Gần đến Tết Âm lịch, lịch xã giao của Dụ Thần ngày một dày đặc hơn. Sau một buổi tiệc của những người nổi tiếng vào tối muộn, trợ lý lái xe đưa hắn về, đến một ngã tư mới hỏi: “Sếp, hôm nay sếp định về…”
“Về nhà.” Hắn đã uống ít rượu, chống một tay lên bệ cửa sổ ở ghế sau, khàn giọng đáp.
Trợ lý lập tức rẽ sang phải: “Vâng, sếp cứ ngủ đi ạ, đến nơi em sẽ gọi sếp!”
Dụ Thần không trả lời cậu, mặt không đổi sắc nhìn ra đèn đường sáng rực bên ngoài. Những chiếc bóng đó lướt qua trong đôi mắt đen như mực của hắn, rồi lại để lại bóng tối sâu thẳm.
Trợ lý đã quen thuộc với con đường này từ lâu. Đã hơn một năm nay, số lần Dụ Thần về khu dân cư cũ kỹ đó còn nhiều hơn số lần hắn về căn nhà cao cấp của chính hắn rất nhiều.
Mỗi lần muốn đến đây, hắn đều nói là “về nhà”; còn muốn về nơi kia thì sẽ nói tên khu nhà ra.
Nhưng nơi hắn gọi là “nhà” đó lại luôn luôn vắng ngắt, không có người chờ hắn trở về, cũng không có dấu vết sinh hoạt của người nào khác trừ hắn ra.
Nửa giờ sau, họ đã về đến nơi. Lúc Dụ Thần bước ra từ trong xe, đầu hắn đã hơi choáng, bước chân hơi lảo đảo. Trợ lý muốn dìu hắn lên tầng, nhưng hắn chỉ cười cười khoát tay: “Cậu cũng về sớm chút đi! Hôm nay đã mệt quá rồi.”
Khu tập thể này đã rất cũ, đèn trong hành lang bị hỏng vài chiếc, trên tường dán khá nhiều tờ rơi quảng cáo thông bể phốt hay phá khóa này nọ. Dụ Thần không muốn vịn vào tay vịn cầu thang, cũng không muốn chống lên tường nhà bẩn thỉu, chỉ có thể choáng váng đi bộ lên tầng bảy, lên đến nơi đã mệt đứt hơi.
Mở cửa ra, hắn thả mình xuống ghế salon, đầu óc vốn căng thẳng chợt được thả lỏng một chút. Nằm gần mười phút, hắn ngồi dậy thở dài một hơi, đến phòng bếp rót một ly nước ấm, rồi tựa bên cửa sổ, hút thuốc để tỉnh rượu.
Hút liên tục ba điếu thì cơn say trong hắn đã tan phân nửa, nhưng mãi vẫn chưa buồn ngủ. Uống xong ly nước, hắn liền lấy cây lau nhà treo trên ban công xuống, bắt đầu lau dọn nhà cửa.
Đằng nào cũng không ngủ được, sáng ra hắn còn phải bay đến Vân Nam nữa, thôi thì tổng vệ sinh chút vậy.
Sắp hết một năm rồi, vạn nhất chuyến đi đến Vân Nam lần này có kết quả gì mới thì sao?
Dụ Thần cười khổ. Nếu Hạ Hứa có trở về, thì coi như căn nhà sạch sẽ này sẽ là quà mừng năm mới cho anh nhỉ?
…Dù đây vốn chính là nhà của anh.
Hơn một năm trước, sau khi trở về từ Vân Nam, Dụ Thần đã tìm người đã mua căn nhà này, rồi mua lại nó bằng một số tiền lớn. Tiếc là khi ấy, đối phương đã thay hết trang thiết bị mới, không còn giữ lại chút vết tích cũ nào của ông cháu Hạ Hứa cả.
Nhưng may là… vẫn lấy căn nhà về được.
