Ảnh Vệ Khó Làm

Chương 17


Gương mặt quen thuộc ở ngay trước mắt, Huyền Ảnh ngược lại chỉ cảm thấy choáng váng một trận.
Hắn tựa hồ không thể tin vào những gì tận mắt nhìn thấy, kịch liệt lắc đầu, thời điểm nhìn lại, cảnh tượng trước mắt vẫn như trước không thay đổi.
Huyền Ảnh lúc này mới có một chút bối rối sau cơn choáng váng: "Hoàng...!Hoàng Mị?"
Thanh âm của hắn rất nhẹ, mơ hồ mang theo ba phần cảm giác hơi thở vô lực mong manh, mà đôi môi bị máu thấm ướt khép khép mở mở kia cũng có một đoạn đau đớn bị xé rách ra, trên khóe môi xuất hiện một vài vết rách.
Trong tứ đại ảnh vệ của Thụy Vương phủ, quan hệ của Hoàng Mị và Huyền Ảnh là tốt nhất.
Đây cũng không phải là nói hai người khác bất hòa với Huyền Ảnh, chỉ là Thiên Nhận luôn nghiêm túc đáng tin, lại đứng đầu chúng ảnh vệ, Huyền Ảnh khó tránh khỏi đa phần là kiêng kị cùng tôn kính đối với hắn.
Mà Địa Nhân một tay y thuật xuất thần nhập hóa, thái độ đối nhân xử thế đa phần có phong phạm của thế ngoại cao nhân, loại phong thái này có thể nhìn từ xa nhưng không thể nhìn gần, cho dù Địa Nhân có chủ động đến nói chuyện với nhau, Huyền Ảnh cũng có loại cảm giác không dám nhiều lời khó hiểu.
Chỉ có Hoàng Mị không chỉ tuổi tác xấp xỉ với hắn, ngay cả tính cách cũng là loại vừa xa lạ lại vừa như đã quen biết từ lâu, trong số ảnh vệ cũng quả thật là hiếm thấy.

Huyền Ảnh không thể kiềm chế được ánh mắt bị dị sắc này hấp dẫn, trong thời gian thường xuyên qua lại, quan hệ với Hoàng Mị lại càng ngày càng thân cận.
Nhưng mà ngay hiện tại...

Ở thời điểm hắn sa sút nhất, chật vật nhất không chịu nổi, hết thảy hết thảy của hắn, lại đều bị người được gọi là bằng hữu này nhìn thấy.
Đầu ngón tay của Huyền Ảnh giật giật tê dại, trong cổ họng khô khốc từng trận.
Hoàng Mị đánh giá toàn bộ cảnh tượng xung quanh một lần trong một hơi, bất luận là côn bảng roi trúc bên chân của Huyền Ảnh hay các loại hình câu lạc thiết cách đó không xa, nhưng đến cuối cùng, tầm mắt của hắn vẫn trở lại trên người Huyền Ảnh.
Hoàng Mị trong nháy mắt trì hoãn: "Ngươi có khỏe không?"
Hoàng Mị mở miệng, cũng không đợi Huyền Ảnh trả lời, bản thân nở nụ cười trước: "Xem ta này, mắt rõ ràng có thể nhìn ra, có gì phải hỏi chứ."
"Đã như vậy rồi, có thể tốt mới là lạ đấy!" Hắn than thở hai tiếng, lại ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn lộ ý cười, nhưng khóe mắt phiếm hồng kia khiến cho Huyền Ảnh nhất thời cảm thấy có phần có lỗi.
"Ta không sao..." Huyền Ảnh biện giải, có lẽ biết độ đáng tin trong lời nói của bản thân căn bản là không có, nói cũng không ra hơi gì.
Hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây cho những loại chuyện không ra làm sao, cũng có thể đơn thuần là vì bầu không khí ngay sau đó mà lúng túng khó xử, Huyền Ảnh chỉ do dự trong nháy mắt, mở miệng cố nói sang chuyện khác: "Ngươi thì sao? Tại sao ngươi lại tới nơi này rồi?"
Còn không phải vì chủ thượng nghi ngờ ngươi sao!
Những chuyện trước khi nói ra chung quy vẫn dừng lại, lời nói nuốt xuống để trong lòng.

