Ánh Trăng Trong Lòng Quân

Chương 69

Y thuật của Quân Thiên Tử quả thật không có chỗ cho người khác dị nghị, mấy ngày sau, y thực sự dùng linh khí bao quanh thai nhi trong bụng Húc Họa, dời nó ra khỏi thân thể nàng. Húc Họa tò mò nhìn, bé con vừa mới bắt đầu thành hình, nhưng gai nhọn trên đều đã hết sức rõ ràng.

Mới chỉ là một quả cầu nho nhỏ được vây trong linh khí và ma tức, vậy mà bằng tốc độ mắt thường cũng thấy được nó đang tham lam hấp thu dinh dưỡng xung quanh. Quân Thiên Tử liên miệng nói: “Mau nghĩ cách, thể chất của nó đặc thù, chút linh lực và ma tức này rất nhanh sẽ bị nó hấp thu không còn chút gì.”

Húc Họa đón lấy nhóc con bé xíu từ tay y, bước xuống khỏi Tinh Thần Hải, đi thẳng tới vị trí của thần mộc Bất Hủ.

Bầu trời đột nhiên nổi gió cuộn mây!!

Thiên Cù Tử và Quân Thiên Tử đều hơi biến sắc, xảy ra chuyện gì?

Một luồng sét đột nhiên xé rách tầng mây dày, theo tiếng sấm từ xa vẳng lại cuồn cuộn bổ xuống. Nếu sét có mắt, theo đà này chắc chắn sẽ chém thẳng vào Húc Họa. Húc Họa phản ứng rất nhanh gọn: ném nhóc con trong tay sang một bên.

Sấm sét *oành* một tiếng, đánh trúng đầu bé con.

Thiên Cù Tử và Quân Thiên Tử đều đơ người… Có cần phản ứng nhanh vậy không?!

Húc Họa cười gượng, “Nó chịu được, chịu được!” Dứt lời nàng đi tới nhặt bé con lên, tầng linh lực cùng ma tức bao quanh nó đã bị sét đánh mất một nửa. Dường như nhận ra vật chất mình dựa vào để sống đang nhanh chóng cạn kiệt, nó bất an khẽ run rẩy, nhìn qua giống như đang giãy chết.

Quân Thiên Tử cạn lời, “Khôi thủ không thể có chút giác ngộ của người làm mẹ à?”

Thiên Cù Tử trái lại như trong dự liệu… giác ngộ của người làm mẹ, ha ha, là cái gì vậy?

Chàng chỉ hỏi: “Tại sao lại có sấm sét tấn công? Đây nhìn qua không giống là lôi kiếp!” Huống chi đứa bé còn chưa chính thức chào đời, cho dù trời đất không dung được nó, thì cũng sẽ không giáng lôi kiếp vào lúc này? Như vậy có khác nào phán án tử hình, buộc nó phải chết đâu?

Húc Họa thành thật đáp: “Không phải lôi kiếp của nó.”

Thiên Cù Tử kinh ngạc, “Là của nàng?!”

Húc Họa nhẹ gật đầu, “Thiên đạo sinh ra ta, vốn là để ta trấn giữ cửa sông Nhược Thủy, bây giờ bổn tọa xuất hiện ở ngoài cửa sông, còn sống vô cùng thoải mái; thiên đạo tất nhiên thấy bị mất mặt, khó tránh khỏi muốn cho bổn tọa mấy đòn răn đe.”

Nàng vừa dứt lời, lại có một tia chớp bổ xuống.

Thiên Cù Tử nhíu mày, kêu lên: “Cẩn thận!” Hóa thân chỉ có ba phần công lực, thật sự không giúp được gì.

Húc Họa chợt ném bé con trong tay sang cho chàng, triệu hồi Xá Thế Liên Đăng chống đỡ luồng sét. Sau đó ba người gần như phi nước đại ra khỏi thành, Quân Thiên Tử hỏi: “Cô thoát khỏi cửa sông đã lâu, vì sao bây giờ Thiên đạo mới có phản ứng?!”

Húc Họa giải thích: “Trước đó ta mượn máu Sắc Vô Phi đúc được thân thể Ma khôi thuần huyết, nên nó không phát hiện.”

Vậy sao giờ lại đột nhiên nhận ra?!

Hai người cũng không hỏi tiếp, bởi vì đáp án rất đơn giản… kiếm cốt trên đầu thai nhi bé bỏng này đã làm bại lộ thân phận của nàng.

