Xung quanh không ai lên tiếng, tình cảnh hết sức khó xử.
Thiên Cù Tử càng nghĩ càng cảm thấy phong nghi tổn hại, xưa nay chàng vốn điềm tĩnh thận trọng, lần này tuy đầy đủ lý do để hoài nghi, nhưng kết quả lại phải thất thố trước mặt người.
Chàng nói:
“Nhất thời hiểu lầm, tại hạ thất lễ rồi.” Húc Họa xoa xoa cổ tay, chỗ bị nắm đã ửng đỏ. Nàng quay mặt qua chỗ khác, hiển nhiên đang vô cùng khó chịu,
“Tiên tông Cửu Uyên là được xưng tụng là đại tông đứng đầu Huyền môn, nhìn cách ăn mặc của tiên trưởng thì xem ra cũng là trưởng giả danh môn, vì sao lại hành sự l0 mãng như vậy? Chẳng lẽ trong lòng tiên trưởng, ngay cả việc nam nữ khác biệt cũng không có ư?” Mặc dù toàn là lời lẽ trách cứ, song giọng điệu nàng lại vừa yếu đuối vừa oan ức, cộng thêm dáng vẻ quay đi chỉ để lộ gò má, trông càng thêm phong tình quyến rũ như hải đường đón mưa.
Lòng Thiên Cù Tử loạn như mớ bòng bong, chàng trước giờ cực ít giao thiệp với nữ tu, đương nhiên không biết làm sao mở miệng xoa dịu tình hình, nên chỉ đành nói:
“Việc này đều là lỗi của ta, muốn đánh hay phạt tùy cô nương xử lý.” Chàng chắp tay tạ lỗi, nói một cách thành khẩn.
Húc Họa đứng đối diện Thiên Cù Tử, má phấn nghiêng sang hướng khác, nhưng khóe mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn chàng. Thời gian ly biệt không quá dài, nhưng gặp lại vẫn vui sướng tràn đầy.
Giọng nàng như châu ngọc rơi:
“Xin hỏi quý danh của tiên trưởng?” Thiên Cù Tử đỏ mặt, trong tình cảnh này cho biết tên họ cũng chẳng phải là chuyện gì vinh quang. Đường đường chưởng viện Âm Dương viện mà ở trước mặt đám đông cầm tay con gái người ta mãi không buông. Cũng may là ở địa phận Huyền môn, nếu là phàm phân thì đã hủy hoại danh tiếng cả đời của cô nương người ta rồi.
“Tại hạ…” Chàng tần ngần, cuối cùng vẫn bận tâm mặt mo của bản thân, lôi đại đệ tử nhà mình ra gánh trách nhiệm,
“Tại hạ là Vân Giai.” Nữa à? Đúng là bản tính khó dời! Đại đệ tử nhà huynh đài là thùng rác đổ vỏ chuyên dụng à?
Húc Họa khẽ gật đầu, hỏi:
“Vừa rồi lời tiên trưởng nói là thật chứ?” Thiên Cù Tử nói:
“Một chữ cũng không giả.” Húc Họa hơi cắn môi,
“Không dám giấu gạt tiên trưởng, tiểu nữ chính là Khôi thủ Họa Thành, Húc Họa.” Nàng vừa báo ra danh hiệu, Thiên Cù Từ liền giật mình, hiển nhiên vị Khôi thủ Họa Thành mà chàng được Tiên tông Cửu Uyên miêu tả cho biết mấy ngày qua hoàn toàn khác biệt với người trước mắt hiện giờ.
Húc Họa nói tiếp:
“Xưa nay Họa Thành ít ỏi nhân tài, nên tiểu nữ luôn du hành khắp nơi, hy vọng có thể tìm được nhân sĩ trí thức, giúp đỡ bổ túc thêm cho tộc nhân Họa Thành. Tiên trưởng là đệ tử Âm Dương viện, thân phận quý giá, hôm nay gặp gỡ tính ra cũng là cơ duyên của tiểu nữ. Nếu tiên trưởng đã mở lời, nguyện bù đắp cho hành động thất lễ vừa rồi, vậy… Không biết có thể phiền tiên trưởng giảng bài cho Ma khôi một tháng không?” Thiên Cù Tử giật mình, chàng biết bây giờ Họa Thành và Tiên tông Cửu Uyên đã hoàn toàn trở mặt, nhưng hôm nay là chàng sai trước, chàng cũng đã mở miệng xin lỗi. Giảng bài một tháng thực ra cũng chẳng phải là yêu cầu quá đáng gì… nếu như đối phương không phải từ Họa Thành.
