Hai người ở trong phòng tắm tắm rửa cả nửa ngày mới chịu ra.
Nói chính xác là, Lâm An Lan được Trình Úc bế ra ngoài.
Trình Úc vốn dĩ muốn làm chuyện đó với Lâm An Lan trong phòng tắm, nhưng đến cuối cùng, bầu không khí giữa hai người quá mức ngây thơ, chỉ tắm rửa đơn thuần, thay áo tắm rồi ra ngoài.
Tâm trạng của Trình Úc rất tốt, hiển nhiên Lâm An Lan cũng cảm nhận được.
Bấy giờ cậu lại nhớ đến đêm hôm trước, cậu mới biết khi đó tuy nhìn qua thì thấy Trình Úc có vẻ vui mừng, nhưng thật ra cũng không vui như anh biểu cảm ra.
Có lẽ anh bạn trai của cậu quá yêu cậu, cho nên rất nhiều lúc, sẽ kiêng dè, không để lây những cảm xúc tiêu cực cho cậu.
Chắc đây cũng là một biểu hiện của sự thiếu cảm giác an toàn, Lâm An Lan nghĩ, xem ra, sau này cậu phải lưu tâm đến Trình Úc nhiều hơn nữa.
Trình Úc sấy tóc cho cậu, đang chuẩn bị đi rót ly nước thì nghe tiếng điện thoại đổ chuông.
Anh cầm lên nhìn thoáng qua một cái, mang theo điện thoại đi ra ngoài, "Anh đi lấy nước, tiện thể nghe điện thoại luôn."
"Được." Lâm An Lan đáp.
Trình Úc lấy nước rồi đi đến thư phòng.
"Làm sao vậy?"
"Tưởng Húc vừa mới gọi điện cho cậu Lâm, ngoài ra, hôm nay hắn còn gửi tin nhắn WeChat cho cậu Lâmf sinh hai lần, nhưng đều không thành công."
"Cậu nói cái gì? Hắn ta gọi cho Lâm An Lan?"
"Phải, mới lúc nãy."
"Mới lúc nãy?"
"Bốn mươi phút trước."
Trái tim Trình Úc ngay tức khắc nguội lạnh đi, chẳng khác nào chậu nước đá tạt thẳng mặt, dội cho lòng anh nguội như tro tàn, gần như mất đi cảm giác.
"Bọn họ nói bao lâu?"
"Năm, sáu phút."
Năm, sáu phút, 360 giây, nói cái gì vậy? Sao lại nói chuyện lâu thế?
Không phải Lâm An Lan mất trí nhớ sao? Làm sao lại nói với hắn ta lâu như thế? Là nói chuyện gì được chứ?
"Cần tôi lấy giúp ngài đoạn ghi âm cuộc hội thoại không?"
"Không cần." Trình Úc bình tĩnh nói, "Không cần đâu, nhớ kỹ, đừng bao giờ hỏi tôi vấn đề này, cũng đừng bao giờ đưa cái loại đồ đó cho tôi."
"Vâng."
"Cho dù có một ngày, tôi thật sự hỏi cậu, cậu cũng đừng đưa."
"Chuyện này..."
"Không được đưa tôi." Trình Úc trầm giọng nói, "Đây là chuyện riêng tư của em ấy, em ấy không muốn để người khác biết, hiện tại biết đến những chuyện thế này cũng đã là vượt quá giới hạn rồi."
"Được."
"Tôi cúp máy đây."
"Còn có", người nọ nói thêm, "Nếu như tôi đoán không lầm thì Tưởng Húc cũng đã biết Lâm tiên sinh ở chung với ngài."
"Tôi biết rồi." Trình Úc cúp điện thoại.
Anh nhìn vầng trăng trên trời, đột nhiên bất lực cười một tiếng.
Mới vừa nãy anh còn tưởng là Lâm An Lan xuất phát từ sự yêu thích dành cho anh, nên mới bỗng dưng nghĩ thông suốt, đồng ý diễn vai Cố Thư Vũ, nhưng bây giờ xem ra, chắc là do Tưởng Húc bày mưu tính kế.
Cũng phải thôi, lúc trước đến chút xíu bằng lòng cậu cũng chẳng có, lại đột nhiên chạy xông tới nói với anh cậu đồng ý, có lẽ là vừa mới nhận điện thoại của Tưởng Húc xong.
Vậy nên cậu mất trí nhớ thật sao?
Trình Úc thấy mình lại bị mê hoặc nữa rồi.
Ban đầu anh cho rằng Lâm An Lan mất trí nhớ thật, bởi vì dù Lâm An Lan bằng lòng hi sinh cho Tưởng Húc, cũng sẽ không đồng ý hi sinh thân thể của mình, phát sinh quan hệ thực thụ với anh.
