164: Đầu Bếp Cao Thủ Tại Đô Thị
Bệnh viện tư nhân Yakushi,
Vừa mới vào tới phòng bệnh, Alan đã nghe được vài tiếng cười quen thuộc tràn đầy ác thú vị.
“Sara-chan, kiểm tra chưa kết thúc, kiên nhẫn kiên nhẫn!”
“Thả...! thả ta ra...!” Tiếng nói yếu ớt vang lên.
Vòng một bị Kiriko liên tục nhào nặn, thiếu nữ tóc vàng chỉ cảm thấy toàn thân vô lực.
Chứng kiến cảnh hoa bách hợp nở rộ, ánh mắt Alan nhiều hơn một tia hứng thú.
“Xem ra các ngươi ở chung thật vui vẻ sao?”
“Alan, ngươi đã đến.
” Như gặp được cứu tinh, Sara như con chim nhỏ nép vào lòng nam tử, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ còn chưa kịp tiêu tan.
Rất tự nhiên đáp lại thiếu nữ tóc vàng với một cái ôm, Alan mỉm cười.
“Sara, chúc mừng ngươi hoàn toàn khôi phục.
”
Sau dài gần ba năm nghiên cứu và điều trị, cơ thể Sara đã so với người bình thường còn phải khỏe mạnh.
“Cảm tạ, ta...!” Thiếu nữ họa sĩ chỉ cảm thấy hai tay của mình không biết nên đặt chỗ nào.
“Ta tin rằng ngài Kouzou và Rinna sẽ rất vui mừng khi nghe được tin tức này.
”
Không khí bắt đầu ấm lên, có điều...!để ý ánh mắt cười như không cười của Kiriko, Alan chỉ cảm thấy rùng mình một trận.
Hắn nháy mắt tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Là nàng tự chủ động, ta không tiện từ chối đi!
Hừ! Khi đó ai còn nói là ‘bằng hữu’ đâu! Kiriko thầm bĩu môi.
Tình cảm của Sara đối với Alan đã hoàn toàn là vượt xa mức bình thường, theo nàng nhận thấy...!chỉ còn kém mỗi bước cuối.
Có điều vị bách sĩ riêng của Alan cũng không có phản ứng quá lớn.
Hai đứa con gái nhà Kazamatsuri, Kiriko đều đã gặp qua, Sara ngây thơ rất dễ khiến cho người có hảo cảm, về phần Rinna...!được rồi, tóm lại là không có uy hiếp gì.
Hơn nữa, nàng...!đã sớm khó mà rời bỏ nam tử này rồi.
Kỵ sĩ áo trắng, Blazer thiên tài thuộc Liên Minh, tất nhiên đã sớm bị tên hoàng tử lưu manh nào đó ăn sạch sẽ.
“Vậy, ta nghĩ chúng ta nên ăn mừng một chút?” Để giảm bớt lúng túng, Alan đành đưa ra đề nghị.
“Hừ, không cần, ta còn có bệnh nhân cần chăm sóc, ngươi và Sara đi thôi!” Thiếu nữ tựa như giận dỗi lên tiếng, cũng không quay đầu lại rời khỏi.
Ngước nhìn bóng lưng thon thả dần đi xa, ánh mắt Alan lóe lên không ngừng.
Kiriko, đây là tạo cơ hội cho mình và Sara ở riêng? Đúng thật là...!Một chút áy náy không tự chủ được mà dâng lên trong lòng.
Ài, lúc sau nên dùng biện pháp nào để dỗ dành nàng đây, đúng thật là vô cùng đau đầu.
...!
Tiệm ăn Ichiban Boshi,
Vốn chỉ là một nhà hàng gia đình nhỏ tại tỉnh Osaka, nhưng từ năm ngoái đã bất ngờ trở nên vô cùng nổi tiếng.
Đơn giản bởi vì đầu bếp tại quán ăn này, không ai khác ngoài nhà vô địch của đại hội Kiếm Vương Thất Tinh dành cho Blazer độ tuổi học sinh cấp ba trên toàn quốc, Moroboshi Yuudai.
