Trong một căn phòng sang trọng,
Khẽ nhấp một ngụm rượu, tận hưởng mùi vị thơm ngọt quấn quýt trên đầu lưỡi, Alan cũng phải cảm thán đúng là tiền nào của nấy.
“Chờ đợi mọi thứ được sắp xếp, chắc hẳn cũng tốn không ít thời gian.”
Về phần Brayden và Will, tất nhiên đã bị đuổi sang căn phòng khác.
Hắn cũng không có thói quen lúc vui vẻ bị vài tên nam nhân dòm ngó.
Alan còn chưa đến mức như thế biến thái.
Lại nếm một chút trái cây cắt sẵn, tươi ngon mọng nước, cũng là hàng cao cấp a.
Trong cảm giác của hắn, hàng loạt tiếng chửi rủa thi nhau vang lên.
“Ta xxx...
”
“Khốn khiếp, sao các ngươi dám...
”
“Ngươi biết ta là ai sao...
”
Alan đột nhiên cảm thấy bất ngờ vui vẻ.
Cướp nữ nhân người khác, còn là ngang ngược kéo xuống giường đuổi ra, cái cảm giác này phải tự trải nghiệm, mới biết được nó có bao nhiêu kích thích.
Về phần gây thù chuốc oán?
“Hắc, tới a.
Đại gia toàn bộ tiếp!”
Tới mấy chỗ ăn chơi thế này là hạng người gì, hắn còn không rõ hay sao.
Ngoại trừ một chút thương nhân giàu có, còn lại quý tộc, nói trắng ra toàn là một lũ phế vật chỉ biết ăn uống chơi bời.
Tất cả đều không được thừa kế tước vị, một cái Ma Pháp Kỵ Sĩ cũng không có.
Tại Halmiton vương quốc, quý tộc chân chính hoặc cường giả, là không bao giờ tới những nơi ăn chơi công chúng thế này.
Người có địa vị là luôn rất cần chú trọng tới danh tiếng.
Những bữa dạ tiệc xa hoa, sau đó là một ban đêm bí mật lãng mạn cùng với những vị phu nhân hoặc tiểu thư, mới là truyền thống phổ biến trong giới quý tộc.
Còn nữ nhân bình thường, tùy tiện phái một vị Ma Pháp Kỵ Sĩ là có thể giao hàng tận nhà.
Trường hợp của Alan là do phụ mẫu mất sớm, không ai quản, lại gặp Tyler dụ dỗ nên mới như vậy.
Chứ ở gia đình quý tộc khác, người thừa kế chỉ biết chơi bời lêu lổng đã sớm bị đánh gãy chân.
So với đám ‘bại khuyển’ kêu gào, Alan đối với chủ nhân nơi này, vị thân sĩ trung niên, và cô nàng tiếp tân Half-Elf mới có một chút hứng thú.
Trước hết là về thân sĩ trung niên,
Dù là một vị Ma Pháp Kỵ Sĩ, nhưng có lẽ là do thiên phú hạn chế nên...
có phần đáng thương, Alan thề là chưa thấy có ai yếu giống hắn vậy.
Chỉ dùng để hù dọa người khác một chút thì được, còn chiến đấu...
hắn có kéo dài được đến nửa phút hay không còn là một vấn đề.
Nếu không phải tâm nhãn liên tục xác nhận trên đối phương cơ thể có vài tia ma lực mỏng manh lưu động, Alan cũng tưởng rằng đối mặt mình là một người bình thường.
Còn thiếu nữ Half-Elf,
“Ma lực, tuy kém ta nhưng so với thiên tài đồng lứa như Patrick lại mạnh hơn nhiều lắm.
Vậy mà...
vẫn giả làm một thiếu nữ tay trói gà không chặt.”
“Không phải thật thú vị sao? Nàng sẽ phản kháng, còn là chịu đựng đâu?”
Alan có hơi chờ mong kịch tình lát nữa là thế nào phát triển.
...
