Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 94

Chương 94

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Lần đầu nếm trái cấm, vì là lần đầu tiên nên Trần Việt không để chuyện đó quá mãnh liệt. Hai người chỉ làm hai lần rồi cùng nhau vào phòng tắm tắm rửa. Tuy Chu Chúc Tinh vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Trần Việt, anh lại bật cười, cúi xuống hôn cậu mấy cái: “Bé yêu giỏi lắm.”

Rõ ràng đã nói là không làm nữa, nhưng trong phòng tắm, những dấu hôn trên người Trần Việt lại càng rõ rệt hơn. Làn da cậu vốn trắng, những vết đỏ ấy càng khiến cậu mang theo vẻ quyến rũ khó cưỡng. Chỉ cần nhìn thấy trên cơ thể người mình yêu đều là dấu tích do chính mình để lại, Chu Chúc Tinh lại không kìm được. Anh dịu dàng dỗ dành vài câu, rồi lại cùng Trần Việt thêm một lần nữa trong phòng tắm.

Sau lần cuối cùng, hai người tắm sạch sẽ, mặc áo choàng tắm, rồi giúp nhau sấy tóc.

Nhìn tư thế ngồi có phần gượng gạo của Chu Chúc Tinh, Trần Việt không nhịn được xoa đầu anh: “Có đau không?”

Biểu cảm lo lắng ấy của bạn trai nhỏ khiến tim Chu Chúc Tinh mềm nhũn. Anh lắc đầu, cắn nhẹ vành tai Trần Việt, nói khàn khàn: “Không đau đâu, bé yêu. Siêu thoải mái.”

Hai người cùng chui vào chăn, mặt Trần Việt vẫn đỏ bừng. Trên cổ cậu là vài dấu hôn rõ nét, nhưng Chu Chúc Tinh biết dưới lớp áo choàng ấy, dấu hôn còn nhiều hơn nữa. Trên cổ Chu Chúc Tinh cũng có vài vết, nhưng ít hơn. Không giống Chu Chúc Tinh, Trần Việt thích kiểu hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, vừa khẽ chạm đã rời. Còn Chu Chúc Tinh thì lại thích cảm giác m*t sâu vào da thịt, khi cảm nhận được cơ thể người kia khẽ run lên, anh càng không nhịn được muốn hôn sâu hơn nữa.

“Có chỗ nào thấy không thoải mái không?” Mặt đối mặt, nhìn dấu hôn trên cổ Chu Chúc Tinh, Trần Việt lại không kìm được, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đó.

Không biết đây là lần thứ mấy trong tối nay Trần Việt hỏi xem anh có khó chịu chỗ nào chưa, Chu Chúc Tinh bật cười, dùng trán chạm vào trán cậu, hai chóp mũi khẽ quấn lấy nhau: “Bé yêu rất lợi hại, anh chẳng thấy khó chịu gì hết.”

“Nếu thật sự phải nói có điểm gì không ổn…” Chu Chúc Tinh hơi lui người, nhìn sâu vào đôi mắt của Trần Việt, nụ cười càng rạng rỡ: “Lần sau, có thể mạnh hơn một chút.”

“……”

Sáng hôm sau, hiếm khi Chu Chúc Tinh không dậy sớm như thường lệ.

Vừa mở mắt đã thấy gương mặt đang ngủ của Trần Việt, ánh mắt Chu Chúc Tinh lập tức trở nên dịu dàng. Cánh tay Trần Việt đang đặt lên người anh, đầu cũng gần như chôn vào mặt anh. Nhìn người kia đang ngủ say, Chu Chúc Tinh đưa tay khẽ chạm vào hàng mi dài của cậu, rồi kéo chăn lên một chút, hôn lên mặt cậu mấy cái, sau đó lại nhắm mắt ngủ thêm một giấc.

