Ban đêm,
Bị nhiều tiếng rên rỉ vì đau đớn trong các căn phòng gần đó đánh thức từ trạng thái minh tưởng, nam tử tóc đen hơi lắc đầu thở dài.
“Đúng thật là tàn khốc...
”
Mấy ngày này, Alan liên tiếp thi hành nhiều nhiệm vụ khiến cho mình chứng kiến được chiến trường chân chính là khốc liệt thế nào, cụt tay cụt chân đâu đâu đều thấy được.
Tại quy mô chiến tranh cỡ lớn, gần trăm ngàn người tụ một chỗ, dù có đạt tới Chiến Thuật Cấp, hắn cũng cảm thấy thật vô lực.
Ma Pháp Kỵ Sĩ tuy là siêu phàm giả, nhưng thể lực và ma lực vẫn có hạn.
Hầu hết mọi người đều không phải là Alan hay Logan, Ma Pháp Kỵ Sĩ bình thường chỉ có khả năng duy trì ma lực màn phòng hộ liên tục được chừng 10 phút là tối đa, sau đó cần nghỉ ngơi để chờ ma lực khôi phục.
Cho nên dùng ma lực phòng hộ, thường là lúc nguy cấp mới được vận dụng.
Còn nếu như thi triển chiến kỹ hay ma pháp, thời gian còn sẽ rút ngắn đi nhiều.
Mà trên chiến trường khi một kỵ sĩ tiêu hao hết ma lực, cùng binh lính bình thường đọ sức thật sự không có quá lớn ưu thế.
Thế nên, dù là Ma Pháp Kỵ Sĩ vẫn sẽ bị chiến thuật số đông cho ép khô.
Một chi trăm người đội ngũ được trang bị đầy đủ, hy sinh chừng vài chục cá nhân thì hoàn toàn có thể làm chết một vị Ma Pháp Kỵ Sĩ thông thường.
Chưa kể đến chiến sĩ tinh anh trong phàm nhân cũng không hề đơn giản, như lão Garret, nếu đặt tại thế giới Goblin Slayer thì phải so phần lớn cấp Silver còn mạnh, sát Goblin như sát chó.
Dù đối mặt với một tên ma Pháp Kỵ Sĩ thông thường, lão kỵ sĩ cũng phải cầm chân được chừng vài chục chiêu, đối phương không vận dụng chiến kỹ hay ma pháp muốn dễ dàng chiến thắng hắn là không thể nào.
Chiến tranh giữa các vương quốc, xuất lực chủ yếu vẫn là binh lính trong phàm nhân, cùng vô số vũ khí như cung nỏ, đại pháo và vật phẩm luyện kim.
Đương nhiên, mang tính chất quyết định vẫn là các trận chiến siêu phàm.
Và điều làm Alan kiêng kị nhất là:
“Cường giả bên phe thú nhân cũng rất nhiều.
”
Siêu phàm giả bên thú nhân chết trên tay hắn đã phải hơn chục người, trong đó còn có một vị bất ngờ đạt tới Chiến Thuật Cấp.
Hơn nữa hôm nay khi đốt lương thảo, tâm nhãn còn thoáng cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm làm Alan thấy rợn cả người, mém chút nữa đã tính mở hệ thống xuyên qua chạy trốn.
Đây chính là lý do khiến hắn bất đắc dĩ phải bỏ lại những người bị tụt lại phía sau, quyết đoán rút lui.
“Alan, ngươi còn thức sao?” Một tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là một giọng nói khá rụt rè.
“Claire a, vào đi!” Khóe môi khẽ nhếch, Alan cho ra đáp lại.
Thiếu nữ mà Alan quen biết tại bữa dạ hội, cháu gái của bá tước Cameron, Claire, hôm nay đã đổi lại cách ăn mặc bằng một bộ giáp nhẹ, bên hông còn treo một thanh tế kiếm.
Bộ dáng toát ra vài phần anh khí.
Đáng chú ý là, trên tay của nàng còn bưng một khay gỗ, phía trên có hơi nóng bốc lên.
“Ta ...
ta không thấy ngươi đi tới phòng ăn, cho nên mới...
” Thiếu nữ khi chịu nhìn chăm chú lại bắt đầu lắp bắp giải thích.
Alan mỉm cười, rất tự nhiên tiếp lấy khay đồ ăn.
“Cảm tạ, ta quá mệt mỏi nên quên mất.
”
Cháo yến mạch đi chung với thịt hầm.
Mùi vị...
bất ngờ không tệ.
Nam tử trẻ tuổi hơi mở to mắt vì kinh ngạc, nhưng khi thấy nét mặt mang theo chút chờ mong của thiếu nữ, hắn chợt hiểu ra.
Chiến tranh căng thẳng, có thể hi vọng mùi vị của đồ ăn tốt đến đâu được.
