Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 84


Alan hơn ba năm đi lang bạt khắp nơi, màn trời chiếu đất tại Goblin Slayer thế giới, tiếp xúc vô số loại người.
Diễn một cái đạo tặc ‘chính nghĩa’, hào khí tràn đầy, như gió nam nhân, mà cũng diễn không giống, thì hắn nên đi tìm một miếng đậu hủ đập chết mình cho rồi.


Thế là, dưới ánh mắt quái dị của đám ‘đạo tặc’ thủ hạ.
Không khí giữa một nam một nữ hoàn toàn không giống với giữa giặc cướp thủ lĩnh và tù binh, mà có vẻ như là cặp đôi yêu nhau đang tán tỉnh.


Đám binh lính của Lawrence gia tộc bây giờ hầu hết chỉ cảm thấy một trận mộng bức.


Nam tước đại nhân tuy gần đây có kinh người thay đổi, trở nên vô cùng lợi hại.
Hết tiêu diệt sơn tặc, lại bày mưu tính kế Leighton gia tộc.
Nhưng mà từ trước tới giờ thích làm gì, tưởng bọn họ không rõ hay sao.


Đi cùng đồng bạn mạo hiểm, lúc nào a? Trước đó cứ rảnh rỗi là kêu người chạy vào thành thị lớn ăn chơi có được hay không.
Nếu nói cùng một đám thiếu gia quý tộc khác ‘mạo hiểm’ tại từng chỗ ong bướm, tìm tòi thế giới của người trưởng thành này nọ thì cũng là có thể hiểu.


Còn thám hiểm di tích, săn giết ma thú, Goblin? Đây là thứ gì?

Nhưng theo thời gian trôi qua, trong lòng của đám binh linh dần dần lại dâng lên từng đợt bội phục.


“Không hổ từng là tay chơi nổi tiếng, tán tỉnh phụ nữ quả thật có một tay a.
” Nhiều người không hẹn mà cùng có suy nghĩ tương tự.
Vô ý lộ một chút kỹ thuật là đủ cho bọn họ đám này vẫn còn độc thân học cả đời.


Nhưng tất nhiên, dù cảm xúc trong lòng thế nào, cả đám ai cũng phải giả vờ câm điếc ngậm miệng, cản trở chủ quân của mình công lược, trừ phi không muốn sống nữa.


...



Trên một chiếc xe kéo khác,

Hoàn toàn khác với tâm trạng vui vẻ của đôi cẩu nam nữ gần đó, Patrick giờ phút này cảm thấy vô cùng không xong.


James, em trai hắn, giờ vẫn còn đang giả bộ bất tỉnh nằm im không dám nhúc nhích, nhưng thân hình run rẩy là tương đối rõ ràng.


Thoáng ngửi thấy một mùi vị tanh tưởi quen thuộc, Patrick nhíu mày.
Hắn đột nhiên dâng lên một cơn xung động muốn một kiếm dứt khoát chặt tên phế vật trước mắt mình, để đỡ khiến cho Leighton gia tộc phải mất mặt thêm.


Hơi cử động một chút, Patrick giờ mới ý thức được mình đã bị trói chặt lấy hai tay hai chân, nắm đấm siết chặt theo bản năng lại rất nhanh buông lỏng.


Tuy cố dùng ma lực bộc phát hoàn toàn có thể phá giải giam cầm, nhưng vị này Ma Pháp Kỵ Sĩ bây giờ không hề có cái ý định ngây thơ đó, hắn cũng không muốn lần nữa tự chuốc lấy nhục nhã.


“Ta...
sao có thể như vậy yếu.
” Patrick thật sự có chút hoài nghi bản thân, cái gì thiên phú xuất chúng, được vinh dự gia nhập hoàng gia kỵ sĩ đoàn, chẳng lẽ...
toàn bộ đều là giả? Mọi người thu tiền của Thomas tử tước rồi cùng nhau lừa gạt hắn.


Nếu không thực lực mà bản thân luôn lấy làm kiêu ngạo tại đồng lứa, tại sao lại dễ dàng bị một kẻ vô danh nghiền nát?

Lần nữa nhớ tới tình cảnh khi trang bức không thành lại bị đánh gục, làm cho khuôn mặt của hắn nóng ran vì xấu hổ.


Ở Patrick trong cảm nhận, từng tiếng cười nói vui vẻ gần đó đập vào tai là như vậy khó nghe, khiến cho tâm tình của hắn trở nên ngày càng tồi tệ.


“Ách, có thể ngươi không biết, cự long...
là rất thích ăn phô mai.


“Thật vậy sao? Black Wolf các hạ, ngài quả thật...

rất có khiếu hài hước...


Thực lực không bằng người, Patrick dù không cam lòng cũng đành phải chấp nhận, trên đời này cường giả là có nhiều đi.


Nhưng cái kia Roseline, xuất thân thấp hèn, bình thường khi hắn tỏ vẻ lịch sự lấy lòng, luôn hờ hững lạnh nhạt.
Mà lúc này, ỷ vào mình xinh đẹp, lại dễ dãi cùng cái khác nam nhân cười cười nói nói.


“Đúng là không biết xấu hổ!” Nhìn về phía thiếu nữ, người mà đáng lẽ ra cũng giống như mình trở thành ‘tù binh’, lại được đối xử khác biệt, phẫn nộ không tự chủ được bốc lên.


