Ánh Trăng Đến Muộn

Chương 44

Chạy khỏi quán ăn nhanh, Hứa Giảo Bạch đứng bên lề đường vẫy xe, Quản Hướng Đồng trả tiền ăn rồi nhanh chóng theo sau. Taxi dừng trước mặt hai người, Hứa Giảo Bạch tiếp tục trò chuyện với Giang Hoàn, Giang Hoàn dần bình tâm lại, cô nói: "Chị không mở cửa anh ta không vào được, cậu mới phải cẩn thận, đi đường bình tĩnh, chú ý an toàn."

"Chị yên tâm."

Hứa Giảo Bạch lên xe, báo địa chỉ cho tài xế.

Quản Hướng Đồng yên lặng nghe hai người trò chuyện nãy giờ, đột nhiên víu cánh tay Hứa Giảo Bạch nói gì đó bên tai anh.

Hứa Giảo Bạch ngạc nhiên đôi chút.

- --

Giang Hoàn ngồi co ro trên giường, một tay liên tục vuốt vuốt sợi tóc buông xuống trước trán, Hứa Giảo Bạch vốn ít nói, vắt óc tiếp chuyện cô, cô cười cười, móng tay cào nhẹ dây đèn ngủ đầu giường.

Người đàn ông bên ngoài vẫn đập cửa, mất kiên nhẫn hô: "Anh chỉ muốn nói chuyện, em trốn anh làm gì?!"

Giang Hoàn vừa sợ hãi vừa ghê tởm, cảm xúc vô cùng phức tạp, chia tay êm đẹp khó vậy ư, sao cô xui xẻo thế chứ?

Hai mắt đảo qua cốc nước trên kệ đầu giường, cô hơi khát, cầm cốc uống cạn, nước rớt lên vạt áo, viền mắt Giang Hoàn nóng bừng, trong đầu chửi bới tứ tung, vừa xui vừa cáu, cô gặp đủ hết chuyện đen đủi trên đời này rồi!

Hứa Giảo Bạch vẫn nói chuyện nhưng cô chẳng còn tâm trí lắng nghe, cảm xúc vụn nát, đầu óc trống rỗng.

Hành lang có thêm âm thanh khác, tiếng đập cửa ngưng hẳn, Phàn Quang cao giọng: "Mày là ai? Muốn gì?!"

Giang Hoàn sững sờ nói vào điện thoại: "Cậu tới rồi à?"

Hỏi xong mới thấy vô lý, nơi này rất xa trung tâm thành phố, Hứa Giảo Bạch không đến nhanh vậy được.

Bên ngoài chợt có tiếng đàn ông la hét thảm thiết, Giang Hoàn giật mình đánh rơi điện thoại, không kịp nghe Hứa Giảo Bạch trả lời, cô đánh bạo bước tới huyền quan.

Lại thêm một tiếng thét nữa, âm thanh thân thể va đập nặng nề, lập tức có giọng đàn ông xin tha.

Giang Hoàn đứng ở huyền quan rất lâu, đến khi hai chân tê rần cô mới nhớ ra mình vẫn đang nói chuyện với Hứa Giảo Bạch, vội vàng nhặt điện thoại lên nói: "Này... Ai... ở ngoài thế?"

Cô nghĩ tới một người.

Một người có thể đến đây rất nhanh.

Vì chuyển đi vội vã nên cô không chạy quá xa, thuê phòng trọ khá gần nhà.

"Hẳn là Giang Sảo, chị đừng mở cửa vội, em và Quản Hướng Đồng đang lên cầu thang rồi, chờ bọn em..."

Giang Hoàn không nghe, đẩy cửa ra, câu đầu tiên cô nghe thấy là: "Tránh xa chị tao ra, không tao cho mày chết luôn ở đây đấy."

—-

Mười phút trước, trên taxi.

Quản Hướng Đồng kéo tay Hứa Giảo Bạch, nói bên tai anh: "Gọi cho Giang Sảo đi, nhà họ gần đó, đến nhanh hơn chúng ta nhiều... Chị em mà."

Hứa Giảo Bạch hơi ngạc nhiên, lập tức gật đầu.

"Được."

—-

Giang Hoàn nhìn người đàn ông ngã trên mặt đất và em trai tức giận hung ác giằng co lăn lộn, đầu gối cô mềm nhũn ngã quỵ xuống đất.

Cô rất sợ, sợ bạn trai cũ, hận phận mình bạc bẽo, yêu người chẳng ra gì, chuyện xấu lũ lượt ập tới. Cô thấy mình như sắp chết đuối, ngày đó sao cô lại dìm đầu em trai xuống, rõ ràng kẻ đáng chết là cô.

