Khi Hoắc Vũ đến trường học đã thấy Dư Tâm Tâm đến rồi.
Tạm thời Hoắc Vũ chưa có thời gian cùng cô ấy nói chuyện, cô trực tiếp ngồi xuống chỗ của mình, tiếp tục cầm bài thi lên xem.
Cả buổi sáng hôm nay cô đều không lãng phí thời gian. Hoắc Dữ Sâm tìm cho cô một nữ tài xế chuyên môn đưa đón Hoắc Vũ đi học. Vừa rồi lúc ở trên xe cô liền giành giật từng giây từng phút mà xem lại đề thi.
Bộ dáng này làm cho nữ tài xế hiểu lầm, còn tưởng rằng cô là học bá, còn cố ý khuyên nhủ rằng học phải đi đôi với hành; làm cho Hoắc Vũ ngượng ngùng, không dám nói ra sự thật.
Nhìn bộ dạng Hoắc Vũ như phải đối phó với đại địch, Dư Tâm Tâm cầm lấy tập bài thi trong tay cô, cười tủm tỉm nói, "Nói cho cậu một tin tức tốt, hôm nay không kiểm tra, thời gian kiểm tra lại về như cũ."
Cơ thể Hoắc Vũ cứng ngắc, vừa định giật lại xấp bài thi, nghe thấy lời nói của Dư Tâm Tâm, cô không dám tin tưởng mở to mắt, "Vì sao?"
Dư Tâm Tâm nhún vai, "Cả lớp đều kháng nghị, giáo viên dạy toán không còn cách nào đành phải thuận theo số đông."
"Thông báo khi nào vậy?"
"Vừa mới đây thôi. Lúc cậu tới thì giáo viên đi rồi."
Trách không được không khí trong phòng học vừa rồi vui sướng như vậy.
Nhưng Hoắc Vũ lại không cảm thấy một chút vui vẻ nào.
Tin tức này đối với cô mà nói không chỉ không là tin tức tốt mà còn là sét đánh giữa trời quang.
Công sức của Hoắc Dữ Sâm thức cả đêm tỉ mỉ giúp cô viết lại toàn bộ cách giải đề, nhưng bây giờ Dư Tâm Tâm lại nói, không kiểm tra nữa!
Vậy thì toàn bộ công sức của Hoắc Dữ Sâm đêm qua không phải là đổ sông đổ bể sao???
Trong khi cô đang an ổn chìm vào giấc ngủ thì anh vẫn ngồi ở thư phòng giúp cô "bổ sung kiến thức".
Cứ nghĩ đến hình ảnh này, trong lòng Hoắc Vũ càng cảm thấy áy náy đối với Hoắc Dữ Sâm hơn.
Dư Tâm Tâm có chút kỳ quái, "A Vũ, cậu nghe thấy tin tức này không vui vẻ sao?"
Hoắc Vũ ủ rũ lắc đầu, ngữ khí hạ xuống, "Cậu không hiểu đâu." Dư Tâm Tâm sao có thể hiểu được tâm trạng giờ phút này của cô?
Nói xong, Hoắc Vũ liền lấy sách giáo khoa ngữ văn ra chuẩn bị đọc qua.
Dư Tâm Tâm cũng không hỏi thêm gì, chỉ cho rằng Hoắc Vũ vui đến mức ngốc luôn. Lúc này, cô mới nhớ ra một chuyện, hỏi, "Đúng rồi, A Vũ, quan hệ của cậu với anh trai tốt lên rồi à?"
Ngày hôm qua Hoắc Vũ đăng lên vòng bạn bè đã là vô cùng bất ngờ rồi, ai ngờ khi Dư Tâm Tâm nhìn thấy bài viết còn cảm thấy bất ngờ hơn.
Phải biết rằng trước kia Hoắc Vũ chưa từng nói về anh trai mình lần nào, huống chi là nhắc đến anh trên vòng bạn bè.
Hoắc Vũ ừ một tiếng, giải thích: "Tớ muốn sống chung với anh ấy thật tốt."
Dư Tâm Tâm nghe được, thở dài, "Cậu có thể suy nghĩ được như vậy cũng tốt. Trước kia tớ đã khuyên cậu nên sống cùng anh trai thật tốt nhưng cậu vẫn luôn không nghe."
Hoắc Vũ kế thừa ký ức của nguyên chủ nên cũng biết một chút nguyên nhân cô không muốn thân thiết với Hoắc Dữ Sâm.
Anh giống như một khối băng lạnh, chưa tới gần nhưng đã cảm nhận được sự lạnh lùng, xa cách.
Từ đáy lòng nguyên chủ quả thật cũng có chút sợ hãi người anh trai này nên cũng không thân thiết với anh. Nhưng bây giờ đã đổi thành cô, mọi cảm xúc e sợ, lo ngại đã không còn tồn tại nữa.
Bởi vì cô còn muốn ôm đùi anh mà!!!
