Ngày đầu tiên gặp Lưu Nguyên Huy cũng là ngày thứ hai mươi chín trong chuỗi thời gian trốn chạy của ta
Hắn cúi xuống, nhìn cái kẻ kiệt sức ngồi trên mặt đất là ta, dịu dàng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Thanh âm ôn nhu và sự quan tâm ấy đã in dấu thật sâu vào lòng ta.
Đối với một thiếu niên mới có mười mấy tuổi, lại trải qua thảm cảnh diệt môn, trốn chạy, bị bỏ đói, bị lạnh nhạt, mà nói thì đây chính là thứ âm thanh êm ái nhất, nhân từ nhất trên cõi đời này. Vì thế, ta chỉ đáp lại: “Không sao!” rồi yên tâm đem bản thân mình phó thác cho hắn…
Ta không biết mình đã hôn mê trong bao lâu, bởi vì ta thật sự rất đói, nhiều ngày trốn chạy trong lo sợ và vội vã, lại không có tiền, cho nên chẳng thể mua nổi thức ăn, mới khiến cho bản thân lâm vào tình trạng kiệt sức.
Bởi vậy, khi ta tỉnh dậy, lời nói đầu tiên không phải là lời cảm tạ mà là lời cầu xin được ăn uống…
Hắn sửng sốt, lập tức phân phó người hầu bên cạnh đi chuẩn bị…
Không bao lâu sau, cả phòng sực nức mùi thơm thức ăn, ta không kịp đợi hắn mở lời mời trước đã nhanh chóng chạy tới ngồi xuống bàn ăn, không chút khách khí ra sức nhai nuốt ngốn nghiến mớ mỹ vị trước mặt. Nói thật nha, trong mắt ta lúc này, những món ăn thập phần tinh mỹ kia và màn thầu hấp bình thường cũng chẳng khác nhau là mấy.
Khi một người đang ở tình trạng đói khát như ta mà nhìn thấy sơn hào hải vị hay cơm thừa canh cặn thì trong não chỉ hiện lên một công dụng chung duy nhất của chúng là để lấp đầy cái bụng a, người xưa chẳng bảo có thực mới vực được đạo đó sao, ăn no rồi tính tiếp vậy. Mãi đến khi ta buông tha cho miếng thịt cuối cùng trên dĩa, thì hắn- cái kẻ từ đầu đến cuối chưa hề mở mồm lần nào – đã đưa một cốc nước đến trước mặt ta, ta lắc đầu từ chối, vì cái bụng căng tròn đã bị nhét đầy đến chẳng còn một khe hở. Hắn thấy ta vừa “ợ” một tiếng xong thì mỉm cười đầy ôn nhu, trìu mến – chính cái biểu cảm đã khiến ta an tâm giao bản thân mình cho hắn ấy – rồi hắn dịu dàng hỏi: “Ngươi tên gì?” Giọng nói của hắn cũng giống hệt biểu cảm kia, nhẹ nhàng khiến người ta trầm mê, hắn không hề hỏi nhà ta ở đâu, có lẽ hắn nghĩ ta cũng giống như mấy con cẩu lang thang ngoài đầu đường xó chợ – một thằng nhóc vô gia cư chăng?
Ta ngẫm nghĩ một chút, rồi nói ra tên thật của mình: “Ta tên Mê Nguyệt”
Ánh mắt hắn nhìn ta thoáng trầm xuống, lóe lên tia nhìn sắc bén, nhưng tức khắc lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
“Mê, thật sự là một cái họ đặc biệt, ngươi và Mê Nguyệt sơn trang có quan hệ gì?”
Tau lau lau cái miệng: “Ta là Thiếu trang chủ của Mê Nguyệt Sơn Trang.”
Ta không hề sợ hãi nói ra thân phận thật cho hắn biết. Chỉ cần nhìn khí thế của hắn, người hầu bên cạnh hắn, căn phòng tinh xảo, thì người này chính là kẻ phi phú tức quý (không giàu thì cũng là quyền thế)
Nếu hắn có lòng muốn điều tra, chắc cũng chẳng quá khó khăn, điều quan trọng nhất là ta đã trải qua quãng thời gian trốn chạy lâu như thế, bản thân đã quá mỏi mệt, chuyện sống chết đành phó mặc cho trời cao vậy.
Hắn khẽ gật đầu: “Ngươi không sợ sao? Cứ như vậy giao bản thân mình cho một kẻ xa lạ?”
Sợ ư? Ta cảm thấy thật mờ mịt. Khi người nhà ta bị giết hại, ta sợ.Khi ta trốn chạy kẻ thù, ta rất sợ. Lần đầu tiên vì cơn đói cồn cào xé ruột xé gan, ta liều mình đi trộm màn thầu, ta vô cùng sợ hãi….
Nhưng hiện tại, ta chỉ thấy những chuyện đó giống hệt như chuyện xảy ra từ kiếp trước. Vừa rồi, khi ta được thỏa sức ăn uống no say, ta lại có thể thoải mái hưởng thụ tại một nơi lạ lẫm như vậy, có lẽ vì bên cạnh ta là hắn chăng?
Ta thật sự muốn cười thật to, ở cái lứa tuổi thiếu nhiên nhóc con thế này mà đã suy nghĩ nhiều đến vậy, phải chăng giống như lời người xưa vẫn nói – trải qua khó khăn nguy hiểm đến tính mạng thì con người sẽ trưởng thành hơn?
Vậy là ta thực sự bật cười, khi ta quay sang nhìn thì hắn cũng cười theo ta, …người này cười rộ lên thực làm người ta yên tâm
Thị vệ bên cạnh hắn thấy hai chúng ta cùng nhau cười vui vẻ thì lấy làm khó hiểu, đứng ngẩn ra đó. Sau một lúc lâu, Lưu Nguyên Huy mở miệng tự giới thiệu:
“Ta họ Lưu, tên là Nguyên Huy”