Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 19

Chương 19

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Sau khi nhận được tin nhắn từ Giang Hữu Chi báo rằng tài khoản của người kia đã bị tố cáo thành công, Chu Chúc Tinh đặt điện thoại xuống.

Vài giây sau, anh lại nhấc điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Trần Việt.

Z: Ngủ ngon, ngủ sớm chút nhé.

Trần Việt trả lời rất nhanh, có lẽ đang cầm điện thoại.

Y: Anh cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon nha!

Y: [Mèo con xoa móng]

Ánh mắt Chu Chúc Tinh dừng lại hai giây trên biểu cảm hình mèo con dễ thương mà đối phương gửi đến, sau đó lại nhắn tin cho Giang Hữu Chi.

Z: Tìm vài sticker mèo dễ thương giúp tôi.

Chỉ có Giang không có Hà: 111.

Đặt điện thoại xuống, Chu Chúc Tinh đứng dậy đi đến cửa, nhẹ nhàng mở ra, quay đầu liếc nhìn phòng ngủ bên trái vẫn còn sáng đèn, sau vài giây mới chậm rãi quay lại giường.

Khi lấy giấy kết hôn, hai người có ký một thỏa thuận hôn nhân. Anh lo Trần Việt không quen ngủ chung giường với người khác, lại muốn luộc ếch bằng nước ấm, từng bước từng bước tiến tới, nên trong hợp đồng ghi rõ là ngủ phòng riêng.

Thực tế, ở kiếp trước, hai người gần như chưa bao giờ ngủ chung giường, trong lòng Chu Chúc Tinh vẫn có chút nuối tiếc.

Đêm qua không hiểu vì lý do gì, có lẽ vì là đêm đầu tiên sau khi sống lại, hoặc cũng có thể là vì muốn nhanh chóng gặp lại Trần Việt, giấc ngủ của Chu Chúc Tinh không được yên giấc.

Nhưng sau khi gặp được Trần Việt, Chu Chúc Tinh như được uống một viên thuốc an thần, tâm trạng dịu lại, ngay cả nằm trên giường cũng thấy buồn ngủ.

Đêm đó, Chu Chúc Tinh ngủ rất ngon, anh còn mơ thấy lần đầu tiên gặp Trần Việt.

Thời tiết thật khó lường, rõ ràng mười phút trước mặt trời còn treo cao trên trời, vậy mà giờ đã đổ mưa giông.

Chu Chúc Tinh đứng ở cửa tòa nhà giảng đường, nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài, linh cảm rằng trận mưa này sẽ không ngừng lại trong thời gian ngắn. Tháng Chín thật khó đoán, mới giây trước còn nóng đến toát mồ hôi, giây sau đã thấy những hạt mưa lạnh buốt rơi lên cánh tay, thậm chí còn có chút rét.

Anh đeo ba lô ngồi xuống cạnh cột lớn trong sảnh giảng đường, xung quanh là dòng người qua lại không ngớt. Chu Chúc Tinh nhìn những dấu chân loang lổ trên mặt đất, kéo thấp vành mũ xuống, rồi cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn.

Tin nhắn từ quản gia vẫn dừng lại ở ba phút trước.

Chu Chúc Tinh nhìn tin nhắn rồi tắt màn hình.

“Thiếu gia, hôm nay người kia đưa con trai đến nhà gặp phu nhân, phu nhân nhất thời không ổn định cảm xúc, lại phát bệnh rồi, cậu mau về xem sao.”

Chu Chúc Tinh cụp mắt, thất thần vài giây, sau đó đứng dậy bước thẳng ra khỏi cửa giảng đường. Mưa lất phất rơi lên người, anh hơi lo lắng tài liệu trong ba lô sẽ bị ướt. Anh chỉnh lại mũ, sờ vào ba lô, đang định ôm ba lô vào lòng để che mưa, chuẩn bị lao ra ngoài thì đúng lúc đó, một làn hương trái cây thoảng vào mũi, ngay sau đó anh bị một người kéo lại.

Chu Chúc Tinh quay đầu nhìn, chỉ thấy một nam sinh cao ráo, da trắng, có thể gọi là đẹp trai, đang đưa chiếc dù ra trước mặt anh.

“Đừng dầm mưa chứ, này, cho bạn mượn dù nè.”

Chu Chúc Tinh ngẩn người, đứng yên tại chỗ chưa kịp phản ứng, không xa vang lên một giọng nam: “Trần Việt, tôi xong rồi, đi thôi—”

Người bị gọi tên đáp lại một tiếng “Ok”, rồi nhét cây dù vào tay Chu Chúc Tinh: “Cầm lấy đi, nếu có duyên thì trả lại tôi nhé.”

