Ánh Trăng Treo Đầu Cành

Chương 5

Trước hôn lễ của Cố Tuấn một ngày, chỉ vẻn vẹn vài chiếc váy trong tủ tôi đều trải hết lên giường, thử từng chiếc một. Cuối cùng tôi chọn một bộ váy màu trắng, cắt may gọn gàng, kiểu dáng trang nhã.

Tống Di mời tôi làm phù dâu, tôi từ chối khéo. Tôi sợ mình không được tự nhiên.

Hôn lễ vô cùng hào phóng, được tổ chức ở khách sạn năm sao duy nhất trong thành phố.

Cố Tuấn mặc lễ phục màu đen, mang cà vạt đỏ. Tôi đã từng tưởng tượng bộ dáng chú rể của anh, nhưng hiện tại vẫn có chút chênh lệch. Thời tiết nóng nực khiến trán anh đầy mồ hôi, mái tóc còn hơi lộn xộn.

Bạn cùng lớp đến tham dự rất đông, chúng tôi lâu ngày không gặp nhau, liền tụ tập vào một chỗ.

“Lộ Lộ, tớ nghĩ cậu theo đuổi Cố Tuấn nên mới đến thành phố nhỏ bé hẻo lánh này, hóa ra cậu tới để làm bà mối.” Bạn cùng lớp trêu đùa nói.

Tôi cười ha hả.

Cố Tuấn đưa tay lau mồ hôi, “Lộ Lộ sao có thể vừa ý người khô khan như mình chứ?”

Cố Tuấn vội cười làm lành, “Đâu có, là anh trèo cao.”

Mấy người bạn cũ đưa mắt nhìn nhau.

Trước hôn lễ, bố của Tống Di đọc bài phát biểu. Ba mẹ của Cố Tuấn ngồi ở một góc khác, vẻ mặt câu nệ.

Hôn lễ hết sức náo nhiệt, ai cũng khen cô dâu chú rể thật xứng đôi, trai tài gái sắc.

Lúc trao nhẫn, Tống Di nước mắt trong suốt nhìn Cố Tuấn nói: “Giờ phút hai người đứng trước mặt nhau, anh nguyện sẽ dành cả đời này để yêu thương em chứ?”

Mấy người bạn cùng lớp đập bàn trêu đùa, nói Tống Di lại sao chép bản cũ của Tôn Lệ và Đặng Siêu.

Cố Tuấn hôn Tống Di thật sâu như một lời hứa hẹn lâu dài như trời đất.

Tôi uống không ít rượu vang đỏ, vừa kính rượu bạn học, vừa kính rượu hai nhà thông gia. Sau khi tan tiệc, mấy người bạn cũ còn rủ nhau đi xem phòng tân hôn, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ thi cuối năm, tôi phải quay về trường học sớm.

Trong giảng đường, ánh đèn sáng như ban ngày. Mỗi khi đến đây, các sinh viên mới nhận ra trách nhiệm của chính mình.

Gió đêm thổi nhẹ, mùi rượu dâng lên, tôi vịn vào một thân cây, ngồi xuống bồn hoa phía trước. Muỗi bay vo ve xung quanh, chỉ chốc lát, trên chân tôi đã có mấy vết đỏ nổi lên. Mấy vết đỏ này rất ngứa, tôi ra sức vỗ.

Có người ngồi xuống bên cạnh tôi, không cần nhìn, tôi biết đó là Kha Dục. Ba năm nay, cậu luôn có cách tìm được tôi trước. Thậm chí lúc thay tôi chấm bài thi, viết nhận xét, đều có thể bắt chước nét chữ của tôi.

“Sao không đi ôn bài?”

“Em cần ôn bài sao?” Cậu quay đầu nhìn tôi đang vỗ con muỗi.

Đúng vậy, cậu không cần ôn bài, cũng có thể giành được học bổng. Lúc bố Kha Dục liên lạc với tôi, nói đến chuyện này đều không biết nên khóc hay cười. Cậu không phải không thi được vào đại học mà là xem nhẹ việc thi cử.

