Anti-Fan Số Một

Chương 11

【 Ngư Ngư chỉ lướt weibo vào giờ nghỉ thôi, không chuyên nghiệp chỗ nào? 】

—— theo tôi biết, đoàn phim《 Tiểu luật sư 》bây giờ đang đuổi tiến độ gần chết, nghỉ kiểu gì mà mới nửa ngày đã đăng nhập 28 lần, còn không tính thời gian ngủ, chuyên nghiệp ghê ha.

【 Tuy đăng nhập 28 lần, nhưng mỗi lần đều không tới một phút, cộng lại chưa tới nửa tiếng, quay phim nửa ngày nghỉ ngơi nửa tiếng thì có vấn đề gì? 】

—— 28 lần đăng nhập đều trong một lần nghỉ ngơi à? Mà mỗi lần nghỉ ngơi đều lướt weibo, không ảnh hưởng tới trạng thái thật hử?

【 Anti có não giùm, biết đâu nhân viên công tác đăng nhập account của ảnh thì sao. 】

—— vậy thì hắn vỡ hình tượng rồi, hồi xưa lúc thiết lập hình tượng có nói với fan là mình tự quản lý weibo cơ mà?



Trâu Hàn khẩu chiến tập thể với fan của Ngu Thành Hà, mắng chửi điên cuồng, sau đó liền leo lên top hot search cùng bảng thống kê Super Star Onigiri của Ngu Thành Hà, số liệu lên xuống không ngừng.

Sau khi trả lời lại một bình luận não tàn, Trâu Hàn đứng dậy xoay xoay cử động cổ, tiện tay kéo refresh trang bình luận.

【 Ngu Thành Hà này xấu bỏ mẹ, nhìn cứ như một thằng không cha không mẹ. Sống cũng chỉ lãng phí thức ăn chứ được tích sự gì. 】

Nhìn thấy bình luận này, Trâu Hàn nhịn không được mà cau mày.

Khoan nói việc người này mồm miệng bẩn thỉu, hắn thế mà dám chửi tướng mạo của Ngu Thành Hà.

Trâu Hàn bây giờ còn chưa rành rõi weibo, phản ứng đầu tiên của cậu không phải xóa bình luận hay block hắn ta, mà là cực kỳ tức giận.

Đối với gương mặt của Ngu Thành Hà, Trâu Hàn thực sự không thể nào ghét nổi, thế nên cậu bấm vào ô reply, cạch cạch gõ một hàng chữ dài.

Trước khi enter một giây, Trâu Hàn mới đột nhiên tỉnh ngộ: Mình là anti-fan số một của Ngu Thành Hà mà ta, post reply này lên là nát thiết lập anti-fan ngay.

Trâu Hàn dừng tay kịp thời, phát hiện chỉ trong một hai phút ngắn ngủi mà khu bình luận đã chất đầy lời mắng chửi Ngu Thành Hà, phần lớn là công kích tướng mạo của anh.

Suy nghĩ một chút, cậu đăng xuất, đăng kí một account phụ rồi đăng nhập vào.

【 Vô khuyết công tử: Tao cũng không thích Ngu Thành Hà, nhưng mà bôi đen cũng phải bôi cho đúng sự thật, ồ kế? Ừ thì nhân phẩm Ngu Thành Hà không tốt, nhưng mặt ổng thì chê chỗ nào được? 】

Vừa bấm enter liền có cả đám vô reply.

【 Anti giả à? Ông giả kiểu gì mà rõ như ban ngày thế ông ơi? 】

【 Ha ha ha, mặt nó toàn silicon thế kia mà còn không chê được chỗ nào á? Fan tụi mày không biết xấu là gì à? 】

【 Ôi mẹ ơi, tên anti giả này còn có não này. 】



Trâu Hàn càng xem càng tức, không nhịn được tiếp tục xài nick phụ cãi lộn với mấy người này, chiến đấu anh dũng hơn nửa tiếng, đạo diễn bên kia hô kết thúc công việc.

Sợ bị người ta phát hiện, Trâu Hàn đang chuẩn bị đơn phương ngừng chiến. Ánh mắt đảo qua reply cuối cùng của chính mình, bỗng cứng người lại.

【 Có chuyên nghiệp hay không, có ảnh hưởng tới việc quay phim hay không, phải chờ tới khi phim lên sóng mới biết được. 】

Nhớ lại comment ban đầu của mình, tâm tình Trâu Hàn trở nên phức tạp, mặt có vẻ hơi đau đau. (tự vả hả con =)))))

Quéo queo quèo, hắc Ngu Thành Hà kiểu gì mà giờ mình bị tâm thần phân liệt luôn ta ơi?

