Ánh Trăng Sáng Của Lòng Anh

Chương 10

Lần đầu tiên tôi gặp Trương Tư Lôi là vào năm lớp 9.

Khi đó vừa mới xong kỳ thi cuối kì, tôi về nhà, bỏ cặp sách xuống, một hơi uống nửa bình nước.

Thi Nhược Nhược hỏi tôi thi thế nào.

Tôi khinh thường em ấy mà đáp: “Rất tốt.”

“Anh trai giỏi thật đấy.”

Một giọng nói mềm mại dễ nghe vang lên cạnh Thi Nhược Nhược.

Lúc đó tôi mới để ý trong nhà còn một cô bé trắng hồng non nớt, ngồi cạnh em gái tôi làm bài tập.

Thi Nhược Nhược nói: “Giáo viên đổi chỗ, đây là bạn cùng bàn mới của em, Trương Tư Lôi.”

Cô bé đó cực kỳ đáng yêu, đôi mắt chớp chớp, lấp lánh như những ngôi sao nhỏ.

Làn da trắng nõn, cái mũi nhỏ xinh, lông mi cong dài, cứ như một con búp bê phương Tây vậy.

Nói chung là khiến người ta thấy yêu thích hơn nhiều Thi Nhược Nhược.

Em ấy nói chuyện cũng rất đáng yêu, không giống với Thi Nhược Nhược lúc nào cũng chỉ biết gào thét ầm lên.

Ánh mắt sùng bái của cô gái nhỏ làm tôi bỗng thấy kiêu ngạo, tâm trạng tốt hẳn lên, quay sang cười với em.

Rồi em mặt, tôi cười thầm, là một cô gái nhỏ hay thẹn thùng.

Sau đó, em rất hay qua nhà chúng tôi rủ Thi Nhược Nhược đi chơi.

Em rất yên tĩnh, cũng rất dễ thẹn thùng, lúc cả hai cùng làm bài tập, đọc sách, quậy phá, vọc bùn, thường chỉ thấy mỗi mình Thi Nhược Nhược liên tục ríu rít.

Lúc làm bài tập, cứ hễ gặp phải bài khó, Thi Nhược Nhược sẽ kéo tôi tới giảng giải.

Trước đây tôi rất hay mắng Thi Nhược Nhược ngu ngốc, còn bày ra vẻ mặt đáng sợ, nhưng khi có Trương Tư Lôi ở đây, tôi sẽ kìm nén lại.

Vì có lần tôi nghe thấy em nói với Thi Nhược Nhược trong phòng khách: “Anh trai cậu tốt thật đấy, nếu tớ cũng có một anh trai như thế thì quá tuyệt.”

Thi Nhược Nhược hừ lạnh một tiếng: “Cậu đừng để anh ấy lừa, ảnh cứ suốt ngày mắng tớ là heo đấy, còn cực kỳ hung dữ.”

Lúc nghỉ hè, thời tiết nóng bức, em với Thi Nhược Nhược chơi đùa trong sân, cả người toát đầy mồ hôi.

Tôi ngồi trong phòng khách điều hòa mát rượi ăn kem, xem bóng đá.

Sau đó hai cô bé đi vào, Thi Nhược Nhược vừa đến cửa đã la lối: “Anh, em cũng muốn ăn kem, lấy cho em với.”

“Mày không có tay hả? Tàn phế không tự lấy được?” Tôi còn chẳng buồn quay đầu qua nhìn.

“Nhưng anh đâu có cho em vào nhà.”

Tôi quay đầu lại, cả hai người đều rất bẩn, toàn là bùn đất.

Em ấy nói không sai, Thi Nhược Nhược nghịch thành thế này rồi thì tôi chắc chắn sẽ không để em ấy vào nhà bằng cái chân bẩn kia được.

Thế là tôi đứng lên, mở tủ lại lấy ra hai cây kem rồi mang qua.

Trương Tư Lôi nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh, khắp người toàn là mồ hôi nhưng hai tay lại rửa rất sạch sẽ, em nhận kem, ngại ngùng nở nụ cười: “Cảm ơn anh trai.”

Tôi cũng không biết sao mình lại lên tiếng giải thích: “Không phải không cho hai đứa vào nhà, mà là phải rửa sạch mới được vào.”