Một chút gân xanh hơi hiện lên trên khuôn mặt, dục vọng và ghen ghét ăn mòn đi lý trí, làm vị này kỵ sĩ trẻ tuổi không kiềm được mà nghiến răng, buộc miệng thốt ra:

“Tiện nhân, chỉ là con tư sinh của một kỹ nữ, còn muốn...


Thanh âm tuy không lớn, nhưng vẫn làm cho mọi người ở gần đó nghe được.


“...
ra vẻ thanh cao, hắc, đúng là...


Nhưng chưa nói hết câu, thanh âm của Patrick đột nhiên cứng lại.
Một chút mồ hôi không tự giác được rỉ ra trên trán.


Tất nhiên, lý do không phải là vì phải đối mặt với ánh mắt có chút căm tức của thiếu nữ, mà là đến từ nụ cười như có như không của nam tử trẻ tuổi bên cạnh nàng.
Ánh mắt tràn đầy hàn ý lẫm nhiên, quả thực làm cho hắn cảm thấy sống lưng dâng lên từng cơn mát lạnh.


Vị này Ma Pháp Kỵ Sĩ...
lập tức thành thật, mắt mũi nhìn trời, lần nữa ngoan ngoãn im lặng làm một cái con tin.



Thời gian trôi qua,

Một vài kiến trúc dần dần hiện ra tại đội ngũ trước mắt.


“Nơi đây...
hình như là một thị trấn? Chẳng lẽ...
” Patrick khẽ thì thầm, ánh mắt gắt gao cố gắng nhìn rõ cách đó không xa cảnh vật.


Hắn trong đầu, lờ mờ hiện ra một suy đoán đến chính mình cũng cảm thấy vô cùng khó tin.


“Không thể nào...?”

Không khí vào buổi tối, đã bắt đầu có chút lạnh giá, nhưng đối với Roseline mà nói, là không hề trở ngại được cảm xúc ấm áp trong tim.


Nụ cười trên khuôn mặt của thiếu nữ chưa bao giờ ngừng qua, từng cơn gió còn thỉnh thoảng lay động lấy mái tóc dài làm nó trôi nổi bồng bềnh, tất cả như tạo nên một bức tranh chân dung sống động hoàn mỹ.


“Thiếu nữ xinh đẹp mỉm cười, đúng là luôn làm cho người ta ưa thích.
” Alan không nhịn được mà ca ngợi.


“Ngài...
quá khen.
” Con ngươi tử sắc mỹ lệ trở nên ướt át, Roseline giờ phút này thật sự ngượng ngùng.


Nhưng lại như chợt nhớ tới điều gì, nàng lại e ngại không dám nhìn thẳng vào nam tử đối diện, giọng nói cũng bất tri bất giác nhỏ đi:

“Như ngươi đã thấy, Black Wolf các hạ, ta...
ta thật sự cũng không phải là cái gì...
tiểu thư nhà quý tộc cao quý.”

Đối mặt với người nam nhân đầu tiên làm cho con tim mình rung động, đối phương còn là một vị Ma Pháp Kỵ Sĩ, tự ti về xuất thân và quá khứ không mấy tốt đẹp, khiến cho thiếu nữ lâm vào mê mang, hoàn toàn không để ý tới xung quanh cảnh vật thay đổi.


Chỉ trong chốc lát, Boone thị trấn đã hoàn toàn hiện ra tại đoàn người trước mắt.



“Đã đến nơi! Nam tước đại nhân.” Đang đánh xe, tên binh lính phía trước nhẹ giọng nhắc nhở.


Lúc này bọn họ cũng đã không có cần thiết phải trang làm đạo tặc.
Mũ trùm đầu cũng đã toàn bộ tự động tháo ra.


Giơ tay ra hiệu cho đoàn người dừng lại, Alan nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa.


Trước con ngươi mở to vì kinh ngạc của thiếu nữ đối diện, cũng như sắc mặt kinh hãi muốn chết của Patrick, vị này tự xưng làm đạo tặc Black Wolf, khí độ lập tức đại biến, trở nên nho nhã hiền hòa, hoàn toàn không có một chút nào ‘phỉ khí’ như trước.


Ánh lửa lập lòe trong đêm tối, chiếu lên ngũ quan tuấn mỹ và thân hình cân xứng, làm cho người nhận thấy dù ăn mặc đơn sơ, cũng khó mà che lấp đi trên người hắn tản ra khí chất cao quý.


“Nàng thật sự không phải là một vị tiểu thư quý tộc sao?”

“Thật trùng hợp! Ta vốn cũng là một cái ‘giả đạo tặc’ a!”

Alan hướng về phía thiếu nữ xinh đẹp, ranh mãnh nở nụ cười, một tay chắp trước ngực, khẽ khom người như một vị thân sĩ lễ độ nhất trong những buổi dạ hội.


“Xin cho phép ta lần nữa tự giới thiệu.


Lễ nghi quý tộc, được biểu đạt không thể bắt bẻ.


“Ta tên...
Alan Lawrence, là lãnh chúa của dưới chân vùng đất này.


“Hoan nghênh ngươi đã đến thị trấn của ta.
Roseline tiểu thư!”




.

Bình Luận (0)
Comment