Thấy chàng do dự, Húc Họa bèn hỏi:
“Tiên trưởng khó xử sao?” Thiên Cù Tử là theo trường pháp tạp tu, nên cũng tu công pháp Diệu Âm, mà giọng nàng chính là khúc nhạc xảo diệu nhất. Chàng khẽ nói:
“Ta…” Húc Họa ngắt lời chàng:
“Là tiểu nữ mạo muội rồi, bây giờ Thủy tông chủ Cửu Uyên có khúc mắc với Ma khôi, tiểu nữ yêu cầu như thế quả thực không đúng lúc. Thôi đi vậy.” Nàng hơi nhún người hành lễ, sau đó xoay người muốn đi.
Thiên Cù Tử ngắm nhìn bóng lưng nàng, trong lòng bỗng nhiên bất an. Chàng chưa bao giờ để nợ ân tình của bất kỳ ai, nên lát sau rốt cuộc vẫn mở miệng gọi:
“Khoan đã.” Húc Họa dừng bước, Thiên Cù Tử mím môi, rồi nói:
“Ta có thể đồng ý với cô nương. Nhưng Họa Thành nằm trong thánh vực Thiên Ma, ta ra vào không tiện.” Húc Họa quay người lại, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt như hoa như ngọc,
“Ta sẽ thu xếp dựng một học đường ở lân cận núi Dung Thiên, tiên trưởng chỉ cần đến đó giảng bài thôi.” Không chịu nổi trước nụ cười câu hồn của nàng, Thiên Cù Tử đành phải nghiêng mặt sang hướng khác, gật đầu nói:
“Được thế thì rất tốt.” Húc Họa hỏi:
“Sau khi thu xếp học đường xong, tiểu nữ làm sao liên lạc với tiên trưởng đây?” Thiên Cù Tử thoáng sững người, trên mình chàng không nhiều vật trang trí, ngọc bội bên hông không được… đó là ngọc bội chưởng viện. Ngoài nó ra, trên dưới người chàng bây giờ chỉ còn một chuỗi ngọc thắt hờ quanh eo.
Đó là một chuỗi ngọc phỉ thúy, chất ngọc bóng bẩy đẹp đẽ, hoàn toàn không giống sở thích của chàng, trông cũng không hài hòa, nhưng không biết vì sao lại đeo trên người chàng. Có điều trên món đồ này có bố trí pháp trận vô cùng cao siêu, cho nên chàng vẫn giữ nó bên mình.
Chàng cởi chuỗi ngọc xuống, thi triển ấn chú liên lạc lên một hạt phỉ thúy, rồi dùng hai tay dâng ra. Húc Họa nhận lấy sợi chuỗi, cả hai mắt như bị nhuộm bởi trăm ngàn sắc xanh ánh lên từ nó.
Huyền Chu vẫn còn giữ vật này sao…
Chuyện cũ như gió len lỏi khắp mọi nơi, nàng mỉm cười nói:
“Vậy ta xin tạm bảo quản vật này thay tiên trưởng.” Thiên Cù Tử nhẹ gật đầu, chắp tay thi lễ với nàng rồi xoay người đi về hướng núi Dung Thiên. Húc Họa nhìn theo bóng chàng, mãi đến khi trong mắt chỉ còn lại hình ảnh của núi xanh nước biếc.