Thi Nhược Nhược lại không thèm nghĩ ngợi gì mà lập tức từ chối: “Không rửa, bọn em còn đang chơi, phải xây một lâu đài lớn.”

Mùa hè năm đó, hai cô bé làn da trắng nõn bị phơi thành đen luôn.

Mẹ tôi suốt ngày bận bịu công việc, đến giữa trưa sẽ có dì giúp việc tới nhà nấu cơm cho chúng tôi, ăn xong tôi lại vào phòng ngủ trưa.

Tới giờ hẹn bạn học đi chơi bóng, trước khi ra ngoài tôi sẽ mở cửa phòng Thi Nhược Nhược, nhìn lướt qua một lượt.

Điều hòa mở quá thấp, Thi Nhược Nhược đeo tai nghe, ngồi trước máy tính xem Inuyasha, cười toét miệng như một con ngốc.

Trương Tư Lôi thì nằm trên giường, ngủ mất rồi.

Lông mi rũ xuống, miệng hé mở, cánh tay và đôi chân nhỏ gầy, mềm mại giống như những xúc tua của mấy con bạch tuộc trong truyện tranh.

Tôi nhíu mày, đi vào trong phòng lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người em.

Từ lúc tôi vào phòng đến khi ra ngoài, có lẽ Thi Nhược Nhược chẳng hề hay biết.

Sau đó tôi khóa cửa lại, nhốt cả hai ở trong nhà.

Bởi vì đột nhiên trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ hoang đường, lỡ như có bọn buôn người vào nhà, bắt cóc Trương Tư Lôi đang ngủ say đi mất, có lẽ Thi Nhược Nhược ngốc nghếch kia cũng sẽ không phát hiện.

Thế là tôi chỉ chơi bóng một lát đã vội vàng về nhà.

Thật ra Trương Tư Lôi cũng không hẳn là thường xuyên tới nhà chúng tôi, phải mấy ngày mới tới một lần.

Thi Nhược Nhược nói từ nhà em tới nhà tôi phải đổi trạm một lần, cũng không phải là thuận đường gì, tôi lại không buồn quan tâm mà nghĩ, cũng không xa lắm, nếu em muốn tới thì rảnh rỗi tôi có thể đạp xe tới đón em.

Sau khi khai giảng, tôi càng ít khi thấy em tới nhà chúng tôi chơi.

Năm lớp 11, tôi đột nhiên tò mò hỏi Thi Nhược Nhược: “Em với Trương Tư Lôi không phải bạn tốt của nhau à?”

Em ấy “a” một tiếng: “Tất nhiên là bạn tốt.”

“Hửm, vậy sao không thấy em ấy tới chơi với em?”

“Nhà mình thì có gì vui đâu, giờ tụi em toàn ra ngoài chơi thôi, lúc thì đi thư viện, lúc lại tới nhà Xa Hạo, nhà Xa Hạo vui lắm, chú của cậu ấy có một khu trò chơi điện tử, cậu ấy rất hay kêu tụi em qua chơi, còn mời tụi em uống nước ngọt…”

Tôi nhíu mày: “Mấy chỗ đó đừng tới nhiều quá.”

“Ây da, biết rồi biết rồi, dù sao bọn em cũng không hay tới đó mà.”

Việc học cấp ba rất bận, thi đại học thì gần tới, ai nấy đều căng thẳng, ngay cả mẹ tôi cũng cố dành ra chút thời gian ở nhà nấu cơm, sẵn tiện giám sát tôi.

Ngay cả Thi Nhược Nhược cũng bị bắt học, cả ngày cứ bày ra khuôn mặt đau khổ.

Có hôm tan học, tôi đi từ lớp học thêm về, thấy Trương Tư Lôi ngồi xổm trước nhà tôi, còn cầm một nhánh cây nhỏ vẽ xoắn ốc.

Tôi hỏi thì mới biết, Thi Nhược Nhược đi học lớp múa còn chưa về, mẹ tôi thì đi đón em ấy.

Tôi mở cửa, để em vào nhà.

Em đeo cặp sách, vẫy tay: “Không được đâu anh trai, em phải về nhà rồi, khi khác em sẽ tới tìm Nhược Nhược sau.”