Này rõ ràng là Claire tự tay nêm nếm và chế biến lại a.
Chỉ chừng một phút, bát cháo đã được quét sạch sẽ.
“Món này, quả thật rất ngon! Không biết đầu bếp nào nấu a, ta nghĩ ắt hẳn phải là một vị thiếu nữ đáng yêu lại tỉ mỉ.
Ngươi nói có đúng không, tiểu thư Claire?” Alan nháy mắt.
“Ngươi...
quá khen rồi! ” Gò má nàng hơi có chút hồng như trái táo chín mọng, làm người rất muốn cắn một cái thay cho bữa tráng miệng.
Thực chất hắn đã có đồ ăn trong không gian tùy thân, còn toàn món ngon, đặc biệt là phô mai, nhưng điều này có thể nói ra sao?
Khác với những đồng bạn đáng tin cậy tại thế giới Goblin Slayer, hầu hết quý tộc ở vương quốc Halmiton đều đa nghi và tham lam, có dùng danh dự cam đoan kỹ năng này không thể bắt chước cũng phải có người tin mới được.
Dù là Claire, Alan thật chưa chắc rằng nàng có thể không vô tình để lộ ra bí mật.
Thêm nữa, ở nơi này Alan cũng không quen biết một nàng công chúa tộc Elf, thiếu nữ dũng giả, hay được một vị ‘thánh nữ đại nhân’ bảo kê, từ đó gián tiếp ôm đùi tối cao thần.
Ngạch, sao toàn là nữ nhân, tóm lại...
sóng quá thì thật không ổn!
“Chiến tranh a...
”
Nhìn thiếu nữ trước mắt, gương mặt còn toát nên vẻ ngây thơ chưa dứt, Alan hơi cảm khái.
“Phúc sào bên dưới, nào có trứng lành.
”
Đến cả thường ngày được mọi người nâng niu và cưng chiều như hòn ngọc quý trên tay giống Claire, mà cũng phải bị điều động lên chiến trường.
Nhưng vì bản thân là cháu gái yêu quý của bá tước thêm việc có thể sử dụng ma pháp hồi phục, nàng được ưu tiên sắp xếp cho công tác hậu cần và điều trị, không cần phải trực tiếp tham gia chiến đấu, tính ra so với hầu hết mọi người đều an toàn.
Thực tế, nữ tính Ma Pháp Kỵ Sĩ trong quân đội có số lượng cũng không hề ít, tiểu đội của hắn đều được phân đến vài người.
Theo Alan nhận thấy, đám nữ nhân chém giết lên đôi khi so nam tính còn hung hãn, lâu lâu lại dùng vài chiêu trò như khổ nhục kế còn thật hiệu quả, làm người cũng phải mở rộng tầm mắt.
“Được rồi, tối nay...
ta nên thế nào trải qua?” Liếc nhìn thiếu nữ xinh xắn trước mặt mình, Alan lâm vào tự hỏi, nội tâm không đứng đắn lại bắt đầu rục rịch.
Nhưng khi nghĩ tới bây giờ đoàn người của Veronica hẳn là đã đến lãnh địa...
cùng Roseline gặp mặt...
Như bị một chậu nước lạnh tạt qua, hứng thú của nam tước đại nhân đột nhiên biến mất sạch sẽ.
Cố gắng lắm mới gượng qua được chiến tranh, sau đó thì lại dẫn thêm một nữ nhân về nhà để bị ‘bổ củi’, điều này...
không tốt lắm đâu.
...
Bốn ngày kế tiếp,
Đúng theo Alan dự đoán, quân đội thú nhân thế công lập tức giảm bớt rõ rệt, có vẻ như phần lớn là đã tạm thời rút về.
Không có biện pháp, lương thực không đủ a, chẳng lẽ đối phương tính cạp đất mà ăn.
Nhưng mà, chưa kịp để bá tước Cameron cao hứng đủ, thì ngày tiếp theo thú nhân đại quân lại lần nữa xuất hiện, lúc này quay lại so với trước kia còn đông, khiến bản thân Alan cũng bất đắc dĩ bị điều ra tiền tuyến.
Nhanh nhẹn tránh né hàng loạt mũi tên bắn tới, Alan áp sát về phía đám thú nhân đối diện.
“Giết! Để đám mọi rợ này biết xâm phạm lãnh thổ của chúng ta là phải trả giá!” Một tên Ma Pháp Kỵ Sĩ cũng gào to lao vào chém giết.
Máu tươi, liên tiếp vẩy ra.
Tiếng kêu thảm, liên tục vang vọng.
“Đây là 27.
” Lạnh lùng nhìn về phía cuối cùng một tên thú nhân bị tàn sát, nam tử tóc đen chỉ cảm thấy chết lặng.
Thú nhân ngã xuống trên tay hắn cho tới nay, không có một ngàn, cũng phải bảy, tám trăm.
