Dự báo thời tiết hôm nay mưa.
Sáng sớm Quản Hướng Đồng đã ngồi tại chỗ chắp tay cầu khấn: "Mau mưa đi, mau mưa đi."
Quạt trần trên đầu quay vù vù, thầy giáo vã mồ hôi giảng bài không ngừng. Hứa Giảo Bạch hơi khó chịu, lồng ngực ngột ngạt hoảng loạn, cậu rũ mắt, lông mi ẩm ướt.
Nhân lúc thầy không để ý, Quản Hướng Đồng quay sang thì thầm: "Ông khó chịu ở đâu à? Mặt đỏ thế?"
Hứa Giảo Bạch chậm chạp chớp mắt, lâng lâng lắc đầu: "Không sao."
Quản Hướng Đồng không yên lòng nhìn cậu, Hứa Giảo Bạch cũng đưa mắt nhìn cậu ta, đầu óc choáng váng, bóng người trước mắt nhòe đi, tiếng giảng bài ong ong bên tai, thế rồi cậu không nghe thấy gì nữa.
Tỉnh lại ở phòng y tế, loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, Hứa Giảo Bạch vừa mở mắt Quản Hướng Đồng đã ló đầu vào: "Tỉnh rồi à? Ông bị hạ đường huyết với hơi say nắng, cô chủ nhiệm lo lắm đó, sáng nay ông không cần về lớp đâu, cứ nằm đây đi."
Hứa Giảo Bạch sờ sờ túi quần, lấy một viên kẹo đưa lên miệng, ngậm kẹo nhìn trần nhà: "Tôi không sao, giờ tôi về lớp luôn."
"Ồ, về cũng chẳng nghe giảng nổi, chi bằng nằm đây, ít người mát mẻ." Quản Hướng Đồng nói thêm, "À đúng rồi, tôi bảo với Quý Hoành là ông bị ngất, chắc lát nữa nó đến đấy."
Hứa Giảo Bạch quay đầu nhìn cậu ta.
Quản Hướng Đồng: "Ôi đừng nhìn tôi thế... Nó bắt tôi nói mà, có chuyện gì liên quan tới ông tôi phải kể cho nó hết."
Quản Hướng Đồng về lớp học, cán bộ y tế sang phòng khác, Hứa Giảo Bạch nằm chán thì ngồi dậy, ngoài cửa có tiếng động, cậu ngẩng đầu thấy Quý Hoành bước vào.
"Hết tiết rồi?" Hứa Giảo Bạch hỏi.
"Chưa." Quý Hoành nói, "Thầy Vu cho bọn tôi làm bài tập tự học, làm xong tôi đi luôn."
"Bị ghi sổ là trốn tiết thì sao?"
"Kệ."
Hứa Giảo Bạch nhích nhích chừa chỗ cho Quý Hoành, thế mà y lại ngồi xuống giường đối diện.
Cậu để lộ chút tâm tư này rồi ư?
Hứa Giảo Bạch thấp thỏm.
Quý Hoành nhấc chân đụng đụng vào giày cậu, "Nói đi, sao tự nhiên lại ngất?"
"Nóng quá, say nắng."
"Đã bảo cậu tháo cúc áo ra rồi mà?"
Hứa Giảo Bạch dời mắt, "Vẫn nóng."
Quý Hoành nhếch một bên lông mày: "Biết cãi rồi hả?"
"À," Hứa Giảo Bạch bật cười, "Vậy tháo đi."
Quý Hoành tháo cho cậu, xấu tính mở thêm một cúc, lồng ngực và xương quai xanh lộ ra, vết sẹo nhợt nhạt hiện rõ, đột ngột in lên nơi lõm xuống.
Vẻ mặt Hứa Giảo Bạch bình tĩnh, những tổn thương kia đã lùi vào quá khứ, chỉ để lại một vết sẹo, một dấu ấn nhạt nhẽo.
Ngón tay Quý Hoành chạm vào vết sẹo, Hứa Giảo Bạch run run, y giương mắt: "Sợ à?"
"Hả?" Hứa Giảo Bạch lắc đầu, "Nhột." Cậu sợ nhột.
Quý Hoành cười thành tiếng, "Đồ ngốc."
Có nên phản bác không nhỉ? Hứa Giảo Bạch còn đang suy nghĩ Quý Hoành đã hỏi: "Tin tưởng tôi lắm à?" Vẻ mặt y bình thản, ý cười trong mắt không chân thực.
