Anh Trai Tôi Và Bạn Trai Của Anh Ấy

Chương 1

Mỗi khi xem phim truyền hình, đều có thể nhìn thấy anh trai cưng chiều cô em gái đủ đường, làm cho người ta trực tiếp hú hét lên thật muốn có một ông anh trai. Trong cuộc sống thực tế, cũng có thể nghe thấy mọi người thường nói: “Con gái phải có anh trai mới là hạnh phúc.” Nhưng mà bạn tuyệt đối sẽ không ngờ rằng đến khi bạn có được một ông anh trai, bạn sẽ ghét cay ghét đắng ổng đến cỡ nào, tình nguyện rằng ba mẹ chỉ sinh một mình bạn còn hơn.

“Cậu nghĩ vậy là sai rồi, anh của cậu rất tuyệt nha, diện mạo đẹp mắt, tính cách lại tốt, làm việc thận trọng có chủ kiến của mình, nhiều điểm ưu tú như vậy, ngàn dặm lựa một còn chưa chắc đã tìm được ông anh trai tốt như vậy đâu!” Khi tôi lại bắt đầu tố khổ với nàng khuê mật Hồng Tử, Hồng Tử lập tức cắt đứt lời tôi.

“Này này, tớ còn chưa bắt đầu nói, sao cậu lại nói vậy chứ, cậu không biết anh tớ thế nào đâu. Hồi còn nhỏ lúc đi học đã lợi hại rồi, mỗi lần ở trường học, về nhà, làm cái gì, cũng bị người ta dạy bảo ‘Coi anh của con kìa, thành tích tốt cỡ nào’, ‘Coi anh của con kìa, tự giác biết chừng nào, dọn dẹp đồ đạc của mình sạch sẽ ra sao’, ‘Coi anh của con kìa, lễ phép cỡ nào’, tớ đâu có phải lười nhác hay thích mắng nhiếc người khác đâu, sao ổng lại lễ phép hơn tớ chứ?” Tôi mang một bụng nước khổ qua, muốn ói cũng chẳng ói ra được.   

“Aish, cậu cũng đừng giận quá, anh cậu quả thật so với cậu ưu tú hơn quá nhiều.” Hồng Tử như an ủi vỗ vỗ bả vai tôi, “Càng quan trọng nhất là anh của cậu rất đẹp mắt quá mà, người diện mạo đẹp đẽ luôn có ưu thế, là có thể khiến cho người ta cảm thấy tốt hơn hẳn so với người bình thường. Cậu coi như là nể mặt diện mạo dưỡng nhãn của anh ấy, tha cho ảnh đi.”

“Chùi nước miếng của cậu đi, ổng ưu tú với ổng đẹp mắt thì liên quan quái gì, cậu nói chuyện thiếu muối quá vậy, cậu cái đồ mê giai, thật đúng là không nên tìm cậu tố khổ mà. Hồi nhỏ sống dưới cái bóng của ổng đã đủ khổ rồi, giờ ngay cả diện mạo cũng không bằng được ổng, khuê mật cũng bị ổng vác đi luôn.” Tôi lắc lắc bả vai của Hồng Tử cho hả giận.

Lần này sở dĩ gặp Hồng Tử thổ tào ông anh tôi, là bởi vì tôi sắp rời khỏi đây rồi, tôi thi đậu cùng trường đại học với anh trai tôi. Theo cách nói của mẹ tôi là, tôi dự thi vào trường của anh trai, anh trai có thể chăm sóc tôi, bà cũng tương đối yên tâm. Tôi đây bất đắc dĩ bị bắt buộc, chỉ có thể tiếp tục lựa chọn trưởng thành dưới cái bóng của ông anh. Cho nên mới nói đôi khi có một ông anh quá mức ưu tú, cũng không phải là chuyện gì đáng để ăn mừng, bởi vì dù bạn có cố gắng đến cỡ nào, cũng bị ánh hào quang của anh bạn lấn át.

“Mẹ, con qua ở với anh có ổn không vậy? Ảnh không phải là được lưu hiệu chuẩn bị thi nghiên cứu sao? Ảnh không ở trường học à?” Tôi vừa thu dọn đồ, vừa hỏi mẹ đang ở trong phòng khách coi phim Hàn xẻng.