Liên tiếp chém ma vật, so với sinh vật hình người cùng mình nói chung một ngôn ngữ, cảm nhận...
đúng là rất khác biệt.
Đưa mắt nhìn về phía một phương hướng, Alan bỗng nhiên nhíu mày.
“Toàn bộ rút lui, lập tức!” Cảm nhận được cách đây không xa đã có một đội ngũ địch quân trên trăm người đến gần, trong đó không thiếu siêu phàm giả cường đại, hắn nghiêm túc hạ lệnh.
“Rõ! Alan đội trưởng.
”
Nhóm người nhanh chóng di chuyển, động tác ăn ý nhịp nhàng.
Toàn bộ Ma Pháp Kỵ Sĩ trong đội nhìn về phía nam tử tóc đen dẫn đầu, trong mắt chỉ có kính sợ và cảm kích.
Đơn giản chỉ vì Alan mang đội chiến đấu lâu như vậy, trừ lần đó mạo hiểm vào hậu phương kẻ địch đốt lương thảo, còn lại không có một tên đội viên nào bị tổn thất.
Đương nhiên, đến lúc này trong tiểu đội của hắn đã không còn là người của gia tộc Musgrave, mà là đến từ các tiểu quý tộc khác.
Mấy tên kỵ sĩ thuộc về gia tộc Musgrave, gặp thú nhân là đỏ mắt hăng máu chém giết, Alan thấy quá phiền phức nên đã đá bọn hắn sang đội khác, lấy thực lực của hắn và công lao khi đốt phá lương thảo của địch quân, thì vẫn là có một chút quyền nói chuyện.
Trong tình trạng phe mình không chiếm ưu thế như hiện tại, như đã tính toán trước đó, Alan chỉ chú trọng giữ mình, khiêm tốn làm người.
“Gặp binh lính đi lẻ? Nhanh chóng tiêu diệt.
”
“Địch nhân quá đông? Trước hết kêu thêm người a.
”
Còn trường hợp xui xẻo đụng độ siêu phàm giả cường đại bên thú nhân? Chiến thuật tính...
rút lui, tuyệt không dây dưa.
Tuy Alan có lòng tin rằng mình sẽ thắng, nhưng đây là chiến trường, đối phương chưa chắc dự định thành thật một chọi một, xông lên làm nổi bật là muốn chết sao.
Đến bộ đồ đen tạo hình cực khốc của Black Fang hắn cũng ráng nhịn không có mặc, mà chỉ khoác lên một bộ khôi giáp kỵ sĩ chính quy của gia tộc Cameron, còn dùng mũ giáp che khuất đi khuôn mặt đẹp trai.
Tóm lại là ‘cẩu đạo’ được phát huy tới cực hạn.
Từ lúc chiến tranh bắt đầu cho tới nay, lực lượng của gia tộc Cameron theo thống kê đã tiêu hao sắp đến phân nửa, Ma Pháp Kỵ Sĩ chết trận đều phải hơn trăm người, binh lính bình thường, gần vạn.
Đó là chưa kể tới những quý tộc khác tham chiến, nhiều vị nam tước, thậm chí dòng chính của tử tước gia tộc xem như là bị xóa tên triệt để.
Và trong đó, cũng bao gồm gia tộc Leighton.
Trên chiến trường gặp người quen vẫn là dễ hiểu sao? Alan thật sự không có dựa vào tinh thần ba động mà cố ý tìm tới tử tước Thomas, thật sự?
Đừng hiểu lầm, Black Fang đại hiệp của chúng ta thực chất không hề giết chết tử tước Thomas, cùng là phe mình làm sao có thể như thế dã man.
Có điều, nếu chỉ giúp đỡ...
bên thú nhân một chút thì không thành vấn đề, canh thời điểm thích hợp lén lút niệm cái phép 《Tháo vũ khí》 Disarm, đồng thời bỏ thêm tí xíu tinh thần uy áp là được.
Lấy bản thân Alan đối với ma lực khống chế cực kỳ tinh tế, người ngoài cuộc chỉ cần tinh thần lực chưa đột phá siêu phàm thì đừng hòng mà phát hiện.
Mọi chuyện thế là ổn thỏa!
Kết quả, tử tước Thomas...
không gì khác ngoài đầu mình hai nơi, thảm trạng khiến vài tên kỵ sĩ đi theo gấp rút như chết cha mẹ, tuy rằng chưa đau buồn được bao lâu, bọn họ cũng ‘bất hạnh’ mà chịu chung số phận.
Chiến tranh, vẫn được tiếp tục!
May mắn thay, đến ngày thứ 10, viện quân rốt cuộc tới, nhưng tình cảnh quả thật khiến cho nhận thức của Alan về thế giới này như bị cà mới một trận, chấn kinh không còn gì để nói.
.