Bấy giờ tiểu ác ma mới chạy tới, quơ quơ tay trước mắt nàng,
“Còn nhìn gì nữa, đi mất từ hồi nào rồi.” Húc Họa nói:
“Người ở trong lòng, cho dù đi xa rồi bổn tọa cũng vẫn thấy được.” Tiểu ác ma nghe sến mà ê cả răng, không khỏi đưa tay ôm lấy quai hàm,
“Bây giờ trở về chứ? Ta nói này mẫu thân à, tên của nghiệt chủng trong nhà kia, người rốt cuộc đã nghĩ xong chưa vậy?” Húc Họa suýt nữa ngã nhào,
“Bổn tọa cảm thấy ngươi hẳn nên học lại một khóa về cách xưng hô đi!” Trời mới biết Nhiếp Hồng Thường đã dạy nó những thứ gì.
Tiểu ác ma không cho là đúng,
“Vân Thanh tỷ tỷ dạy ta rất nhiều rồi mà.” Húc Họa sai nó:
“Trở về thông báo cho bọn Niệm, Nộ và Si, bảo bọn họ tập hợp một nhóm tộc nhân có tiềm lực, chuẩn bị rời khỏi thánh vực Thiên ma, đến Huyền môn học tập.” Tiểu ác ma đáp:
“Biết rồi. À, ta nhìn thấy dưới chân núi Giao Chỉ cách đây không xa có một thôn nhỏ có thể dùng được, để ta tới đó mướn người sắp xếp một chút trước. Mẫu thân cứ trở về chọn thêm vài bộ y phục đẹp đi. Haiz, sao ta lại có một cặp cha mẹ như vầy chứ…” Húc Họa sờ sờ đầu nó,
“Không sai, đời này của bổn tọa, đáng giá nhất là có được đứa con trai như ngươi.” Tiểu ác ma được khen liền trưng bộ mặt kiêu ngạo, sau đó không chậm trễ thêm, lập tức chạy biến đi.
Húc Họa cúi đầu, khẽ khàng vu0t v3 chuỗi phỉ thúy bóng bẩy trong tay, cảm giác như vừa tìm lại được món đồ yêu thích đã mất.
Trên núi Dung Thiên.
Sau khi Thiên Cù Tử trở lại, tinh thần vẫn chưa ổn định lại. Chàng đi tới nơi ở của tam trưởng lão Yến Hồi Lương trước, gặp Doãn Như Bình đang luyện công với sư phụ Yến Trần Âm. Doãn Như Bình xuất thân từ Tảo Tuyết trai, nên am hiểu thuật pháp Diệu Âm tông nhất. Yến Trần Âm và nàng ta trao đổi chiêu thức, hai sư đồ phối hợp coi như khá ăn ý.
Trông thấy chàng tới, hai mắt Doãn Như Bình liền mừng rỡ bừng sáng,
“Huyền Chu!” Nàng ta gần như bổ nhào tới trước mặt Thiên Cù Tử, chàng đưa tay đỡ nàng ta, Yến Trần Âm lẳng lặng dừng tay, cũng đi tới hành lễ với chàng. Thiên Cù Tử khoát khoát tay, chàng luôn cảm thấy Doãn Như Bình nhỏ tuổi, nên luôn giữ phong thái trưởng giả khi ở trước mặt nàng ta,
“Diệu Âm tông lấy linh hoạt và tùy biến làm chủ, chiêu Phong Lôi Tam Điệp này luyện đã có chút uy lực, nhưng chưa đủ biến hóa, dễ bị cướp mất quyền chủ động.” Doãn Như Bình đỏ mặt,
“Đệ tử đã biết.” Thiên Cù Tử gật đầu, nói:
“Tiếp tục luyện tập đi.” Trong mắt Doãn Như Bình xẹt qua một chút thất vọng, những ngày qua, mặc dù Thiên Cù Tử đã chấp nhận chuyện bọn họ sắp sửa ký khế ước làm đạo lữ, nhưng khi ở cùng nàng ta vẫn rất xa cách, không chút nào vượt lễ.
Vị này quả thực cực khó thân cận. Mỗi lần nàng ta có ý định muốn nắm tay, đối phương luôn gần như ngay lập tức theo bản năng tránh né.