Nhưng giờ đây anh rất nghi ngờ.
Nếu cậu thật sự mất trí nhớ, vậy hai người họ nói cái gì mà dài tận năm, sáu phút?
Tại sao cậu lại thay đổi chủ ý chỉ vì một cú điện thoại của Tưởng Húc?
Hay là đối với Lâm An Lan mà nói, cho dù cậu mất trí nhớ, Tưởng Húc cũng là đặc thù, cậu cũng sẽ nhượng bộ vì Tưởng Húc, sẽ kiêng dè tâm trạng của Tưởng Húc.
Trình Úc cảm thấy suy đoán của bản thân thật mơ hồ, trong mối quan hệ với Lâm An Lan và Tưởng Húc, anh mãi mãi là kẻ thua cuộc, anh không dám, cũng không biết nên suy đoán kiểu gì.
Anh chỉ nhớ rằng Lâm An Lan từng nói rõ ràng với anh, "Cậu ấy rất quan trọng, cậu ấy quan trọng hơn bất kỳ ai khác ngoài cha mẹ tôi."
"Cậu ấy" đó, là Tưởng Húc.
Trình Úc uống ngụm nước, theo thói quen đi lấy thuốc.
Lấy ra xong anh mới nhớ tới việc cai thuốc lá nên không hút, chỉ châm lửa rồi để vào gạt tàn ở bên cạnh.
Anh nhìn khói thuốc bay lên, thầm nghĩ hay là bỏ đi, nghĩ chuyện này làm gì, dù sao thì việc Lâm An Lan đồng ý đi diễn Cố Thư Vũ cũng là chuyện tốt với anh, do đó, vì anh hay vì Tưởng Húc, đều không đáng kể.
Chí ít là kết quả này cũng được rồi.
Anh đã quá quen với việc thua Tưởng Húc trong cảm tình của Lâm An Lan, cho nên anh đã sớm học được cách không tự làm khó bản thân.
Con người đều vậy cả, thất bại nhiều cũng thành quen.
Trình Úc đang nghĩ ngợi, bỗng dưng nghe thấy tiếng gõ cửa truyền vào, ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra, Lâm An Lan ngoan ngoãn thò đầu vào dò thám.
"Anh gặp chuyện gì à? Em có thể giúp được gì không?"
Trình Úc không nghĩ cậu sẽ đến thư phòng tìm anh, vội vàng dụi thuốc.
Lâm An Lan lặng lẽ bước qua cánh cửa, hỏi anh, "Em vào được chứ?"
Không phải em đã vào rồi sao? Trình Úc thầm nghĩ.
Anh mỉm cười, vẫy vẫy tay với cậu.
Lâm An Lan vui mừng chạy tới, chạy đến trước mặt anh thì ngửi thấy mùi thuốc lá, "Anh đang hút thuốc lá hả?"
"Không có." Trình Úc nói, "Chỉ ngửi một lát thôi, anh không hút."
"Vậy cũng không được nha."
"Ừ, nghe lời em, lần sau không ngửi nữa." Trình Úc biết vâng lời nói.
Lâm An Lan lại gần anh, "Có phải trong nhà anh gặp chuyện rắc rối gì không? Tối hôm trước anh cũng đột nhiên nhận được điện thoại, một lúc lâu sau mới quay lại, bây giờ cũng thế, em có thể giúp anh được không?"
Trình Úc nhìn cậu, bỗng vươn tay kéo cậu ngồi lên đùi mình, để cậu ngồi lệch về một bên rồi ôm cậu.
"Cục cưng muốn giúp anh hả?"
Lâm An Lan gật đầu.
Trình Úc mỉm cười ôm cậu, "Cái gì cũng đồng ý đúng không?"
"Ừm."
"Vậy thì hãy ở bên anh đi." Trình Úc nhẹ giọng nói.
"Em nghiêm túc đấy." Lâm An Lan nói.
"Anh cũng nghiêm túc mà." Trình Úc nhìn cậu.
Lâm An Lan bất mãn mím môi một cái, "Anh cảm thấy em không giúp được nên mới không nói em biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?"
"Đương nhiên không phải." Trình Úc sờ mặt cậu, "Điều anh nói là sự thật, chỉ cần em ở bên cạnh anh thì đó chính là sự giúp đỡ tốt nhất."
Lâm An Lan có hơi ủ rũ, cậu thật sự muốn giúp đỡ Trình Úc, nhưng xem ra, Trình Úc không cần.
Trình Úc nhìn thấy vẻ mặt mất mát của cậu thì ôm cậu chặt hơn một chút, ôn nhu nói, "Cục cưng à, em không biết tình hình cụ thể của nhà anh đúng chứ?"
Cái này Lâm An Lan đúng là không biết thật, cậu gật đầu.