Em nói xong, lập tức bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.

Cô gái nhỏ đã cao hơn nhiều, mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, đôi giày vải.

Tay chân nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, đôi mắt hay chiếc mũi đều giống với lúc nhỏ, nhưng lại có gì đó khác biệt, đã phát triển, xinh đẹp hơn rồi.

Em chạy cái gì chứ? Tôi cũng đâu có ăn em… tôi bật cười với suy nghĩ của mình.

Sau khi thi đại học xong, tôi được 607 điểm, đậu đại học y khoa.

Mùa hè năm đó mọi người đều như trúng được vé số, cực kỳ hớn hở.

Tốt nghiệp, lớp trưởng lớp tôi tỏ tình với tôi.

Cô ấy rất xinh đẹp, học cũng rất giỏi, thi đỗ một ngôi trường ở Bắc Kinh.

Dường như đám con trai luôn phát triển EQ muộn hơn con gái chút, từ lúc tôi học cấp hai đã bắt đầu nhận được thư tình.

Sau đó tôi toàn trực tiếp ném vào thùng rác, thật buồn cười, một đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi mà đã mở miệng ngậm miệng toàn là “tình yêu”, khiến tôi nổi hết cả da gà.

Bố tôi đã nói trước với tôi, cuộc sống như một chuyến tàu, trên đường sẽ xuất hiện rất nhiều phong cảnh, tôi chỉ có thể ngắm nhìn, không được xuống tàu, chưa tới điểm cuối thì chưa ai biết sẽ có bất ngờ gì xảy đến.

Với vấn đề yêu sớm, bố mẹ tôi khá là nghiêm khắc, mẹ tôi thường nói, con người sống trong mùa xuân sẽ không cần nghĩ tới mùa thu, nếu như bà biết chúng tôi yêu sớm làm trễ nải việc học, bà chắc chắn sẽ đánh gãy chân chúng tôi.

Bọn họ tất nhiên không lo lắng về tôi, từ nhỏ tôi đã rất nghiêm túc.

Ví dụ như kiên trì chạy bộ mỗi buổi sáng, mười năm như một.

Nghỉ hè hồi đại học năm nhất, tôi được giáo sư mời ở lại trường, hỗ trợ viết nghiên cứu.

Mười ngày sau mới được về nhà.

Hôm đó trời rất nóng, trong nhà không có ai cả, người tôi thì toàn là mồ hôi, thế nên cứ thế mà c ởi đồ, vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Mới tắm được một nửa, tôi đột nhiên phát hiện ra vấn đề.

Vì ban đầu trong nhà không có ai, thế nên tôi quên không khóa cửa phòng vệ sinh.

Lúc nghe thấy tiếng mở cửa, tôi đang xoa dầu gội lên đầu, cơ thể mờ ảo sau làn hơi nước xoay người lại, bỗng thấy Trương Tư Lôi đứng bên ngoài.

Trong nháy mắt, đầu óc tôi hỗn loạn.

Nhưng xưa nay em rất nhát gan, lại còn rất dễ ngượng, khi này đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, tay chân luống cuống.

Sau đó em xoay người bỏ chạy.

Này… ít nhất cũng phải đóng cửa lại đi chứ.

Tôi tắm rất nhanh, mặc quần áo, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh rồi ra ngoài.

Tôi không hốt hoảng sao? Sao có chuyện đó rồi, tất nhiên là tôi cũng rất hoảng.

Tôi là một thanh niên còn trong sáng, lần đầu tiên bị người khác nhìn thấy hết sạch.

Có điều tôi lý trí hơn em, thế nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ra vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tôi giả vờ bình thản, em chỉ là một cô gái nhỏ, không biết sẽ căng thẳng đến mức nào nữa.

Quả nhiên, một người vốn dễ ngại và luôn tĩnh lặng như em, ngay khi thấy tôi thì lập tức biến thành đà điểu, cúi đầu thấp tới mức không thể thấp hơn.

Sau đó, em vốn đã căng thẳng vì thấy tôi, giờ lại càng trở nên căng thẳng.

Không, phải nói là về sau em gần như trốn tránh tôi.