Trâu Hàn bực mình, thở phì phò xoay người, suýt chút nữa đụng trúng trợ lý của Ngu Thành Hà.

“Chị đi đâu gấp vậy?” Trâu Hàn ổn định cơ thể, đỡ nữ trợ lý một cái.

Trợ lý cầm một đống đồ lộn xộn trên tay, cũng không gạt Trâu Hàn. “Quan Tinh đến tham ban.”

Quan Tinh á?

Lỗ tai Trâu Hàn hơi cử động.

Dù cậu đã hỏi Thích Ca và biết Quan Tinh chấm dứt hợp đồng với Tinh Phàm là vì Lộc Nhất Bạch, nhưng rốt cuộc Ngu Thành Hà có yêu thầm Quan Tinh hay không, thì vẫn chưa có đáp án chính xác.

Hơn nữa, việc Quan Tinh dám đi câu dẫn Lộc Nhất Bạch khiến Trâu Hàn rất hiếu kỳ về cô.

Gan dễ sợ.

Trước đây cậu không hề có hứng thú gì với Quan Tinh, có gặp cũng không để ý. Nhưng bây giờ cậu lại muốn đi xem xem người dám câu dẫn Lộc Nhất Bạch thì khác người thường chỗ nào.

Quét mắt một vòng trường quay, Trâu Hàn không thấy thân ảnh Ngu Thành Hà đâu, hẳn là anh đã đi trước. Vì vậy cậu san bớt mấy thứ trên tay trợ lý qua tay mình, “Để em giúp chị, chị cầm thế này sao đi đường được.”

Ấn tượng của trợ lý với cậu cũng không tệ lắm, cô không từ chối. “Cảm ơn.”

“Sao Quan Tinh lại đến đây tham ban?” Trâu Hàn vừa đi vừa hỏi thăm. “Cô ta gặp anh Ngu… không thấy xấu hổ sao?”

“Bình thường, muốn làm ngôi sao thì mặt phải dày.” Trợ lý không để tâm lắm. “Tình cảnh xấu hổ hơn cũng từng gặp rồi, như này đã là gì. Chưa kể Chương trình thực tế Lữ Du của bọn họ còn sắp phát sóng nữa. Không thừa dịp này đi tuyên truyền nâng cao độ hot, đợi đến khi lưu lượng* chạy mất thì ngồi đó khóc chắc?”

*lưu lượng: cụm từ dành cho những minh tinh có lượng fan hùng hậu. Cách nhận biết lưu lượng là minh tinh này xuất hiện ở đâu, nơi đó sẽ có doanh thu cao, chỉ cần có tin bé tẹo cũng thu hút lượng lớn người xem. (link)

Trâu Hàn: “… Phải ha.”

Hai người đem đồ chuyển hết lên xe bảo mẫu* của Ngu Thành Hà, Trâu Hàn quả nhiên thấy Ngu Thành Hà và Quan Tinh đang nói chuyện với nhau, bên cạnh còn có một người đàn ông tóc dài.

*xe bảo mẫu (保姆车)

Bởi thời tiết nóng nực, Quan Tinh mặc quần cộc với áo thun crop top, lộ ra chân dài eo nhỏ, nhìn vừa đẹp vừa sexy.

Thế nhưng, sự hiện diện của cô vẫn kém nổi bật hơn người đàn ông tóc dài đứng cạnh.

Tóc của người đàn ông tính ra không dài lắm, vừa đến vai, bị hắn cột lên đỉnh đầu bằng một sợi dây thun. Tai trái hắn đeo một chiếc khuyên tai hình tam giác khổng lồ, trên mặc áo sơ mi hoa, dưới mặc quần ống rộng, gót giày nhìn bằng mắt thường chắc cũng phải cao tới năm, sáu phân.

Trang phục như thế này thường trông rất nữ tính đối với đại đa số nam nhân, thế nhưng mặc trên thân người đàn ông này lại không hề có vẻ nữ tính hay gai mắt. Trái lại bộ trang phục làm cho hắn có một khí tràng mạnh mẽ, khiến người ta không dám nhìn vào mắt hắn.

“Người đàn ông đó là ai vậy chị?” Trâu Hàn không kìm lòng được nhỏ giọng hỏi trợ lý bên cạnh.

“Là anh Phí.” Trợ lý nhìn cậu một cái, dường như rất bất ngờ với việc cậu không biết người kia. “Người đại diện của anh Ngu.”

