Chuyện Dụ Thần không muốn thừa nhận nhất là — thế mà hắn lại có dục vọng với Hạ Hứa.
Trước khi anh xuất hiện, hắn đã không làm tình được nửa năm, số lần dùng tay giải quyết cũng rất ít. Đã có lúc hắn cho rằng — mình bị lãnh cảm rồi.
Ngay cả khi bao nuôi người bạn giường trẻ trung trước đây, hắn cũng không có quá nhiều ham mê.
Quá trình “trị liệu cho thẳng” năm 18 tuổi đó thực sự là một cơn ác mộng: đe dọa, gây tê, thôi miên, điện giật… So với Thường Niệm thì hắn còn may mắn lắm — tuy bị mất một phần ký ức, nhưng dù sao cơ thể hắn cũng không bị ảnh hưởng gì.
Chỉ là… ba tháng như địa ngục ấy đã cắm rễ vào thân thể hắn từ lâu rồi. Lúc xuất viện, hắn mới qua 19 tuổi, là độ tuổi có nhu cầu mạnh nhất của nam giới bình thường. Nhưng trong suốt ba năm Thường Niệm hôn mê, hắn không hề lên giường với ai, bất kể là nam hay nữ.
Một phần vì trách nhiệm không cho phép, một phần là … bóng ma từ đợt “trị liệu cho thẳng” kia.
Nhưng khi Hạ Hứa yêu cầu muốn lên giường với hắn, hắn lại cảm nhận được một nỗi rung động rất rõ ràng. Nên hắn không thẳng thừng từ chối anh cảnh sát không biết tự lượng sức mình này, mà bảo trợ lý dẫn anh đi kiểm tra sức khỏe toàn thân.
Hiển nhiên là — Hạ Hứa hoàn toàn khỏe mạnh.
Bao nhiên năm qua, có vô số người từng muốn bò lên giường Dụ Thần, phần lớn đều là loại khỏe mạnh sạch sẽ. So với đám người đó thì chắc chắn Hạ Hứa không phải là người xuất chúng nhất, nhưng lại là người đầu tiên làm hắn có dục vọng muốn chiếm hữu.
Hắn cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác này.
Lần đầu tiên dẫn Hạ Hứa đến khách sạn Nhạn Lạc, nội tâm Dụ Thần cực kỳ mâu thuẫn và hoang mang, nhưng biểu cảm trên mặt lại rất đỗi lạnh nhạt. Mà Hạ Hứa lại quá nhiệt tình — vừa vào thang máy là anh đã ôm nghiến lấy hắn mà hôn, vào phòng rồi lại chủ động cởi quần áo, gần như đã hôn khắp cơ thể hắn.
Dụ Thần không thích hôn, hắn ngại bẩn; nhưng khi anh đòi hôn hắn thì hắn lại không từ chối. Sau đó, nụ hôn của anh trượt dần xuống dưới, dọc theo cằm hắn đến xương quai xanh, đi qua đầu ngực, liếm cắn cơ bụng và nhân ngư tuyến, rồi rơi xuống thứ kia của hắn. Từ góc độ của hắn nhìn xuống thì — biểu cảm của anh vừa thâm tình vừa chăm chú, như thể đang đối xử với thứ gì trân quý lắm vậy.
Lúc Hạ Hứa ngậm thứ đó của hắn vào miệng, tự dưng hắn rất muốn cười.
Tất cả chăm chú và thâm tình của anh chỉ là giả vờ thôi đúng không? Dù hắn đã từng yêu Thường Niệm như thế, nhưng bây giờ hắn cũng không muốn blowjob cho cậu; thì chàng cảnh sát quen chưa đến một tháng này sao có thể cam tâm tình nguyện đi blowjob cho hắn?
Hạ Hứa làm thế chỉ là để lấy lòng hắn, đổi thân thể và tự tôn lấy tiền tài và tiền đồ mà thôi.
Anh không khác gì những người từng muốn trèo lên giường hắn cả.
Dụ Thần cười lạnh một tiếng, nửa khinh thường người đàn ông đang tỉ mẩn mút liếm giữa hai chân mình, nửa bực bội vì bản thân lại có rung động với người như thế. Một lúc sau, hắn túm chặt tóc anh, ép anh ngẩng lên nhìn mình; rồi lại đè đối phương xuống giường, đột ngột xông vào khi chưa mở rộng gì hết.