Kình lôi cuồn cuộn bổ xuống với khí thế kinh người, cũng may Họa Thành không rộng lắm. Ba người chạy cuống chạy cuồng, ánh mắt Thiên Cù Tử bất giác nhìn xuống thai nhi trong tay. Nó còn rất nhỏ, hoàn toàn chưa cảm giác được thế giới bên ngoài, chỉ giống như một đứa trẻ chưa bú no sữa, hơi sợ hãi mà thôi.

Thiên Cù Tử không tự chủ được dùng linh lực bảo vệ nó, vật nhỏ cảm giác được nguồn dinh dưỡng mới, rốt cuộc cũng yên tâm lại, thỏa mãn không động đậy nữa, tựa như trẻ sơ sinh vừa tìm được vú mẹ.

Húc Họa không buồn quay lại nhìn lần nào, kình lôi theo sát từng bước chân của ba người, sau lưng họ là lửa khói và bụi mù cuồn cuộn.

Thiên Cù Tử hỏi: “Có cách giải quyết không?”

Húc Họa nói: “Có! Nhưng không phải là bây giờ. Sét không đánh ta thì sẽ lập tức chuyển sang đánh nó.” Nàng chỉ chỉ thai nhi nhỏ xíu trong ngực Thiên Cù Tử.

Thiên Cù Tử bắt đầu thấy bất an, “Làm sao bây giờ?!”

Húc Họa vừa chống lại sét đánh, vừa nói: “Đặt nó xuống đi.”

Thiên Cù Tử nghe vậy, bèn đặt thai nhi xuống dưới gốc thần mộc Bất Hủ. Húc Họa thi phép thúc giục, thần mộc Bất Hủ nhanh chóng cuộn cành lá bao quanh thai nhi. Đến khi khí tức hoàn toàn được ngăn cách bởi thần mộc, mặt Húc Họa đã trắng bệch. Dẫu gì cũng chỉ vừa mới lấy thai nhi ra, vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều; chưa kể dọc đường phải liên tục chống đỡ lôi kiếp, nàng thật sự sắp chịu không nổi nữa.

Lại thêm một tiếng sấm vang lên, Húc Họa mắng một câu, đang tìm cách tránh thì hóa thân Thiên Cù Tử bỗng nhiên nhào tới, ôm trọn lấy nàng vào lòng. Kình lôi trên trời chớp nháy, nhưng nhất thời lại không giáng xuống nữa.

Húc Họa nói: “Chậc, công đức không tệ nha.” Đại nhân vật Huyền môn giống như Thiên Cù Tử, cả đời đương nhiên làm không ít việc thiện, công đức tích lũy chồng chất cũng chẳng có gì lạ. Nhưng tích lũy nhiều đến mức ảnh hưởng cả lôi kiếp thì đúng là đủ kinh động như gặp được thiên nhân rồi.

Nàng vừa dứt lời, Quân Thiên Tử liền như mới tỉnh mộng, cũng vội vàng nhào tới che chắn.

Y là Y tu, cả đời chăm sóc người bị thương, công đức trên người cũng đâu thua kém. Thiên lôi giáng xuống càng lệch hướng tợn, hai người cứ thế che chở Húc Họa trở về Họa Thành. Lấy công đức thay nàng tránh né lôi kiếp chính là hành vi nghịch thiên, đương nhiên sẽ có hao tổn, Húc Họa cũng hiểu.

Khi hai người thay nàng đỡ lôi kiếp đến lần thứ ba thì một thanh kiếm khổng lồ từ trên trời giáng xuống.

Thần thức Húc Họa vừa rời khỏi, thân xác liền mềm oặt. Thiên Cù Tử vội vàng đỡ lấy, để nàng tựa vào ngực mình, sau đó nhìn cự kiếm trước mắt. Nghĩ tới đối tượng mình một lòng ngưỡng mộ lại là vat to lớn như thế, lòng chàng không khỏi sinh ra đủ loại cảm xúc, phức tạp vô cùng.

Thần thức Húc Họa trở về chân thân, sấm sét lập tức càng thêm dữ dội, nhưng chân thân thánh kiếm vốn được rèn bởi sấm sét, nên kình lôi này nhìn qua tuy kinh thiên động địa, thực tế lại chẳng làm gì được nàng.

