Anh Yêu Em, Cô Ngốc Mất Trí

Chương 14

_Đồ ngốc!Cô chạy đi đâu vậy hả?!

Trọng Phi đứng trước mặt tôi hét.

_Trọng....Phi....

Tôi òa khóc rồi ngã vào tay Trọng Phi.Ko ngờ...cậu ấy đến thật....

_Tiểu Vãn?!Tiểu Vãn?!

___________________________________________

_Đau đầu quá!Mình đang ở đâu vậy?

Tôi thều thào rồi từ từ mở mắt.

_Ở bệnh viện chứ ở đâu?Đồ ngốc!

Trọng Phi càm ràm.

_Oái!Trọng Phi,sao ngươi lại ở đây?!

Tôi giật mình khua chân múa tay.

_Bị thương mà gầm to nhỉ?

Trọng Phi nhìn tôi nói.

_Thì sao?

Tôi vênh cằm.

_Ô hay!Kiêu gớm nhỉ?Ko nhờ tôi thì cô chết quánh từ lâu rồi!Còn ở đó mà to mồm à?

Trọng Phi dí đầu tôi đầy tự đắc nói.

_Ai khiến ngươi cứu?!

Tôi hất cằm nói.

_Ko cần tôi cứu?Thế gầm to tên tôi làm gì?

Trọng Phi hỏi tôi.

_Ai...ai bảo thế?Ta gọi lộn chư,định gọi mẹ chả biết thế nào lại lộn sang tên_________

_Thôi ko cần nói gì nữa đâu!Tôi biết là cô rất cần tôi mà!

Tôi đang ậm ừ thì Trọng Phi xen ngang bằng cái giọng tự đắc.

_Ko phải!

Tôi hét.

_Phải!

Trọng Phi khăng khăng.

_Ko phải!

_Phải!

..................................,kết cục....lao vào cãi lộn.....

_Dường như em ấy đã nhớ ra điều gì đó!

Khinh Ưu lo lắng nói.

_Biết làm sao được!Ko sớm thì muộn em ấy cũng sẽ nhớ ra tất cả!

Vương Tử lắc đầu ngao ngán.

_.....................

.......................................................................

_Con đi học đây!

Tôi rạng rỡ nói rồi chạy đi.

_đi đường cẩn thận nha con!

Mẹ tôi nói với theo.

_Vâng!

Tôi vui vẻ quay người lại vẫy tay chào tạm biệt mẹ rồi đi tiếp.

Ko khí hôm nay trong lành ghê,ko uổng cho một tuần tôi bị trọng Phi hành hạ,mong hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp đối với tôi.Sung sướng ghê khi được bước đi bằng chính đôi chân của mình,một tuần ko nhúc nhích khiến tôi muốn chạy nhảy quá đi!

...........................

_Tiểu vãn!

Vừa bước chân đến trường tôi đã nghe thấy giọng nói thân thương ngày nào,vội quay người đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ:

_Tiểu Trân!

_Tôi nhớ bà lắm!

Tiểu Trân ko kìm được chạy tới ôm trầm lấy tôi.

_Tôi cũng nhớ bà lắm!Thôi nào,bỏ tôi ra,tôi là”con trai”mà,người ta nhìn đấy!

Tôi cười nói.

_Ờ!

Tiểu trân buông tôi ra cười.

_bà biết gì chưa?

Tiểu Trân hỏi tôi.

_Tôi biết mà!Bà và ông Du ko có tôi chắc buồn lắm đúng ko?

Tôi cười.

_Ko,ko phải chuyện đó!

Tiểu Trân lắc đầu.

_thế là chuyện gì?

Tôi tối mặt.

_Thế là bà chưa biết rồi!Sắp có học sinh mới chuyển vào lớp chúng ta đấy!

Tiểu Trân cười híp mí.

_Hả?!Năm tên dở hơi đó chưa đủ hay sao mà tiếp thêm đứa mới!Loạn,loạn rồi!

Tôi sốc.

_đủ là đủ thế nào?!Nghe nói anh chàng này rất đẹp trai,nhà giàu....

Tiểu trân sung sướng kể nể.

_Ko có chuyện gì khác thì tôi đi đây!

Tôi lạnh mặt nói rồi chuồn lẹ,tự hỏi sao bát Du ko đến chào tôi,thì ra là ko muốn đi với cái mụ hám zai này.

Lại học sinh mới à?Ko biết đối với tôi là điềm tốt hay xấu đây....

Trong lớp......

_Giới thiệu với cả lớp,đây là Hoàng Tử An,học sinh mới của lớp ta!

Thầy giáo điềm đạm nói.

_Chào các bạn,mình là Hoàng Tử An!

Anh chàng nói rồi nở nụ cười tỏa nắng.

_WOAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!ĐẸP TRAI QUÁ ĐI!SỐNG THẾ NÀY QUẢ THẬT RẤT XỨNG ĐÁNG!!!!!!!!!!!!

Cả lũ con gái lớp tôi hét ầm lên.

_Mau gọi xe cấp cứu,có đứa hộc máu mũi nè!

Một vài tiếng la vang lên,tiếp theo đó là tiếng xe cấp cứu:“Bí bo...Bí bo....”

Nhưng mà tôi thấy có năm người ko vui,ko những thế còn ngồi rỉ tai nhau mấy lời vớ vẩn.

_Lảo dám vác mặt về đây sao?!

Vương Tử hằm hằm.

_Chắc chán sống rồi!

Vương Y hè hè.

_Nên xử lão sao đây?

Thanh Kiến chăm chăm nói.

_Ngũ mã phanh thây!Cái đó là hợp nhất!

Khinh Ưu tức giận.

_Ko!Phải băm thịt lão ra cho chó ăn!

Trọng Phi tức tối.

Khỏi phải nói thêm chắc ai cũng biết sát khí tỏa ra ở cấp độ nào rồi nhỉ?đã thế tôi lại chính là người phải hứng chịu khối sát khí đó,nhưng thảm hại hơn là...

_Bạn hẹn hò với tôi nhé?!

Tử an đi xuống nắm lấy tay tôi và nói.

Ngay lập tức cả lớp đông cứng,năm người ngồi cạnh tôi còn đông cứng hơn như kiểu muốn nói:“Ko ngờ lão ra chiêu thâm độc như thế này!“.Còn tôi,tôi chỉ biết im lặng,đến cạn lời với Tử An,làm thế này chẳng phải muốn phơi bày giới tính của tôi sao?!Thôi....rồi......
Bình Luận (0)
Comment