Quả nhiên sau khi dặn dò xong, Thiên Cù Tử liền bỏ đi. Doãn Như Bình muốn nói lại thôi, cứ thế đứng yên tại chỗ. Yến Trần Âm rốt cuộc thu kiếm vào vỏ, nói:
“Xem ra ý ngươi không còn ở đây nữa, nghỉ ngơi nửa ngày đi.” Doãn Như Bình bị sư phụ trêu ghẹo, tức thì đỏ ửng mặt, giậm châm nũng nịu:
“Sư phụ!!!” Yến Trần Âm cười lắc đầu, xoay người về phòng. Doãn Như Bình rốt cuộc cũng ngại ngẩn ngơ ở đây một mình, nên cũng đi theo.
Khổ Trúc Lâm, Thiên Cù Tử trở về thư phòng, tĩnh tọa rất lâu.
Trong đầu chàng, chuyện xảy ra ở thôn Kính Hồ cứ như hình ảnh quay chậm, được chiếu đi chiếu lại. Một lát sau, chàng rốt cuộc phát hiện, số lần mình nhớ đến người nọ hình như quá nhiều rồi. Không nên như thế! Chàng và Doãn Như Bình đã định tình trước đó, sao chàng có thể là dạng người này đây mai đó, tâm tính thay đổi chứ?!
Nhưng hết lần này tới lần khác chàng cứ đứng ngồi không yên, gặm nhấm cảnh tượng gặp gỡ biết bao nhiêu lần mà xúc cảm nhẵn mịn mềm mại như mỡ đông trong lòng bàn tay vẫn còn vẹn nguyên.
Nhưng… nếu đã cùng Doãn Như Bình định tình thì chính là một đời một thế không hối hận, sao có thể dao động tâm tư, chú ý tới người khác chứ?!
Quân tử nên lấy thanh chính làm trọng, đặt tình chỉ với một.
Thiên Cù Tử cố gắng nhập thiền, không cho phép những suy nghĩ hỗn loạn miên man kia quấy nhiễu mình nữa.
Cùng lúc đó ở Đao tông, Mộc Cuồng Dương theo dõi rất chặt chẽ tình hình của tĩnh thất. Mặc dù trong lúc bế quan kỵ nhất là bị quấy rầy, nhưng pháp trận hộ sơn ở khắp mọi nơi, nàng là chưởng viện Đao tông, nên vẫn thăm dò được tình hình trong mật thất.
Mộc Cuồng Dương rất cẩn thận, sợ thuật pháp có dao động sẽ ảnh hưởng đến người đang chuyên tâm nhập định bên trong.
Nhưng Húc Họa đoán không sai, Phó Thuần Phong quá nóng vội đột phá cảnh giới, nên tình hình bây giờ không quá khả quan. Mộc Cuồng Dương đóng mắt trận lại, biết mình quả thực không nên cứ thăm dò mãi… bây giờ không có bất luận ngoại lực gì có thể giúp được, xem tình trạng kia của sư tôn, ngoại trừ lo lắng cho bên ngoài thì chẳng có chút tiến triển nào.
Nếu như sư tôn thất bại thật, nàng làm gì bây giờ?
Hai ngày sau, Thiên Cù Tử đột nhiên nhận được truyền âm. Khi giọng Húc Họa vang lên bên tai, chàng không hiểu sao lại rùng mình.
“Tiên trưởng, học đường đã được sắp xếp xong xuôi ở dưới chân núi Giao Chỉ, ngài xem khi nào rảnh đến đây được?” Húc Họa nói rất nhẹ nhàng, không hề có chút đe dọa.
Thiên Cù Tử bỗng cảm thấy hoang đường, chỉ gặp gỡ hai lần, đối phương lại luôn hành xử lễ độ, không có bất kỳ dấu vết hằn học nào. Nhưng chẳng rõ vì sao, chàng lại cứ suy nghĩ lung tung, không bình thản nổi.
Chàng bình ổn tâm trí, trả lời:
“Xin Khôi thủ chờ một lúc, không bao lâu nữa ta sẽ đến.” Chàng nói làm làm, ba khắc sau (~45 phút) đã ở dưới chân núi Giao Chỉ.