Trái lại, trước khi có thêm sấm sét bổ xuống, nàng lại đánh trả một chiêu, khiến tầng mây dày trên trời chấn động kịch liệt, theo sau đó là từng hạt nước rơi xuống, dần dần biến thành màn mưa như trút nước.

Thiên Cù Tử che chở thân thể trong lòng, dùng khí kình hộ thân ngăn cách màn mưa xối xả này.

Quân Thiên Tử nhìn thấy người trong lòng chàng không ướt được cả nửa sợi tóc thì không khỏi thở dài. Chân thân Húc Họa đứng sừng sững trong mưa, dòng nước cọ rửa toàn bộ thân kiếm, nhưng lại không xối trôi được kiếm khí lạnh thấu xương của nàng.

Lá rụng bay lướt qua thân kiếm đều bị xoắn nát thành bụi phấn.

Bầu trời ầm ầm rúng động, tựa như đang cực kỳ phẫn nộ.

Nhưng sấm sét cũng chỉ bổ thêm mấy luồng như thị uy, sau đó lại chầm chậm dừng lại, chỉ để lại màn mưa ào ạt. Chân thân Húc Họa dường như rất vui vẻ, từ từ dời tới trước mặt Thiên Cù Tử và Quân Thiên Tử.

Đất đai Họa Thành dưới mũi kiếm của nàng bị rạch từng rãnh sâu hoắm. Nàng từ trên cao nhìn xuống, tựa như đang đánh giá hai người trước mặt mình.

Quân Thiên Tử lần đầu tiên trực diện gặp nàng, quần áo trên người đều bị kiếm khí chém nát. Khí kình hộ thân lại không ngăn được uy thế lạnh thấu xương từ nàng, nước mưa thoáng chốc thấm ướt sũng áo, y gần như thở không nổi, “Uy lực của thánh kiếm quả nhiên danh bất hư truyền.”

Thiên Cù Tử trái lại đứng vững vàng hơn, chàng nói: “Nếu không như thế thì sao có thể trấn giữ được Thiên Hà?”

Cũng đúng, Quân Thiên Tử hỏi: “Tiếp theo làm gì bây giờ? Đưa thân thể nàng trở về Tinh Thần Hải trước?”

Thiên Cù Tử khẽ gật đầu, lại thoáng liếc nhìn thánh kiếm trước mặt. Thân kiếm trắng bạc, tua kiếm cầu kỳ đẹp đẽ ở chuôi kiếm buông rũ, thỉnh thoảng còn khẽ đong đưa như chứng tỏ tâm trạng mình đang không tệ.

Thiên Cù Tử hỏi: “Chân thân không thể lên tiếng nói chuyện?”

Tua kiếm hơi giật giật, hiển nhiên đang ra hiệu bảo chàng cõng mình. Còn có thể lười biếng hơn không? Thiên Cù Tử từ chối: “Không cõng, tự mình chạy đi!”

Tại sao? Chẳng phải bản thể của ngươi cũng ngày ngày cõng Định Hồng Trần sao? Tua kiếm nâng cao, uốn éo bày tỏ sự bất mãn của mình. Thiên Cù Tử đành phải đứng yên. Nàng cảm thấy thân thể cồng kềnh, lười không muốn động, nên lúc này cũng chẳng để ý xem đối phương có đồng ý hay không, nhất định phải leo lên lưng chàng cho bằng được. Thế là có cảnh một thanh kiếm to đùng, kiếm khí tua tủa, một hai đòi trèo lên lưng một phàm nhân nhỏ bé.

Thiên Cù Tử chỉ cảm thấy sau lưng đau buốt, hiển nhiên đã tứa máu, chàng vội nói: “Nàng không thể thu nhỏ một chút ư?!”

Húc Họa rốt cuộc cũng biến về kích thước của một bảo kiếm bình thường. Thiên Cù Tử bất đắc dĩ đành vác một kiếm trên lưng, trong lòng ôm một người, đội mưa chạy về Tinh Thần Hải.

Quân Thiên Tử ở đằng sau nhìn theo bóng chàng, bỗng nhiên rất muốn cười phá lên.

Sau khi cả nhóm tiến vào Tinh Thần Hải, bên ngoài lập tức mây thu mưa tạnh. Quân Thiên Tử nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Nơi này có pháp trận ngăn cách khí tức à?”

Thiên Cù Tử *ừ* một tiếng… nàng vốn là Trận tu, cũng không có gì lạ. Chàng đi thẳng tới tẩm điện của Húc Họa, đặt thân thể nàng xuống giường, “Thân thể nàng bị hàn khí xâm nhập, ngươi kê thêm hai đơn thuốc đi.”

