Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 132


Đây là biệt thự thuộc sở hữu của nhà Kazamatsuri tại Nhật Bản, cũng là chỗ ở của Rinna, con gái ruột của chủ tịch Kazamatsuri, em gái trên danh nghĩa của Sara.


Sara ở nước ngoài vì để thuận tiện cho điều trị, nàng còn hay đi khắp nơi để tìm kiếm linh cảm, nhằm hoàn thành tác phẩm đang dở của người phụ thân quá cố, bức “chúa cứu thế” (Messiah).
Alan thì hay tiếp nhiệm vụ từ Kazamatsuri ở các khu vực tại châu Âu, gồm cả hộ tống nên hay cùng Sara tiếp xúc.
Còn Rinna thì khác, hầu như vẫn luôn ở tại Nhật Bản.


Alan tính ra cũng đã nửa năm không gặp được Rinna, quyết định tiện đường ghé thăm một chút.
Đơn giản bởi vì thiếu nữ thật sự mang lại hắn chút cảm giác quen thuộc từ kiếp trước, mặc dù cái cảm giác này có hơi...
khác người.


Trong khu vườn hoa,

Buổi trà chiều cùng hầu gái phục vụ, Alan lần nữa nhớ tới mình dù ở thế giới này hay tại vương quốc Halmiton, vẫn chính là một cái quý tộc.


Món bánh ga tô chỉ cần khẽ ngửi là có thể nhận ra được vị ngọt nhẹ nhàng từ bơ và sữa, dùng chung với ngụm cà phê thì không còn gì tuyệt vời hơn.
Đáng lẽ là phải tận hưởng như vậy, nhưng mà...


“Lọ này hình như là hũ muối, vị hầu gái này?” Nhìn trên tay mình lọ thủy tinh, Alan miễn cưỡng nở nụ cười.


“A, thất lễ, hoàng tử điện hạ!”

Nàng như chưa có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ đưa lên một hũ nhỏ khác.


“Bây giờ...
cũng không phải là đường a.
” Ngửi được mùi vị khác lạ, khóe miệng Alan rút rút, hơi trừng mắt nhìn về phía thiếu nữ tóc dài.


“Chậc!” Thiếu nữ chép miệng, không tiếp tục che giấu ánh mắt ghét bỏ như nhìn về phía một con côn trùng.


“Ngươi thật sự vừa mới tặc lưỡi đi! ” Khuôn mặt Alan rốt cuộc có hơi vặn vẹo nhìn về phía Charlotte, hầu gái thiếp thân của Rinna.


“Là lỗ tai của ngài ra vấn đề, điện hạ.


Khá lắm! Hầu gái hiện đại, so với thời xưa còn hung hãn.
Dân chủ công bình hiển lộ không bỏ sót.


Lúc này, hoàn cảnh yên tĩnh đột ngột bị cắt đứt.



“Sphinx!!! Đừng chạy nữa aaaa!”

Một tiếng kêu to khiến Alan dời đi lực chú ý.
Xuất hiện trước mặt hai người đầu tiên là một con...
sư tử!

“Hàng này, vừa xổng chuồng từ sở thú đi.
” Mí mắt hắn nhảy lên liên tục.


“A, kia là vật nuôi của tiểu thư.
Alan điện hạ, ngài đừng quá lo lắng.
” Bên cạnh, Charlotte lúc này mới ‘thiện ý’ giải thích.
Hoàn toàn không để ý tốc độ của con vật khổng lồ dường như càng lúc càng nhanh, nền đá rắn chắc bị xới lên tung tóe.


“Thú nuôi?” Đám nhà giàu thật sự là tùy hứng! Alan đã vô lực than thở, nhưng ánh mắt lại lóe lên.


Cảm giác ma lực tồn tại rõ rệt như vậy.
Nó, khẳng định không phải là sư tử bình thường.
Có điều, trước mặt kẻ săn mồi thực sự, cũng chỉ như một con mèo nhỏ mà thôi.


“Hừ!”

Tinh thần uy áp lan tỏa, sư tử lao tới cảm thấy như đứng trước mình là một cự thú tiền sử, lông mao dựng đứng.
Lập tức, nó dừng lại như một chiếc xe phanh gấp, móng vuốt bám mạnh vào mặt đất.


