9
Vừa nhìn thấy Tiêu Quyết, ta lại nhớ tới chuyện hoang đường mà mình làm tối qua.
May mà Tạ Cẩm Ngọc nhanh nhẹn lôi kéo ta hành lễ, cúi đầu xuống mới không ai nhìn thấy vẻ xấu hổ của ta.
“Thỉnh an ngũ hoàng tử điện hạ, thế tử điện hạ.”
Tạ Cẩm Ngọc có lễ nghi chu đáo, còn ta lại trông trông giống như mèo vẽ hổ.
Hình như ta nghe Tiêu Quyết thấp giọng cười một tiếng, đầu ta càng cúi thấp.
“Lâu rồi không gặp đại muội muội Tạ gia, không ngờ lớn lên lại xinh đẹp thế này, so với kinh thành đệ nhất mỹ nữ Chu Thư Nhiên còn xinh đẹp quá nhiều, đệ thấy đúng không, A Quyết.”
Ta nhớ ra rồi, hình như ngũ hoàng tử Tiêu Thừa Dật là con của Quý phi, mà khi còn nhỏ ta cũng từng gặp hắn, có điều khi đó ta chỉ một lòng để ý đến Tiêu Quyết, mà hắn khi đó thì không được đẹp lắm, cho nên ta mới thấy không quen.
Bây giờ đột nhiên lại lôi kéo làm quen.
Có vẻ khác thường nhỉ.
Ngay sau đó, Tiêu Quyết đáp lời: “Vâng, rất đẹp.”
Chu choa mẹ ơi, dậy thì xinh đẹp quá cũng là một loại tội lỗi đấy.
Ta tự tin ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt của Tiêu Quyết.
Ta lại uể oải.
Suốt buổi cung yến, ta đều trộm nhìn ngắm Tiêu Quyết, nhưng mà vẻ mặt của hắn rất bình thường, thỉnh thoảng lúc chạm vào mắt ta, hắn cũng chỉ mỉm cười rất nhẹ.
Chẳng lẽ tối hôm qua là ta nằm mơ sao.
Sờ miếng ngọc bội được giấu trong tay áo, ta mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không phải nằm mơ.
Ta muốn có được Tiêu Quyết quá!
Chẳng sợ không chiếm được trái tim của hắn.
Rồi sẽ có cách cả mà!
Sau buổi cung yến luôn là tiệc tứ hôn, vì thế ta kiên nhẫn chờ đợi hoàng đế điểm danh đến lượt mình.
Sau khi điểm qua tiểu thư phủ Thừa tướng, tiểu thư Thượng Thư gia, tiểu thư ngự sử gia, rốt cuộc hoàng đế cũng điểm tới ta rồi.
“Chỉ chớp mắt đó mà Điều Điều đã lớn nhanh như vậy……”
Mấy câu này hoàng đế đã nói bốn năm liền, chỉ là mỗi lần ông lại nói với một người khác nhau.
“Điều Điều có để ý ai chưa?” Hoàng đế hỏi.
“Có ạ!” Ta trả lời như chém đinh chặt sắt.
Vốn hoàng đế đang chuẩn bị chọn uyên ương thì đột nhiên ngây ngẩn cả người: “Hả?”
“Con thích Tiêu Quyết……” Mặt của Tiêu Quyết ạ.
Hoàng Hậu liền tái mặt, hoàng đế lại không thèm để ý, cười ha hả nói: “Đứa bé này thẳng thắn ghê, giống hệt tính nết với phụ thân con.”
“Nhưng mà trẫm nhớ, Quyết Nhi có hôn ước rồi mà.”
Cái gì?! Hôn ước?! Với ai vậy?!
Ta vô cùng khiếp sợ, dường như nhận ra sự nghi ngờ của ta, hoàng đế lại mở miệng nói: “Trẫm nhớ không sai đâu, Quyết Nhi có hôn ước với tiểu nữ nhi của Lâm An Hầu gia thì phải……”
Tiểu nữ nhi của Lâm An hầu? Là kinh thành đệ nhất mỹ nhân Chu Thư Nhiên mà Ngũ hoàng tử nói??
Con mẹ nó, ta không ở kinh thành mấy năm mà chân tường đã bị đào rồi à?
Ta rưng rưng nhìn về phía Tiêu Quyết, chợt phát hiện ra người ngồi ở vị trí trước đó của Tiêu Quyết, ánh mắt của ngũ hoàng tử tha thiết nhìn ta.
Thật đen đủi!
Ta dời mắt, âm thầm rơi lệ.
Ta biết đi đâu tìm một người xinh đẹp giống như Tiêu Quyết giờ?!
10
Sau khi cung yến kết thúc, cha ta thương cảm vỗ vỗ bả vai ta: “Trên đời có ngàn vạn nam nhân, không có thì lại đổi. Tiêu Quyết thì tuấn tú thật đấy, nhưng mà vẻ ngoài có dùng được đâu con? Con nên tìm một nam tử anh dũng uy vũ giống như cha ấy, như vậy mới có thể bảo vệ cho con.”
“Nhưng con chỉ thích nhan sắc đó, ta cũng không cần người ta bảo vệ mà.” Ta nói thầm.
Cha ta cứng họng cạn lời.
Sau khi hồi phủ, vì mới bị thất tình, ta định uống rượu mấy ly để tiêu sầu, trong viện ta lại vang lên tiếng mèo kêu thất thanh kia.
Ta đi tới góc tường trong sân.
Đang ngồi xổm ở chỗ tối nơi góc tường đúng là kẻ xui xẻo lần trước bị ta ngáng chân hai lần lúc gặp Tiêu Quyết.
“Tìm ta làm gì?” Ta tức giận nói.
“Ta đâu có muốn gặp cô, cô là đồ lưu manh, còn khinh bạc chủ tử nhà ta ……”
Ta vén tay áo.
Sau một lúc lâu, mặt mũi hắn bầm dập, cung cung kính kính nói: “Chủ tử nhà ta có việc tìm ngài.”
Hắn dẫn ta tới rừng trúc rồi biến mất.
Rừng trúc u tĩnh, ánh trăng chiếu lên phiến lá xanh lấp lánh.
Dưới ánh trăng đó, mỹ nam lại càng thêm đẹp mắt.
Tiếc là không thuộc về ta, đau lòng thật.
“Thỉnh an thế tử điện hạ.” Ta đến gần hắn rồi hành lễ.
Hiện tại thân phận đã sáng tỏ, không thể giả vờ không quen biết gọi hắn là “A Cường” như trước.
Ta đưa ngọc bội ra, vẻ mặt uể oải: “Ngọc bội của ngài đây.”
Tuy rằng tính ta tùy tiện, không làm theo khuôn mẫu, nhưng chen chân vào chuyện tình cảm của người khác là việc chắn chắn ta không làm.
Nếu hắn đã có hôn ước rồi, ta không thể dính líu tới hắn nữa.
Hắn không nhận lấy ngọc bội mà đưa tay phủi một chiếc lá trúc rơi trên đầu ta.
Hắn nhìn ta chằm chằm, giọng nói hơi khàn đục: “Tín vật đính ước sao có thể trả lại chứ?”
Ta mở to mắt, ngay lúc còn chưa phản ứng được, hắn đã giữ lấy mặt ta, nhẹ nhàng chạm môi lên đó.