Lúc Thi Nhược Nhược ở nhà ăn sinh nhật có mời vài người bạn tới, nhưng em không đến.

Tôi tò mò hỏi em gái: “Sao Trương Tư Lôi không tới?”

Em ấy đáp: “Tiểu tiên nữ ấy hả? Tiểu tiên nữ bảo bị đau bụng, khó chịu, tuy cậu ấy không tới nhưng đã tặng quà cho em rồi.”

“Tiểu tiên nữ…”

Tôi nở nụ cười, biệt danh này rất phù hợp với em.

Đại học năm ba, tôi chuẩn bị thi lên thạc sĩ, đột ngột về thăm nhà, phát hiện Thi Nhược Nhược có biểu hiện kì lạ, tâm trí không còn đặt vào việc học.

Tôi hung dữ phê bình em ấy một hồi.

Thi Nhược Nhược không thèm để ý tới tôi, tôi cũng mặc kệ em ấy.

Tôi đã nhiều lần mắng con bé ngốc nghếch đó: “Em nhìn Trương Tư Lôi đi kìa, vừa ngoan ngoãn lại còn hiền lành, người ta đâu bao giờ có mấy cái suy nghĩ lung tung giống em, trong đầu em cả ngày chỉ biết nghĩ tới cái gì vậy hả? Phân à!”

Nhưng tôi nhanh chóng bị vả mặt, Trương Tư Lôi thêm WeChat với tôi, nói mấy câu rất khó hiểu.

Tôi hốt hoảng trong vài phút, trái tim đập loạn, căng thẳng muốn chết.

Tôi xem tin nhắn hết lần này tới lần khác, càng xem càng thấy rối bời, tay chân trở nên luống cuống, không biết phải làm sao.

Các cô bé tuổi dậy thì cần được chỉ bảo đúng đắn, sau một hồi do dự, viết rồi lại xóa, cuối cùng tôi chỉ gửi cho em bốn chữ… học hành cho tốt.

Kết quả tôi nhận ra, em đã xóa kết bạn với tôi.

Tôi hơi buồn bực, có lẽ vì cả buổi sáng tôi không trả lời em, thế nên đã động phải lòng tự trọng của cô gái nhỏ.

Ừm, rất hợp với phong cách của em.

Tôi cực kỳ tự trách, vội vàng gửi lời mời kết bạn với em lần nữa.

Sau khi được chấp nhận, tôi ngay lập tức gửi bốn chữ “học hành cho tốt”.

Một lúc lâu sau em mới gửi lại cho tôi hai chữ “đã biết”.

Rất ngoan, khóe môi của tôi không nhịn được mà cong lên.

Thi Nhược Nhược nói: “Anh, anh biết không? Lôi Lôi từ nhỏ đã ngưỡng mộ anh, cực kỳ ngưỡng mộ.”

Em ấy cho tôi xem một video ngắn… trong video, Trương Lôi Lôi mặc đồng phục, cột tóc đuôi ngựa, một tay chống má xem sách, một tay xoay bút bi.

Nhược Ngược gọi em: “Chị dâu, đang làm gì đấy?”

Em ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi sáng: “Chị dâu của cậu đang nghĩ tới anh trai cậu chứ đâu.”

Tôi không đáp lời Nhược Nhược, nhưng video ngắn đó tôi đã trân quý lưu trong điện thoại, mãi tới khi tôi tốt nghiệp đi làm, khi rảnh rỗi vẫn lấy ra xem lại, mỗi lần xem đều cười vui vẻ.

Sau đó Nhược Nhược thường xuyên gửi video cho tôi, quay Lôi Lôi ở mọi góc độ, mặc nhiều kiểu quần áo khác nhau, lúc thì ngồi trên sân thể dục, lúc lại đang đi trên đường, hoặc là đùa giỡn với Thi Nhược Nhược.

Đêm trước khi Trương Tư Lôi thi đại học, tôi xin nghỉ, đặc biệt trở về nhà một chuyến.

Lúc đó việc nghiên cứu vốn đang vội, giáo sư của tôi còn là viện sĩ, rất hay yêu cầu tôi làm mấy thực tiễn lâm sàng.

