Bút tích thật sự của Vương Hi Chi thật ra đã bị Mạc Trạch dùng thủ đoạn tráo đổi.
Hiện tại ở đây chỉ là một món đồ giả. Tuy nhìn có vẻ rất giống, nhưng đồ giả chính là đồ giả, vĩnh viễn không thể thành thật được.
Hiện giờ có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật bị làm giả rất tinh vi trên thị trường, vậy nên việc giám định thật hay giả cũng gặp nhiều khó khăn. Đặc biệt là tác phẩm có lịch sử hơn trăm năm như này, khi giám định cũng có nhiều chuyên gia bị đánh lừa.
Các công ty đấu giá trong nước vì không cần gánh vác trách nhiệm thật hay giả nên việc mua phải đồ giả cũng không hiếm. Nhà đấu giá Hãn Hải là của công ty đấu giá lớn nhất trong nước, tuy vậy nhưng họ cũng không chịu trách nhiệm về chất lượng thật giả của vật phẩm, toàn bộ đều do người mua chịu rủi ro.
Việc này cũng có ý nghĩa, cho dù có người mua phải đồ giả nhưng vì quyền lợi không được bảo đảm nên chỉ có thể chịu đựng, có khổ cũng không thể nói.
Nhưng trước khi được đánh tráo, bức thư pháp của Vương Hi Chi đúng là đồ thật. Tác phẩm này có giá trị rất lớn nên Hoắc Dữ Sâm không thể không mời chuyên gia đến giám định, xác nhận đây là đồ thật. Chẳng qua anh không nghĩ đến lá gan của Mạc Trạch lớn như vậy, ban ngày ban mặt mà có thể tráo đổi thành đồ giả.
Thủ hạ của Mạc Trạch rất đông, làm việc sạch sẽ lưu loát, tuyệt đối không lưu lại một nhược điểm nào. Lúc sau cho dù Hoắc Dữ Sâm biết Mạc Trạch động tay động chân ở phiên đấu giá nhưng lúc đó cũng đã muộn, hợp động đã bị hủy bỏ. Cho dù kiểm tra CCTV cũng không phát hiện nhân chứng hay chứng cứ nào chứng minh đó là do Mạc Trạch gây ra.
Mạc Trạch bởi vậy mà thoát thân, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Mạc Trạch nhiều thủ đoạn không quang minh chính đại, cho nên Hoắc Vũ phá hủy kế hoạch của hắn lương tâm cũng không cảm thấy bất an.
Chẳng qua giờ phút này Hoắc Vũ cảm thấy hành động vừa rồi của mình quá mức cảm tính. Cô còn chưa kịp suy nghĩ ra lý do ngăn cản Hoắc Dữ Sâm mua món đồ này.
Cho nên khi cô xúc động nói "Anh trai, đừng mua", quả thật có chút hối hận. Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, không thể thu lại được.
Hoắc Dữ Sâm mặt mày anh tuấn, nghe vậy thần sắc không đổi, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu, "Vì sao?"
Hoắc Vũ còn chưa trở về vị trí của mình nên lúc này khoảng cách của hai người rất gần, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau.
Cô buông mắt, không dám nhìn vào mắt Hoắc Dữ Sâm. Bởi vì tầm mắt rũ xuống nên cô có thể nhìn thấy đôi môi mỏng của Hoắc Dữ Sâm, còn có chiếc cằm tinh xảo, khoảng cách gần như vậy, cô thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà thoang thoảng của kem cạo râu.
Mãi không thấy Hoắc Vũ đáp lại, Hoắc Dữ Sâm thấp giọng "Hửm?" một tiếng.
Trong lòng Hoắc Vũ rất căng thẳng.
Tất nhiên cô không thể nói rằng mình biết bức thư pháp kia là đồ giả được, quá vô lý. Hơn nữa cô cũng không thể nói quá nhiều, tránh nói nhiều sai nhiều làm bại lộ thân phận, khiến Hoắc Dữ Sâm nghi ngờ. Cho nên với tiền đề không làm bại lộ bí mật của mình, cô chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở anh.
Thần kinh Hoắc Vũ khẩn trương cao độ, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Cô nên giải thích như thế nào đây?