Quân Thiên Tử đáp lại, nhưng mắt lại dính vào thánh kiếm vừa được chàng gỡ xuống khỏi lưng. Hồi lâu sau, y rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Ta có thể xem thánh kiếm một chút không?”

Câu nói này tương đương với: Cho mượn thê tử của các hạ nhìn một lúc được không?! Thiên Cù Tử lườm y một cái, đồng ý đưa cho y xem mới lạ, nên chỉ nhẹ nhàng đặt thánh kiếm xuống cạnh thân thể của Húc Họa.

Thần thức của Húc Họa đương nhiên vẫn luôn tỉnh táo, nhưng giờ vẫn chưa chịu trở lại thân thể, chỉ lười biếng vùi vào đệm chăn êm ái.

Khi hóa thân Thiên Cù Tử xoay người nói chuyện với Quân Thiên Tử, nàng chợt trông thấy giắt ngang lưng chàng là một vạt máu đỏ thẫm.

Cùng lúc đó phía dưới Họa Thành, trước mặt thần mộc Bất Hủ, một bóng người lặng lẽ lẻn tới, tham lam dò xét thai nhi được cành lá thần mộc bao quanh.

Quân Thiên Tử nói trên đầu nó có kiếm cốt trời sinh, là thật sao?

Y chậm rãi đưa tay muốn vạch lá cây ra, nhưng vừa đụng phải phiến lá, Húc Họa trong Tinh Thần Hải liền giật mình. Thần thức nàng liền nhập vào thể xác, mở miệng hỏi: “Cửu Trản Đăng muốn làm gì?!”

Ôi, hỏng bét! Quân Thiên Tử ôm lấy miệng.

Thiên Cù Tử liếc nhìn y, hỏi: “Cửu Trản Đăng đã biết chuyện kiếm cốt?”

Hai tay Quân Thiên Tử vẫn bụm miệng, tròng mắt thì xoay trái rẽ phải, hoàn toàn tố cáo hành vi của y. Thiên Cù Tử bực tức nói: “Miệng ngươi không kín được một chút à?” Quân Thiên Tử vội vàng gật đầu ậm ừ, Thiên Cù Tử cũng không kịp tính toán với y nữa, “Ta đi dẫn y lại trước!” Dứt lời chàng đi thẳng ra ngoài.

Bấy giờ Quân Thiên Tử mới thôi che miệng, lập tức khôi phục phong thái chưởng viện đường đường chính chính, “Khôi thủ còn chỗ nào khó chịu không?”

Húc Họa liếc xéo y, hồi lâu sau mới hỏi: “Tại sao Cửu Trản Đăng lại muốn đụng vào con ta?”

Quân Thiên Tử nghiêm mặt, cứ như người vừa chột dạ vừa ngây thơ vừa rồi không phải là y vậy, “Lúc xưa Hướng lão của Hướng gia bảo vô tình tìm được vẫn thạch từ không trung xa xăm, đúc thành Thiên Hà thánh kiếm, được tam giới tôn làm Khí thánh. Cửu Trản Đăng cũng là Khí tu, mặc dù là chưởng viện Khí tông được người đời cúng tế, nhưng nói thế nào y cũng thấp hơn Hướng lão một bậc.”

Húc Họa bắt đầu hơi hiểu, “Là vì kiếm cốt?”

Quân Thiên Tử gật đầu, “Vật liệu hiếm thấy đối với Khí tu vốn luôn có sức hấp dẫn cực lớn, huống chi là kiếm cốt. Y cả đời tự cao tự đại, nhưng chênh lệch với Hướng lão cũng chính là khúc mắc cả đời.”

Húc Họa cảm thán: “Đáng thương thật. Vật kia cũng chỉ là một luồng kiếm khí của ta, cho dù y lấy được nó, thì thần khí luyện thành từ đó há có thể siêu việt hơn ta sao?”

Quân Thiên Tử bây giờ sao dám tranh chấp với nàng, nên vội vàng nịnh nọt: “Đúng đúng. Tên đó đúng là ngây thơ đến ngu muội.” Dứt lời y lại vuốt đuôi: “Phong thái thánh kiếm của Khôi thủ, từ nhỏ bổn viện đã được nghe nói tới, nhưng vẫn vô duyên nhìn thấy. Bây giờ phúc duyên thâm hậu, có thể gặp gỡ Khôi thủ một lần, không biết tại hạ có thể chiêm ngưỡng thánh kiếm luôn không?”

