Ánh Trăng Đến Muộn

Chương 42

Ánh trăng ngoài song cửa chiếu rọi, TV trong phòng khách vẫn bật, Quý Hoành chống tay lên bàn, cúi đầu đòi một nụ hôn.

Hứa Giảo Bạch ngẩng lên chạm vào mái tóc y ướt nhẹp, giọt nước như ngọc chảy dọc cổ tay, môi quấn lấy môi tới khi đầu lưỡi tê rần mới dừng.

Quý Hoành chỉ mặc mỗi áo choàng tắm, dây lưng lỏng lẻo để lộ lồng ngực lõa lồ trước mắt Hứa Giảo Bạch, Hứa Giảo Bạch liếc một lần rồi lại liếc thêm một lần nữa.

Quý Hoành chọc anh: "Sao nào? Muốn vẽ anh? Anh làm người mẫu khỏa thân cho em nhé? Không tính tiền."

Hứa Giảo Bạch ngập ngừng đôi chút: "Được không?"

Quý Hoành sửng sốt: "Thật à?"

Hứa Giảo Bạch nhìn cuốn sổ ký họa trên bàn, chẳng ai nhớ đến chuyện bật đèn trần, đèn ngủ đầu giường tỏa quầng sáng yếu ớt, đường viền gương mặt mờ đi, "Không cần cởi q.uần áo... Lần sau tới phòng tranh tôi vẽ cậu được không?"

"Tất nhiên rồi, sao lại không chứ? Cởi q.uần áo cũng được." Quý Hoành luồn tay vào tóc Hứa Giảo Bạch, v.uốt ve gò má vành tai anh.

Hứa Giảo Bạch hơi ngứa, nghiêng đầu kẹp lấy bàn tay Quý Hoành, mở to hai mắt nhìn y, lặp lại một lần: "Không cần cởi q.uần áo."

Quý Hoành giả điếc, hai người dính sát vào nhau, Quý Hoành cúi đầu liế.m bờ môi anh, "Muốn cởi, cởi cho em xem miễn phí."

Mặt Hứa Giảo Bạch nóng bừng, anh cực kỳ mẫn cảm với tiếp xúc thân thể, Quý Hoành mới chỉ thổi khí bên tai anh đã chẳng thể chịu nổi, không giằng co được đành yếu thế:

"Nhất Nhất."

Tiếng gọi càng làm Quý Hoành lấn tới, lùi đến mép giường, Hứa Giảo Bạch co chân ngồi xuống đệm.

Đầu ngón tay Quý Hoành ấn ấn yết hầu anh, Hứa Giảo Bạch nuốt nước bọt, không dám nhìn Quý Hoành, lúng túng dán mắt lên bức tường đằng sau y.

Hai má Hứa Giảo Bạch ửng hồng nhưng sắc mặt vẫn lạnh nhạt, đôi mắt lơ đễnh nhìn sang chỗ khác, cố gắng phớt lờ người khiến anh ngại ngùng, bàn tay căng thẳng siết chặt ga giường.

Hứa Giảo Bạch biết bước sau là gì, cơ thể nóng lên, trái tim thình thịch nhộn nhạo, vô cùng hoảng loạn mà vẫn vờ bình tĩnh.

...

Quý Hoành nói: "Ngọt quá."

Tất nhiên là ngọt, kẹo ngọt, Hứa Giảo Bạch cũng ngọt, Quý Hoành không thích ăn kẹo nhưng mê mẩn nếm mút hương vị trong miệng Hứa Giảo Bạch.

Lớp đường tan chảy, nhân kẹo dẻo mềm.

...

Quý Hoành nhẹ nhàng v.uốt ve vết sẹo trên xương quai xanh anh, "Chúng ta không yêu nhau à? Không yêu sao lại làm chuyện này?"

Hứa Giảo Bạch vội vàng lắc đầu.

"Không yêu ư?"

"Có, ưm..."

Quý Hoành đặt tay anh lên bụng mình, lớp mồ hôi mỏng bao phủ cơ bụng săn chắc.

"Muốn vẽ anh à? Vậy bây giờ nhìn cho rõ đi." Quý Hoành rút tay về, "Mắt không được tránh, nhìn anh."

Giọng Hứa Giảo Bạch khàn khàn: "...Em không vẽ."

"Không được, phải vẽ." Quý Hoành nói, "Anh đã miễn phí cho em rồi, đừng nuốt lời như thế."

Lông mi Hứa Giảo Bạch ươn ướt, âm thanh như ngâm trong nước, ẩm ướt mềm mại, "Anh chậm chút đã, đừng giày vò em."

"Vậy em nhìn anh đi." Quý Hoành vừa nói vừa ôm anh vào lòng, đặt anh ngồi lên chân mình, "Không được nhìn đi chỗ khác, phải nhìn anh."

Cuối cùng Hứa Giảo Bạch cũng đưa mắt ngắm nhìn cơ thể y, hai mắt ướt sũng mơ màng thốt lên: "Nhất Nhất."

Bấy giờ Quý Hoành mới chịu bỏ qua.

...

Hứa Giảo Bạch hơi mệt, anh cọ cọ má lên gối, người đầy mồ hôi kéo chăn che bụng.

Quý Hoành cười: "Sợ cảm lạnh à?"

Hứa Giảo Bạch dời mắt, cố tình không nhìn y.

Quý Hoành nắm cổ tay anh lắc lắc, giả vờ đáng thương nói: "Em lại không nhìn anh."

Hứa Giảo Bạch liếc mi, thấy mắt Quý Hoành chẳng còn ý cười, bướng bỉnh nhìn anh chằm chằm.

Hứa Giảo Bạch giơ tay sờ sờ mái tóc đã khô của Quý Hoành, "Anh nói nhìn lén phải trả tiền."

Quý Hoành cắn ngón tay anh.

Hứa Giảo Bạch yên lặng rụt về.

"Hôn không mất tiền," Hứa Giảo Bạch nói, "Có thể hôn."

Dưới đêm trăng vằng vặc, hai người đắm đuối hôn nhau.

Môi răng ngọt ngào, trong mắt anh, em còn ngọt hơn.

- --

Chủ nhà có lời muốn nói: Đọc xong thì vote cho tui nhe
Bình Luận (0)
Comment