Hai nam một nữ đang ngồi vui vẻ trò chuyện, nhưng rất nhanh, không khí lại có chút thay đổi.
“A, sao Koume-chan còn chưa về a.
Tại sao...!tại sao ta lúc đó lại không đi cùng nàng! ” Moroboshi Yuudai ôm đầu rên rỉ, hối hận viết rõ trên mặt.
“...!mới chỉ có 5 phút.” Jougasaki Byakuya lấy tay nâng đỡ mắt kính, hắn bất đắc dĩ khuyên nhủ bạn tốt.
“Yuudai, ta nói ngươi...!cửa hàng tiện lợi chỉ ở đầu đường, có cần phản ứng quá khích như vậy sao?”
“Các ngươi còn không rõ ư, Koume-chan đáng yêu như thế, lỡ bị kẻ xấu bắt cóc làm sao bây giờ ?!!”
Yuudai rốt cuộc khó mà dằn nổi đứng bật dậy, tay đã giật tung tấm đạp dề trên thân.
“Không, không được, ta nhất định phải ra ngoài tìm xem.
”
Thiếu nữ ngồi bên cạnh, Asagi Momiji cũng vội vãng ngăn cản.
“A, bình tĩnh chút, Yuudai, ngươi cũng không muốn bị em gái mình làm thành...!biến th...!kẻ bám đuôi đi?”
“Làm sao có thể, Koume-chan mới không nghĩ như vậy đâu!” Thiếu niên lớn tiếng khẳng định, nhưng thân hình vô tình lại chậm rãi buông lỏng.
Đúng lúc này, tiếng chuông gió ở cửa chính vang lên.
Một thiếu nữ xinh xắn, tóc ngắn ngang vai, thân mặc bộ Yukata truyền thống nhanh nhẹn bước vào.
“Koume-chan, hoan nghênh trở về, ta...!”
Yuudai vô cùng mừng rỡ lên tiếng, có điều khi thấy vài thân ảnh quen thuộc theo sau, trên tay còn xách một đống bọc to, đôi mắt hắn trợn tròn.
“Alan tiền bối! A, còn có tiểu thư Sara.”
“Xem ra ngươi vẫn hăng hái như cũ sao, Yuudai.
”
Nhìn trước mặt mình thiếu niên tóc vàng với thân hình khỏe mạnh, người cách đây 3 năm còn phải đau đớn luyện tập để hồi phục lại cơ thể, mà hiện tại đã là cường giả đứng đầu trong thế hệ trẻ Nhật Bản, Kiếm Vương Thất Tinh, Alan thầm cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh.
Đầu bếp cao thủ tại đô thị...!miễn cưỡng coi như mô bản nhân vật chính, cũng đủ để viết một cuốn tiểu thuyết rồi.
Lúc này, em gái của Yuudai, Koume mới gô lên gò má.
“Ca ca, xin đừng làm ồn.
Trong quán còn có khách nhân!! ” Thanh âm oán trách nhưng lại êm dịu không khác nào làm nũng.
“Ha ha, hiểu hiểu!” Yuudai gãi gãi đầu.
Trách móc là thương, mắng là yêu sao.
Muội muội nói gì ta cũng thấy vui vẻ!
Đoàn người mau chóng chọn một chiếc bàn rộng rãi ngồi xuống.
“Vậy là, tiểu thư Sara thành công hồi phục rồi.
Đúng là tin tức tốt! Ha ha, cứ để đó cho ta, Alan tiền bối, chiêu bài món ăn của Ichiban Boshi sẽ không khiến cho các vị thất vọng!” Nhe ra hàm răng trắng tinh, Yuudai lớn tiếng cam đoan, lập tức quay người sang sau bếp chuẩn bị.
Koume cũng lễ phép cúi người, theo sau phụ giúp ca ca của mình.