Khả năng buôn chuyện của Dư Tâm Tâm rất tốt, lúc này cô ấy lại chuyển sang một vấn đề khác: "Sắp đến lễ Giáng Sinh rồi, A Vũ, tối hôm đó chúng ta ra rạp chiếu phim xem 《 Cửu Trọng Thiên 》 đi, tuy diễn viên đều là người mới nhưng tớ lại cảm thấy rất hứng thú với nội dung của nó."
Hoắc Vũ nghe thấy vậy không khỏi sửng sốt.
Bộ phim điện ảnh tiên hiệp《 Cửu Trọng Thiên 》 chiếu vào hôm Giáng Sinh đó từ dàn diễn viên, đạo diễn, đạo cụ, hay hậu kỳ đều chỉ thuộc hạng ba, bởi vì đoàn làm phim không được đầu tư nhiều nên hầu như giai đoạn đầu còn không tuyên truyền bất cứ thứ gì, nhưng đến lúc ra rạp lại vô cùng nổi tiếng.
Hoắc Vũ còn nhớ bộ phim này sau đó đã lập nên một kỷ lục mới ở phòng bán vé, trở thành bộ phim hot nhất năm.
《 Cửu Trọng Thiên 》 sở dĩ có thể trở thành một con hắc mã*, tạo nên thần thoại của phòng bán vé là bởi vì nó có những cảnh mục vô cùng lôi cuốn cùng với một cốt truyện có thể rung động đến tâm can người khác.
(*hắc mã: có thể hiểu nôm na là người có khả năng khiến người khác phải ngạc nhiên, dạng như tiềm năng gì đó)
Nam nữ chính trải qua một tình yêu vừa triền miên vừa đau khổ, vượt qua mọi giới hạn của thời đại, tình yêu giữa người và thần tiên đã cảm hoá vô số trái tim của khán giả.
Mà bộ phim tiên hiệp này là bộ phim đầu tiên do Hoắc Dư Khanh hay hiện tại là Khương Dư Khanh tham diễn. Cô ta bằng chính vai nữ số 3 của mình chậm rãi tiến vào tầm mắt của đại chúng.
Tuy rằng sự nghiệp hiện tại của Hoắc Dư Khanh chỉ mới là khởi đầu, 3 năm sau mới trở thành một tiểu hoa đán nổi tiếng, nhưng không thể không nói cũng nhờ bộ phim 《 Cửu Trọng Thiên 》 này mà sự nghiệp của Hoắc Dư Khanh vô cùng thuận buồm xuôi gió.
"Thế nào? Cậu có đi không?"
Hoắc Vũ tỉnh lại từ giọng nói của Dư Tâm Tâm, cô suy nghĩ một chút, không đưa ra đáp án chính xác, chỉ hàm hồ nói, "Đến lúc đó rồi nói."
Mấy ngày như đêm Bình An, lễ Giáng Sinh,... Hoắc Vũ tất nhiên muốn trải qua cùng Hoắc Dữ Sâm. Cách mạng ôm đùi vẫn chưa thành công, cô cần nỗ lực hơn. Mà mấy ngày hội như này là một cơ hội rất tốt để tăng độ hảo cảm. Tất nhiên Hoắc Vũ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
- --------------
Lúc đầu Hoắc Vũ còn có chút lo sợ với việc học tập của cao trung nhưng trải qua mấy ngày cô đã quen thuộc hơn.
Nhưng càng đến gần lễ Giáng Sinh, trong lòng cô lại càng nôn nóng.
Hoắc Dữ Sâm đã suốt ba ngày không về nhà.
Hoắc Dữ Sâm không trở về nhà => cô không thể tiếp xúc với anh => không thể tăng độ hảo cảm.
Tuy rằng Hoắc Vũ biết anh sẽ không dọn ra ngoài nữa, chỉ vì công việc ở công ty rất bận nên không thể trở về nhà nhưng Hoắc Vũ vẫn có chút lo lắng lễ Giáng Sinh sẽ không thể trải quả cùng anh.
Đêm nay chính là đêm Bình An.
Sau khi tan học, Hoắc Vũ từ chối lời mời của Dư Tâm Tâm mời, được tài xế chở về nhà.
Lúc Hoắc Vũ xuống xe, nữ tài xế cười nói, "Đêm Bình An vui vẻ!"
Hoắc Vũ hơi mỉm cười, "Cô cũng vậy!"
Đáng tiếc, người cô muốn nói "Đêm Bình An vui vẻ" nhất lại không trở về nhà.
Hoắc Vũ vào nhà, bật đèn, nhìn phòng khách trống rỗng, đáy lòng không có chút ngoài ý muốn nào.
Cô đã sớm đoán được anh sẽ không trở về.
Công ty không biết xảy ra chuyện gì mà anh ở đó lâu như vậy.
Hoắc Vũ nhìn thoáng qua biệt thự lạnh như băng, khẽ thở dài một cái, sau đó cầm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị ra cửa mua cho Hoắc Dữ Sâm một món quà Giáng Sinh.
Cho dù ngày mai anh vẫn không trở về nhưng quà vẫn nên mua, coi như một phần tâm ý của cô.
Tuy Hoắc Vũ luôn muốn tăng độ hảo cảm nhưng cô cũng thật sự đối xử với anh thật lòng.