Rốt cuộc cuối cùng đầu óc Hoắc Vũ chợt lóe lên, đồng thời phát huy kỹ thuật diễn xuất đỉnh cao, diễn vai một cô đại tiểu thư nhà giàu ngây thơ vô cùng nhuần nhuyễn, "Anh trai, món đồ này quý giá như vậy, nếu như là giả thì làm sao bây giờ?"
Ngữ khí cô mềm mại, ánh mắt sạch sẽ, trong trẻo, trên mặt mang theo bộ dáng chưa trải sự đời.
Hoắc Dữ Sâm nghe vậy không khỏi hơi cong môi, bật cười nói, "Sẽ không."
Hoắc Vũ chớp mắt, làm bộ không hiểu, mềm mại hỏi, "Tại sao lại không?"
Trường hợp bây giờ quả thật không thích hợp để nói chuyện phiếm, bởi vì trong sân đã chuẩn bị đến giai đoạn cuối cùng của phiên đấu giá, nếu Hoắc Dữ Sâm muốn mua món đồ này thì bây giờ phải ra tay.
Hoắc Dữ Sâm chỉ có thể đơn giản trả lời, "Anh đã xác nhận rồi."
Dứt lời, Hoắc Dữ Sâm liền giơ thẻ.
Hoắc Vũ nhìn thấy Hoắc Dữ Sâm vẫn muốn mua bức thư pháp này, rầu rĩ ngồi trở về, sau đó co người vào ghế. Cô còn chưa kịp nói ra câu "Nếu như thật sự bị đánh tráo" thì đề tài cũng đã qua loa kết thúc.
Cô muốn giúp anh nhưng cũng chỉ có thể nói như vậy, càng nói nhiều càng không thích hợp. Trước mắt xem ra những lời cô nói sẽ không đem lại kết quả gì.
Việc này làm Hoắc Vũ cảm thấy rất ủ rũ.
Cô cho rằng những chuyện lúc trước mình làm sẽ đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, có khả năng thay đổi kết cục của truyện.
Nhưng hiện tại xem ra không phải vậy.
Bây giờ cô vẫn không thể khiến Hoắc Dữ Sâm thay đổi suy nghĩ. Chẳng lẽ cuối cùng cô vẫn không thể tránh khỏi kết cục ban đầu sao?
Đúng lúc Hoắc Vũ còn đang hoài nghi nhân sinh, Mạc Trạch thò đầu qua, cười khẽ một tiếng, "Sao lại không vui như vậy?"
Hoắc Vũ lúc này mới nhớ tới con sói đuôi to ngồi bên cạnh mình, cô không thể thiếu cảnh giác được. Nghĩ như vậy, cô vội ngồi nghiêm chỉnh, thu liễm lại cảm xúc trên mặt mình.
Cô lắc đầu, "Không có gì." Hoắc Vũ sợ Mạc Trạch hỏi tiếp liền vội vàng chuyển chủ đề, "Ngày mai là lễ Giáng Sinh rồi, chú Mạc có kế hoạch gì không?"
Nghe thấy xưng hô chú Mạc này, hô hấp Mạc Trạch cứng lại, nhưng giây tiếp theo, hắn nghiến răng, lại trở về bộ dáng hoa hoa công tử, phong lưu kia, "Thế nào, tiểu Vũ muốn mời ta đi chơi sao? Nếu em mời, tôi rất sẵn lòng."
Mạc Trạch không hổ là cao thủ tình trường, nick name gì cũng gọi được, hơn nữa lợi hại nhất chính là hắn có thể mặt không đổi sắc, vẻ mặt tự nhiên nói những lời này.
Lúc trước vẫn còn là "Cô gái nhỏ" bây giờ lại là "Tiểu Vũ".
Ngay cả Hoắc Vũ nghe thấy cái tên này còn cảm thấy nổi da gà, nhưng Mạc Trạch vẫn cố tình không cảm nhận được, vẫn là bộ dáng phong lưu, đào hoa đó.
Hoắc Vũ đỡ trán, cô cũng lười để ý đến cái xưng hô này, tròng mắt xoay chuyển, thử hỏi, "Ngày mai là ngày công chiếu của 《 Cửu Trọng Thiên 》, chú Mạc có tính đi xem không?"
Khương Dư Khanh đóng vai nữ số 3 trong《 Cửu Trọng Thiên 》, đây là lần đầu tiên cô ta xuất hiện trước mắt công chúng. Mà sự nghiệp của cô ta cũng đang chậm rãi phát triển.