Lúc này, Alan mới hơi có chút hứng thú nhìn về phía đồng bạn của Yuudai.
“Hân hạnh được làm quen.
Ta là Alan Vermillion, một kỵ sĩ trực thuộc Liên Minh, miễn cưỡng xem như tiền bối của các ngươi a.
”
Thái độ từ tốn lịch sự, dung mạo anh tuấn khiến cho một bên Asagi Momiji lắp bắp.
“Ta...!ta cũng rất vui...!khi...!khi làm quen với ngươi, tiền bối.
”
Trái lại cạnh đó, Jougasaki Byakuya chỉ khẽ gật đầu xem như đáp lại.
Bladelord sao? Hắn nói thầm.
Được Yuudai thuật lại là một chuyện, Byakuya vẫn dễ dàng nhận ra Alan, kỵ sĩ trẻ tuổi đạt tới hạng A trên toàn thế giới không khác nào minh tinh điện ảnh.
Jougasaki Byakuya, á quân kiếm vương thất tinh năm ngoái, một Blazer sở hữu năng lực không gian dịch chuyển hiếm có, đặc biệt là tuyệt kỹ ‘thiên nhãn’ thu thập thông tin của hắn tuy kém hơn Kiriko, nhưng cộng thêm trí tuệ hơn người, khả năng dự phán hành động đối thủ cực kỳ xuất sắc.
Tuy nhiên hiện tại, ánh mắt vị thiên tài trẻ tuổi này nhìn về phía nam tử tóc đen trở nên ngưng trọng hiếm thấy.
Không khác nào một Blazer bình thường...!
Nhưng chính vì quá bình thường nên mới đáng sợ.
Ít nhất Byakuya chưa từng gặp qua ai giống như vậy, kể cả giáo viên trong trường hay một số Blazer cấp cao khác.
Alan tất nhiên cũng phát hiện Byakuya dò xét, nhưng so với mấy tên thiếu niên người đầy hormone nam tính, hắn đối với mỹ thiếu nữ có hứng thú nhiều hơn.
“Asagi, ta có nghe dạ xoa cơ nhắc qua ngươi rất có thiên phú về võ thuật.
Năm ngoái còn lọt vào tứ cường trong đại hội, quả thật xuất sắc!” Alan hào phóng ca ngợi.
Thiếu nữ thắt đuôi ngựa với dáng vẻ năng động này, thân phận thật sự không đơn giản, giống với dạ xoa cơ Saikyou Nene, đều là đệ tử chân truyền của Torajirou Nanjou.
“Tiền bối...!quá khen rồi!” Được công nhận, còn là từ người vô cùng có mi lực, thường ngày thẳng thắn như nàng vẫn là biết ngượng ngùng.
...!
Ngửi được mùi hương nồng nặc của thức ăn bốc lên, Alan có thể nhận ra món ăn quán này tuy bình dân nhưng quả thật không tệ.
“Cạn ly nào! Chúc mừng tiểu thư Sara thành công hồi phục!” Yuudai dẫn đầu vui vẻ kêu to.
Hắn tất nhiên nhận biết Sara, dù gì đều là bệnh nhân được điều trị tại bệnh viện tư nhân Yakushi sao.
Đối với người có cảnh ngộ tương tự với bản thân, Yuudai cũng tràn đầy cảm xúc.
“A!” Thiếu nữ với mái tóc còn loang lổ vài vệt màu vẽ hơi e thẹn cúi đầu, đi ra ngoài cùng nhiều bằng hữu cùng lứa tuổi thì đây vẫn là lần đầu tiên.
“Alan tiền bối, lần nữa vô cùng cảm tạ.
” Giọng nói Yuudai đã có phần trịnh trọng.
Alan thấy vậy cũng hơi mỉm cười, hắn tất nhiên hiểu Yuudai cảm tạ cũng không hoàn toàn bởi vì việc điều trị cho hai chân hồi phục.
