Anh Trai Nhỏ

Chương 25

Hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái thuộc về Hạc Lâm ập đến.

Ánh đèn trong hành lang chợt tối, rồi lại sáng lên rất nhanh, chiếu rọi hai cái bóng đan xen vào nhau lên tường.

Cô gái xinh xắn bị nam sinh cao to đè hôn trong góc.

Anh nhẹ nhàng ngậm cánh môi của hô, hút chút vị ngọt trên người cô.

Có lẽ khi nãy họp lớp cô ăn kẹo mềm trái cây, nên trong miệng trừ mùi rượu nhàn nhạt ra, còn có một vị ngọt trong veo.

Khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Hạc Lâm chỉ thăm dò trên bờ môi cô, không dám hôn sâu.

Nhưng loại cảm xúc hai cánh môi chạm vào nhau lại cảm thấy chưa đủ, anh kiềm chế khiến sau lưng hóa cứng, máu sôi sùng sục trong cơ thể, vẫn không nhịn được cạy mở môi cô chui vào.

Cô nhóc căng thẳng khẽ “ô” một tiếng.

Hạc Lâm đồng thời vươn tay ra ôm ngang lưng cô, không cho cô lùi bước.

Đầu lưỡi của anh và cô cùng quấn quít với nhau, Tạ Liễu Liễu không nhịn được khẽ run lên. Cô chưa từng tiếp xúc thân mật thế này với người khác, cho dù khi biết mình thích Hạc Lâm, cô cũng chỉ ảo tưởng đến việc nắm tay, ôm anh.

Vành tai và tóc chạm vào nhau như thế, cảnh trao đổi nước bọt với nhau, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

Vì vậy cô vô thức muốn tránh.

Nhưng cô càng trốn, Hạc Lâm càng từng bước đuổi theo không buông tha.

Cuối cùng không thể lui được nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho anh hôn.

Cũng may không đầy một lát, Hạc Lâm liền nới lỏng môi cô, buông tha cho cô.

Đầu anh chôn sâu vào bờ vai cô, lưng hơi cong lại, âm thanh đè nén, giống như đang cười.

Tạ Liễu Liễu bị anh hôn đến thần chí hỗn độn, tay chân như nhũn ra, thật lâu mới lên án anh: “Lúc nãy cậu nói nếu tớ trả lời thì sẽ không hôn tớ mà…”

“Ừm.” Hạc Lâm lại thoải mái thừa nhận, cánh tay ôm chặt cô, mặt dày nói: “Tớ nhịn không được.”

“...”

Tạ Liễu Liễu chưa từng chứng kiến dáng vẻ vô lại như thế của anh, vừa tức giận, vừa cảm thấy hơi lạ.

Nhưng dù sao cũng không thể ở trong đây nữa, khi cô trở về thì đã hơn 10 giờ, thật sự nếu không vào nhà, chắc chắn sẽ khiến cho cha mẹ nghi ngờ.

Tạ Liễu Liễu duỗi tay đẩy anh ra, kêu lên: “Tớ phải về rồi…”

Nhưng tiếc là không đẩy ra nổi, Hạc Lâm thoáng thẳng người, nâng gương mặt cô lên hôn xuống lần nữa.

Thấp giọng nói: “Hôn thêm một lát nữa.”

...

Khi Tạ Liễu Liễu về đến nhà thì đã qua 11 giờ tối.

Cha Tạ và mẹ Tạ đang ngồi trên sofa xem ti vi, đang chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi, thì nghe thấy tiếng động nên quay đầu nhìn về phía cửa vào, chỉ thấy Tạ Liễu Liễu đeo cặp da đứng đó thay giày. 

Mẹ Tạ thở phào một cái, cha Tạ hỏi: “Liễu Liễu đi đâu họp lớp thế con, sao về muộn vậy?”

Người Tạ Liễu Liễu khẽ cứng đờ, mím khóe miệng nhỏ giọng đáp: “KTV ạ.”

Cha Tạ: “Ca hát cũng tốt, ca hát có thể tăng tình cảm với nhau.” Ông căn dặn, “Nhưng sau này đừng về quá muộn, cha mẹ sẽ lo lắng.”

Tạ Liễu Liễu gật đầu đồng ý.

Cũng may là sau đó cha mẹ cũng không hỏi nhiều.

Tạ Liễu Liễu thay giày xong thì vội vàng nói một tiếng “Con đi làm bài tập”, sau đó không quay đầu lại chui vào phòng mình.

Để lại cha Tạ và mẹ Tạ nhìn nhau, tràn đầy ngạc nhiên nghi ngờ.

Đứa nhỏ này, đêm hôm khuya khoắt còn làm bài tập gì?

*

Bài tập của Tạ Liễu Liễu là - -

Trở về phòng để cặp da lên ghế xoay, lấy điện thoại di động ra, click mở trang trò chuyện weixin với Hạc Lâm. Nhập từng chữ từng chữ vào trong.

Liễu Liễu không ăn ve sầu: Tớ về nhà rồi.

Cô cảm thấy Hạc Lâm có chút kỳ quái, rõ ràng hai người họ ở cùng một tầng lầu. Lúc nãy anh còn nhìn cô vào nhà, vậy mà chẳng mấy chốc lại đòi cô trở về phải gửi tin nhắn cho anh.

Nhưng nói gì đây chứ?

Tạ Liễu Liễu vừa nhắm mắt lại, lại nhớ đến cảnh anh hôn cô trong hành lang.