Dụ Thần sửa chữa lại từ trong ra ngoài; rồi mang hết sách vở hồi cấp ba, đồ đạc và quần áo từ khu chung cư quân đội về đây. Từ đó, hắn hoàn toàn thờ ơ với khu nhà cao cấp kia, mỗi đêm vẫn luôn nằm trong phòng ngủ của Hạ Hứa, thỉnh thoảng ngồi trước bàn học của Hạ Hứa, tưởng tượng đến dáng vẻ anh ngồi đây, chăm chỉ học tập của mười năm trước.
Dụ Quốc Kiều đã từng tới đây một lần, mắng hắn là kẻ điên. Nhưng Dụ Tiêu và Dụ Kình lại cản ông lại, không cho ông can thiệp vào cuộc sống của hắn nữa. Dù sao ông cũng già rồi, không còn quyết đoán được như năm xưa, lại vẫn luôn mang nỗi hổ thẹn và hối hận với hắn; nên cuối cùng đành buông xuôi, mặc hắn thích sống thế nào thì sống.
Thực ra, trừ việc chuyển về ở trong khu tập thể xập xệ này, thì Dụ Thần cũng không làm ra chuyện gì khiến người nhà phải lo lắng. Chuyện công ty hắn vẫn giải quyết đâu ra đấy, thậm chí hắn còn say mê công tác hơn cả khi xưa.
Dường như bất kể là việc Hạ Hứa hy sinh, hay việc Thường Niệm chết bệnh, cũng chẳng đả động gì đến hắn cả.
Nhưng Dụ Quốc Kiều vẫn hơi hơi không hài lòng.
Mùa xuân năm ngoái, Thường Niệm qua đời. Tuy đứa trẻ này đã vẽ ra những lời nói dối kinh khủng, nhưng dù sao thì hai nhà Thường – Dụ vẫn rất thân thiết với nhau, thêm cả những mối quan hệ lợi ích dây mơ rễ má; nên Dụ Quốc Kiều vẫn muốn Dụ Thần đến dự tang lễ của Thường Niệm – coi như là vẽ một dấu chấm tròn cho mối quan hệ này. Lớp người lớn tuổi nghĩ gì cũng có đạo lý của họ, ví như “
nghĩa tử là nghĩa tận” vậy – dù sao thì người chết cũng là hết, không nên tuyệt tình quá làm gì.
Nhưng Dụ Thần lại từ chối.
Hắn không chỉ không tham gia tang lễ, mà còn liên tục bay tới Vân Nam, hỏi thăm mọi nhánh bộ đội biên phòng về tin tức của Hạ Hứa.
Kết quả có thể tưởng tượng được – tất cả đều nói là Hạ Hứa đã chết.
Dụ Thần cũng đã đến Bắc Kinh, nhưng thông tin lấy được vẫn làm hắn phải thất vọng,
Nhưng hắn chưa bao giờ tin là anh đã chết. Một phần vì chấp niệm của hắn, mà một phần cũng vì thông tin từ Đại đội Đặc chủng mà Hạ Hứa đã ở.
Tuy là có giấy khai tử, lời khai của đồng đội và di vật, nhưng thi thể anh vẫn chưa được tìm thấy. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu chưa thấy xác, thì ắt vẫn còn hy vọng.
Từ bé Dụ Thần đã lớn lên trong môi trường quân đội, đã từng được nghe đủ chuyện ly kỳ. Nếu kiểu việc này xảy ra trên một người lính bình thường, hẳn là hắn đã chấp nhận từ lâu – sau khi tỉnh táo lại từ khiếp sợ và đau đớn.
Nhưng… đây lại là Hạ Hứa.
Vùng truy quét ma túy của chiến khu phía Tây là vùng đất thập tử nhất sinh.
Nhiều đêm, Dụ Thần bừng tỉnh khỏi cơn mơ đẫm máu, rồi mở to mắt trong bóng đêm, chờ đợi ngày mai tới.
Trong một năm này, hắn định kỳ bay đến Vân Nam và Bắc Kinh. Bạn bè ở quân khu Vân Nam cười trêu hắn, bảo hắn còn chuyên cần hơn cả vợ đến thăm chồng đóng quân ở đây. Hắn cười xòa, tạo dựng quan hệ khắp chốn, không còn lạnh nhạt như xưa nữa, dần trở thành người có thể cười nói với ai cũng được.