Mà là chuyện về em gái của hắn Koume, năm ngoái Yuudai đúng là có giành được quán quân đại hội Kiếm Vương Thất Tinh, nhưng đáng tiếc, Koume vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện.
Thực tế, dù Yuudai bây giờ đã hồi phục hoàn toàn, nhưng nhiều năm chịu khổ lại là sự thật, thiếu nữ tuy đã bớt áy náy nhưng hẳn vẫn còn rất hối hận đi.
Gặp được một con loli đáng yêu phải chịu đựng hành hạ, Alan còn phải làm sao? Đành dành chút thời gian an ủi, tiện thể sử dụng niệm lực cẩn thận khai thông tâm lý.
Kết hợp thêm vật lý trị liệu từ Kiriko, chỉ sau hai tháng, Koume đã kỳ tích nói trở lại bình thường.
Và điều này cũng dẫn đến một vấn đề.
“Alan điện hạ, xin chậm rãi dùng.
” Xưng hô tôn kính, thiếu nữ nhỏ tuổi rất tri kỷ mà rót cho Alan một ly trà nóng.
Mị lực thêm điểm quá cao, thật sự đáng chết...!trương khuôn mặt anh tuấn này.
“Koume, mặc kệ tên ngốc kia, ta thấy chi bằng ngươi nhận ta làm ca ca, thế nào?” Cầm lên ly trà nóng, ngửi lấy hương vị thơm ngát bốc lên, Alan thuận miệng trêu chọc.
Đối với tiểu loli lễ phép hiểu chuyện, hắn thật sự rất ưa thích.
“Chuyện này...!” Koume ngượng ngùng dời đi ánh mắt, thấp giọng thì thầm, quả thật làm cho người ta...!càng muốn khi dễ nàng a.
Lập tức, tên muội khống nào đó lại cao giọng ồn ào.
“Alan tiền bối, tuy ta rất kính trọng ngươi, nhưng muội muội đáng yêu chỉ nên thuộc về mình ta rồi!”
“Hơn nữa Koume chắc chắn sẽ không đáp ứng, đúng không Koume-ch...!”
Chứng kiến gương mặt hồng nhuận của em gái, cả người hắn đột nhiên hóa đá.
“Không...!không thể nào!” Giọng nói Yuudai đã có hơi run rẩy.
Chừng nào thì muội muội của ta bị công lược??
“Koume-chan, đừng làm bậy! Alan tiền bối ở nhà đã có một người muội muội, ngươi không thể...!”
Yuudai đành phải nỗ lực hy vọng em gái mình hồi tâm chuyển ý.
Tuy nhiên...!
“Ca ca là ngu ngốc, ghét nhất ngươi!” Bị bóc trần tâm sự, thiếu nữ nhỏ tuổi không chịu nổi xấu hổ mà chạy trốn.
Ghét nhất ngươi...!
Vạn tiễn xuyên tâm là một cảm giác như thế nào, Yuudai giờ phút này đã khắc sâu cảm nhận được.
Lấy lại tinh thần, đấu chí của thiếu niên tóc vàng đột ngột bùng nổ.
“Tiền bối, ta muốn quyết đấu với ngươi!”
Chẳng ai nghi ngờ sự nghiêm túc trong lời nói của Yuudai, không khí trong quán ăn bỗng chốc trở nên ngưng trọng.
“Ngươi xác định? Tại chỗ này, ở trước mặt mọi người và cả...!Koume?” Xem khí thế xuất hiện như gió nhẹ thoảng qua, ánh mắt Alan chứa vài tia ngoạn vị.
“Ta...!” Như bị tạt một chậu nước lạnh, Yuudai nghẹn lời.
Hắn biết cơ hội chiến thắng của mình rất mong manh.
Blazer hạng A, đối với kiếm vương thất tinh tuổi học sinh vẫn là có một đoạn khoảng cách.
Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu Alan thắng thì...!không phải em gái mình sẽ càng sùng bái đối phương? đây tính cái gì, tiễn đưa kịch tình?