Trong nháy mắt đó, hắn cảm nhận được rất rõ ràng — toàn thân Hạ Hứa đang run lên, bắp thịt ở hai chân căng cứng đến co rút, cổ họng nhả ra tiếng rên rỉ đau đớn cực độ.
Tiếng kêu kia chẳng có vẻ gì là “mềm mại nũng nịu” cả, nhưng không hiểu sao nó lại đánh thẳng vào thần kinh hắn, đẩy hắn lên mức hưng phấn cao nhất. Đôi mày hắn cau chặt lại, không thể khống chế nỗi rung động trong lòng được nữa, hai tay giữ chặt hai cánh mông của đối phương, dương v*t xông thẳng đến nơi sâu nhất.
Hắn nhấp liên tục như phát điên, thứ kia không ngừng chọc ngoáy trong cơ thể anh như một lưỡi dao sắc bén, không hề thương tiếc chút nào. Hai túi nang đập phành phạch vào mông anh, vang kêu như đang tát. Đến khi huyệt thịt bị nứt ra, máu và dịch ruột non bị trộn lẫn vào nhau, thì nơi giao hợp mới phát ra tiếng nước dâm mỹ.
Dụ Thần chưa từng làm tình điên cuồng đến mức này. Đến đoạn cuối, gần như Hạ Hứa đã bị hắn chịch đến ngất đi, hai đầu gối không thể chống lên được nữa, vô lực ủ rũ rủ xuống giường. Hắn nhấc eo anh lên, tiếp tục bất chấp đút vào. Mãi đến khi hắn đã bắn hết vào cơ thể anh, thì trận làm tình gần như ngược đãi này mới kết thúc.
Dụ Thần để ý thấy — anh chưa từng cương lên.
Lúc hắn rút ra, máu và tinh dịch cũng đồng thời chảy ra ngoài. Hắn mím môi lại, nhớ đến người bạn giường cố định trước đây — đứa bé kia rất biết nghe lời, da thịt trắng noãn như ngọc, thân thể mềm mại không xương, khi hầu hạ dưới thân hắn lại luôn biết làm nũng, ngọt ngào rên rỉ cầu hắn buông tha – hệt như một yêu tinh dụ người phạm tội vậy.
Nhưng kể cả thế, thì trong hắn vẫn chưa từng dấy lên lửa dục mãnh liệt như bây giờ.
Rõ ràng đều là tiết dục; nhưng với đứa bé kia thì hắn lại không nóng không lạnh; mà với Hạ Hứa… thậm chí hắn còn muốn nện chết đối phương!
Thứ cảm giác mà Hạ Hứa mang đến cho hắn là độc nhất vô nhị.
Dụ Thần tựa vào đầu giường, xuất thần một lúc. Nhìn hai chân run rẩy của anh, đôi mắt hắn càng lúc càng tối đi.
Lúc này, trông Hạ Hứa hoàn toàn khác so với khi mặc cảnh phục. Tóc anh đã ẩm ướt vì mồ hôi, mặt mũi đỏ ửng, đôi mắt yếu ớt rũ xuống, đôi mi không dài lắm khẽ khàng run rẩy. Môi dưới anh đã chảy máu đầm đìa — hẳn là anh đã cắn nó khi cố hết sức nhịn không rên rỉ.
Dụ Thần đứng dậy đi tắm rửa, lúc hắn đi ra thì anh vẫn uể oải nằm bệt trên giường. Nhìn dấu vết giữa hai chân anh, hắn liền gọi phục vụ nam vào giúp anh rửa ráy và bôi thuốc.
Đột nhiên Hạ Hứa nhổm người lên, khàn giọng nói: “Dụ Thần… anh có thể làm sạch giúp tôi không?”
Hắn nhướn mày, vẻ mặt có phần vặn vẹo.
Sao hắn có thể làm chuyện đó cho một người bạn giường đê tiện?
Anh im lặng chờ một lúc, rồi cười rộ lên: “Không sao, tự tôi đi cũng được.”
