Tôi không tài nào tưởng tượng được, mới chỉ gặp mặt có vài lần mà tên này đã trở thành bạn thân nhất của tôi.
Nhìn Lộ Thiên thoải mái dang rộng tứ chi nằm trên giường mình, đáp án tôi cần cũng dần hiện rõ trong đầu.
Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng xem tôi là người lạ.
Tôi hỏi hắn: “Khi anh ở chung với người khác cũng giống như vầy phải không?”
Hắn hỏi ngược lại tôi: “Giống vầy là sao?”
“Ơ thì…thần kinh không bình thường.”
“Có sao? Ai cũng bảo anh là người rất tâm lý đó.”
“…”
Tôi chỉ biết câm nín…
Cái đồ thần kinh, đồ bê tông cốt thép, ai bảo hắn là người rất tâm lý vậy, sao tôi nhìn mãi không ra????
Tôi đột nhiên hỏi hắn như thế vì muốn cùng hắn thảo luận một chút vấn đề về cách xử sự thông thường của người bình thường. Mà cái đề tài này rất là xoắn não, làm tôi không cách nào sắp xếp từ ngữ của mình để nói cho hắn ta hiểu. Trong mắt tôi, hắn giống như người bạn mới quen, chẳng thân thiết lắm. Tôi biết hắn tên Lộ Thiên, tạm thời đang là huấn luyện viên thể hình của tôi, ngoài ra thì chẳng biết gì hơn. Và ngoại trừ biết tên tôi, nghề nghiệp của tôi, hắn cũng mù tịt thông tin về tôi như tôi mù tịt về hắn vậy. Tôi thật khó hiểu, đã chẳng quen gì nhau, vì sao hắn lại có thể thản nhiên ở chung với tôi, thoải mái xem nhà tôi như nhà hắn. Nếu đổi ngược lại là tôi, cho dù là người thân ở chung nhà, tôi cũng không thể nào thả lỏng tinh thần được, luôn luôn cẩn thận, nhìn trước ngó sau, chẳng dám lên tiếng. Thú thật, tôi rất ghét cái tính tình này của mình, nên rất ngưỡng mộ cái tính cách thẳng thắn, vô tư lự của hắn. Cái gì hắn cũng dám nói dám làm, tuy hơi lỗ mãng, qua loa nhưng vẫn giữ được tính đơn thuần, cởi mở. Tôi vẫn luôn hi vọng một ngày nào đó, mình có thể giống như hắn vậy, thản nhiên cười nói, thoải mái hưởng thụ cuộc sống.
Suy nghĩ lung tung một hồi, tôi cũng không có ý định đem nghi vấn trong lòng nói ra, ngược lại tôi bỗng tò mò về chuyện của hắn, muốn hiểu rõ về hắn.
Tôi lại hỏi: “Lộ Thiên, rốt cuộc anh làm nghề gì? Huấn luyện viên tập thể hình? Không giống nha!”
“Nói thật, em đừng có chửi anh, anh không phải huấn luyện viên đâu.” Lộ Thiên bật dậy, ngồi trên giường, nhìn tôi cười xấu xa.”
“Biết ngay mà, làm gì có ông thầy huấn luyện viên nào kém cỏi như anh, cái gì cũng không biết, toàn dạy lung tung, thấy nhóm người ta làm gì liền bắt tôi làm theo, từ đầu đến cuối không thấy chút chuyên môn bài bản gì cả.”
“Đừng có dìm hàng anh thế, anh là khách quen của cái phòng tập đó đấy, mấy thứ dụng cụ luyện tập ở đó có cái nào anh chưa từng thử qua đâu? Anh dạy cũng chẳng khác gì so với mấy ông thầy khác, em đi theo anh rèn luyện nhất định có thể giảm cân.”
“Vậy sao anh lại giả danh huấn luyện viên?”
“Lúc đó, em làm anh cảm thấy rất buồn cười, cái máy chạy bộ đơn giản thế mà cũng không biết dùng, nên muốn ghẹo em chút thôi. Không ngờ cô nàng kia cũng phối hợp, anh chỉ là thuận miệng đùa giỡn, vậy mà cô ấy cũng đồng ý. Thế là sau đó anh cũng đành thuận theo tự nhiên làm huấn luyện viên riêng cho em.”
“Mấy người hùa nhau lừa gạt khách hàng, tôi sẽ kiện mấy người!!!”