Chỉ có chân tình mới có thể đổi được chân tình.
Đêm nay Hoắc Vũ vẫn lái chiếc Audi lần trước.
Giao thông ở đây với đời trước của cô cũng có chút khác nhau.
Ở đây đủ mười sáu tuổi đã có thể lấy được bằng lái. Mà nguyên chủ một năm trước đã thi được bằng lái. Hoắc Vũ tất nhiên cũng biết lái xe.
Chiếc Audi chậm rãi đi ra khỏi biệt thự Hoắc gia.
Bởi vì đêm nay là đêm Bình An cho nên trên đường đều giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ của đèn nê ông lập loè, khắp nơi đều tràn ngập không khí của ngày hội.
Chỉ có Hoắc Vũ cô đơn không hợp với không khí náo nhiệt xung quanh.
Thậm chí lúc này Hoắc Vũ có chút hối hận khi cự tuyệt lời mời của Dư Tâm Tâm.
Đêm Bình An tốt đẹp như vậy, cô sẽ không phải trải qua một mình chứ?
Tưởng tượng như vậy, Hoắc Vũ bật đèn xi nhan bên phải, xe giảm tốc độ, chuẩn bị dừng bên lề đường.
Có lẽ hiện tại gọi điện thoại rủ Dư Tâm Tâm cùng nhau đi dạo phố vẫn còn kịp?
Hoắc Vũ nghĩ như vậy, cô cẩn thận quan sát kính chiếu hậu. Tình hình giao thông an toàn, cô yên tâm dừng xe lại.
Nhưng đúng lúc này có một chiếc xe thể thao cọ vào bên trái chiếc Audi của cô, cả người Hoắc Vũ còn chưa phản ứng kịp, thân xe đã bị chiếc xe thể thao kia kéo ra xa, đâm về phía vành đai xanh.
Kính chiếu hậu bên trái bị hỏng hoàn toàn, thân xe bên trái cũng vỡ một mảng lớn.
Mà chiếc xe gây chuyện kia bị kéo đến 200m mới dừng lại được.
Cả người Hoắc Vũ đều bị tình huống này dọa phát ngốc. Trái tim cô vì sợ hãi mà đập vô cùng nhanh.
Còn may vừa nãy cô có thắt dây an toàn, nếu không thì chưa chắc cô đã bình yên vô sự.
Thiếu chút nữa, thiếu một chút nữa thôi......
Hoắc Vũ hít sâu, nỗ lực bình ổn trái tim đang đập liên hồi, người bên ngoài cửa xe đang thô lỗ đập ba cái.
"Này? Người bên trong không có chết chứ?"
Nếu nói Hoắc Vũ ngay từ đầu còn nghĩ đến việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không, thì khi nghe thấy câu nói bất lịch sự này cô đã thay đổi suy nghĩ.
Chuyện vừa rồi hoàn toàn là lỗi của đối phương.
Nhưng từ trong lời nói thô lỗ của đối phương, cô hoàn toàn không thấy chút ăn năn nào.
Cô hít sâu mấy lần, không xuống xe mà chỉ kéo cửa sổ xuống một phần ba, lạnh mặt, nói từng câu từng chữ với người bên ngoài, "Biết vì sao mỗi năm đều có rất nhiều người vô tội phải chết vì tai nạn giao thông không? Chính là bởi vì xã hội có mấy người coi thường pháp luật như mấy người đó!"
Nghe Hoắc Vũ nói xong, người bên ngoài lập tức chửi bới, "Mẹ nó mày nói cái gì cơ? Có giỏi thì mày lặp lại lần nữa xem!"
Tay Hoắc Vũ nắm chặt thành quyền, tuy rằng cô có chút sợ thái độ lưu manh của đối phương, nhưng trong lòng cô giờ phút này sự phẫn nộ vẫn chiếm nhiều hơn, cô dương cổ, nói từng chữ rõ ràng, "Anh chính là cặn bã của xã hội! Sống đúng là lãng phí tiền bạc của cải mà!"
Cả đời hắn ta có bao giờ bị chửi như vậy, cả người nháy mắt bùng nổ.
"Đm, mày muốn chết đúng không?" Hắn ta vừa nói vừa hung hăng lấy chân đạp lên xe cô, "Có giỏi thì mày xuống đây!"
Hoắc Vũ tất nhiên sẽ không ngốc nghếch như vậy mà xuống xe, phản ứng đầu tiên của cô chính là đóng cửa sổ lại, bảo vệ chính mình. Nhưng đúng lúc này, có một giọng nói không nhanh không chậm truyền vào tai cô, "A? Đây không phải em gái xinh đẹp lần trước sao?"
Hoắc Vũ nghe thấy tiếng nói có chút quen thuộc, chậm rãi nghiêng đầu.
Người vừa mới đứng bên ngoài cửa sổ chửi bới bây giờ đã ngoan ngoãn đứng sang một bên, mà Mạc Trạch hai tay đút túi, hơi cong người, cách một lớp cửa sổ nhìn cô, trong giọng nói mang theo chút ý cười, "Cô gái nhỏ, vừa rồi có sợ hãi không?"