**

Khi Chu Chúc Tinh còn bận rộn với công việc, Trần Việt luôn cảm thấy thời gian trôi thật chậm, luôn sống trong trạng thái chờ đợi anh. Nhưng sau khi Chu Chúc Tinh được nghỉ phép, Trần Việt lại thấy thời gian trôi quá nhanh. Dù mỗi ngày vẫn làm những việc chẳng khác mấy so với trước, nhưng cảm giác lại rất khác biệt.

Thì ra những miếng ghép puzzle mà trước đây Trần Việt một mình ngồi ghép trong nhà, bây giờ có thể cùng Chu Chúc t*nh h**n thành. Mỗi khi gặp khó, Chu Chúc Tinh luôn có thể dùng cái đầu thông minh của mình để nhanh chóng nghĩ ra cách giải. Thì ra những lần Trần Việt tự học làm bánh nhỏ một mình, giờ có thể rủ Chu Chúc Tinh cùng làm, dù hai người thường xuyên đang làm lại quay ra đùa giỡn. Thì ra những món đồ trang trí mà Trần Việt một mình bày biện, giờ có thể cùng Chu Chúc t*nh h**n thành, nơi nào có Chu Chúc Tinh, Trần Việt liền không thấy sợ hãi. Thì ra những lúc một mình mở hộp búp bê Pop Mart, giờ cậu có thể cùng Chu Chúc Tinh đoán xem lần tới sẽ ra nhân vật gì.

Không có công việc bận rộn, không có những phiền lòng vặt vãnh, cũng chẳng có những người rối rắm xung quanh, Chu Chúc Tinh cảm thấy rất dễ chịu. Mỗi ngày gần như 24 tiếng đều ở cạnh Trần Việt, cảm giác ấy thật sự không thể tuyệt hơn.

Mỗi buổi sáng, khi Trần Việt thức dậy đều nhận được một nụ hôn chào buổi sáng của Chu Chúc Tinh. Sau khi ăn sáng xong, đôi khi hai người cùng chơi với Phạn Phạn, đôi khi lại cùng nhau ghép tranh.

Sau bữa trưa, Trần Việt sẽ cùng Chu Chúc Tinh chợp mắt một lúc. Thỉnh thoảng vì chơi quá đà mà chẳng ngủ được, lại dây dưa đến tận hoàng hôn, mệt quá liền ngủ luôn đến nửa đêm.

Đến lúc ấy, hai người sẽ cùng vào bếp nấu một tô mì ăn liền, rồi ăn chung một tô, sau đó rúc vào nhau đánh vài ván game. Khi buồn ngủ thì ôm nhau ngủ luôn.

Lối sống không có quy tắc giờ giấc gì cả, vậy mà Chu Chúc Tinh cũng đã quen rồi. Nếu là anh của trước kia, chắc chắn không thể ngờ rằng sẽ có ngày mình sống một cuộc sống thiếu lành mạnh như vậy.

Trong kỳ nghỉ kéo dài hơn mười ngày, Trần Việt và Chu Chúc Tinh càng quấn lấy nhau hơn trước. Ba ngày đầu ở nhà ru rú như nấm, đến ngày thứ tư, hai người bắt đầu ra ngoài hẹn hò. Không có lịch trình cố định, Trần Việt làm một món bốc thăm nhỏ, in tất cả những địa điểm vui chơi ở thành phố A lên giấy, bỏ vào một chiếc hộp, mỗi ngày rút hai ba chỗ, rồi cùng Chu Chúc Tinh ra ngoài hẹn hò theo điểm đã bốc.

Những ngày này còn xảy ra một chuyện lớn — Tưởng Tùng Tầm tỏ tình với Đường Mịch, hai người chính thức bên nhau. Vì sự kiện quan trọng này, Trần Việt còn giúp lên mấy phương án tỏ tình, suýt nữa khiến Tưởng Tùng Tầm cảm động đến mức muốn ôm cậu một cái thật chặt. Mọi việc đều diễn ra thuận lợi, chỉ là đoạn tỏ tình dài thượt mà Tưởng Tùng Tầm đã chuẩn bị cuối cùng không dùng được — vì anh ta quá căng thẳng. Nhưng dù lắp bắp, thì câu “Anh thích em, em có đồng ý yêu anh không?” lại nói ra vô cùng nghiêm túc.