“Đừng nha, cô nàng kia chỉ là người làm công nho nhỏ, bây giờ kiếm việc cũng khó, muốn kiện thì cứ kiện anh nè, anh sẽ ngồi đây chờ lệnh triệu tập lên đồn.”
Nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của Lộ Thiên thế này, tôi chẳng thể giận nổi, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái. Duyên phận hai chữ thật thần kỳ, hệt như có một người ở trong bóng tối sắp xếp hết thảy mọi đường đi nước bước của chúng sinh vậy. Bởi vì nếu như tôi không thích Phùng Dật, thì tôi sẽ không bao giờ quyết định giảm cân; nếu như tôi không muốn giảm cân, thì cả đời này chẳng thể nào bước vào phòng tập thể thao; nếu như tôi không bước vào phòng tập thể thao thì chẳng thể nào gặp được Lộ Thiên; nếu như Lộ Thiên đứng đắn một chút thì sẽ không thể nào chạy đến bên tôi; và nếu như cô nhân viên kia chuyên nghiệp một chút thì sẽ không hùa theo Lộ Thiên chơi trò kẻ tung người hứng. Có quá nhiều “nếu như” thúc đẩy chúng tôi quen biết nhau, nếu bỏ sót bất kì giai đoạn nào thì có lẽ bây giờ chúng tôi không thể ngồi chung tâm sự chuyện chúng mình như vầy được.
Đêm nay, chúng tôi trò chuyện với nhau rất nhiều, từ sở thích cho tới lý tưởng sống, hoài bão cho tương lai. Mà cái dự định tương lai của Lộ Thiên nó quá viễn vông, hắn muốn mở một tiệm bán xe đẹp, chủ yếu là xe đạp đua, không những thế còn muốn tự mình sửa chữa, lắp ráp, không cần thuê mướn ai hết, tất cả đều muốn tự tay làm, có người đến mua thì mở hàng, không có ai đến thì đóng cửa về nhà ngủ. Tôi bảo hắn kinh doanh kiểu đó thế nào cũng phá sản, hắn phớt lờ, nói rằng mình thích chạy xe đạp cho nên mới muốn mở cửa hàng xe. Đáng tiếc, cha của hắn cho rằng đây là loại việc tạp nham, không muốn hắn làm, nên đóng băng tài khoản ngân hàng chặn đường lui của hắn, để cho hắn ngoan ngoãn làm một thành phần trí thức tiêu chuẩn, sáng chín giờ cắp cặp đi làm, chiều năm giờ cắp cặp về nhà. Còn hắn, vì lý tưởng và sở thích của mình đã cùng cha hắn đấu tranh đến cùng, không có tiền thì kệ không có tiền, bất cứ giá nào cũng không thèm nhượng bộ, cuối cùng hắn cứ thuận theo lời kể, ngang nhiên đến đây ăn bám lấy tôi.
Tôi cảm thấy Lộ Thiên giống như anh công tử bột nhà giàu chẳng biết xã hội ngoài kia đói khổ ra sau, tuy rằng lý tưởng rất quan trọng nhưng nó có đẻ ra được cơm ăn sao? Nếu mà cứ kinh doanh bậy bạ theo cái kiểu tùy hứng hắn vừa nói: mở cửa hàng xe, có khách thì bán, không có khách thì về nhà đóng cửa ngủ… vậy tiền điện nước, tiền thuê nhà hàng tháng, phí vật tư ai trả đây? Thử hỏi trên đời này có ai không muốn sống phóng túng, tự do, không cần làm bất cứ chuyện gì đâu? Nhưng cuộc sống rất tàn khốc, anh không đi làm thì anh chết đói, lời nói khó nghe nhưng đó là sự thật. Người vô công rỗi nghề sẽ bị người ta coi thường.
Tôi hỏi anh công tử đang nằm ườn ra đấy là ba của hắn bảo hắn đi làm ở đâu, hắn chỉ nói tên một con đường, rồi bảo tôi khi nào tan sở rảnh rỗi qua đó ngó cái thì biết. Tôi nghĩ rằng hắn không muốn nói, nên không để tâm đến, con người mà ai cũng có những bí mật riêng.