Phục vụ đến gần muốn đỡ anh, nhưng lại bị anh khẽ đẩy ra. Hắn thấy anh khập khiễng đi tới phòng tắm, trên đường đi, tinh dịch liên tục rỉ ra giữa hai chân anh. Đi được giữa đường thì anh lảo đảo ngã xuống, miệng huyệt bị chịch đến không thể khép kín đập ngay vào mắt Dụ Thần.
Trái tim hắn khẽ
thịch một cái, bấm sâu ngón tay vào lòng bàn tay. Khó khăn lắm hắn mới nhịn được ham muốn đẩy anh lên giường lần nữa, rồi vội vàng bỏ đi.
Nếu không đi… hắn không biết liệu mình có chơi chết anh không nữa.
Một tuần sau, vết thương của Hạ Hứa đã lành hẳn, lại tiếp tục cầu hoan, địa điểm vẫn là khách sạn Nhạn Lạc. Anh đến trước hắn.
Đến giờ Dụ Thần vẫn nhớ rõ — ngày đó Hạ Hứa trần truồng nằm trên giường, mở rộng hai chân ra, cười cười nhìn hắn: “Lần trước tại tôi không biết, lần này tôi đã mở rộng trước rồi.”
Hắn hơi ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là mâu thuẫn.
Để nịnh bợ hắn, người đàn ông này đã ti tiện đến độ có thể chủ động giang chân, chủ động làm trơn trước… Hắn khinh thường người như vậy.
Nhưng đứng trước một gương mặt và thân thể thế này, hắn lại không thể khống chế được ham muốn. Gần như ngay lập tức, thứ kia của hắn đã cứng ngắc như sắt.
Hạ Hứa càng ti tiện, hắn lại càng muốn làm nhục anh. Hắn đến bên giường, bắt anh quỳ xuống, không chỉ muốn anh blowjob cho mình mà còn muốn anh làm deepthroat*, tốt nhất là để hắn bắn trong miệng anh.
*nuốt vào tận cuống họng, ver nặng hơn của thổi kèn…Anh ngoan ngoãn làm theo lời hắn, nhưng thực sự thì kỹ thuật của anh quá tệ. Hắn lại không kiên nhẫn lắm, bị anh cọ răng vào mấy lần thì dứt khoát cho anh đứng lên, đâm vào từ phía sau. Đến cao trào thì hắn rút ra, bắn hết lên mặt anh.
Dường như chỉ có cách làm nhục Hạ Hứa… thì hắn mới đè nén sự mâu thuẫn khó nói nên lời trong lòng xuống được.
Sau khi xong sự, hắn nắm cằm anh: “Về nhà luyện tập đi, tôi không thích bị răng cạ vào.”
Đúng là Hạ Hứa có luyện thật. Có một lần, sau khi Dụ Thần đâm chọc thỏa thích trong miệng anh, nhìn anh nuốt tinh dịch xuống, hắn hờ hững hỏi: “Cậu muốn gì?”
Khóe mắt anh ửng đỏ, hơi ngẩn ra như không phản ứng kịp, khàn giọng đáp: “Muốn… gì cơ?”
Hắn cười nhạt: “Chúng ta từng học chung cấp ba, nhưng không hề thân thiết. Nay cậu lại tình nguyện phục vụ tôi, hẳn là vì muốn đòi thứ gì chứ?”
Trong khoảnh khắc, một cảm xúc mà hắn không hiểu chợt lướt qua trong mắt anh. Lát sau, anh cười nói: “Tôi không muốn gì hết.”
Sắc mặt hắn càng lạnh lùng: “Thành phố đang muốn chọn một nhóm đặc công nòng cốt, cậu muốn đi à?”
Anh rũ mắt xuống, một chốc sau mới ngẩng lên, nở nụ cười sáng bừng tựa ánh trăng: “Tôi thấy ở Cục Cảnh sát Thành phố là tốt rồi, tạm thời không muốn vào đội đặc công.”
Hắn ngạc nhiên — chẳng lẽ thứ anh muốn không phải là nó?
Lại lát sau nữa, Hạ Hứa đến gần, hôn lên cằm hắn, đôi mắt rất sáng: “Dụ Thần, chúng ta là bạn giường. Bạn giường thì còn muốn gì nữa? Tôi thích thứ
đồ chơi lớn của anh, chỉ thế thôi.”