Lỡ Mạc Trạch đi xem bộ phim điện ảnh này liền nhất kiến chung tình với Khương Dư Khanh thì sao?
Mạc Trạch chống cằm, cười khẽ, "Nếu như Tiểu Vũ mời tôi sẽ đi."
Hoắc Vũ vừa định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, người chủ trì của phiên đấu giá đã gõ búa xuống.
Sau đó giọng nói phấn khởi truyền khắp hội trường, "Chúc mừng người mua cuối cùng đã giành được bức thư pháp của đại sư Vương Hi Chi, xin một tràng pháo tay nhiệt liệt chúc mừng!"
Dứt lời, hiện trường vỗ tay như sấm dậy, mọi người xung quanh sôi nổi đứng dậy chúc mừng Hoắc Dữ Sâm.
Hoắc Vũ nghe thấy tiếng vỗ tay xung quanh, trong lòng chỉ còn lại ý niệm, xong rồi, một trăm triệu này đổ sông đổ bể.
Nhưng mà cô đã làm hết sức mình.
Sau khi kết thúc hội đấu giá, Hoắc Dữ Sâm vốn muốn tặng bức thư pháp này trực tiếp cho Mạc Ni Gia, nhưng có thể là vừa rồi câu nói ngây thơ của Hoắc Vũ đã khiến anh bị ảnh hưởng, cho nên khi làm xong quá trình thu mua, anh không tặng đồ trực tiếp cho Mạc Ni Gia mà đưa cho trợ lý của mình.
Mạc Ni Gia đã bày ra biểu tình kích động, chuẩn bị nhận quà nhưng món quà lại không được giao trực tiếp cho mình. Ông có chút mờ mịt nhìn thoáng qua Hoắc Dữ Sâm, dùng tiếng Pháp kỳ quái hỏi có chuyện gì.
Hoắc Dữ Sâm đã sớm nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo, "Tôi có biết một người bồi tranh* rất tốt, đợi nó hoàn thành sẽ đem tặng ngài."
Bồi tranh*: bồi tranh chủ yếu là để giữ nguyên vẹn bức tranh, tránh tình trạng tờ giấy bị biến dạng
Mạc Ni Gia đối với chuyện này tất nhiên không có ý kiến gì nhưng thần sắc Mạc Trạch nhất thời lộ ra chút ngoài ý muốn.
Cách làm của Hoắc Dữ Sâm hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn. Hắn cho rằng Hoắc Dữ Sâm sẽ trực tiếp đem bức thư pháp đó tặng Mạc Ni Gia.
Đây không phải tác phong của Hoắc Dữ Sâm, cũng không biết là có chuyện sai sót gì xảy ra.
Mạc Trạch sờ cằm, có chút suy tư gì đó.
Kế hoạch sẽ không thất bại chứ?
Nằm ngoài ý muốn của Mạc Trạch đó là khi Mạc Ni Gia nghe thấy vậy, thần sắc trên mặt càng hưng phấn, "Tôi có nghe nói Trung Quốc có một nghề gọi là bồi tranh, không ngờ bây giờ lại được thử nghiệm một lần, cảm ơn anh, Eric."
Bất luận là trong trường hợp gì, Hoắc Dữ Sâm đều có thể giữ bình tĩnh rất tốt, lúc này nghe thấy lời cảm ơn của Mạc Ni Gia, anh cũng chỉ lãnh đạm gật đầu, "Không cần khách khí." Nói xong, Hoắc Dữ Sâm liền dặn dò trợ lý vài câu, tất cả mọi người đều cho rằng anh bảo trợ lý cất bức thư pháp đi, nhưng chỉ có hai người Hoắc Dữ Sâm và trợ lý biết, anh bảo trợ lý đi kiểm tra lại bức thư pháp này.
Lời Hoắc Vũ nói tuy mang theo vài phần trẻ con không hiểu chuyện nhưng cũng nhắc nhở anh. Món đồ quý giá như vậy vẫn nên kiểm tra lại cho chắc chắn.
Trợ lý tuy cảm thấy việc này hơi ngoài ý muốn, nhưng hắn biết mệnh lệnh của Hoắc Dữ Sâm trước nay không hề thừa thãi cho nên liền trực tiếp đi xử lý chuyện này.