Máy hát một khi đã bật thì khó mà tắt cho nó im, chúng tôi trò chuyện từ mười giờ tối đến tận ba giờ sáng. Bởi vì lúc bắt đầu tám, trời khá lạnh nên chúng tôi chui vào chăn nói chuyện, sau đó thì ngủ quên lúc nào không hay. Chuyện tôi lo lắng hoàn toàn không có xảy ra, cho đến bây giờ tôi chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó mình có thể cùng một tên con trai chung chăn chung gối, hơn nữa còn ngủ rất tự nhiên, thoải mái. Tôi rất biết ơn Lộ Thiên, hắn đã cho tôi cảm nhận được một thứ tình bạn ấm áp. Nhưng hắn lại có một khuyết điểm khiến tôi rất đau đầu… tôi không ngờ hắn có thói quen ngáy ngủ, mà còn ngáy rất to nữa, khiến trong lúc tôi đang mơ mơ màng màng nghe được một loạt âm thanh khò khò ồn ào như dùi trống nện bên tai, nện đến khi tôi tỉnh hẳn. Nhìn thấy nơi phát ra thứ âm thanh khó chịu này, tôi thầm bực bội, cho hắn một đạp, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh được… vài giây, sau đó thứ âm thanh làm người nổ não lại tiếp tục vang lên, và tôi… mất ngủ.
Dùng tay bịt kín tai, nhưng vẫn nghe thấy, không còn cách nào khác, tôi tiếp tục đạp hắn lần hai. Đêm nay, tâm tình tôi tựa như tiếng ngáy khò khè của hắn lúc cao, lúc thấp, không tài nào bình tâm được. Nhiều lần tôi cảm thấy hô hấp của hắn hơi khó khăn, khò khè vài tiếng rồi im bặt. Khi tôi còn đang lo lắng hắn sẽ bỗng dưng tắt thở thì tiếng ngáy của hắn lại vang lên. Điều này làm tôi chợt nghĩ nếu ngày nào cũng ngủ cùng hắn một chỗ thế này thì sớm muộn gì tôi cũng bị bứt đến tâm thần phân liệt.
Sáng hôm sau, Lộ Thiên tỉnh dậy… uống rất nhều nước, hắn vẫn còn đang hậm hực không hiểu vì sao lại khát đến thế.
Tôi cố ý làm ra cái bộ dáng âm dương quái khí cười nhạo hắn: “Anh gào thét cả đêm không khát mới là lạ”.
Sau khi rửa mặt xong, Lộ Thiên dắt xe muốn chở tôi đi làm, hắn bảo ăn ké tôi, ngủ ké tôi nên cũng muốn làm một chút gì đó.
Tôi vui vẻ đồng ý, hắn tra tấn tôi cả đêm giờ đến lúc phải đền bù thiệt hại chớ.
Tôi lập tức chuẩn tấu cho hắn trở thành tài xế riêng.
Chúng tôi tự mình võ trang đầy đủ, nào khăn quàng, nào bao tay, áo khoác, nghênh ngang hứng gió lạnh đạp xe đến công ty.
Đến nơi, Lộ Thiên bảo tôi đứng chờ hắn một chút, còn chưa kịp hỏi vì sao thì hắn đã biến mất tiêu rồi.
Khoảng mười phút sau, tôi nhìn thấy hắn cầm hai cái bánh kếp hành * cỡ lớn chạy đến (hay còn gọi là bánh Crêpe làm bằng bột mì + trứng + bơ + sữa, hình tròn dẹp).
Chạy đến gần, hắn đưa một cái bánh nướng cho tôi, cười nói: “Anh thật sơ sót quá, thiếu chút nữa quên mất chúng ta chưa có ăn sáng.”
Cho đến bây giờ đều là tôi phải đi mua điểm tâm cho người khác, lần đầu tiên được người khác mua điểm tâm giúp mình, tôi cảm động muốn khóc.
Gặm cái bánh nướng to, tôi cười sung sướng: “Mùi vị khá ngon nha”.
“Đương nhiên, cửa hàng lâu năm mà, nếu em thích… ngày mai anh lại mua cho”.
Tôi đang định nói cám ơn, bất chợt cảm thấy nói vậy quá khách sáo, bèn hỏi hắn tính đi đâu? Hắn bảo sẽ qua phòng tập thể thao chơi một chút, đến trưa sẽ quay lại tìm tôi ăn cơm. Tiếp đến, hắn thúc giục tôi nhanh chóng vào công ty, tôi hơi do dự, không nhúc nhích, giống như là lưu luyến không nỡ rời đi vậy. Đột nhiên, hắn chạy đến đưa tay sờ soạng lên môi tôi, thân thể tôi như bị điện giật không tự chủ được run lên nhè nhẹ, sau đó kinh ngạc nhìn hắn, muốn tìm đáp án thông qua biểu cảm trên mặt hắn.
