làm anh thất vọng, luôn bị người thân vứt bỏ, anh sợ mình không kiên trì được.

.

Bình Luận (0)
Comment