Hứa Giảo Bạch mất hết sức lực: "Ừ." Cậu có ý đồ riêng, ước gì Quý Hoành tới gần mình một chút, nhưng cậu không dám nói, yêu thích náo loạn dưới đáy lòng.
Quý Hoành bóc một viên kẹo, Hứa Giảo Bạch tự giác hé miệng, viên kẹo rơi vào miệng bị đẩy sang bên má.
"Ai cho kẹo cậu cũng đi theo hả?" Quý Hoành nửa đùa nửa thật, nhìn Hứa Giảo Bạch chằm chằm không chớp mắt.
Má Hứa Giảo Bạch phồng lên như chuột đồng ăn thóc, "Không phải."
Quý Hoành cài cúc áo thứ ba vào cho cậu, nghe Hứa Giảo Bạch nói: "Ngoài cậu ra có ai cho tôi kẹo đâu?"
"Cũng phải." Quý Hoành đáp.
Y không nên quá để tâm đến lời Khương Thải.
Quý Hoành đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Hứa Giảo Bạch, mong ước được ở gần nhau của Hứa Giảo Bạch đã thành hiện thực, cậu bắt đầu xấu hổ, nhìn đây nhìn đó nhưng nhất quyết không nhìn Quý Hoành.
"Cậu bị ngất hay bị tăng động đó?" Quý Hoành cúi đầu nắn nắn vành tai cậu, "Sao tai đỏ thế?"
"...Cách xa ra chút, nóng thế này ngồi gần làm gì?" Hứa Giảo Bạch khô khốc trả lời, vành tai cậu như bốc cháy, bao giờ Quý Hoành mới bỏ tay ra đây?
Quý Hoành yên lặng vài giây, "Sao cậu lại hắt hủi tôi rồi?" Y đứng lên hô vọng sang phòng bên, "Cô ơi em bật điều hòa nhé, bạn em khó chịu, nóng quá nên buồn nôn."
Nói nhăng nói cuội.
Điều hòa 21 độ, Quý Hoành nhìn Hứa Giảo Bạch đầy khiêu khích: "Còn nóng không?"
Hứa Giảo Bạch: "..."
Quý Hoành có một tính xấu, đó là càng cấm thì y càng làm, ngang ngược như đứa con nít. Hứa Giảo Bạch đã gặp qua nhiều, ví dụ như bây giờ, Quý Hoành không chỉ muốn ngồi gần cậu mà còn đòi chân kề chân tay kề tay. Hứa Giảo Bạch không bình tĩnh nổi, chóp mũi đổ mồ hôi, trái tim nóng nảy không yên, phủ đầy hơi ẩm và nghĩ suy mông lung kiều diễm.
Đầu lưỡi Hứa Giảo Bạch miết miết viên kẹo đã tan gần hết, "Nhất Nhất."
Quý Hoành cúi đầu nhìn đôi mắt Hứa Giảo Bạch nhạt màu, "Ơi?"
"...Vẫn nóng quá."
Nóng quá, tim cậu nóng ran. Tình cảm như nước sôi sùng sục trong lồng ngực không thể thoát ra ngoài.
Buổi trưa Quý Hoành hỏi cậu có tới sân thể dục không, Hứa Giảo Bạch từ chối. Ăn xong cậu trốn trong lớp hóng gió, nằm nhoài lên bàn học, đầu óc toàn là lời Quý Hoành thì thầm bên tai lúc ở phòng y tế, khung cảnh như thước phim tuần tự chiếu qua trước mắt.
Trên sân tập, Quý Hoành mải mê chơi bóng, áo ba lỗ ướt đẫm mồ hôi, hơi thở nóng rực.
Hôm nay đám con gái cũng tới cổ vũ cho người trong lòng. Lúc nghỉ giữa giờ, Quý Hoành nhận nước từ một bạn nữ cùng lớp, nhỏ làm như vô tình hỏi: "Hôm nay sao không thấy Hứa Giảo Bạch đi cùng cậu?"
Quý Hoành giả vờ không nghe thấy.
Nhỏ kiên nhẫn lặp lại.
Quý Hoành: "Sao tôi biết được?"
Nhỏ không còn gì để nói: "Tính tình thế này sao mấy đứa lớp bên cứ quý cậu vậy chứ?"
"Tằng Giai." Quý Hoành nói, "Cậu vẫn thích Hứa Giảo Bạch đúng không?"
Tằng Giai biến sắc, không ngờ Quý Hoành lại nói trắng ra như thế, giọng điệu không vui: "Cậu quan tâm làm gì?"