Hoàng Mị sau khi ngừng một chút, cuối cùng vẫn thay đổi lời nói ra: "Chủ thượng lo lắng ngươi gặp phải bất trắc ở Lương Vương phủ, cố ý phái ta đến xem, nếu tình cảnh của ngươi quá khó khăn cũng có thể cứu ngươi về..."

Nói xong, âm thanh dần dần biến mất dưới ánh mắt gượng gạo của Hoàng Mị.
Huyền Ảnh cười khổ hai tiếng, hỏi lại một câu: "Là vì chủ thượng nghi ngờ sao?"
Một câu trúng đích!
Huyền Ảnh căn bản không tin lời Hoàng Mị nói, trái lại suy nghĩ sơ lược một chút liền biết được sự tình ban đầu.
Nhưng Huyền Ảnh quả thực không biết hắn phải làm sao mới có thể gặp mặt chủ thượng một lần nữa, mà đối với Hoàng Mị, hắn rốt cuộc không thể kiềm chế được: "Ngươi, ngươi nói cho...!Ta không có, thuộc hạ không có, không có phản bội, thật sự không có!"
Huyền Ảnh nói xong lại lo lắng, vốn không thể trực tiếp bộc bạch tâm tư với chủ thượng, cho dù là biện giải với Hoàng Mị cũng lo lắng đối phương không thể hiểu được ý tứ của hắn mà truyền lời giùm.
Hoàng Mị cứ thế trơ mắt nhìn hắn chật vật hồi lâu, nói chuyện lại càng nói năng lộn xộn, cho dù bị miệng vết thương trên người kích động đến nhe răng trợn mắt vẫn luôn không ngừng lảm nhảm.
"Ngươi đi giải thích với chủ thượng giúp ta, không có, không có phản bội, vĩnh viễn không có phản bội..."
"Được rồi!" Huyền Ảnh còn chưa nói xong câu, Hoàng Mị rốt cuộc không thể nhịn được nữa, khẽ a một tiếng ngắt lời hắn, cau mày nhiều hơn là không dám gật bừa.
Huyền Ảnh nhìn thấy biểu tình của đối phương, rốt cuộc cũng ngượng ngùng câm miệng.
Lúc này hắn mới hậu tri hậu giác*, đỉnh đầu như có thứ gì đó đang không ngừng nhỏ xuống, Huyền Ảnh cố sức giương mắt nhìn lại, một giọt nước không cẩn thận nhỏ ngay vào trong mắt hắn.