Chỉ cần cô chưa từng tồn tại thì ai cũng được vui mừng.

Nước mắt bất giác rơi xuống, Giang Hoàn che mặt nghẹn ngào.

Hứa Giảo Bạch và Quản Hướng Đồng tới nơi, người đàn ông trên mặt đất đạp chân hai lần định chạy trốn nhưng hai người đã chắn mất lối đi. "Tôi sai rồi tôi không tới nữa, đừng, đừng đánh."

Hứa Giảo Bạch nhíu mày, Quản Hướng Đồng siết siết bàn tay như muốn đá tên kia một phát.

Giang Sảo đưa tay định xách anh ta lên, Giang Hoàn bỗng lên tiếng, giọng điệu tỉnh bơ như chưa từng khóc, chỉ hơi hơi ngạt mũi: "Được rồi, để anh ta đi đi thôi."

Người đàn ông nghiêng đầu muốn nhìn cô, nhưng cô chẳng liếc lấy một cái.

Mặt mũi sưng tấy, quả thực xấu xí.

"Phàn Quang, anh đi ngay đi, anh mà dám tố cáo em trai tôi với cảnh sát thì cứ xác định là xong đời." Giang Hoàn nói, "Nghĩ kỹ xem rạch mặt ra ai khổ hơn ai, anh nói đúng đó, nhà tôi không có gì ngoài tiền, muốn trị anh thế nào mà chẳng được. Tốt nhất là cút đi cho khuất mắt tôi."

Cô vừa nói vừa run rẩy, mạnh mẽ quệt nước mắt, nói xong chữ cuối thì kiệt sức.

Cô không nhìn Phàn Quang, nhân lúc người đàn ông lom khom đứng dậy, Quản Hướng Đồng ngáng chân anh ta, Phàn Quang loạng choạng suýt đập mặt vào tường nhưng không dám phản kháng, luống cuống chạy đi.

"Cứ để nó đi như vậy?" Quản Hướng Đồng hỏi.

"Anh ta không dám tìm chị nữa đâu." Giang Hoàn hiểu rõ Phàn Quang, anh ta năm lần bảy lượt tới tìm cô đúng là vì muốn quay lại, không có ý gì khác, nhưng như vậy đủ rồi, đủ làm cô sợ hãi buồn nôn, đủ khiến cô chán ghét đến tột cùng.

Anh ta không bao giờ biết khi nãy cô đã sợ hãi đến nhường nào, một mình trong căn phòng tối với tiếng gõ cửa thùm thụp, trái tim run rẩy từng cơn.

Hứa Giảo Bạch và Quản Hướng Đồng dìu cô vào phòng ngủ, từ lúc Giang Hoàn mở cửa, Giang Sảo không nói thêm câu nào, lẳng lặng đi đằng sau.

Hứa Giảo Bạch rót nước cho Giang Hoàn, Giang Hoàn gượng gạo cười, "Nè chị không sao đâu, hơi run chân tí thôi... Cậu đừng cau mày, làm gì phải thế?"

Giang Sảo đột ngột lên tiếng: "Em dọn ra ngoài."

Bầu không khí cứng ngắc.

Quản Hướng Đồng nhích đến đá Giang Sảo một cái.

Giang Hoàn lại muốn khóc.

Cô biết ý Giang Sảo là gì.

Giang Sảo nghĩ cô dọn ra ngoài là vì hắn về nước, có mặt ở nhà.

Sao có thể chứ?

Cô vùi mặt vào lòng bàn tay.

Hứa Giảo Bạch ngồi xổm bên cạnh Giang Hoàn, lắc đầu với Quản Hướng Đồng, ý bảo đừng tham gia.

Quản Hướng Đồng rụt vai, gật gật đầu.

Một lúc sau, Giang Sảo nói tiếp: "Xin lỗi..."

Giang Hoàn bật khóc, nước mắt trào ra từ kẽ ngón tay, cổ họng nghẹn ngào.

Cô không biết phải đối mặt với Giang Sảo thế nào.

Cô tưởng mình ghét Giang Sảo lắm, vì lúc nào mẹ cũng nói về Giang Sảo, cô đi học xa gọi điện về nhà, nói được hai câu mẹ đã chuyển thành em trai thế này em trai thế nọ...

Giang Hoàn ấm ức nhưng lại quá bướng bỉnh, kiên quyết không để lộ đắng cay, ngắt máy ngồi sụp xuống khóc nức nở, Hứa Giảo Bạch nhìn thấy cô.