Chừng 20 phút sau,
Chai rượu cao cấp cũng được uống cạn hơn phân nửa, Alan không những không thấy mất kiên nhẫn, mà càng ngày càng hứng thú lên cao.
Từng tiếng bước chân bắt đầu vang vọng, tiếp đó là hàng loạt tiếng xì xào bàn tán.
“Các ngươi đoán xem ai lại ra tay như thế hào phóng a.
”
“Hừ, không biết hắn có hay không chịu đựng được, pháo lép không phải là ta chưa từng gặp.
”
“Nghe nói là một vị quý tộc trẻ tuổi...
”
Lần lượt từng thân ảnh xinh đẹp, nối đuôi nhau đi vào gian phòng sang trọng rộng lớn.
Quần áo nhiều loại màu sắc, mỏng manh gợi cảm.
Ngự tỷ quyến rũ, thiếu nữ thanh xuân, và cả loli đáng yêu, đủ loại phong tình làm cho đôi mắt Alan lấp lóe không ngừng.
Không gian, yên tĩnh trong giây lát.
“Này, thật tuấn tú...
” Không biết là thiếu nữ nào trước hết nhỏ giọng thì thầm, các nàng đúng là cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Thân hình cân xứng, khuôn mặt không thể bắt bẻ, quả thật một mỹ nam tử hiếm có.
Đặc biệt là khí tràng, ưu nhã tràn đầy, hoàn toàn là cùng đám con em ăn chơi nhà quý tộc có khác biệt rõ rệt.
“Bộ dáng như vậy...
còn cần đi dạo kỹ viện? Chắc chắn có không thiếu phu nhân và tiểu thư quý tộc xinh đẹp muốn bao nuôi a.”
“Nam tước đại nhân, xin ngài hãy lựa chọn.
” Thân sĩ trung niên lúc này mới rụt rè dò hỏi.
Trong đầu thì đang suy tư không biết trước mắt vị quý tộc này sẽ chọn bao nhiêu, chắc hẳn không phải một người a.
Là 2, 3 hay 5 đây.
Chịu hết ánh mắt có phần hiếu kỳ và nóng bỏng của các thiếu nữ xinh đẹp, Alan hơi nhếch môi:
“Như ta đã nói, đương nhiên...
là toàn bộ! Mau mang rượu và thức ăn lên!”
“A...
”
Chỉ trong chốc lát,
“Nam tước đại nhân, mời dùng! ” Thanh âm ngọt ngào làm xương cốt như muốn nhũn ra.
Tay trái ôm lấy một tai thú nương, tay phải một nàng Half-Elf, Alan há mồm nuốt lấy một miếng thịt nướng của một chỉ tiểu loli, sau đó lại hớp một ngụm rượu từ một vị ngự tỷ nhân loại đưa tới.
Dưới chân, và sau lưng, nhiều vị thiếu nữ đang bu lại thay phiên giúp hắn xoa bóp, thả lỏng cơ bắp.
Ma sát với da thịt mềm mại, cùng với hàng loạt mùi thơm hỗn tạp của nước hoa và cơ thể xộc vào mũi, làm cho toàn thân sảng khoái.
Thật đúng là hủ bại a!
“Ta đúng là khá hiếu kỳ, các ngươi làm sao mà tụ lại một chỗ, Veronica.
” Alan quay sang nhìn thiếu nữ đang bị mình ôm vào trong ngực, tò mò dò hỏi, thanh âm áp rất thấp.
Hắn bây giờ có thể hoàn toàn xác định, chủ nhân chân chính của Charming Scarlet, chính là trước mắt mình thiếu nữ Half-Elf.
Bên cạnh sức mạnh, thái độ của vị thân sĩ trung niên kia và nhiều thiếu nữ khác đã nói lên được vấn đề.
“Ta..
Ta không hiểu ngài nói gì, đại nhân.
” Cố giữ cho mình bình tĩnh, nhưng khoảng cách gần tiếp xúc lại khiến cho trên gương mặt Veronica vẫn không nhịn được mà đỏ rực như máu.