Thật may là gặp được cậu. Bố Kha Dục xem tôi như là ân nhân cứu mạng gia đình cậu, tìm đủ mọi cách để tặng quà cho tôi, mỗi lần tôi đều phải từ chối rất vất vả. Quả thật tôi cũng không làm gì cả, có lẽ Kha Dục sau một thời gian dài phản kháng, hiện giờ cậu đã nghĩ thông suốt. Về sau bố Kha Dục lại lấy danh nghĩa công ty để xây dựng cơ sở cho trường học. Từ đó Hiệu trưởng đều nhìn tôi với vẻ mặt rất hiền hậu.

“Cho cô này!” Kha Dục thật sự nhìn không nổi nữa, cho tôi một hộp tinh dầu.

“Cậu lấy ở đâu vậy?”

Cậu mỉm cười, “Váy rất đẹp, sao lại không đeo thêm vòng cổ?”

“Đeo cho ai xem chứ?” Tôi không cẩn thận làm tinh dầu chạm vào mắt, nước mắt lại chảy xuống ào ào.

Kha Dục quay mặt đi, bàn tay vươn ra đặt lên vai tôi. Một lực không mạnh không nhẹ, yên lặng an ủi.

Trái tim tôi đột nhiên đau xót.

“Sau khi tốt nghiệp đại học, bố mẹ hy vọng tôi có thể làm việc gần nhà, tôi lại sống chết muốn tới nơi này. Mẹ tôi khóc rất nhiều, bà dọa nếu tôi không về sẽ không nhận đứa con gái này nữa. Tôi bướng bỉnh bỏ nhà trốn đi. Bố tôi cũng bấc đắc dĩ, từ xưa đến nay đây là lần đầu tiên ông cúi mình tìm mối quan hệ khắp nơi, tìm cho tôi một suất làm giáo viên ở đây. Tôi đi hơn năm trăm cây số, rốt cục cũng được cùng anh ấy hít thở chung một bầu trời. Thế nhưng, anh ấy lại cưới người khác…”

Tôi khóc nức nở.

Khóe miệng Kha Dục khẽ nhướn lên, nở nụ cười xấu xa: “Cô giáo, em cảm thấy được cô chịu “trăm nghìn cay đắng” đến nơi này cũng không hẳn là vì anh ta.”

“Thế thì vì cái gì?” Tôi ngây người hỏi lại.

“Vì một người đã chờ cô rất rất lâu rồi.”

An ủi vớ vẩn! Tôi lườm cậu, tiếp tục lau nước mắt.

“Cô định ở đây ngẩn ngơ đến bao giờ?”

“Chờ các em ra trường hết, tôi sẽ về quê.” Tôi rầu rĩ, mệt mỏi mong ngóng ngày trở về.

“Cô nhìn trăng kìa!” Kha Dục đột nhiên chỉ vào không trung.

Trăng rất tròn, ánh trăng chiếu xuống xuyên qua các tán lá.

“Ánh trăng treo đầu cành, người ước…” Kha Dục nhẹ giọng thở dài.

Tôi ngắt lời cậu, “Đêm khuya, người ước sớm về quê”

Kha Dục cười nhẹ lắc đầu, “Đứng lên đi, em tiễn cô về ký túc xá.”

Tôi tắm rửa xong, nằm xuống giường liền ngủ ngay.

Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy Cố Tuấn. Anh nói cho tôi biết, Tống Di sinh con trai cho anh. Anh hỏi tôi nên đặt tên là gì?

Tôi mỉa mai nhìn anh, đứa bé đặt họ Tống hay vẫn là họ Cố?

Nét mặt Cố Tuấn vặn vẹo, Lộ Lộ, cậu thật cay nghiệt, khó trách không ai yêu cậu.

Tôi chợt tỉnh giấc, trên mặt toàn nước mắt. Sau đó, tôi cứ như vậy đến tận khi trời sang
Bình Luận (0)
Comment