Tôi không có nhiều thời gian, thế nên còn chưa kịp về nhà đã nhanh chóng chạy tới trường của Lôi Lôi.

Lúc giáo viên gọi em ra, em nhìn tôi với vẻ mờ mịt, tay chân luống cuống: “Anh, sao anh lại tới đây?”

Tôi hỏi em: “Mấy em điền nguyện vọng thi đại học chưa?”

Em lắc đầu: “Chưa ạ.”

“Được, nhớ kỹ lời anh, đại học nhân dân với đại học công nghệ tuyển sinh hơi cao, đăng ký thi vào sẽ không chắc chắn, công nghiệp Bắc Kinh và sư phạm cũng không tệ, không thì cứ thi thử hai trường đó, khoảng thời gian này phải ôn tập cho thật tốt, phải thật cố gắng, biết chưa?”

Em ngơ ngác nhìn tôi, tôi nhíu mày, nhưng lại sợ em thấy áp lực, thế nên không nói thêm gì cả, bảo em về đi.

Cô gái nhỏ phải thi đậu Bắc Kinh, cố gắng nỗ lực.

Năm đó, ngay khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi tức giận.

Em điền nguyện vọng vào một trường đại học Hàng Châu.

Điểm không hề tệ, rõ ràng có thể học ở Bắc Kinh.

Em có ý gì? Tôi không hiểu nổi, vậy nên nhắn tin cho Nhược Nhược.

Nhược Nhược nói: “À, Lôi Lôi… Lôi Lôi nói thấy ở Hàng Châu cũng khá ổn, cảnh xuân đẹp, không khí trong lành, trên có Tô Hàng dưới có Thiên Đường, nếu em có thành tích giống thế thì chắc chắn đã điền chung nguyện vọng với cậu ấy.”

Thế tức là, suy nghĩ của con gái đều đơn giản vậy sao?

Tôi có chút không vui, yêu xa cũng không phải không được, chủ yếu là dạo này tôi vừa phải làm thực nghiệm lâm sàng vừa phải học lên, chạy ngược chạy xuôi theo bệnh viện, quá bận rộn, không có thời gian nói chuyện yêu đương với em.

Nhưng nghĩ lại, em vẫn còn quá nhỏ, chỉ vừa mới bước chân vào đại học, đợi em thích ứng với môi trường mới, tìm một cơ hội nói rõ quan hệ của cả hai, gặp mặt hai bên cha mẹ, đính hôn trước cũng tốt.

Em quá dễ thẹn, từ sau chuyện ở nhà vệ sinh, lần nào em thấy tôi cũng né tránh, nhưng lại nói thích tôi, đúng là một cô gái ngốc.

Được rồi, đợi khi nào về nhà, tôi sẽ tự tới gặp em.

Dù sao cũng phải nói rõ quan hệ, em đã là sinh viên, cha mẹ em chắc cũng không phản đối gì đâu nhỉ.

Tôi hơn em sáu tuổi, đã đi làm, công việc bên ngoài bận rộn, nhưng lại thường xuyên nhớ em.

Mối tình đầu của tôi là em, tôi muốn sống chung với em, lần đầu tiên tôi mộng xuân cũng là em, dù là trong mơ hay hiện thực đều chỉ có mình em.

Nhưng còn chưa được về nhà, tôi đã hay tin về em.

Tôi không nắm chắc điện thoại, suýt chút nữa thì làm rơi, tôi sợ mình hiểu sai, phải đọc kỹ từng chữ một.

Sau đó mặt tôi đỏ bừng, cảm giác máu toàn thân đều đang sôi sục, chỉ muốn phun trào.

Hóa ra, em không chờ được nữa rồi.

Lòng tôi như có một ngọn lửa đang cháy lên, phải vội vàng xin nghỉ phép để về nhà.

Giáo sư bắt tôi phải viết xong bài diễn thuyết cho buổi tọa đàm mới cho tôi nghỉ vài ngày.

Tôi như một thằng nhóc vừa mới biết yêu, cố gắng tự trấn tĩnh bản thân, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng viết một hồi, tôi lại ngẩn người, cười ngây ngô, cười suốt một buổi trưa.

Kết quả mất mấy ngày tôi mới viết xong.