“Còn nữa, phải vui vẻ lên nhé. Nếu buồn, cũng đừng dầm mưa.”

Chu Chúc Tinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết của đối phương đang cười với mình.

Người kia cúi đầu, lục trong túi ra một viên kẹo m*t, tiện tay nhét luôn vào tay Chu Chúc Tinh: “Ăn kẹo thì có lẽ tâm trạng sẽ tốt hơn đấy.”

Ngón tay của cậu ta rất lạnh, Chu Chúc Tinh còn chưa kịp phản ứng thì một nam sinh khác đã chạy tới, vỗ nhẹ vào lưng cậu ta: “Đi thôi.”

“Đi.”

“Dù của cậu đâu?”

“Cho người ta mượn rồi, giờ chỉ có thể chen với cậu thôi…”

Chu Chúc Tinh nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, nụ cười thoáng qua của cậu con trai kia khắc sâu vào tâm trí anh. Anh cúi đầu nhìn chiếc dù trắng trong tay, không nhịn được đưa lên mũi ngửi, hình như vẫn còn phảng phất mùi hương trái cây từ người đó.

Anh lại nhìn viên kẹo m*t bị nhét vào tay.

Là vị nho.

Ngày hôm đó, đứa con riêng đến nhà khiêu khích, ba anh thì thờ ơ không can thiệp, bệnh tình của mẹ trở nặng. Kế hoạch bay ra nước ngoài tan thành mây khói, Chu Chúc Tinh chỉ có thể tiếp tục ở lại nhà họ Chu, từng ngày tháng, từng năm trôi qua như vậy.

Ngay khi anh cảm thấy bản thân sắp mục ruỗng, anh mới nhận ra xung quanh không chỉ có mùi mục nát, mà còn có cả hương trái cây.

Trần Việt.

Chu Chúc Tinh nhìn tên trên đơn xin gia nhập ban cán sự hội học sinh, rồi lại nhìn tấm ảnh 1 inch ở góc phải bên trên. Anh thầm nghĩ, thì ra là Việt này.

**

Vì sáng mai có buổi chụp hình nên Trần Việt không ngủ quá muộn.

Sáng hôm sau, bảy giờ Trần Việt đã thức dậy. Vừa ngáp vừa đi rửa mặt, cậu nghe thấy tiếng máy hút mùi trong bếp, liền chạy xuống xem dì Lữ đang làm món gì cho bữa sáng, tiện thể xem thử Chu Chúc Tinh đã khá hơn chưa.

Cậu bước vào phòng khách, không thấy bóng dáng Chu Chúc Tinh đâu, chỉ thấy dì Lữ đang bận rộn trong bếp, không khỏi hỏi: “Đàn anh Chu, anh ấy đi rồi ạ?”

Dì Lữ tay vẫn đang làm việc, nghe vậy liền lắc đầu: “Chưa đâu, dì đến từ sáu rưỡi mà, chắc là cậu ấy vẫn chưa dậy.”

Trần Việt đột nhiên nhớ đến chuyện hôm qua Chu Chúc Tinh bị sốt, liền nhíu mày: “Biết đâu lại sốt lên rồi. Để cháu lên xem thử.”

Nói rồi, cậu thành thạo mở ngăn kéo thứ ba lấy ra một cái nhiệt kế, sau đó vội vàng chạy lên lầu.

Đến trước cửa phòng Chu Chúc Tinh, cậu gõ nhẹ vài cái nhưng không có ai đáp lại.

Trong đầu đếm ngược ba giây, Trần Việt đẩy cửa bước vào. Chu Chúc Tinh đang nằm cuộn tròn trong chăn, không nhúc nhích.

Trần Việt tiến lại gần giường, nhìn gương mặt đang say ngủ của anh, cúi người khẽ gọi: “Đàn anh Chu? Dậy thôi nào—”

“Đàn anh Chu?”

“Chu Chúc Tinh?”

Gọi ba, bốn tiếng, Chu Chúc Tinh mới từ từ mở mắt.

Chưa kịp để Trần Việt nói thêm câu nào, đối phương đã từ trong chăn vươn hai cánh tay ra, trực tiếp ôm lấy cổ cậu kéo xuống.

Bị kéo xuống bất ngờ, Trần Việt đổ thẳng lên người đối phương. Ngay khoảnh khắc sắp đè lên người anh, Trần Việt kịp thời chống tay phải vào cạnh giường để đỡ lại.

Giây tiếp theo, cậu nghe thấy Chu Chúc Tinh lẩm bẩm: “Tiểu Nguyệt… đừng đi…”

Hết chương 19

Bình Luận (0)
Comment