Đang nói thì người bên kia hình như cũng chú ý tới bên này, người gọi là “anh Phí” nhướng mày lên, hô: “Tiểu Duyên!”

Tiểu Duyên là tên của trợ lý, cô nghe tiếng hô liền chạy lên trước, có thể thấy cô hơi sợ anh Phí.

Trâu Hàn không có việc gì làm, đứng một bên rút điện thoại ra tìm “người đại diện của Ngu Thành Hà”.

Phí Lễ, giới tính nam, người đại diện nổi tiếng, tất cả nghệ sĩ hắn từng mang đều rất nổi tiếng. Tác phong làm việc mạnh mẽ, thủ đoạn tàn nhẫn, lãnh huyết vô tình. À đúng rồi, nghe nói còn rất nổi tiếng trong giới gay.

Hèn gì từ khi debut tới giờ Ngu Thành Hà cứ bị dán nhãn đồng tính luyến ái, có ông chủ Lộc Nhất Bạch với người đại diện Phí Lễ như thế, muốn người ta không nghĩ nhiều cũng khó.

Trâu Hàn không nhịn được ngẩng đầu nhìn Phí Lễ một cái, cậu có quen rất nhiều người là gay, nhưng gay rõ ràng như Phí Lễ thì lần đầu tiên được thấy.

Trâu Hàn không phải không thích Phí Lễ, mà ngược lại, cậu thấy Phí Lễ rất phong cách, táo bạo, không cố kị ánh mắt người đời. Thực ra cậu rất thưởng thức hắn.

Có thể là do ánh mắt Trâu Hàn quá nóng bỏng, Phí Lễ cũng cảm thấy được, hắn để Tiểu Duyên dẫn Quan Tinh đi gặp đạo diễn trước, rồi liếc mắt nhìn Trâu Hàn, hỏi Ngu Thành Hà. “Kia là cậu bạn nhỏ thần bí chú mày nói anh à?”

Ngu Thành Hà cũng nhìn qua, thấy Trâu Hàn cầm điện thoại bấm bấm, anh giật mình.

Tối hôm qua Trâu Hàn không đăng ảnh hắc anh, có khi nào cậu ta cảm thấy hút thuốc không phải scandal lớn?

Có lẽ cậu ta phí nhiều tâm tư đột nhập vào đây như vậy, là để kiếm một scandal chấn động hơn nữa?

Cơ thể hành động nhanh hơn não, Ngu Thành Hà kéo Phí Lễ vào cạnh bụi cây phía sau, vị trí này tuy rất khuất, nhưng từ chỗ Trâu Hàn vừa vặn có thể thấy được thân ảnh hai người, tạo điều kiện cho cậu chụp lén.

“Chú mày học cái kiểu lén lút dơ bẩn này từ khi nào đấy?” Phí Lễ khó hiểu nhìn Ngu Thành Hà bỗng nhiên thân cận mình, không biết nghĩ đến cái gì mà hắn đột ngột cả kinh, lui ra sau hai bước. “Chú mày không có thích anh đấy chứ? Anh nói cho chú biết, anh là trai thẳng tăm tắp đấy nhá.” (vl thẳng)

Ngu Thành Hà: “… Trai thẳng ngu xuẩn thì có.”

Phí Lễ: “Thế chú mày đang làm gì đây?”

Ngu Thành Hà đưa thẻ nhớ cho hắn. “Của Chung Thiên Trạch làm.”

Phí Lễ không hỏi nhiều, cầm lấy thẻ nhớ, nhưng rồi hắn nhạy bén cảm thấy có người chụp trộm.

Hắn đột ngột quay đầu lại, vừa lúc thấy biểu cảm hoảng loạn trên mặt Trâu Hàn.

Phí Lễ nhấc chân định đi qua, thì bị Ngu Thành Hà kéo lại, anh buộc miệng. “Cứ để cậu ta chụp.”

“Hả?” Phí Lễ hoài nghi nhìn Ngu Thành Hà. “Chú mày nói gì?”

Lời nói ra như bát nước đổ đi, không thể thu lại được, Ngu Thành Hà đành phải nói thật. “Em muốn xác định xem cậu ta có phải anti hay không.”

Nét mặt Phí Lễ trống rỗng trong nháy mắt, sau đó giơ tay mò lên trán Ngu Thành Hà, miệng lẩm bẩm. “Chú mày bị ấm đầu hay bị úng não?”