“Không, Koume-chan!!” Yuudai trong cơn xung động xông gào khóc cửa chạy ra ngoài đuổi theo em gái, để lại hai tên đồng bạn trợn mắt hốc mồm.
Tên muội khống này, thật sự là Kiếm Vương Thất Tinh?
Căn phòng sơn trắng, nổi bật lên những sắc màu rực rỡ từ những bức họa, thiếu nữ như thường lệ chuyên chú vẽ tranh.
Còn Alan của chúng ta... thành thật mà đứng đó làm người mẫu.
Bất đắc dĩ, Sara nhân dịp chúc mừng việc khôi phục hoàn toàn, muốn cho Alan thực hiện hứa hẹn làm người mẫu khỏa thân. Hắn phải thuyết phục mãi mới may mắn... giữ lại được một mảnh vải, đúng là đủ khổ cực.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng ma sát trên trang giấy vang lên.
“Xong rồi?” Nhìn thiếu nữ dừng lại cọ vẽ trên tay, Alan hơi tò mò.
Tuy nhiên, ánh mắt Sara toát ra vẻ chưa hài lòng là như thế rõ rệt, đôi mi xinh đẹp nhíu thật chặt.
“Không được. Vẫn... còn thiếu một chút.”
“Ha ha, ta cũng đoán được. ” Alan nghe vậy cười rộ lên.
Hơi nghiêng đầu, thiếu nữ tóc vàng tỏ ra khó hiểu.
“Có gì đáng buồn cười sao?”
“Sara, bức tranh của ngươi là muốn phác họa hình tượng ‘chúa cứu thế’ đi?”
Chúa cứu thế (Messiah), tên của bức tranh đang dang dở từ một họa sĩ quá cố, phụ thân ruột thịt của Sara Bloodlily. Đây mới là lý do quan trọng khiến nàng luôn chấp nhất với việc hoàn thành tác phẩm này.
Trong thời gian điều trị, Sara thậm chí từng nhiều lần không thông báo tự ý rời đi khắp nơi, kể cả nước ngoài để tìm kiếm ý tưởng. Blazer hạng A không phải là người nào cũng có khả năng ngăn cản, điều này từng khiến Kouzou lẫn Alan đau đầu chẳng kém gì khi giao tiếp với Rinna.
Trước cái nhìn chăm chú xen lẫn hoang mang từ thiếu nữ, nam tử tóc đen trả lời với giọng mỉa mai.
“Đơn giản bởi vì... ta chưa bao giờ là cái gì chúa cứu thế, càng không phải anh hùng, thậm chí... người tốt cũng khó mà làm được. ”
Khác xa với đóng vai nhà mạo hiểm chém giết ma vật giải cứu dân chúng vô tội, hay một quý tộc thuận theo thời thế thủ vững quy tắc, tại thế giới này, Alan lựa chọn... là con đường của bá giả, không phân thiện ác, dùng sức mạnh tuyệt đối đi chinh phạt nhằm thiết lập lại trật tự.
Đúng nghĩa một vị... bạo quân! Danh xứng với thực.
“Không, không phải như vậy! ” Sara liên tục lắc đầu, phản bác với giọng khẳng định.
“Ngươi đối với ta rất tốt. ”
Đối với tính tình khác người của bản thân, thiếu nữ vẫn luôn có nhận thức rõ ràng. Alan là một trong số ít bằng hữu chịu dành thời gian tâm sự, trò chuyện cùng nàng về hội họa, còn trăm phương ngàn kế tìm ra phương pháp trị liệu, nếu nói thiếu nữ không có cảm động là không thể nào.
“Điều này, ta đành phải thừa nhận rồi. ” Nghe được lời an ủi có phần vụng về, tâm trạng hắn bất chợt lại trở nên vui vẻ.
Hy sinh bản thân cứu vớt thế nhân, hành động vĩ đại như thế, Alan không thể nào làm được. Nhưng đối với thiếu nữ khả ái đưa ra viện thủ, hắn trước giờ chưa từng keo kiệt.