Đó cũng là lúc cô bắt đầu hẹn hò với Phàn Quang.

Khi ấy Phàn Quang vẫn là chàng trai ngây ngô, kiên trì theo đuổi cô suốt mấy tháng liền, anh ta nói với Giang Hoàn, "Nhiều khi gia đình ép buộc đến không thở nổi. Sau này có tiền, anh sẽ đưa em đi thật xa, sống cuộc đời bình yên vui vẻ của riêng chúng ta."

Giang Hoàn từng có rất nhiều hoài bão, cũng từng là thiếu nữ mộng mơ, con gái yêu bằng tai, cô xiêu lòng trước những lời đường mật. Người này bênh vực cô, vậy cô sẽ đưa tay cho anh ta nắm.

Giờ đây ước mộng tan nát, hiện thực tàn khốc chặn mũi bịt miệng khiến cô không thở được.

Em trai cô không rành giao tiếp, nói vài câu đã làm cô nổi đoá, mắng bao nhiêu cũng chẳng cãi lại, chỉ biết câm như hến.

Giang Hoàn biết mình hận hắn, hận hắn vừa ngờ nghệch vừa chậm hiểu, hai chị em cứ cãi nhau đi cho xong, cãi nhau được thì cô đã chẳng áy náy uất ức đến thế này.

Nhưng Giang Sảo có lỗi gì đâu.

Hắn thở hồng hộc chạy đến, không nói không rằng ra tay ẩu đả, lúc Giang Hoàn mở cửa, cô nhìn rõ phẫn nộ trong mắt hắn. Hắn uy hiếp kẻ kia chỉ để bảo vệ người chị tồi tệ là cô.

"Em xin lỗi cái gì?" Giọng Giang Hoàn khản đặc, khó nghe quá, cô tự thấy khó nghe, "Chị mới phải xin lỗi..."

Cô luôn tự hỏi mình phải làm gì, phải làm thế nào để xin lỗi và ích kỷ tha thứ cho bản thân khi mà chuyện đã qua nhiều năm lắm rồi.

"Xin lỗi." Cô nói.

Cô vẫn không biết cách gỡ nút.

"Xin lỗi." Cô lặp lại lần nữa.

Giang Sảo ngơ ngác, dường như không hiểu cô cứ xin lỗi mãi chuyện gì.

Hứa Giảo Bạch đột nhiên cất lời: "Giang Sảo."

"Ừ." Giang Sảo hoàn hồn đáp một tiếng, nương theo dòng suy nghĩ mà hỏi: "Chị, chị xin lỗi gì thế?"

Xem kìa, lúc nào nó cũng làm người khác nghẹn họng.

"Không biết, chắc bị điên." Giang Hoàn hơi bình tĩnh lại, dỡ bỏ nụ cười xấu xí trên khoé môi, "Chị dọn ra ngoài không phải vì em, đừng nghĩ nhiều..."

"Vậy về nhà đi, chị ở đây em không yên tâm." Giang Sảo không thắc mắc câu xin lỗi kia nữa, lập tức nói, "Hoặc là hôm nay về trước, mai tìm phòng khác..."

Giang Hoàn thấy bản thân thật nực cười, thế là bật cười thành tiếng.

Cô luôn cho rằng lời xin lỗi ấy rất khó nói ra, nào ngờ Giang Sảo còn chẳng hiểu cô xin lỗi cái gì, chỉ mình cô dằn vặt rất lâu, không chịu tha thứ cho bản thân.

Nhưng con người rồi sẽ phải làm hoà với chính mình, chứ không thì sống tiếp thế nào đây?

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn thẳng vào mắt em trai, Giang Sảo tránh ánh mắt cô, đứng ngây ra như phỗng.

Sau này chắc quan hệ giữa hai chị em chẳng tốt hơn được bao nhiêu, Giang Sảo vẫn sẽ chặn họng cô, nhưng cô biết mình không thể hận hắn. Em trai cô diễn đạt quá vụng về, không bao giờ nói lời hay, chỉ biết lẳng lặng cáng đáng, quan tâm nào giống quan tâm, cứ như gạ đòn.

Cuối cùng cô cũng thoát khỏi mặt hồ vô tận, bước lên bờ.

Giang Hoàn nói: "Được, về nhà trước, để mai tính."

—-

Thị Tửu Cật Trà: "Sau tất cả, con người rồi sẽ phải làm hoà với chính mình."

Tôi còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng nói nhiều quá sẽ phản tác dụng.

Chương sau là về Nhất Nhất, ảnh biến mất hai chương rồi, có chuyện hay để kể đây.
Bình Luận (0)
Comment