“Cứ qua chỗ của anh con trước đi, anh con vốn định tốt nghiệp năm nay rồi ra ngoài tìm việc, phòng ốc công ty cũng tìm xong rồi, giáo sư trong trường không phải là lưu hiệu anh con, đành phải từ chối công ty đó rồi, nhưng căn hộ thì mẹ vẫn giữ lại cho nó, có thể đón con qua. Hơn nữa mẹ thấy lo lo thức ăn trong trường, con qua đó, anh con cũng có thể làm chút đồ ăn ngon lành dinh dưỡng cho con. A, mẹ cũng nhớ anh con quá rồi, đồ ăn anh con làm y chang người ta vậy, vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.” Con mắt của mẹ sắp bị TV hút vào luôn rồi, đầu cũng không xoay mà đáp lại tôi nhiều lời vậy.

“Mẹ, con gái mẹ ngày mai sẽ phải rời khỏi mẹ đó. Với lại có ai miêu tả con trai mình nấu cơm như mẹ không! Anh con lại không thể ăn. Mẹ, ngày mai con sẽ phải đến trường đó, mẹ không muốn nói điều gì ư?” Còn chưa rời đi, tôi đã có chút không bỏ được căn nhà này rồi.

“Ờ, thuận buồm xuôi gió!” Mẹ vẫn xem TV không thèm quay đầu lại.

Đại học là nơi như thế nào, tôi cũng không trông mong gì lắm, đối với người đang ngồi máy bay bay về phía thành phố H như tôi mà nói, rời đi thành thị quen thuộc mà mình cư ngụ suốt mười mấy năm, chia tay bố mẹ quen thuộc, bạn bè quen thuộc, phong cảnh quen thuộc, một mình đi đến nơi xa lạ, trong lòng có chút cảm xúc bi thương nho nhỏ. Đang lúc tôi kéo cái rương hành lý cồng kềnh đi, vừa sụp xuống khi lướt qua cái miệng cống vững chắc, có một bàn tay rất chi là trắng trẻo tự nhiên vươn về phía hành lý của tôi.   

Tôi lập tức kéo hành lý của mình lại, bối rối ngẩng đầu lên thì phát hiện ra là anh trai tôi, đột nhiên nước mắt rớt xuống: “Anh, anh có biết tự dưng xuất hiện sẽ hù chết người hay không hả.”

Diệp Nhã Thanh, cũng chính là anh của tôi, vẻ mặt khinh bỉ nhìn tôi: “Ra khỏi nhà mà cũng không chịu đề phòng hơn chút nào à? Từ xa lắc đã thấy một đứa ngốc nghếch không chịu tập trung rồi.”

Tôi thuận tay bôi nước mắt nước mũi lên bộ đồ của ổng khóc sướt mướt nói: “Thì em lần đầu tiên xa nhà chứ bộ, rời xa nơi chôn nhau cắt rốn, rất buồn đó!”

“Hành Tĩnh Mân!!!!! Đừng có coi quần áo của anh mày làm khăn giấy!!!” Anh tôi tức giận ném mạnh hành lý của tôi vào trong thùng xe, quay lại chui vào trong ghế lái, khi ngồi vào trong xe vẫn còn dạy dỗ tôi, “Mày cố ý phải không.”

Tôi tiếp tục không da không mặt ầm ĩ với ổng: “Anh là anh em, sao anh có thể ác độc vậy? Thấy cô em gái yêu dấu của mình khóc, anh nên lập tức cống hiến bộ đồ của anh chứ.”

“Bép!” Một hộp khăn giấy lớn ném tới trước mặt tôi. “Khăn giấy đây, tự mình lau đi.”

“Anh, anh thật tàn nhẫn.” Tôi rút mấy tờ khăn giấy liên tiếp lau mặt, vừa nhìn quanh cái xe, sờ sờ cái ghế da trong xe, thoạt nhìn cái xe này rất cao cấp nha, “Anh, xe này của anh từ đâu ra vậy?”

“Anh mua.”Anh tôi liếc tôi qua cái kính chiếu hậu đáp lại.