Sau khi phiên đấu giá kết thúc, theo kế hoạch ban đầu Hoắc Dữ Sâm sẽ đi ăn khuya cùng với Mạc Ni Gia, nhân tiện bàn chuyện hợp tác. Nhưng bây giờ Hoắc Vũ ở đây, kế hoạch có thể thay đổi.
Chẳng qua Mạc Ni Gia tiên sinh nhận được món quà hơn trăm triệu, tâm trạng rất tốt, nên khuôn mặt khó gần bình thường bây giờ cũng mang theo ý cười, thậm chí ông còn chủ động mời Hoắc Vũ đi ăn khuya cùng với bọn họ.
Hoắc Vũ tất nhiên không có ý kiến.
Cô cười tủm tỉm vẫy tay với Mạc Trạch, sau đó đi theo Hoắc Dữ Sâm và Mạc Ni Gia cùng nhau rời đi. Cũng không biết Mạc Trạch có biểu tình gì, Hoắc Vũ không hề để ý.
Gần toà nhà đấu giá có một khách sạn 5 sao, vì để thuận lợi, bọn họ không đi xa mà ăn khuya luôn tại nhà hàng ở khách sạn đó.
Cả quá trình Hoắc Dữ Sâm đều nói chuyện với Mạc Ni Gia bằng tiếng Pháp, Hoắc Vũ không biết tiếng Pháp, nghe bọn họ nói chuyện với nhau chẳng khác gì nghe sách trời.
Nhưng nghe Hoắc Dữ Sâm nói tiếng Pháp, ngữ điệu ưu nhã mà cao quý, có cảm giác như một bữa tiệc thính giác.
Hoắc Dữ Sâm cũng chưa quên Hoắc Vũ, anh đưa thực đơn cho cô, muốn cô ăn gì thì gọi.
Hoắc Vũ nhìn những cái tên hoa mỹ trên thực đơn, suy nghĩ một chút liền hỏi phục vụ, "Ở đây có những món bánh ngọt nào nổi tiếng?"
Phục vụ có tố chất tâm lý cao, nhưng qua nửa phút sau mới lưu loát đọc tên 5 6 loại bánh ngọt.
Hoắc Vũ nghe thấy như vậy, cũng không nhớ kỹ tên từng loại mà chỉ nhớ mấy từ mấu chốt. Nhưng cũng không quan trọng, cô vung tay lên, hào sảng nói, "Lấy mỗi loại một cái."
Phục vụ nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Hoắc Vũ, dáng người thon thả cân xứng, cười đáp ứng.
Trên thế giới này có một số người được ông trời phá lệ ưu ái như vậy.
Chẳng những xinh đẹp, dáng người tốt, gia thế hiển hách, quan trọng nhất là, buổi tối ăn đồ ngọt không sợ béo!
Lúc này, Hoắc Dữ Sâm cũng đã gọi xong thức ăn, phục vụ liền cầm lấy thực đơn rời đi.
Sau khi người phục vụ rời đi, Hoắc Dữ Sâm liền cùng Mạc Ni Gia nói chuyện tiếp, Hoắc Vũ nghe không hiểu liền tự chơi một mình.
Cũng may hiệu suất của khách sạn rất cao, không lâu sau đồ ăn đã được mang lên.
Khi những chiếc bánh ngọt tinh xảo được phục vụ mang lên, Hoắc Vũ còn chưa kịp làm gì, ánh mắt của Mạc Ni Gia đã thay đổi.
Ánh mắt của ông không tự giác mà dính chặt vào những chiếc bánh ngọt.
Hoắc Vũ thấy như vậy trong lòng liền cười trộm.
Mạc Ni Gia này, không mê sắc đẹp, cũng không thiếu tiền tài, ông chỉ yêu thích duy nhất hai thứ, một là thư pháp, mà cái còn lại chính là đồ ngọt.
Ông thậm chí còn yêu thích đồ ngọt như mạng của mình.
Mạc Ni Gia thích thư pháp là sở thích mà mọi người quen thuộc đều biết, nhưng thích đồ ngọt lại là một bí mật mà ông dấu diếm không cho người khác phát hiện. Chẳng qua bí mật này đời trước trong lúc vô tình bị Mạc Trạch phát hiện, mà đời này lại có lợi cho cô.
Sở dĩ Mạc Ni Gia giữ bí mật chuyện này vì ông cảm thấy một lão già như mình mà yêu thích đồ ngọt nói ra sẽ làm trò cười cho người khác. Hơn nữa mấy năm gần đây, bởi vì ông mập mạp nên đã bị bác sĩ gia đình nghiêm khắc dặn dò hạn chế dùng đồ ngọt.