(*Hậu tri hậu giác/后知后觉: Chỉ một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra, cũng có thể hiểu là phản ứng chậm.)
"A—" Huyền Ảnh hừ một tiếng, híp mắt nhìn kỹ hồi lâu, lúc này mới phát hiện, hóa ra là chỗ da thịt ở cổ tay bị cọ sát trong thời gian quá dài, khó tránh khỏi cắt qua da, lúc này mới làm cho máu rơi xuống.
Sau một lúc yên tĩnh, Hoàng Mị cười lạnh một tiếng.
Hắn một mực trào phúng, đau lòng cùng chua xót lúc trước đều bị căm phẫn thay thế, hắn càng nhìn Huyền Ảnh càng có một cỗ nghẹn khuất không chỗ phát tiết.
"Ngươi là bị ngốc sao?" Hoàng Mị đè nặng thanh âm, nổi giận quát, "Mỗi ngày kêu ngươi ngốc ngươi liền ngốc thật? Thật sự là không có đầu óc mà!"
"Đúng! Chủ thượng có lệnh! Nhưng nhiệm vụ của ngươi đã xuất hiện bất trắc không hoàn thành được, ngươi liền không biết lấy lui làm tiến sao?"
Hoàng Mị bị tức giận đến cả người phát run, có tâm muốn đi lên giúp Huyền Ảnh băng bó, nhưng chính hắn cũng không mang dược vật chữa thương gì.
Sau một lúc lâu, hắn hung hăng vung tay, rốt cuộc bỏ đi ra ngoài tìm thuốc.
Huyền Ảnh hiếm khi thấy được cảm xúc của Hoàng Mị lên xuống như vậy, trong lúc nhất thời không dám nói thêm cái gì, qua nửa ngày, hắn chỉ nói một câu khô khốc: "Ta không sao."
"Không có chuyện gì cái rắm!" Hoàng Mị phản bác, hết sức khó hiểu: "Không phải Thiên Nhận nói ngươi tới làm luyến sủng cho Lương Vương sao, vào đến địa lao làm rồi? Còn có, lời Lương Vương nói là thật sao? Hắn phát hiện rồi..."
Đợi cho Huyền Ảnh nhẹ nhàng gật gật đầu, Hoàng Mị nhất thời á khẩu không trả lời được.
"Nói một chút đi, thừa dịp người của Lương Vương còn chưa quay lại đây, giữa ngươi và chủ thượng...!Là xảy ra chuyện gì?"
Đón nhận nghi vấn của Hoàng Mị, Huyền Ảnh lại chỉ cảm thấy từng trận khó có thể mở miệng.

...
Bóng tối bên ngoài dần lui đi, Hoàng Mị thừa dịp thời khắc ám thị của Lương Vương phủ giao ban, chạy nhanh trốn ra từ trong mật thất, lại lách qua không ít đường nhỏ, rốt cuộc trước lúc ánh mắt trời tảng sáng rời khỏi Lương Vương phủ.
Chỉ là trên đường chạy về vương phủ, động tác của Hoàng Mị không thấy một chút thả lỏng nào, tốc độ so với khi đến chỉ có hơn chứ không kém.
Nếu đến nay Huyền Ảnh vẫn bảo vệ chủ thượng, vậy còn việc thay đổi chủ thượng thì sao?
Đáy lòng Hoàng Mị sinh ra một tia hy vọng mong manh: Vạn nhất chủ thượng nhân từ, thật sự nguyện ý đón Huyền Ảnh trở về thì sao?
Cho dù lý trí mách bảo hắn, khả năng như vậy cực kỳ nhỏ bé, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới huynh đệ vẫn còn bị treo ở trong mật thất của Lương Vương phủ, Hoàng Mị làm thế nào cũng không nguyện ý bỏ qua cho một tia hy vọng này.
Thậm chí hắn cũng đã nghĩ xong rồi, sau khi trở về nên khuếch đại thế nào cũng không sai sự thật, vừa tận lực vừa không rõ ràng mà thay Huyền Ảnh cầu tình với chủ thượng.
Cùng một ngày, Hoàng Mị đợi suốt một canh giờ trong thư phòng của Tạ Dật Tiềm, thời điểm chờ hắn đi ra ngoài, chỉ thấy cái người có thói quen sinh lực vô tận kia cả người đều bao phủ một tầng ủ rũ.
Nhưng ngay trong thư phòng của Thụy Vương, nam tử mặc hoa phục đứng khoanh tay, sau một lúc lâu đứng yên, hai tay sớm đã đan chặt vào nhau, trên đôi lông mày nhíu chặt tràn đầy đấu tranh cùng do dự.
Huyền Ảnh...
Hắn thật sự không biết khi nào thì mới có thể sống như người duy nhất của người khác.
Tiếng thở dài vang lên, Tạ Dật Tiềm theo đó cười nhạo một tiếng, vung ống tay áo, mi gian kiên định rốt cuộc hiện lên một lần nữa, hắn nhẹ giọng gọi: "Thiên Nhận, đến đây—".

Bình Luận (0)
Comment