Quả nhiên phụ nữ là hồng nhan họa thủy, làm đầu óc con người choáng váng, lòng dạ không yên.

Lôi Lôi, anh trai hình như không đợi được nữa rồi.

Tôi dành chút thời gian đi mua nhẫn, đợi gặp được em sẽ trực tiếp cầu hôn.

Tôi hỏi địa chỉ trường em, cô gái này còn ngây ngốc một hồi.

Tôi vội vàng thúc giục: “Gửi địa chỉ cho anh.”

“Nhanh lên.”

Vài ngày sau, tôi ngồi máy bay tới Hàng Châu.

Sau đó thì tới trường đại học của em.

Mắt nhìn của Lôi Lôi rất tốt, Hàng Châu cực kỳ đẹp, cây ngô đồng trong trường học xanh tươi, sức sống mơn mởn.

Đó là một ngày cuối tuần, tôi ở dưới tòa nhà ký túc xá của em đợi rất lâu, còn thấy hơi căng thẳng.

Lúc bắt gặp một bạn học đi ngang qua, tôi hỏi thăm, ai ngờ bạn học đó nói: “Trương Tư Lôi ấy hả? Cậu ấy không ở ký túc xá, ra ngoài hẹn hò với bạn trai rồi.”



Tôi không tin, đi hỏi rất nhiều người, ai cũng nói thế…

“Không sai, bạn trai của Trương Tư Lôi là Triệu Thạc năm hai, trong trường có ai không biết đâu, Triệu Thạc vừa cao vừa đẹp trai, tình cảm cả hai rất tốt.”

“Yêu đương từ khi nào á? Cũng chưa được bao lâu, ai mà biết được chứ, Triệu Thạc theo đuổi cậu ấy cũng lâu rồi.”

Tôi đứng dưới lầu đợi em suốt một buổi trưa, hút hết một hộp thuốc lá.

Có mấy nữ sinh đi ngang qua tôi, thì thầm nói nhỏ: “Oa, Trương Tư Lôi cũng được nhiều người theo đuổi ghê, người này còn đẹp trai hơn nhiều anh chàng kia nữa, ngưỡng mộ thật đấy.”

Trời tối, tôi vẫn còn đứng đợi, hai tay đã hơi run.

Tôi muốn bóp chặt cổ em rồi hỏi, em có ý gì? Đùa giỡn tôi sao?

Tôi sớm nên biết, biệt danh của em là tiểu tiên nữ, vậy thì sao có thể chỉ hấp dẫn với mình tôi được.

Nhưng Lôi Lôi, em không nên thay lòng đổi dạ.

Là vì đợi mãi không nhận được đáp án từ tôi sao?

Tôi bảo em học tập cho tốt, tôi vẫn luôn chờ em.

Nhưng sao em lại bị tên khác dụ dỗ đi mất vậy chứ?

Trái tim tôi như bị dao cắt, xẻo mất một khối thịt, máu chảy đầm đìa.

Tôi hốt hoảng đứng một lúc lâu, móc chiếc nhẫn đã chuẩn bị sắn từ trong túi, ném vào thùng rác.

Trước khi đi còn đạp đổ chiếc thùng rác đó.

Học cao học, thực tập, giải phẫu, tham gia đủ loại diễn thuyết, lý luận thực tiễn.

Tôi càng ngày càng trở nên trầm lặng, giáo sư rất coi trọng tôi, có thể nói tôi là học sinh giỏi nhất của ông ấy.

Nhưng sau đó ông ấy khuyên tôi: “Phượng Dương à, trò cũng không còn nhỏ nữa rồi, không thể chỉ biết mỗi học tập, giờ trò đã là bác sĩ chủ trị, sự nghiệp có thể thăng tiến từ từ, giờ cần nhất vẫn là tìm một người bạn gái.”

Tìm bạn gái rất dễ, nhưng tìm được cô gái mình thích thì lại không dễ dàng.

Tôi không xóa WeChat của Lôi Lôi, vẫn hay thấy em khoe khoang tình yêu trên mạng.

Mỗi lần thấy, trái tim tôi lại chết một lần.

Sau đó, sư mẫu giới thiệu bạn gái cho tôi.