“Cho nên ta muốn hiểu rõ ngươi hơn một chút, Alan. ” Giọng nói dịu dàng chẳng khác nào làm nũng đột ngột xuất hiện.
Không biết từ lúc nào đứng dậy khỏi ghế, gương mặt xinh đẹp mang theo mỉm cười nhàn nhạt của Sara hiện tại đã cách hắn vô cùng gần.
“A, ngươi sao lại... ” Bị tập kích bất ngờ, nhận thấy được thân thể hết sức đầy đặn dựa sát, đầu óc Alan bắt đầu có hơi choáng váng.
Sara, từ khi nào mà trở nên lớn mật như vậy?
Còn cái nụ cười ranh mãnh quen thuộc này...
Kiriko, bác sĩ của ta, ngươi rốt cuộc trong thời gian điều trị đối với thiếu nữ ngây thơ này làm những thứ gì kỳ quái ?!!
Khí huyết sôi trào, cơ thể... lại bắt đầu có phản ứng bất lương.
Lão tài xế lúc nào bị người trêu chọc mà không phản kích qua?
“Đây là ngươi yêu cầu đó, Sara Bloodlily. ” Con ngươi hổ phách như có ngọn lửa thiêu đốt.
...
Vài ngày sau,
Hoàng cung Vermillion,
Sau nhiều ngày ‘vất vả’ công tác tại Nhật Bản cùng bác sĩ tư nhân, hai vị tiểu thư nhà Kazamatsuri với cô hầu gái bề ngoài lạnh lùng bên trong nhiệt tình, Alan bây giờ đang tận hưởng chút thời gian ít ỏi cùng với gia đình.
Tiếc rằng, hôm nay bữa ăn đoàn tụ ấm áp chú định sẽ không bình tĩnh.
“Ngươi thật sự ổn chứ, Stella?” Hoàng hậu Astrea có hơi lo lắng khi chứng kiến gương mặt thường ngày lạc quan của nữ nhi lâm vào trầm tư. Mặc dù... đồ ăn chính là vẫn cứ theo bản năng không ngừng nhét vào miệng.
Chẳng lẽ do cuộc chiến lần trước gây ra ảnh hưởng?
Nghĩ tới đây, hoàng hậu xinh đẹp u oán liếc mắt nhìn về phía tên hoàng tử nào đó đang vui vẻ cùng nữ nhi của nàng Lunaeyes trò chuyện.
“Ta đã quyết định!” Thiếu nữ tóc đỏ bỗng dưng hét lớn, thu hút mọi người chú ý.
“A, muội muội thân ái, ngươi quyết định ăn điểm tâm sao, đúng lúc, món bánh kem dâu đặc biệt ta vừa mới sai người mua về. ”
Ánh mắt u sầu của tiểu công chúa nhà Vermillion lập tức sáng lên rực rỡ.
“Thật... thật sao? Vậy ca ca, ngươi còn không mau... ”
“E hèm!” Tiếng ho khan từ chị gái Luna mới làm cho Stella như bừng tỉnh.
Chứng kiến vẻ mặt nam tử tóc đen mang đầy ý trêu chọc, thiếu nữ hơi lộ ra răng nanh.
“Ca ca đại nhân!!”
“Ha ha, chỉ đùa một chút. ”
Ngay sau đó, sắc mặt Alan trở nên nghiêm nghị.
“Ngươi dự định làm gì, muội muội của ta?”
Dưới ánh mắt có phần kinh nghi của mẫu thân lẫn tỷ tỷ, Stella mới chậm rãi lên tiếng.
“Thế giới lớn như vậy, ta... muốn ra ngoài xem. ”
Quyết đấu với cường giả thần bí lần trước thật sự để lại cho thiếu nữ ấn tượng khắc sâu. Nếu không phải vào giây phút cuối cùng may mắn xông phá giới hạn, nàng khẳng định là mình đã thất bại.