Thiên Cù Tử không ở đây, đương nhiên chẳng có ai ngăn nàng. Húc Họa lại luôn hào phóng, nghe vậy cũng chẳng buồn bận tâm, chân thân bên cạnh nàng khẽ động, lơ lửng bay tới trước mặt Quân Thiên Tử. Kiếm khí lãnh liệt như có thực thể, Quân Thiên Tử vội đưa tay ra chắn, bàn tay liền xuất hiện một vết thương.

Cũng may trên người chưởng viện chín nhánh đều có ngọc bội hộ thân nên vết cắt không sâu lắm. Quân Thiên Tử không để ý cầm máu cho mình, ánh mắt đều tập trung vào thanh kiếm trước mặt. Cả buổi sau, y rốt cuộc không nhịn được, đưa tay sờ sờ tua rua ở chuôi kiếm.

Đây là thần khí khiến người rèn lập tức được phong thánh, có một không hai của Huyền môn.

Y không khỏi thở dài một hơi, Húc Họa tò mò hỏi: “Sao lại thở dài?”

Quân Thiên Tử nói: “Cả đời này của bổn viện e rằng cũng không có được may mắn như Hướng lão.”

Cuộc đời của người tầm đạo vốn được quyết định bởi năm phần thực lực, năm phần còn lại là do vận mệnh. Về vấn đề này Húc Họa cũng đành bất lực, tua kiếm của nàng hơi vểnh lên, như muốn dịu dàng sờ đầu Quân Thiên Tử, “Ủ rũ làm gì, cho dù không đảm đương nổi chức Y thánh thì ngươi cũng là đệ nhất Y tu cả tam giới công nhận mà. Cửu Trản Đăng mới thảm kìa.”

Cũng phải. Chưa kể Điển Xuân Y còn thảm hơn… danh hiệu đệ nhất Trận tu sớm muộn gì cũng khó giữ được. Quân Thiên Tử thấy nhẹ nhõm hơn, nói: “Thân thể Khôi thủ dính hàn khí, để bổn viện kê đơn cho Khôi thủ.”

Tua rua thánh kiếm trước mặt y đong đưa qua lại, tựa như đang gật đầu. Quân Thiên Tử cảm thấy thú vị vô cùng, không khỏi lại giơ tay sờ sờ chuôi kiếm.

Nhưng vào đúng lúc này, Thiên Cù Tử lại trở vào.

… Bốn mắt nhìn nhau, Quân Thiên Tử cảm giác được địch ý trong mắt đối phương… Có thể không hằn học sao? Người ta vừa mới ra ngoài, ngươi liền ở trong phòng sờ mó vợ người ta?!

Cửu Trản Đăng bị Thiên Cù Tử lôi tới giờ đương nhiên cũng đang chột dạ, nhưng gần như trong nháy mắt y liền bị thánh kiếm thu hút. Y chậm rãi đi qua, Húc Họa hỏi: “Cửu Trản Đăng, cớ gì lại tự tiện động vào hài nhi của bổn tọa?”

Mặc kệ cho Quân Thiên Tử đang liên tục nháy mắt với mình, Cửu Trản Đăng vẫn bổ nhào tới trước giường, kích động nói: “Khôi thủ! Chỉ cần Khôi thủ dồng ý sinh cho Cửu Trản Đăng một đứa, Cửu Trản Đăng đồng ý phụng dưỡng Khôi thủ cả đời!”

Y vừa dứt lời, Thiên Cù Tử đã một tay nắm chặt thánh kiếm. Quân Thiên Tử cuống quýt nhào tới ngăn chàng lại, “Hắn điên rồi! Thiên Cù Tử, hắn điên thật rồi nên mới ăn nói linh tinh! Với lại ý hắn là muốn kiếm cốt trên người đứa trẻ, tuyệt đối không phải là muốn cùng Khôi thủ sinh con đâu!”

Thiên Cù Tử lại lần nữa tóm chặt lấy Cửu Trản Đăng, ngay cả bản thể trên núi Dung Thiên xa xôi cũng nổi giận phừng phừng… Mùa xuân tới rồi ư?! Sao chàng cứ luôn cảm thấy trên đầu hơi xanh xanh vậy?!