“Một Ma Pháp Kỵ Sĩ Half-Elf ngang nhiên mở tiệm kinh doanh trong một thành thị của nhân loại, còn can đảm thu nuôi một đám bán thú nhân dưới danh nghĩa nhân viên và nô lệ...
Ngươi, thật sự rất thú vị.”
Giọng nói của nam tử trẻ tuổi êm ái như tình nhân đang khẽ thì thầm, nhưng lại làm cho thân thể Veronica đột nhiên cứng ngắc, mồ hôi không tự giác mà có chút rỉ ra lòng bàn tay.
“Đại nhân, ngài...
đúng thật là biết nói giỡn.
Ta chỉ là một ...
nữ tiếp tân a.”
“A ha.
Ngươi chắc chứ? ” Đáp lại nàng chỉ là một nụ cười mang tí ác thú vị, tiếp đó Alan lại không để ý, tiếp tục vui vẻ trò chuyện cùng mấy thiếu nữ khác.
Không ổn! Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ dần dần không có một tia huyết sắc.
“Ta nên làm thế nào bây giờ? Nếu không ...
” Đầu óc nàng đã bắt đầu rối thành một đoàn, kể cả khi bị bàn tay của nam tử liên tục sờ soạng cũng không còn có cảm giác.
“Veronica tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?” Một tiểu loli thú nhân có vẻ ngây thơ dò hỏi.
“Không...
ta chỉ là uống say, có chút không thoải mái.
”
Phản kháng? không nói phản kháng sau đó, tình huống miễn cưỡng an ổn của bọn họ xem như là hoàn toàn chấm dứt, thực lực của nam tử trước mắt là cũng đủ để làm cho nàng tuyệt vọng.
Nhớ lại lúc trước thoáng hiện ma lực kinh khủng và tinh thần uy áp, sắc mặt thiếu nữ càng trở nên trắng bệch.
“Một Ma Pháp Kỵ Sĩ cường đại như vậy muốn nữ nhân dạng nào mà không có, đi vào chốn ăn chơi thấp kém này làm gì a.
Ngươi có như vậy đói khát sao!!! ” Veronica vừa giận vừa sợ, trong lòng oán thầm.
Trái ngược với thiếu nữ Half-Elf, những người khác đều có tâm trạng vô cùng không tệ.
Phục vụ một vị quý tộc trẻ tuổi anh tuấn có thể không vui sao, còn ra tay vô cùng hào phóng.
Chứ cứ nhớ tới mấy vị trung niên, thậm chí lão gia lớn tuổi, các nàng lại cảm thấy một trận ‘thẩm mỹ mệt nhọc’.
“Dũng giả, thật sự là một thiếu nữ xinh đẹp? A, còn kiếm thánh và hiền nhân cũng là như thế sao?”
“Goblin thật đáng sợ...
ta không biết còn có như thế ma thú!” Trò chuyện tới đây, một vị thiếu nữ vỗ vỗ bộ ngực no đủ tỏ vẻ hoảng sợ, tiếp đó...
nép vào người Alan như một chú chim nhỏ, đổi lấy là từng ánh mắt u oán của các bằng hữu.
Tiếng cười nói oanh oanh yến yến nối liền không dứt.
Tán tỉnh với phụ nữ, sao có thể thiếu được những chuyện xưa đặc sắc.
Tuy Alan hoàn toàn còn có thể lập tức xông vào ăn ngay món chính, nhưng như vậy thật sự không thú vị.
Tốn chút thời gian, làm nóng bầu không khí khiến cho tâm trạng đôi bên đều vui vẻ chẳng phải tốt hơn.
Lát nữa đảm bảo mấy vị thiếu nữ này sẽ ra sức mà phục vụ cho hắn thư thái.
“A, Ta...
có hay không quên mất cái gì.
” Trong cơn vui sướng, bỗng nhiên một suy nghĩ như thế lại thoáng qua trong đầu nam tước đại nhân.
.