“Miệng em dính hành nè”. Hắn chìa ngón tay ra cho tôi xem, trên đó quả nhiên có dính miếng hành bé xíu.
Tôi xấu hổ, đành phải gượng cười vài tiếng.
Hắn nhéo hai má bầu bĩnh của tôi, như là muốn an ủi: “Mau vào đi!”
“Uh, trước khi tan sở, tôi sẽ gọi cho anh”.
“OK!”
Ngay thời điểm tôi xoay người lại, ánh mắt bỗng dưng đụng phải một gương mặt lạnh băng. Tôi không biết Phùng Dật đã dừng phía sau tôi tự lúc nào, nội tâm lập tức hoảng loạn cuống cuồng, có lẽ anh ấy đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện từ nãy đến giờ, sau khi đối mặt với tôi hai giây, anh ấy nhanh chóng đi vào công ty. Dường như anh ấy đanh nhẫn nhịn một chuyện gì đó, hầu kết nhấp nhô rõ ràng có chuyện muốn nói với tôi, nhưng cuối cùng anh ấy đã lựa chọn quay mặt bỏ đi. Tôi rất muốn đuổi theo hỏi nguyên nhân, nhưng hai chân giờ đây như mọc rễ không tài nào nhút nhích được.
“Tròn Vo, Tròn Vo”.
Tôi trấn tĩnh lại: “Có chuyện gì?”
Lộ Thiên gõ vào trán tôi: “Hắn ta đã đi rồi, em còn nhìn cái gì? Công ty của em có luật cấm đứng nói chuyện ngoài cổng hả?”
Tôi không có đem chuyện mình thích người cùng giới nói cho Lộ Thiên biết, trong một lúc cũng không biết nên giải thích như thế nào cho hắn hiểu.
“Không, không có luật đó”.
“Sao lần nào em thấy hắn hệt như chuột gặp mèo vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự ăn hiếp em?”
“Không có, không có, không có ai ăn hiếp tôi hết”.
“Nhìn cái bộ dáng sợ hãi cuả em hiện giờ rõ ràng đang nói dối, nếu hắn dám ăn hiếp em, anh sẽ cho hắn vài đấm”.
“….”
Tôi chỉ biết câm nín, vì cớ hì hễ mở miệng ra là hắn đòi đánh đòi giết.
Cho đến bây giờ tôi không hề ngại mình bị người khác coi là kẻ sai vặt, bởi vì tôi biết rõ bọn họ không phải cố ý ăn hiếp tôi, chỉ vì bọn họ là thành phần tinh anh của công ty, nên luôn tiềm ẩn khí chất ưu việt, tính cách cao ngạo. Bọn họ rất chú ý thể diện của mình, dù là lên xe bus hay đi WC đều muốn áo mũ chỉnh tề, phong độ. Bọn họ luôn luôn tự cho mình là kẻ bề trên, mà tôi lại là kẻ có cấp bậc thấp hơn bọn họ, vậy nên những việc hạ đẳng tạp nham là tôi phải làm. Nhưng sau ngày hôm nay, tôi mới biết cái gì gọi là bị bắt nạt, và gì gọi là bới lông tìm vết…
Vừa ngồi vào vị trí làm việc, Phùng Dật đã đem một chồng hồ sơ ném lên bàn tôi, lạnh lùng nói: “Bình thường cậu đều làm việc chểnh mảng vậy đó hả? Toàn bộ tài liệu đều đánh sai, lập tức gõ lại hết cho tôi”.
Tôi mở tài liệu ra, phát hiện chúng vốn không phải là do tôi làm, hơn nữa cũng chẳng phải là tôi đóng dấu. Tôi thật không hiểu vì sao anh ấy cố tình gây khó dễ cho tôi, nhưng anh ấy là sếp, tôi thì không muốn cãi lời sếp, đành phải ấm ức ừ đại một tiếng.
Phùng Dật còn nói: “Làm xong mới được ăn cơm, mới được về”. Giọng điệu vẫn lạnh tanh như trước.
Thật quá đáng! Một cỗ lửa giận xông thẳng lên não, tôi đứng phắc dậy, chuẩn bị cãi lý với anh ta. Nhưng Phùng Dật nào cho tôi cơ hội đó, khi tôi đang định mở miệng thì anh ta đã quay người đi vào phòng làm việc của mình.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, chóp mũi tôi cay cay, trong lòng rối bời, hụt hẫn.
HẾT