“Ô...ô...
!!!” Tiếp đó con vật khổng lồ này tỏ vẻ sợ hãi dùng hai tay ôm đầu, ánh mắt nhắm chặt lại, chiếc đuôi vung vẩy liên tục.
Chỉ có hiện tại, nó mới thật sự toát ra vài phần đáng yêu giống với một con thú cưng.


Vài giây sau, Rinna, chủ nhân của con vật nuôi trong nhà này mới hối hả chạy đến.


Quanh thân bao trùm toàn một màu hồng, từ mái tóc ngắn cho tới chiếc váy gothic xinh xắn.
Đúng là một thiếu nữ đáng yêu, có điều mở miệng thì lại khiến cho người nghẹn họng trân trối.


“Ài, ngươi lại từ chối nghe lời, Fenrir, đường đường là người thủ hộ vực sâu, mà lại dám phản kháng huyết mạch cao quý.


“...
Không phải gọi là Sphinx sao?” Alan hơi mỉm cười.



“Aaaaa, con mắt của ta!” Thiếu nữ bất chợt lấy một tay che lên miếng bịt mắt màu trắng.


Ngươi cũng đâu có bị thương...
Sở hữu tâm nhãn siêu phàm, Alan hoàn toàn biết là nàng đang diễn trò.


“Hèn gì lực lượng của ta mất khống chế, thì ra nhữ đã đến rồi! Có thể hàng phục được nanh vuốt địa ngục Fen..
Sphinx! Không hổ là Guardian of the Vermilion, đỏ chi thủ hộ giả.”

Rinna chống hai tay bên hông nở nụ cười sang sảng, tuy thái độ dường như vẫn không thay đổi, nhưng Alan nhạy bén phát giác lỗi tai của nàng đã có hơi đỏ lên.


Được rồi, trước mắt Alan, thiếu nữ tóc hồng nhỏ nhắn mang bịt mắt, Kazamatsuri Rinna, một Chuunibyou (trung nhị) chính hiệu!

Có điều, thế giới với siêu phàm hiện thế, siêu nhân đi đầy đường giống như thế này, hoàn toàn chưa tồn tại cái định nghĩa bệnh gọi là Chuunibyou, và không phải bệnh thì làm sao điều trị? Bản thân Rinna còn là một Blazer, vậy nên...
tiểu loli này đã không có cứu.
Đối thoại xấu hổ trước công chúng trước giờ hoàn toàn chưa biết cái gì ngượng ngùng.


Rinna rất tự nhiên mà ngồi xuống ghế, thưởng thức bữa điểm tâm ngon miệng.
Charlotte cũng hiểu ý mà tự động châm trà, nụ cười vui vẻ thật sự là xuất phát từ nội tâm.
Thái độ so với khi ở cùng với Alan khác biệt một trời một vực.


“À, Charl, ngươi thì ra cũng có chuẩn bị đồ ăn yêu thích cho Sphinx a, ngửi mùi là biết.
Hèn gì nó hưng phấn như vậy.
Lần sau cẩn thận một chút nha.


“Đây là trách nhiệm của ta, tiểu thư.
” Giọng nói thiếu nữ hiển lộ vài tia tiếc nuối.


“Thì ra lại là ngươi...
” Alan lúc này đã không biết nên bày ra phản ứng gì.


Cô nàng, đừng để rơi vào tay ta làm hầu gái thông phòng...
nguyên ngày mà ngươi vẫn có thể xuống giường được, Alan Vermillion tình nguyện từ nay bỏ chơi g*i.


Có lẽ cảm giác được oán niệm của Alan, Charlotte liếc mắt hắn một cái, khuôn mặt biến trở về lạnh lùng.



“Tiểu thư nhà ta rất bận rộn, sắp tới còn phải tham dự lớp âm nhạc, trà đạo và kinh tế học, người không phận sự xin miễn làm phiền! ”

Việc này cũng không hẳn là Charlotte mượn cớ muốn đuổi Alan, tiểu thư của gia đình danh giá như nhà Kazamatsuri, yêu cầu học tập vẫn vô cùng khắt khe.


Nhưng thái độ của nàng thật sự...
nói thế nào, có vẻ cần được điều giáo?

“...
Ít nhất đợi ta ăn hết rồi hãy nói a.
” Nhìn thấy đĩa bánh của mình chỉ vừa cắn được một ngụm, Alan lần nữa than thở.


Đối phó với Charlotte, vũ lực hoàn toàn bất khả thi, hắn không thích ép buộc, vậy nên...
cần bắt đầu từ trên tâm hồn cho nàng khuất phục!