Ngày Tưởng Tùng Tầm có người yêu, gần như cả thế giới đều biết. Đầu tiên là nhắn tin báo cho từng người trong danh bạ WeChat, rồi đăng lên vòng bạn bè và ghim lại, sau đó còn căng cả băng rôn trong quán bar: “Ông chủ hôm nay có người yêu, toàn bộ đồ uống giảm 12%!”

Không biết vì sao, đến cả Du Quân Hòa cũng tìm Trần Việt hỏi bí quyết tán người. Trần Việt hỏi thẳng cậu muốn yêu đương rồi à. Đối phương trả lời — Mùa đông rồi, cũng nên yêu một ai đó.

Muốn yêu ai, chẳng cần nói cũng rõ.

Trần Việt chợt cảm thấy, mùa đông đúng là mùa thích hợp nhất để yêu đương.

Vào mùa đông, cậu có thể cùng Chu Chúc Tinh tay trong tay đi giữa con đường phủ đầy tuyết, bước chân tạo nên âm thanh “răng rắc” thú vị, rồi cùng nhau đắp một người tuyết nơi góc tường, sau đó lén hôn nhau sau lưng người tuyết. Có thể cùng anh đi dưới trời tuyết bay lất phất, nhìn nhau phủ đầy hoa tuyết trên tóc, cũng coi như là “cùng nhau bạc đầu”.

Vào mùa đông, khi gió lạnh thổi qua, Trần Việt có thể siết chặt lấy tay Chu Chúc Tinh, dù lạnh đến mấy, miễn người yêu ở bên là được. Có thể vì người ấy mà chụp ảnh trong gió rét, đau lòng vì những ngón tay cậu lạnh cóng, đau lòng vì chóp mũi cậu đỏ lên vì lạnh.

Vào mùa đông, Trần Việt có thể dẫn Chu Chúc Tinh đến quán mì nhỏ nơi góc phố, nơi cậu từng mê mẩn khi còn đi học. Có thể cùng nhau mua một củ khoai lang nướng to đùng bên đường, bẻ làm đôi, cùng ăn từng miếng nhỏ, vừa thổi vừa cắn. Có thể cùng ăn kem giữa trời rét, rồi trao nhau một nụ hôn se lạnh mang theo hương ngọt.

Vào mùa đông, hai người có thể cuộn tròn trong chăn ấm, ôm nhau xem hết bộ phim này đến bộ phim khác. Đến khi cảm xúc dâng trào, là tự nhiên hôn nhau, ôm nhau, yêu nhau – đến tận khi cả hai đều mãn nguyện, cùng nhau lau giọt mồ hôi trên trán, hôn lên tiếng rên nhẹ nơi khóe môi người kia, cùng cảm nhận nhịp tim và hơi ấm cơ thể đối phương.

Nhìn Chu Chúc Tinh đã ngủ say bên cạnh, Trần Việt nhắn tin cho Du Quân Hòa – Vậy thì chúc cậu may mắn nhé. Sau đó cậu đặt điện thoại xuống. Có lẽ cảm nhận được động tĩnh của Trần Việt, Chu Chúc Tinh lại rúc sát vào cậu, vươn tay ôm lấy Trần Việt, miệng thì thầm: “Bé cưng, anh yêu em lắm.”

Trần Việt mỉm cười, hôn lên trán anh: “Em cũng yêu anh, anh yêu.”

Mùa đông, thật sự là mùa rất thích hợp để yêu đương.

Hết chương 94

Bình Luận (0)
Comment