Chặt chẽ, dây dưa, không vùng khỏi được.

Khuôn mặt cô ửng đỏ lên, làm gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo càng thêm có vẻ mềm mại.

Môi lưỡi tê dại, là hậu quả bị người khác hôn quá lâu.

Tạ Liễu Liễu nghĩ lúc đầu Hạc Lâm sẽ không hôn môi, quấn lấy cô hôn một lát, liền vùi đầu thở trên cổ cô.

Hơi thở nóng hổi phun trên da cô. Rõ ràng ngốc gần chết, nhưng vẫn không chịu buông tay.

Cô càng nghĩ càng loạn... Cuối cùng chỉ chọn một câu an toàn nhất rồi gửi qua.

Cũng không lâu lắm, nhận được tin trả lời của Hạc Lâm.

HE: Chú dì có mắng cậu không?

Liễu Liễu không ăn ve sầu: Không có.

Suy nghĩ một lát, Tạ Liễu Liễu lại ngồi bên mép giường bổ sung thêm.

Liễu Liễu không ăn ve sầu: Nhưng cha tớ bảo sau này tớ không được về muộn như thế nữa.

Trong câu nói đều là sự trách cứ anh khiến mình ở lại quá lâu trong hành lang.

Nhưng Hạc Lâm giống như không hiểu được ý của cô, điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục trả lời.

HE: Được, sau này tớ sẽ cố gắng rút ngắn thời gian hôn một chút, để cậu về nhà sớm.

Liễu Liễu không ăn ve sầu: ...

Tạ Liễu Liễu không ngờ anh mặt dày như thế, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, dứt khoát để điện thoại xuống vào nhà vệ sinh tắm rửa. 

Tắm rửa xong đi ra, cha mẹ đều đã ngủ. Tạ Liễu Liễu đứng trước bàn sách lau tóc, thuận tiện nhìn di động.

Trên đó có một tin Hạc Lâm gửi tới, vào lúc cô đi tắm không lâu.

HE: Nhãn hiệu kẹo tối nay cậu ăn là gì thế?

Tạ Liễu Liễu không rõ chuyện gì, gửi dấu “?” qua.

HE: Nếm lên rất ngọt.

Tạ Liễu Liễu cho rằng anh muốn ăn, nên không hỏi nhiều, vào trong lịch sử taobao tìm link mua kẹo, sao chép lại, chia sẻ qua cho anh.

Cũng không lâu lắm, app trên điện thoại hiện ra một tin nhắc nhở.

Có người mua đồ cho cô, trùng hợp là loại kẹo mà cô mới gửi qua cho Hạc Lâm. Cô mở ra, bên trong có đủ loại hương kẹo trái cây, có nho, đào, cam và dâu tây, vân vân.

Tạ Liễu Liễu hơi giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì di động tiếp tục nhận được tin nhắn của Hạc Lâm.

HE: Lần sau tớ muốn ăn vị cam.

Tạ Liễu Liễu: “...”

? ? ?

Cuối cùng Tạ Liễu Liễu cũng hiểu anh nói “ăn” là có ý gì, sau khi tắm xong vệt ửng đỏ vất vả lắm mới lắng xuống thì giờ lại bừng đỏ lên.

Cô mãnh liệt gõ chữ.

Liễu Liễu không ăn ve sầu: ... Vô lại!

HE rất nhanh đã trả lời: Hửm?

HE: Tớ có nói gì sao?

HE: Hay là cậu nghĩ đến điều gì rồi?

Liễu Liễu không ăn ve sầu: ...

Cái người này, sao trở nên xấu tính rồi.

Tạ Liễu Liễu chôn đầu vào chiếc giường mềm mại, lỗ tai không khống chế được càng ửng đỏ lên.

Tim cô đập rất nhanh, có nơi vì anh mà trở nên mềm mại và tê dại. Rõ ràng biết Hạc lâm đang chọc cô, nhưng vẫn không nhịn được xấu hổ.

Cũng may Hạc Lâm biết da mặt cô mỏng, không tiếp tục trêu chọc nữa. Mà đổi sang đề tài khác.

HE: Có biết tại sao hôm tớ vừa mới chuyển vào đã tặng cậu một bịch kẹo không?

Liễu Liễu không ăn ve sầu: Tại sao?

Hạc Lâm ở bên kia khẽ nở nụ cười, sau đó dựa vào đầu giường. Anh kể lại cảnh lần đầu gặp Tạ Liễu Liễu, kể cả Tạ Liễu Liễu cùng mẹ nói chuyện ăn kẹo hay uống sữa, cái nào có thể cao ở trong nhà, cô nhỏ giọng nhẹ nhàng oán trách, “Con có uống sữa thì cũng không cao lên đâu.”

Sau đó cô ngồi xổm ở dưới lầu, mặc áo khoác rộng thùng thình không hợp với dáng người kiên nhẫn cho mèo ăn.

Cô híp mắt, khoan khoái lại thỏa mãn nói với một con mèo: “Đừng khách sáo.”

Cho dù có đang buồn hay ngột ngạt hơn nữa,

Cũng mãi mãi đáng yêu dịu dàng như thế.

...

Hạc Lâm nói xong, đưa điện thoại di động về bên môi, thong thả ghi âm lại câu nói.

“Tạ Liễu Liễu, tớ thích thấy cậu cười.”

Anh nói, khẽ dừng lại, “Tớ muốn có thể thấy cả đời.”
Bình Luận (0)
Comment