Anh Trai Bất Đắc Dĩ

Chương 4

Hạo Minh gặp khó khăn trong sóc cô tại ngôi nhà riêng của mình, việc gắn vơi nhau 24/24 giờ là điều quen thuộc với anh rồi, nhưng cô ( với cái tên mới mẹ anh đặt cho là Vi Vân) lại không thể ăn được bất kì đồ ăn nào anh gọi từ nhà hàng về.Chỉ cần đưa vào miệng là cô sẽ nôn ra ngay. Là con trai anh chỉ cần về đây sau khi chơi bời chán ở ngoài,anh không biết nấu ăn, lại lần đầu tiên chăm sóc một người con gái nên mọi việc rất khó để mà nói.

Trong nhà chỉ có mì gói, quả thật không ổn tí nào. Vi Vân ngồi im trên ghế xem hoạt hình bạch tuyết, từ lúc về đây cô không nói một lời, luôn chỉ có hai vẻ mặt: một là khóc , hai là băng ở bắc cực.

Nhưng nhìn vẻ mặt cô mỗi khi cô nhìn anh là dường như anh hiểu cô đang muốn nói gì.

Đun sôi nồi nước lên,anh thả mì,đập thêm quả trứng khuấy đều. Nhìn nồi mì, anh ngán ngẩm. Đồ ăn nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố lại chẳng nuốt được,mì này liệu có nuốt trôi không.

Kéo ghế cho Vi Vân ngồi xuống ,anh đặt một bát con mì trước mặt cô, nhìn cô với vẻ mặt thảm thương:

-Chịu khó ăn một chút đi, đừng có nôn ra nữa, anh thực sự không biết phải làm thế nào đâu

Vi Vân dùng đũa cuộn mấy sợi mì nhỏ cho vào miệng, nhìn cô mà Hạo Minh nuốt nước bọt hồi hộp. Thật ra thì anh cũng đang rất đói, anh toát mồ hôi lạnh. Hạo Minh sững sờ khi thấy cô ăn một cách ngon lành, khuôn mặt còn tỏ ra dễ chịu. Hạo Minh thở một hơi dài nhẹ lòng,anh cũng ngồi xuống tự thưởng cho mình một tô mì cùng hãng. Bất ngờ Vi Vân kéo tô mì của anh về phía mình,,,giờ anh cũng đang rất mệt nên không tranh cãi với cô, anh xua tay:

-Muốn ăn nữa hả, được rồi,em cứ ăn đi. Nhanh nhé , anh buồn ngủ lắm rồi

Đột nhiên chuông cửa reo lên ầm ĩ,tiếng còi xe inh ỏi nhấn điên cuồng. Vi Vân buông đũa nhìn anh đầy vẻ ngạc nhiên. Biết là bọn Hiếu Sinh đến, anh vội đưa Vi Vân lên phòng, kéo cô ngồi xuống giường:

-Ngồi im đây, nghe chưa, anh xuống nhà chút rồi anh lên liền. Nhớ nhé, ngồi im đợi anh

Anh xuống nhà mở cổng, bọn Hiếu Sinh đem bia rượi đồ nhậu ùa vào, anh đứng cản:

-Hôm nay tao mệt,bọn bay về đi,hôm khác tổ chức

Hiếu Sinh cười lớn vỗ vai, nhìn đống túi đồ trên tay:

-Đã mua rồi thì phải đánh chén chứ, mày mệt hả? tin sốc à nha. Lần đầu tiên Tường Hạo Minh nói mệt. ha..ha

Hạo Minh cau mày, nói nghiêm túc như ra lệnh:

-Tao bảo rồi, hôm khác là hôm khác, đừng lèo nhèo, tiền đồ này tao trả. Ok?

Hiếu Sinh nhăn trán:

-Sao tự dưng lại lạnh lùng với anh em thế

Đột nhiên đèn trong nhà bị tắt ngúm, mất điện rồi.

Một tiếng hét long trời xé tan bóng tối tĩnh mịch, bọn bạn anh ngơ ngác không biết tiếng hét phát ra từ đâu.

Hạo Minh đơ người trong giây lát rồi vội vàng cầm điện thoại soi đường chạy lên phòng.

Vi Vân ngồi ở góc tường , ôm mặt nức nở. Anh từ tù tiến tới,cúi người ôm lấy cô.

-Đừng sợ, có anh ở đây rồi.

Bóng đèn sáng trở lại,Hạo Minh buông người cô,lấy tay lau nước mắt cho cô,cốc nhẹ vào trán cô:

-Sao lại trẻ con thế, không được khóc nữa,nghe chưa. Mà sao em lại hét lên, em sợ tối hả?

Vi Vân khẽ gật đầu, người cô vẫn run run, anh kéo cô đứng dậy. Tiếng của Hiếu Sinh từ dưới nhà vọng lên:

-Hạo Minh, chuyện gì vậy mày, mày giấu người yêu trong nhà phải không?..ha ha…

-Bọn quỷ...anh lẩm bẩm chửi thề trong miệng. Hạo Minh đội tóc giả cho cô,khoắc them cái áo khoắc mỏng ở ngoài rồi kéo cô xuống nhà.

Nhiều người quá, khiến cô sợ hãi mà bấu chặt tay áo anh. Hạo Minh trấn an:

-Đừng lo, họ là bạn của anh

Wow...wow, bọn đàn em của Hạo Minh chết sững khi nhìn thấy Vi Vân,miệng như trực chờ nhỏ rãi. Qủa thật trông cô chẳng khác gì thiên thần,

Hạo Minh chẳng biết sao lại thấy khó chịu khi bọn kia cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Bọn nó nhao nhao:

-Người yêu của anh Hạo Minh đây sao?........uầy..uầy...tách nào anh ý đuổi tụi mình về là phải rồi

Chỉ có mỗi Hiếu Sinh là ngạc nhiên,tự hỏi sao cô ta lại ở đây.

Hạo Minh lên tiếng:

-Đây là Vi Vân,em gái tao đấy.chúng bay cấm có linh tinh,ăn đập đấy nghe không?

Cả bọn ùa tới kéo người Hạo Minh,làm anh ngạt thở:

-Anh Hạo à,,nhận em làm em rể anh đi. Đại ca có cô em gái xinh như thế,,nhận em đi anh...

-Bọn bay có tránh ra không thì bảo. phiền quá đi...
Bình Luận (0)
Comment