Cửu Trản Đăng không chống trả, mặc cho chàng khống chế mình, chỉ nói: “Thiên Cù Tử, ngươi hãy đưa đứa bé cho ta, ta nhất định có thể lại đúc ra một thanh thánh kiếm, như thế Khôi thủ không cần phải trấn giữ Nhược Thủy Thiên Hà nữa! Các ngươi có thể bên nhau mãi mãi, như vậy không tốt hơn à?!”

Thiên Cù Tử xoay người y lại, để y đối mặt với mình. Trước ánh mắt lạnh như băng của chàng, Cửu Trản Đăng từ từ tỉnh táo lại. Ngay sau đó, y ý thức được mình vừa nói gì, liền thấp thỏm liếc nhìn Húc Họa ngồi trên giường. Trong mắt Húc Họa ngậm ý cười, nhìn không ra có đang khó chịu hay tức giận gì.

Trong khi đó Thiên Cù Tử chỉ thiếu đánh thẳng một quyền vào mặt y nữa thôi, “Hy sinh cốt nhục thân sinh để cầu yêu nhau dài lâu là cách làm của đại trượng phu ư?”

Từng câu từng chữ của chàng sắc bén như đao, Cửu Trản Đăng không dám nói gì thêm. Quân Thiên Tử liên tục ra hiệu cho y ngậm miệng, giờ thấy y rốt cuộc cũng hiểu ý thì vội vàng lên tiếng hòa giải: “Đơn thuốc cho Khôi thủ xong rồi này, Thiên Cù Tử, mau bốc thuốc cho vị đồ đệ kia của ngươi đi sắc đi.”

Thiên Cù Tử nhận lấy đơn thuốc, trầm giọng nói: “Ra ngoài cả đi!”

Quân Thiên Tử và Cửu Trản Đăng vội vàng ra khỏi tẩm điện của Húc Họa. Sau khi Thiên Cù Tử ra khỏi Tinh Thần Hải, đi tới Dược phường, Cửu Trản Đăng lại chạy vào tẩm điện, Quân Thiên Tử rốt cuộc nên cũng đi theo, nói: “Ngươi có thể đừng tự tìm đường chết không vậy?!”

Nhưng Cửu Trản Đăng sao có thể cam tâm, lúc nãy bổ nhào tới trước giường Húc Họa, kiếm khí chém ngang cổ hắn một vệt mà tới giờ hắn vẫn chưa phát giác, “Khôi thủ, xin hãy cân nhắc đề nghị của ta! Dù gì ngài muốn sinh bao nhiêu đưa chẳng được, bây giờ giữa tam giới và ngài, khúc mắc duy nhất chính là cửa sông Nhược Thủy. Một khi vấn đề này được giải quyết, chẳng phải ngài có thể thoải mái lưu lại thế gian ư?”

Húc Họa lẳng lặng nhìn y, chờ đến khi y không nói gì thêm nàng mới mỉm cười hỏi: “Hy sinh cốt nhục thân sinh để cầu tự do cũng xứng là thánh kiếm sao?”

Cửu Trản Đăng sửng sốt.

Húc Họa nói tiếp: “Cửu Trản Đăng, Hướng Tiêu Qua không phải là Khí thánh, ta cũng không phải là thánh kiếm. Thủy Không Tú cũng chẳng phải là thánh hiền quân tử gì đó. Chữ ‘thánh’ này, không còn tồn tại trong miệng người thế gian, nên cũng không nên còn trong mắt ngươi nữa.”

Lát sau Cửu Trản Đăng thẫn thờ bước ra khỏi tẩm điện của Húc Họa. Quân Thiên Tử thật sự phải nhìn Húc Họa bằng ánh mắt khác, luôn miệng xin lỗi vì sợ nàng trách tội Cửu Trản Đăng, nhân tiện nịnh nọt: “Lời vừa rồi của Khôi thủ khiến Quân Thiên Tử cảm phục vô cùng. Có lẽ đáng để Cửu Trản Đăng đặt lên bàn thờ cúng nửa đời còn lại. Quả nhiên là lòng dạ thánh kiếm, phàm nhân rốt cuộc vẫn không sánh được.”

Húc Họa phất phất tay, lẩm bẩm: “Mẹ nó, nếu lấy kiếm cốt đúc khí cụ là có thể trấn được Nhược Thủy, bà đây còn cần ngươi nhắc sao… bà đây đã sớm sinh cả trăm đứa rồi được chưa?!”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment