Anh Trai Bá Đạo Chớ Chọc Giận Em Gái Lưu Manh

Chương 8

Giữa đêm khuya một cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp đang nằm trên chiếc dường lớn. Môi anh đào dỏ thắm hơi nhếch lên, mày đẹp nhíu chặt lại ,trán đẫm ướt mồ hôi,trong cơn mê cô đứt quảng la hét :"Cha...mẹ...đừng bỏ con.đừng đi... đừng đi,hãy mang con theo xin hai người..."

*Gầm* cánh cửa mở toan ra,một bóng dáng cao lớn vội vàng chạy đến bên cạnh người đang mơ màn trên dường.Nhìn thấy những giọt nước mắt của cô hắn khẽ cau mày,đưa bàn tay ra vuốt trán cô thâm tình gọi cô dậy từ trong cơn ác mộng:"Trân nhi tỉnh dậy đi em,mau tỉnh dậy"

Hoàng Thái Trân trong lúc mơ màn, cảnh vật xung quanh tối ôm cô chỉ nhìn thấy một ánh sáng nho nhỏ.Có đi theo nguồn sáng đó...có một giọng nói rất ấm áp vang lên .Ai ?Là ai đang gọi cô ?

Hoàng Thái Trân từ từ mở mắt dậy,đập vào mắt cô là một bóng dáng tuấn mị cao lớn, cô mở to mắt nhìn hắn hỏi :"Sao anh vào đây ?"Sao hắn có thể vào đây được? Đây là phong cô,làm sao hắn có thể tự ý đi vào.

"Tôi ở phòng bên cãnh nghe tiếng em la nên muốn qua xem thử" Hắn ân cần nói, lúc nảy nghe tiếng thét của cô.Tim hắn như bị ai đâm thủng,hắn chỉ sợ cô lại xảy ra chuyện gì.

Hoàng Thái Trân nhìn hắn, cả người không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp . Đây là cái ảm giá mà người ta hay gọi sao ? Tình thân ?! (Nguyên :Em nghĩ đó là tình yêu chị ạ )

Nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, Ngạo Lâm Phong đau lòng vén những loạn tóc của cô lên , ôn nhu nhìn cô hỏi:"Em gặp ác mộng sao ?" La lớn như vậy chắc là cô đã gặp ác mộng rồi.

"Ừ"

"Đừng sợ" Hắn dịu dàng vuốt mái tóc cô nói.

"Anh hai !" Hoàng Thái Trân theo cảm tình gọi hắn.

Ngạo Lâm Phong giật mình...hắn nghe lầm sao.Anh hai ?

"Sao lại nhìn tôi như vậy !Không thích tôi gọi như vậy sao?" Hoàng Thái Trân liếc hắn hỏi.Thái độ hắn như vậy làm cho cô thật mất cả hứng.

"Không có...anh không ngờ em lại nói như vậy" Hắn nhìn cô on như nói,hắn thật không ngờ cô lại ....nhận hắn .

"Anh thật sự là anh trai của tôi sao ?"

Hắn nhìn cô do dự trong giây lác rồi chậm rãi gật đầu.

"Anh biết về quá khứ của tôi chứ ?"

Hắn trầm mặt nhưng sau đó vẫn gật đầu.

"Ba mẹ tôi là ai ?Họ là ai hả ?Tại sao?Tại sao?Tôi không nhớ gì cả..."Hoàng Thái Trân gần như hoảng loạn nói.Cô không nhớ gì cả ,sao lại như lại như vậy ?

Ngạo Lâm Phong đau lòng ôm cô vào lòng , đặt một lên trán cô một nụ hôn nhẹ ,trấn an nói :"Đừng lo có anh ở đây"

Cái ôm của hắn như một sự an ủi tốt nhất đối với cô,Hoàng Thái Trân ôm chặt hắn sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ...

Nhìn người trong lòng đã an giấc,Ngạo Lâm Phong nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường, đắp chăn cho cô.Sau đó nhìn cô lưu luyến rời đi.
Bình Luận (0)
Comment