Nơi này quả nhiên vừa dựng một học đường, Ma khôi Họa Thành đến chừng hơn ba trăm người, ngồi kín bên trong. Thiên Cù Tử vừa tới, tất cả Ma khôi đều đứng dậy hành lễ với chàng. Lúc trước chàng làm con tin ở trong Họa Thành, phần lớn thời gian mỗi ngày cũng là giảng bài dạy học, mọi người đều quen rồi.
Thiên Cù Tử khẽ gật đầu đáp lại, Húc Họa đứng một bên cũng hơi khom người thi lễ. Thiên Cù Tử hoàn lễ, rồi nói:
“Ta còn phải kiểm tra tu vi của họ trước, nhưng một tháng tới ta nhất định sẽ tận tâm tận lực, Khôi thủ cứ yên tâm.” Ý muốn nói, nàng có thể đi rồi.
Húc Họa hơi bất ngờ, hai lần gặp nhau, tính cả hôm nay nữa là ba lần, nàng tự thấy mình không có sơ sót nào, vì sao thái độ của ‘con mồi’ lại thay đổi nhanh như vậy?
Nhưng nàng khá hiểu đối phương, tính tình vị này vốn lãnh đạm, nếu ép buộc quá mức sẽ phản tác dụng. Cho nên nàng nói:
“Vậy làm phiền tiên trưởng.” Thiên Cù Tử khẽ gật đầu, nhấy nàng rời khỏi học đường, trong lòng mới hơi thả lỏng. Đến khi cúi đầu nhìn, chàng phát hiện trên bục giảng có để một ly Linh Ẩm, đang mùa đông mà vẫn còn ấm.
Chàng cầm lấy nó, các đầu ngón tay trở nên ấm áp.
Dưới núi Giao Chỉ nhóm Ma khôi bận rộn lên lớp, trong Khổ Trúc Lâm lại xảy ra chút sự kiện.
Doãn Như Bình tỉ mỉ làm vài món ăn, tuy Thiên Cù Tử ích cốc đã lâu, nhưng ăn uống chính là bản tính trời sinh của con người, ngẫu nhiên gặp được món ngon hợp khẩu vị vẫn sẽ ăn một chút. Nàng ta phấn khởi đi tới Khổ Trúc Lâm, nhờ có thân phận đạo lữ tương lai của chưởng viện, nên pháp trận của Khổ Trúc Lâm không cản đường nàng ta.
Nhưng bên trong không có ai, Doãn Như Bình ngơ ngác. Trước kia mặc dù Thiên Cù Tử không quá thân mật với nàng ta, nhưng đi đâu cũng sẽ nói với nàng ta một tiếng. Hôm nay chàng đi đâu vậy? Đâu nghe nói tông chủ có giao nhiệm vụ gì cho chàng.
Cùng thời gian, học đường dưới núi Giao Chỉ vừa cho nghỉ trưa một lúc.
Thiên Cù Tử vừa ra lệnh tạm dừng, Húc Họa liền bước vào, nàng đã thay một bộ váy tuyền trắng, thi lễ nói:
“Hôm nay phiền tiên trưởng nhiều quá. Cơm trưa đã được chuẩn bị xong, chỉ là sơn thôn heo hút nên không có sơn hào hải vị gì, mong tiên trưởng đừng chê bai.” Thiên Cù Tử định từ chối, nhưng lời đến khóe môi, nhìn thấy ý cười dịu dàng trong mắt nàng thì lại không cách nào mở miệng, chàng đành nói:
“Khôi thủ có nhã ý, tại hạ mà từ chối thì thành bất kính rồi.” Húc Họa nhẹ nhàng rảo bước dẫn chàng đi tới một nông trại. Phòng ăn mộc mạc, song càng tô điểm thêm cho phong thái siêu phàm thoát tục của nàng. Thiên Cù Tử không muốn nhìn, nhưng sắc trời như ngưng tụ hết trên người nàng, làm sao có thể không nhìn đây?!