Lần gần nhất ông ăn đồ ngọt cũng là nửa tháng trước rồi.
Nguyên nhân như vậy nên bây giờ khi nhìn thấy đồ ngọt, ông mới không khống chế được ánh mắt khát vọng của mình.
Bánh ngọt khách sạn này làm rất đặc sắc, đầu bếp tuy từng sang Pháp học cách làm điểm tâm nhưng cũng không rập khuôn theo một kiểu của Pháp mà kết hợp với phong cảm ẩm thực của Trung Quốc, kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, tạo ra hương vị độc nhất vô nhị.
Ví dụ như nước sốt của bánh ngọt này là chế biến từ rượu ngọt ra. Mà nước sốt từ rượu ngọt không phải phong cách ẩm thực của Pháp.
Mấy cái bánh ngọt trước mắt này, trước kia Mạc Ni Gia chưa từng được thử qua.
Nhưng mỗi chiếc bánh ngọt này, bởi vì theo phong cách phương Tây cho nên chỉ có một miếng nhỏ, chỉ đủ cho một người dùng. Ông rất ngại khi cướp đồ ăn của một cô gái nhỏ.
Hơn nữa thích đồ ngọt là một bí mật nhỏ của mình, ông cũng rất ngượng ngùng khi nói cho người khác.
Hoắc Vũ đã sớm chú ý tới ánh mắt của Mạc Ni Gia, cô cảm thấy ông lão người Pháp này có chút đáng yêu. Ngày thường nhìn ông nghiêm túc như vậy nhưng thật ra rất thích đồ ngọt, người Pháp trời sinh không câu nệ mà thôi.
Bộ dáng nghiêm túc kia, phỏng chừng cũng chỉ là cố làm ra vẻ.
Nhìn bộ dáng trông mong của Mạc Ni Gia nhìn chằm chằm vào bánh ngọt, nào có khí phách của ông trùm truyền thông.
Hoắc Vũ nhìn mấy cái bánh ngọt kia, cố ý đẩy về hướng Mạc Ni Gia, "Mấy cái bánh này nhìn quá ngọt, em không muốn ăn."
Mạc Ni Gia tuy không hiểu Hoắc Vũ nói gì, nhưng nhìn thấy biểu tình của cô cũng đoán được. Ông vội dùng tiếng Pháp cố ý hỏi Hoắc Dữ Sâm làm sao vậy, Hoắc Dữ Sâm liền lặp lại lời nói của Hoắc Vũ.
Mạc Ni Gia "a" một tiếng, ngoài mặt làm bộ tốt bụng, kỳ thật nội tâm đang mừng thầm, kéo bánh ngọt đến trước mặt mình, nói, "Vậy để tôi ăn cho, lãng phí đồ ăn là không tốt."
Hoắc Dữ Sâm có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Mạc Ni Gia, trong lòng cũng ẩn ẩn phát hiện ra.
Cuối cùng Mạc Ni Gia ăn tổng cộng ba cái bánh ngọt, tâm trạng rất tốt, cùng Hoắc Dữ Sâm thương lượng về hợp đồng, sau khi khi ăn xong bữa khuya liền trực tiếp ký kết hợp đồng.
Hai vị tổng tài đều là người có tâm tư khó đoán, giỏi về suy tính lòng người, việc ký hợp đồng trên bàn ăn như vậy trước đây chưa từng xảy ra.
Sau khi Mạc Ni Gia ký hợp đồng xong, cười cảm thán, "Đã sớm nghe nói về văn hoá ký hợp đồng trên bàn ăn của người Trung Quốc, không ngờ hôm nay tôi cũng được trải nghiệm một lần."
Hoắc Dữ Sâm hơi cong môi, bắt tay cùng Mạc Ni Gia, "Hợp tác vui vẻ."
Mạc Ni Gia đáp lại "Hợp tác vui vẻ."
Hoắc Vũ ngồi một bên, chống cằm nhìn hai người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu bắt tay hợp tác, cười một cái.
Tuy sự việc không phát triển theo hướng cô tưởng tượng nhưng nó vẫn đi theo chiều hướng tốt, không phải sao?
Vậy nên tương lai nhất định sẽ tốt đẹp hơn.