“Anh mua?” Đầu óc tôi vẫn rối rắm, anh tôi là một sinh viên đại học, sao lại có tiền mua xe được. Chẳng lẽ là bị bao nuôi? Căn cứ vào cái vẻ tiểu bạch kiểm của ổng, bị bao nuôi cũng rất có thể nha.

Đợi đến khi tới căn hộ của anh tôi, ngồi trên chiếc giường mềm mại, tôi đã không còn quấn quýt cái chuyện xe của ổng tới từ đâu nữa rồi. Căn hộ có ba gian hai sảnh, một phòng chủ, một phòng khách, một phòng sách, trang trí tinh xảo, phong cách đen trắng Âu Mỹ đơn giản. Nói tới gian chủ của anh tôi đi, cả căn phòng đều là màu trắng, chỉ có cái giường là màu đen — mà cái giường thế mà là giường nước nữa chớ, trời ạ, anh tôi thật biết hưởng thụ quá mà. Ra giường vỏ chăn, cũng là tơ lụa tổng hợp màu đen, áp trên vách tường đầu giường là một bức hình nghệ thuật đen trắng cỡ lớn — người trong hình nghiêng mặt khẽ hôn một đóa hoa, xác thực mà nói là sắp hôn lên đóa hoa kia. Vẻ mặt rất chi thành kính, cử chỉ thì rất đẹp, khiến cho người ta cảm thấy đó là đóa hoa đẹp nhất trên đời, thậm chí muốn hóa thân thành đóa hoa kia luôn.  

Nghe thấy tiếng mở cửa của anh tôi, tôi mới lấy lại tinh thần, “Thật chưa từng thấy cái người nào tự luyến như vậy, còn treo hình của mình lớn tới cỡ vầy trên đầu giường mình.”

“Nhà thiết kế làm cho, đẹp mắt là được. Mày không qua xem phòng của mày à?” Anh tôi đuổi tôi ra khỏi phòng của ổng. Ổng luôn luôn thích sạch sẽ, không chỉ là trên sinh hoạt, mà còn cả trên tinh thần. Rất không thích người khác bước vào trong không gian tư mật của ổng, ở nhà, phòng của ổng cũng là vùng cấm của chúng tôi. Không cần mẹ quét dọn, tự ổng đã dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, trái ngược với phòng của tôi, chẳng khác nào ổ chó, mẹ vẫn hay nói sinh nhầm giới tính của bọn tôi, đoán chừng chuyện này chiếm nguyên nhân rất lớn.

Nghe anh trai nói như vậy, tôi vội vàng đi đến phòng khách, sau này sẽ là phòng của tôi. Vừa mở cửa ra, tôi vô cùng sửng sốt, khác hẳn với trong tưởng tượng, đặc biệt là phong cách trang trí khác biệt của căn phòng này, bốn vách tường và cả trần nhà đều là màu hồng phấn, trên mặt đất là tấm thảm màu đỏ, ra giường vỏ chăn in những cánh hoa nhỏ màu hồng, chiếc gương toàn thân và bàn trang điểm phong cách công chúa, còn cả chiếc tủ thật bự tràn ngập hơi thở thiếu nữ.

“Anh ~~~ em yêu anh quá đi mất!!!” Tôi xoay người bổ nhào lên anh tôi, móc trên người ổng, ra sức hôn ổng mấy cái, khiến cho một bên khuôn mặt của ổng hôn đến đỏ đỏ. Da dẻ non mềm tốt ở chỗ đó, hơi hôn một tí cũng có thể đỏ lên rồi.

“Anh biết mày yêu anh rồi.” Anh tôi vô cùng lạnh nhạt nói, “Quy tắc cũ, việc nhà mày bao hết, tuyệt đối phải bảo đảm sạch sẽ. Đồ ăn sáng trưa tối với điểm tâm ngọt thì anh làm. Phòng anh không được vào, phòng sách có thể dùng chung, bàn làm việc của anh thì không được đụng vào.”   

“Biết rồi!” Coi như nể mặt ông anh giúp tôi chuẩn bị căn phòng xinh đẹp như vậy, không so đo với ổng.

“Đúng rồi, sáu rưỡi ngày mai nhớ đi vứt rác.” Ông anh trước khi rời khỏi phòng còn ném lại một câu như vậy.
Bình Luận (0)
Comment