Quý Hoành gật đầu cười: "Vậy là thích rồi."
Tằng Giai nén cơn giận: "Cậu đừng đi nói lung tung..." Nhỏ biết Quý Hoành chẳng phải người như thế nhưng vẫn không yên lòng nhắc nhở.
"Cậu ấy về lớp rồi." Quý Hoành thả chai nước xuống, "Muốn gặp thì đi tìm đi, chờ ở đây làm chi?"
Tằng Giai không nói gì, Quý Hoành cũng chẳng nhìn nhỏ, xoay người ra sân.
Quản Hướng Đồng hóng hớt tới gần: "Sao thế? Sao lại sưng mặt rồi?"
"Không." Quý Hoành đáp cụt lủn, nói với Giang Sảo, "Lôi nó đi cho anh."
Giang Sảo: "Chịu."
Lúc Quý Hoành quay lại đã chẳng thấy Tằng Giai đâu nữa, bước chân chậm dần, trên khán đài cũng không có bóng dáng thiếu niên cúi đầu vẽ tranh.
Hứa Giảo Bạch lạnh đến tỉnh giấc, gió mát rì rào thổi, Quý Hoành ngồi trước mặt cậu tựa lưng vào tường, "Mưa rồi."
Hứa Giảo Bạch nghi hoặc ngồi dậy, "Sao cậu ở đây? Đến từ bao giờ?"
Ngoài cửa sổ mưa rơi lộp độp, trời sập tối.
"Mưa to ghê." Quý Hoành quay đầu, "Cậu mang ô không?"
Hứa Giảo Bạch há miệng, sáng nay Mạnh Viện có nhắc nhưng cậu quên mất, "Không mang."
"Trùng hợp thật." Quý Hoành cười, "Tôi cũng không mang, lát về kiểu gì đây?"
Hứa Giảo Bạch: "Cậu có biết người ta hay bảo..." Nói được nửa thì ngưng, "Ừm, cậu biết."
"Tôi có biết đâu. Tan học cùng nhau đội mưa về nhà á?" Quý Hoành quay đầu lơ đễnh hỏi, "Cậu ngủ suốt à? Có ai vào lớp không?"
"Không biết, tôi ngủ."
Quý Hoành rũ mắt, "Được, hiểu rồi. Luật cũ, tan học chờ tôi." Y đứng dậy do dự hỏi: "Cậu nói thật cho tôi biết, bây giờ cậu có muốn yêu đương không?"
"A?" Yêu ai? Cậu à? Hứa Giảo Bạch ngây ra.
"Nếu có người thích cậu thì sao?" Quý Hoành hỏi.
"Phải xem là ai đã." Chắc do chưa tỉnh ngủ, Hứa Giảo Bạch đánh bạo đáp.
"Ai cũng được, nếu có con gái tỏ tình thì cậu có đồng ý không?"
"Tôi không thích cô ấy thì sẽ không đồng ý."
Quý Hoành đặt tay lên đỉnh đầu Hứa Giảo Bạch một lát rồi mới xoa xoa tóc cậu: "Được, hiểu rồi."
Quả nhiên, tan học trời vẫn chưa tạnh, mưa rơi rả rích, Hứa Giảo Bạch đi cùng Quý Hoành, vô tình gặp nhóm con gái cùng lớp Quý Hoành kéo nhau đến căng-tin.
Vương Tuệ Tuyết đi sau cùng, trông thấy Quý Hoành, tán ô trên tay nhỏ run lên, dời mắt rồi lại muốn nhìn tiếp. Quý Hoành không liếc lấy một lần.
Trong nhóm có người chào hỏi Quý Hoành: "Quý Hoành, hai cậu đi chung à? Sao không che ô, cho hai cậu mượn một cái nhé?" Nói rồi cô nàng chọc chọc Tằng Giai bên cạnh, nhỏ giọng: "Nhanh lên."
"Không cần." Quý Hoành đáp. "Mưa bé tí che ô làm gì?"
"Xì, đúng là bọn con trai."
Quý Hoành cười cười đẩy vai Hứa Giảo Bạch: "Đi, nhìn cái gì nữa?"
Hứa Giảo Bạch: "Tôi có cảm giác trời sắp mưa to."
Quý Hoành: "..."
Quý Hoành: "Vậy cũng không được mượn, muốn che ô thì tôi đi siêu thị mua cho cậu một cái."
Hứa Giảo Bạch chẳng hiểu sao lại bị lườm: "...Cũng được."