Chúng tôi quen nhau bình thường, cô ấy là giáo viên tiểu học.

Tĩnh lặng, ngoan ngoãn, dịu dàng, kiên nhẫn, thật sự là kiểu mà tôi thích.

Lúc nhà báo chụp ảnh tọa đàm của tôi, cô ấy đã cắt hình của tôi xuống, cẩn thận cất giữ.

Công việc ở bệnh viện quá bận, tôi không có thời gian hẹn hò, chúng tôi ở chung với nhau.

Lôi Lôi cuối cùng cũng đi khỏi thế giới của tôi.

Tôi nghĩ, nếu như không có gì xảy ra, tôi sẽ ở lại Bắc Kinh, cưới vợ sinh con, không bao giờ gặp lại em nữa.

Nhưng hai năm sau, tôi bị đá.

Bạn gái đi rồi tôi mới nhận ra, hóa ra bạn gái là cần được dỗ dành và yêu chiều, có người ở bên.

Cô ấy trách tôi bận bịu, trách tôi không nhớ rõ sinh nhật của cô ấy, lần nào đồng ý hẹn hò với cô ấy cũng quên mất.

Cô ấy còn trách tôi khi ở cạnh cô ấy đều gọi tên người khác.

Tôi cứ nghĩ mình đã quên, chẳng ngờ trong lúc không để ý, lại thầm thì gọi “Lôi Lôi”.

Tôi xin lỗi, cầu xin cô ấy cho tôi thêm một cơ hội, nhưng cô ấy nói cô ấy mệt rồi.

Là lỗi của tôi.

Cô ấy dọn ra ngoài, tôi ngồi một mình trong phòng hút thuốc, khói thuốc lượn lờ, mùi nồng nặc.

Nỗi hận của tôi giống như cỏ dại mọc lan tràn.

Lôi Lôi, em cướp đi trái tim tôi, còn hủy hoại con người tôi.

Sau khi chia tay, tôi sa sút một thời gian, không muốn tiếp tục yêu đương nữa.

Nếu như không thể toàn tâm toàn ý với một người thì lấy đâu tư cách ở bên cạnh người đó.

Vu viện trưởng và sư mẫu nói tôi sắp thu thành tiên luôn rồi.

Quá thanh tâm quả dục, chay mặn không thèm, giới thiệu con gái cũng không gặp, người theo đuổi tới tận nơi cũng từ chối.

May mà, tuy tình trường của tôi là một mớ những thất bại, nhưng việc học thì lại cực nổi bật.

Sau ngày tới Quảng Châu chẩn trị, tôi tắm rửa, một mình ngồi ở ban công hút thuốc.

Đèn đóm ở Bắc Kinh sáng chói suốt đêm, ầm ĩ và phồn hoa.

Không có nơi nào có cảnh đêm càng đẹp hơn ở đây.

Nhưng tôi lại thấy thật cô đơn.

Nhận ra đã lâu không gọi điện về nhà, tôi lập tức điện về cho bố mẹ

Xong xuôi thì gọi một cuộc cho Thi Nhược Nhược.

Ở đầu kia điện thoại, âm nhạc quá ồn ào, vô cùng ầm ĩ.

Em ấy đang ở quán bar, tôi nhíu mày, trách mắng em ấy một câu, thế là em ấy lập tức đòi tắt máy.

Trước khi tắt máy, cô em gái có giọng nói vang dội của tôi hét lên: “Lôi Lôi, Lôi Lôi cậu xem này, anh trai kia đẹp trai quá đi mất, nhanh đi hỏi Tuệ tử xem có số điện thoại liên lạc không đi!”

Tôi híp mắt, vẻ mặt trở nên khó lường.

Tôi mở vòng bạn bè của Trương Tư Lôi ra, quả nhiên thấy một trạng thái – “Về rồi đây, quê hương yêu dấu!”

Ảnh kèm theo là một chiếc va li.

Tôi cứ nghĩ thời gian đã đủ lâu, nhưng trái tim tôi lại không nhịn được mà đập mạnh.

Cô gái nhỏ, những gì em nợ thiếu tôi, nên trả lại rồi.

– HOÀN TOÀN VĂN –
Bình Luận (0)
Comment