Vương Việt vẫn ở Vân Nam, không trở về thành phố An sau khi kết thúc đợt hỗ trợ Đội Cảnh sát Thành phố. Lần trước gặp nhau, y còn ngà ngà say, thở dài nói: “Mày ấy, sao nhìn mày lại có cảm giác giông giống “hoa khôi” của Cục chúng tao năm ấy nhỉ… Aizz!”
Dụ Thần chạm cốc với y, không đáp lời y, chỉ bảo: “Để ý giúp tao, có tin gì lập tức báo tao biết đấy.”
“Nói thừa!” Y càng uống càng buồn bực: “Nếu không phải là năng lực có hạn, ông đây còn muốn trà trộn thẳng vào Đội Đặc chủng để tìm tin kìa!”
Hắn kính y một ly, cảm kích không nói nên lời.
Bận rộn một đêm, căn nhà cũ hai phòng ngủ một phòng khách đã được quét dọn sạch sẽ. Dụ Thần đi tắm nước nóng, miếng ngọc đeo trên ngực phản chiếu ánh sáng vàng ấm áp dưới vòi. Trời đã tờ mờ sáng, có tiếng gà gáy trong khu, bọn trẻ con học sáng bắt đầu cắp sách đi học trong sương mù ngày đông. Hắn đứng lau tóc bên cửa sổ, khóe miệng khẽ cong lên.
Trước đây, cảnh tượng Hạ Hứa vẫn thấy mỗi ngày là thế này phải không?
Đồng phục mùa đông mà anh mặc… đã từng có mùi hương của hắn.
Thu dọn hành lý xong, Dụ Thần lái xe đến sân bay.
Đây là lần thứ mấy hắn đi Vân Nam rồi?
Không nhớ nữa.
Ở Vân Nam một tuần, dò la mọi nguồn tin có được, nhưng Hạ Hứa vẫn bặt vô âm tín. Trước đêm 30 Tết, Dụ Thần trở về thành phố An, ăn một bữa cơm tất niên không thể nói là ấm áp với người nhà, rồi lại vội vàng trở về căn nhà không có hơi người kia.
Vào thời khắc nhà nhà sum họp này, biết bao đau thương nhung nhớ, biết bao mất mát và mệt mỏi khi bôn ba khắp chốn mà hắn chôn sâu nơi đáy lòng cuối cùng cũng bộc phát ra. Hắn mở một chai rượu vang, uống hết ly này đến ly khác. Uống hết ly cuối cùng, đầu óc hắn đã hoàn toàn tê liệt bởi cồn, thế mà lại thoải mái hơn một chút.
Nước mắt chảy dọc xuống mặt, nhưng hắn không hề cảm thấy.
Hắn nằm ngửa trên salon, thậm chí còn không rõ là mình có đang khóc hay không. Trên trần nhà hiện lên bóng của Hạ Hứa – không phải là thiếu niên rạng rỡ ánh mặt trời hồi cấp ba, mà là người bạn giường mặc hắn cần gì cứ lấy sau này.
Toàn thân anh trần truồng, mặt mũi trắng bệch, nơi đó không cứng lên nổi, nhưng vẫn nhẫn nhịn không rên thành tiếng, Hắn ngơ ngẩn giơ tay ra, sờ vào ảo giác trước mắt, khàn giọng nói:
“Hứa à, anh sẽ không bao giờ làm em đau nữa, em về nhà đi, được không?”
Cơn buồn ngủ ào ạt kéo đến. Khi mắt hắn đã gần khép hẳn lại, hắn chợt nghe thấy một tiếng đập cửa.
Nơi này… chưa từng có khách.
Dụ Thần bật dậy, ngạc nhiên nhìn ra cửa; rồi từ từ đứng lên, bước về hướng đó.
Tiếng đập cửa lại vang lên.
Hắn run rẩy mở cửa ra. Gió lạnh mang theo hoa tuyết ùa vào, xua đi mùi rượu nồng nặc.
Hắn nhìn người đang đứng trước cửa, gần như không dám tin vào mắt mình.