Phòng ăn chợt trở nên yên tĩnh,
Luna lẫn Astrea đều không biết nói gì, nhưng hô hấp bất tri bất giác lại chậm đi vài nhịp.
Trong bầu không khí bắt đầu ngưng trọng, Alan ôn hòa đưa ra câu hỏi.
“Suy nghĩ kỹ càng rồi sao, Stella. ”
“Thế giới bên ngoài, tranh đấu cũng như bi kịch, hàng ngày hàng giờ đều đang diễn ra. Và dù bất kỳ lý do gì, ngươi... ”
“Liệu có sẵn sàng nâng lên thanh kiếm trong tay để mà lấy đi tánh mạng người khác sao?” Giọng nói hiện tại đã hoàn toàn không tồn tại một tí đùa giỡn nào.
Nếu phát hiện Stella còn do dự, Alan khẳng định sẽ cưỡng ép không cho phép thiếu nữ rời khỏi Vermillion, sắp xếp vài lần rèn luyện bổ sung lại tính tiếp.
Tranh đấu giữa Blazer, dù với thi đấu bình thường trong giới học sinh, hàng năm người thiệt mạng luôn có diễn ra, đây là điều khó tránh khỏi. Không giống khi rèn luyện tại Vermillion, người khác đa phần trong quyết đấu sẽ không nương tay hoặc do dự, mà là khả năng cao sẽ cùng Stella liều mạng.
Với thực lực mạnh mẽ của đỏ thẫm hoàng nữ, hơi vô ý một chút... rất dễ khiến cho đối thủ mất mạng, vì thế nếu thiếu đi quyết tâm kiên định, chỉ có thể khiến cho chính bản thân thiếu nữ hiền lành này bị tổn thương mà thôi.
“Stella... ” Hoàng hậu Astrea không nhịn được mà lên tiếng.
“Ta biết... từ trước tới giờ, mọi người luôn lo lắng cho ta. Nhưng mà nếu cứ ở mãi tại Vermillion, thì sức mạnh mà ta được ban cho cũng như vất vả luyện tập có được, chẳng phải là uổng phí hay sao!”
Nhớ tới những kỵ sĩ thiệt mạng trong trận chiến cùng đám khủng bố Phản Loạn Quân, kể cả xung đột hằng năm với Cradleland, nắm tay thiếu nữ xiết lại thật chặt.
“Để bảo vệ các ngươi và dân chúng của Vermillion, ta bắt buộc phải làm cho bản thân mình càng thêm trưởng thành.”
“Nên xin đừng ngăn cản ta, ca ca đại nhân!”
Trầm mặc mội hồi, Alan mới khẽ mỉm cười.
“Rất tốt!”
Nhận được huynh trưởng tán thành, Stella âm thầm thở ra một hơi.
“Vậy hoàng muội của ta, ngươi dự tính đi đâu? ”
Lần này, thiếu nữ không chút do dự trả lời.
“Đại hội kiếm vương thất tinh tại Nhật Bản năm nay, ta quyết định sẽ tham gia, ca ca đại nhân!”
“...” Alan mém chút bị nghẹn, kinh hãi nhìn về phía em gái.
Thiếu nữ, ngươi dự tính để cho đám thanh thiếu niên Nhật Bản phải chịu ngược một đợt đi, còn là đè xuống đất ma sát chẳng thương tiếc cái loại này.
Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp! Dù là Yuudai, kiếm vương năm ngoái e rằng cũng sẽ bị Stella dùng một chiêu nghiêm túc đo sàn.
Hắn cứ tưởng nàng phải lựa chọn thi đấu đẳng cấp quốc tế giống KOK-A League của liên minh hoặc đầu óc nóng lên đòi trực tiếp thượng chiến trường với Cradleland.
Làm một Desperado với lượng ma lực cực kỳ khổng lồ, đỏ thẫm hoàng nữ hoàn toàn đủ tư cách bước lên sân khấu thế giới, thậm chí... trong tương lai tranh giành ngôi vị mạnh nhất.