Húc Họa cũng ngồi xuống bàn với chàng, Thiên Cù Tử vốn sinh ra cảnh giác, nhưng thấy cửa phòng mở rộng, sự phòng bị trong lòng chàng khó tránh khỏi vơi bớt. Húc Họa gắp thức ăn cho chàng, mỉm cười nói:
“Tay nghề vụng về, xin tiên trưởng chớ ghét bỏ.” Thiên Cù Tử bất ngờ,
“Những món này đều do chính tay Khôi thủ làm sao?” Húc Họa cười nói:
“Nhất thời yêu thích mỹ thực nhân gian nên từng tự học làm thử, nhưng ta chưa bao giờ trình ra với người khác cả, chỉ sợ tiên trưởng chê cười.” Thiên Cù Tử gắp một miếng cá trắng như tuyết lên nếm thử. Thực ra chàng không thích mùi tanh, nhưng con cá này lại tươi ngon dị thường, thịt vừa ngọt vừa thơm, vào miệng liền tan. Chàng không khỏi tán thưởng:
“Cá này không giống vật nhân gian, phải chăng đã dùng pháp trận nuôi dưỡng?” Húc Họa lại gắp cho chàng vài đũa rau xanh, nói:
“Đúng rồi. Cá dễ bị tanh, nhưng từ sau khi được một bằng hữu chỉ dạy, ta phát hiện thi triển pháp quyết làm sạch vào hồ nước chứa cá, thịt cá được pháp trận nuôi dưỡng cực kỳ thơm ngọt, hoàn toàn không còn mùi tanh.” Thiên Cù Tử nghe nói liền nhớ ra,
“Nhắc tới thì trong Khổ Trúc Lâm cũng dùng cách này nuôi một ít cá Quyết Hoa.” Húc Họa nói khẽ,
“Thế à?” Thiên Cù Tử không dám nhìn thẳng nàng, song ánh mắt vẫn không tự chủ được khẽ nâng, lại trông thấy bàn tay cầm đũa ngà của nàng. Bàn tay trắng nõn mềm mại, các đầu ngón tay hồng nhạt, non mọng như búp măng, cực kỳ hút mắt.
Húc Họa nhận ra ánh mắt của đối phương liền đứng dậy, múc thêm cho chàng một chén canh, biết chàng không thích rượu nên không chuẩn bị rượu trên bàn.
Mỗi lần ăn uống Thiên Cù Tử chỉ ăn một chút lót bụng, hôm nay lại ăn nhiều hơn bình thường gấp ba lần.
Bên ngoài có gà vịt tung tăng qua lại, thỉnh thoảng cứ *cục tác* với *cạc cạc*, tô thêm vẻ sinh động của vùng quê.
Chàng nhìn ra ngoài, núi xa như dáng mày, dưới ruộng thấp thoáng có thôn dân đang cấy mạ. Thời tiết hơi âm u, nhưng chàng ngồi đây, giai nhân bên cạnh đã đổi xiêm y trang sức cầu kỳ, thay bằng váy vải trâm mận*, nhiệt tình thêm cơm gắp món, mùi thức ăn trên bàn đủ làm dấy lên sự thèm ăn của bất kỳ ai.
*Trâm mận là cành mận bẻ ngắn làm trâm
Trong thoáng chốc chàng bỗng có cảm giác của một đôi vợ chồng trẻ nhà nông.
Chàng khác với Húc Họa, chàng đến từ nhân gian, vừa sinh ra đã là trưởng tử của một gia đình danh giá, bị ảnh hưởng sâu sắc bởi kỳ vọng của gia tộc. Những cảnh tranh danh đoạt lợi xung quanh, từ nhỏ chàng đã thấy rất nhiều. Chàng chọn tu thành là vì muốn từ từ rửa sạch bụi trần, nhắm đến thế ngoại, rời xa trói buộc của những thứ danh lợi kia.
Thế nên những lo toan vì áo cơm ấm no hoàn toàn xa lạ với chàng, chàng chưa từng thể nghiệm qua. Nhưng hôm nay, vào lúc này, chàng đột nhiên cảm thấy, con người sống trên đời, hẳn nên sống thế này.
Cho dù sáng sinh chiều chết, cũng còn gì hối tiếc nữa đâu?
- -----oOo------