“Thật trùng hợp, ta tình cờ cũng đang rảnh rỗi, không biết có thể tham gia sao.
Nói thật đối với việc nhà hay học thuật, bản thân vẫn còn biết một chút.
” Alan nở nụ cười tự tin, nhưng ý tứ khiêu khích trong đó, Charlotte còn là nghe ra được.


“A ha, chiến hữu của ta, nhữ rốt cuộc muốn tham gia chiến đấu chống lại thế lực hắc ám rồi.
Vô cùng hoan nghênh!” Ánh mắt Rinna sáng lên.


Tuy không hiểu hết những điều thiếu nữ muốn nói, nhưng có vẻ như nàng rất chán việc làm nhiều bài tập nữa rồi.
Alan đột nhiên có chút tưởng niệm về thanh xuân đã qua.


Đổi lại bên kia,

“Vậy thì thật vinh hạnh, thưa điện hạ.
” Charlotte âm thầm cười lạnh.


Cơ hội tới! Phải cho con ruồi đáng ghét hay dây dưa tiểu thư mất mặt, để hắn biết điều mà xéo đi.
Đừng làm phiền thế giới hai người giữa nàng và tiểu thư.


...


“Tại sao lại thành ra như vậy a ?!!” Hầu gái trẻ tuổi kêu rên trong lòng.


Làm đồ ăn, pha hồng trà, cắm hoa, âm nhạc, hội họa đến cả kinh tế chính trị, toán học, ngôn ngữ.


Nhất là thời trang hay trang điểm cũng hiểu biết, thái quá!

Toàn trình lặng yên ‘thi đấu’ nghiền ép làm Charlotte cảm thấy thế giới quan dần sụp đổ, học sinh ngồi cùng bàn với giáo sư phó tiến sĩ là một cảm giác thế nào, chỉ có tự mình thể nghiệm mới hiểu.


Bladelord...
không phải nên cầm kiếm múa may sao, ngươi học tập mấy thứ này làm gì a!!

Và điều còn tệ hại hơn là...



“Quá tuyệt vời!” Ánh mắt Rinna sáng lên rực rỡ nhìn về phía nam tử tóc đen trước mặt mình.


“Khu khu, thế lực đen tối đang tới gần, ta chi khế ước giả, nhữ có muốn cùng ta đồng hành, chung tay đối kháng với...


“Nói tiếng Nhật...
làm ơn! ”

“Alan, có hứng thú trở thành quản gia của ta sao? Thỉnh thoảng kiêm chức thôi cũng được, nhất là vào mấy buổi học.
Thù lao không thành vấn đề! ” Rinna vội vàng lên tiếng.


Ngươi thật ra muốn có người cùng chia sẻ bài tập về nhà đi...
nghĩ hay lắm! Alan âm thầm trợn mắt.
Không sợ ta thu thêm ‘học phí’ ngoài giờ?

Liếc mắt nhìn sang bộ dáng khẩn trương của Charlotte, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.


“Quản gia? Tức là toàn quyền quản lý...
tất cả người hầu trong nhà a?”

“Đúng vậy, việc trong nhà hoàn toàn sẽ giao cho ngươi nữa rồi! ” Rinna rất tự nhiên hồi đáp, hoàn toàn không để ý hầu gái bên cạnh mình, gương mặt xanh mét như vừa chết cha mẹ.


“Cái này sao? Ta...
” Alan hơi lên giọng.


Charlotte đột nhiên cảm giác được hô hấp khó khăn.


“...
cần suy nghĩ một chút!”

Hầu gái trẻ tuổi rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt nhìn về phía nam tử tóc đen nhiều thêm vài tia...
cảm kích?

“Rinna, ngươi quên ta còn là một hoàng tử rồi, lén lút làm quản gia, có hơi không thích hợp đi?” Alan nhã nhặn từ chối, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên đầu thiếu nữ.


“Hoàng ...
hoàng tử?!”

“Một vị hoàng tử, đóng giả làm quản gia tiếp cận thiếu nữ trẻ tuổi, tiếp đó..
Kịch bản như vậy, quá...
quá mức...
” Bị đủ loại tiểu thuyết độc hại, gương mặt Rinna bắt đầu nóng ran như sắp bốc hơi, hoàn toàn không để ý tới thực tế, nàng mới là trước hết muốn thuê người.



.

Bình Luận (0)
Comment