Alan lúc này mới chợt nhận ra một sự thật vô cùng đáng sợ.
Stella, người quanh năm suốt tháng được đại Boss giấu mặt rèn luyện, hoàn toàn là chưa ý thức được mình so với người khác treo tới cỡ nào. Ngoại trừ Alan và Vier, Blazer còn lại tiếp xúc với thiếu nữ tại Vermillion, cao nhất chỉ đạt tới hạng C, khó mà lấy ra cho nàng làm so sánh.
Quan trọng hơn, có vẻ như do trận đánh với Liệt Phong Kiếm Đế, đã làm cô muội muội này hiểu lầm về sức chiến đấu bình quân của những thiên tài trẻ tuổi rồi.
Nhưng mà... đây cũng thật thú vị!
Ngẫm lại một chút kế hoạch của thủ tướng Tsukikage Bakuga, ánh mắt Alan hiện lên quang mang khác thường.
“Không thành vấn đề, chuyện du học, ta lập tức sẽ sắp xếp!”
“Cảm tạ, ca ca đại nhân!” Thiếu nữ vui vẻ gật đầu, con ngươi đỏ rực sáng lên vài phần, tràn đầy ý chí chiến đấu.
...
Buổi tối,
Trong hoa viên, bầu bạn cùng Alan là hai nữ nhân xinh đẹp, khác với ban ngày gia đình ấm áp, không khí lúc này dường như nhiều một chút... ái muội.
“Alan... liệu ngươi có thể lần nữa khuyên can Stella. ?” Không chút ngại ngùng trước mặt mẫu thân cầm lấy tay người yêu, Luna đã khó mà che giấu được lo lắng.
Dù chỉ là người bình thường, đại hoàng nữ Lunaeyes Vermillion vẫn hiểu rõ một điều.
Tranh đấu bạo lực, luôn là tồn tại nguy hiểm.
“Mẫu hậu, ý nghĩ của ngươi đây?” Cũng không lập tức đáp ứng Luna, Alan hướng về phía nữ nhân từ đầu tới giờ vẫn chưa lên tiếng hỏi thăm.
“Ta tin tưởng vào Stella. ” Câu trả lời hết sức dứt khoát, khiến cho cả Alan lẫn Luna đều có hơi kinh ngạc.
“Hơn nữa... ”
“Ngươi chắc chắn sẽ bảo vệ tốt muội muội của mình, không phải sao, Alan?” Nụ cười nhu hòa hiện ra trên đôi môi xinh đẹp, khiến cho trong lòng Alan không hiểu sao lại lần nữa xuất hiện chút cảm xúc khác lạ.
“Đúng là... chuyện gì cũng khó có thể gạt được ngươi, mẫu hậu của ta. ” Miệng nở nụ cười khổ, tuy nhiên con ngươi như phát nhiệt nhìn chăm chú về phía Astrea.
Đồng thời không biết vô tình hay cố ý, hai chữ ‘mẫu hậu’ được nhấn thật mạnh.
Gương mặt của hoàng hậu cao quý lập tức đọng lại, gò má ửng đỏ, may mắn là trong bóng đêm, mới không bị nữ nhi phát giác.
Chứng kiến phản ứng từ Astrea, Alan biết tối nay mình nên đến nơi nào rồi. Đương nhiên, hắn lúc này vẫn chưa quên hướng thiếu nữ vẫn còn đang lo lắng bên cạnh cho ra an ủi.
“Yên tâm đi Luna, ta sẽ không để hoàng muội chịu thua thiệt. Stella, vốn cũng rất kiên cường.”
Chuyến hành trình này, hắn tất nhiên sẽ cùng đi.
Trừ việc lo lắng cho cô muội muội ngốc, thì kế hoạch của thủ tướng Tsukikage Bakuga làm cho Nhật Bản độc lập khỏi Liên Minh, Alan nghĩ mình vẫn cần phải đích thân giám sát mới được.