Trình Úc chậm rãi mở miệng nói, "Sở dĩ nó không quá tốt nên anh vẫn luôn không nói với em."
"Cha mẹ anh là liên hôn, cha anh là một người phong lưu đa tình, kết hôn cũng không ngăn cản được bước chân phong lưu của ông ta, vì vậy ông ta có rất nhiều tình nhân, có vài người bạn tình theo ông ta thời gian dài rồi cũng thành tình nhân*, có vài cô tình nhân xui xẻo thì có con, mấy người phụ nữ đó cho rằng chỉ cần có con thì sẽ được gả cho ông ta, nhưng làm sao có thể, ông ta có bao giờ là người biết quan tâm đến con cái đâu? Cho nên những ai kiên trì muốn sinh con cho ông ta, đều bị ông ta ruồng bỏ hết."
*Trong raw Tình phụ - 情妇= người tình của một người đàn ông đã có vợLâm An Lan ngây ngẩn cả người.
Trình Úc rất bình tĩnh tiếp tục nói, "Mẹ anh vốn thân thể không khỏe, lại gả cho người như cha anh, chỉ khiến thân tâm càng thêm kiệt quệ, hẳn là bà ấy có yêu cha anh, thế nhưng vô tác dụng thôi, chắc cha anh có yêu bà, nhưng ông ta cũng yêu những người phụ nữ khác, bà không chiếm được trọn vẹn trái tim của cha anh, dần dà cũng từ bỏ. Về sau mẹ anh bị bệnh, anh chăm nom bên giường, mẹ anh nhìn anh, thi thoảng còn cảm thấy anh sẽ giống cha, nói sau này anh lớn rồi, cũng sẽ là một người vừa đa tình lại vừa bạc tình, nhưng có lúc cha anh lại thấy anh giống mẹ, nói anh rất đáng thương, đời này chắc cũng chẳng được ai yêu thương."
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad @bangkhiethy và [chanhdaochuangot.wordpress.com])"Một thời gian sau, bà ấy ra đi, trong nhà không còn mẹ anh, ông ta cũng chẳng buồn về, anh ở với ông bà một thời gian rồi chuyển vào ký túc xá trong trường."
Trình Úc cúi đầu nhìn về phía Lâm An Lan, giọng điệu bình tĩnh như thể đang kể về chuyện của người khác: "An An, không phải là anh hời hợt với em, anh là rất nghiêm túc. Nhưng người luôn ở bên cạnh anh thật ra không nhiều, từ nhỏ đến lớn, anh không sợ gặp phải bất cứ phiền phức gì, vì chỉ cần có chuyện chúng ta hoàn toàn có thể giải quyết được. Nhưng nếu có người muốn rời xa chúng ta, có muốn níu giữ cũng không được, bất kể là về sinh lý hay tâm lý."
"Lúc anh còn nhỏ, anh muốn níu giữ mẹ ở lại, thế nhưng không được, đó là về sinh lý; sau này anh muốn giữ cha lại, cũng không được, đây là về tâm lý."
"Từ đó trở đi, anh sẽ không cố ép buộc bất kì ai ở lại, vì đã giữ không được thì có giữ lại cũng vô ích."
Anh nói tới đây, đột nhiên dừng lại một chút, thật ra anh vẫn ép một người ở lại —— Lâm An Lan, anh dùng lời nói dối để khiến Lâm An Lan lưu lại bên anh.
Editor chen mồm: Bữa nay cá tháng tư...Anh nhẹ nhàng vuốt ve hai má Lâm An Lan, âm thanh mềm mại và chân thành: "Cục cưng, giúp anh một việc, hãy ở lại bên cạnh anh được không?"
Lâm An Lan vội vội vã vã gật đầu, ôm chặt anh, "Ừ, em không đi đâu hết, em chỉ ở bên anh thôi."
Trước đây cậu chỉ biết là Trình Úc không thân thiết với cha mẹ, không ngờ tới, lại là như thế này.
"Mẹ anh nói không đúng", cậu nói, "Anh không giống như cha anh, cũng không như bà, anh không bạc tình cũng không đa tình, anh rất chung tình, anh cũng có người thích mình."
Cậu ngẩng đầu nhìn Trình Úc, nghiêm túc nói, "Em thích anh."
Cậu ghé sát vào Trình Úc, hôn môi anh một cái, "Em rất rất rất thích anh."
Trình Úc thoáng cái nở nụ cười, ôm cậu vào trong lồng ngực mình, "Ừ, anh biết."
"Anh biết cái gì?" Lâm An Lan cố ý nói.
Trình Úc ôm cậu cười nói, "Biết là cục cưng thích anh."
Anh tì lên trán Lâm An Lan, ôn nhu, cưng chiều nói, "Rất rất rất thích anh."