Ngu Thành Hà né tay hắn, cau mày. “Đừng có mà sờ mó lung tung.”

“Chứ hồi nãy đứa nào kéo anh qua đây?” Lực chú ý của Phí Lễ vẫn đặt trên IQ Ngu Thành Hà. “Chú mày muốn biết lai lịch cậu ta ra sao thì cứ tra thẻ công tác của cậu ta. Mắc gì mày phải để cậu ta có chứng cứ bôi đen mày?”

Ngu Thành Hà mím mím môi. “Anh đừng xía vô, em có lí do riêng.”

“Hừ, anh thấy chú mày muốn toàn thế giới biết thì có.” Phí Lễ tức giận nói. “Đây là cách phản đối của chú mày á hả? Ấu trĩ!”

Ngu Thành Hà há há miệng, từ bỏ việc giải thích.

Phí Lễ lại coi như anh đang ngầm thừa nhận, lập tức càng tức giận. “Chú mày đừng có thấy boss Lộc thành công như vậy mà tưởng mình có thể bắt chước boss. Khoan nói mày không có bạn lữ như Thích tổng, tính chất công việc của hai người cũng khác nhau một trời một vực. Boss có tập đoàn công ty của ổng, ổng không cần phụ thuộc vào fan để kiếm cơm, ổng căn bản ếu care cái nhìn của công chúng với ổng. Mà chú mày, một khi mày come out, chưa tính fan của mày bỏ rơi mày, người ta cũng mặc định —— mày là gay, mày không có cảm giác với phụ nữ. Thời buổi bây giờ phim đồng tính không có thị trường, chú mày còn muốn đóng phim không? Không lẽ sau này mày định sống nhờ vào mấy chương trình tạp kỹ vớ vẩn kia suốt hả?”

Ngu Thành Hà kiên trì nghe hắn nói xong, mới hứa với hắn. “Anh yên tâm, em sẽ không công khai tính hướng của em cho tới khi em tìm được đối tượng.”

“Dù chú mày có tìm được…” Phí Lễ nói được nửa chừng, đột nhiên cao giọng. “Chú mày muốn yêu đương á?”

Ngu Thành Hà nhìn xung quanh một chút, Phí Lễ đã ngậm miệng, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, thấp giọng quát hỏi. “Có phải mày có người thầm thích rồi không?”

“Không có.” Ngu Thành Hà nhìn hắn sốt sắng, có chút buồn cười.

Lúc này Phí Lễ mới thở phào nhẹ nhõm. “Anh biết anh không quản được mày, nhưng danh tiếng người đại diện kim bài của anh không thể chết trên tay mày được. Dù có chuyện gì, chú mày cũng phải nói với anh một tiếng, không được tự ý quyết định.”

Ngu Thành Hà rất dễ nói chuyện. “Ok.”

Phí Lễ thở sâu nhuận khí.

Bấy giờ Ngu Thành Hà mới nói ra ý nghĩ của mình. ‘Có câu “Người càng nổi tiếng càng dễ bị ghét’, anh chuyên quản lí nghệ sĩ, càng hiểu đạo lý ‘chỗ cao lạnh lẽo’ hơn em. Nổi tiếng cái là bị vô số ánh mắt nhìn chòng chọc vào, hình tượng mười phân vẹn mười thoạt nhìn thì tốt đó, nhưng ‘nước quá trong thì không có cá’, lúc đó chỉ cần vỡ một góc thôi cũng đủ chết người. Cho nên, có chuyện xấu thích hợp cũng tốt, tốt hơn hết là có thể kiểm soát được chuyện xấu đó.”

Phí Lễ càng hiểu những đạo lý này hơn so với Ngu Thành Hà, hắn nghe vậy thì “chà chà” hai tiếng. “Sao tự dưng chú mày bận tâm đến mấy chuyện này vậy? Không giống mày chút nào.”

Ngu Thành Hà nói. “Em giúp anh chuẩn bị trước, để lỡ sau này có té thì anh mới không cầm đao đuổi giết em.”

“Có phải mày gạt anh chuyện gì không?” Phí Lễ đột nhiên hơi hoảng hốt.

“Có chứ.” Ngu Thành Hà vậy mà lại thừa nhận. “Em sợ nói ra làm anh sợ.”

Phí Lễ: “… Ví dụ như?”

Ngu Thành Hà suy nghĩ một chút. “Tỷ như, thân phận thực sự của em là hoàng tử lưu lạc bên ngoài của vương quốc nào đó?”

Phí Lễ: “… Cần anh mở bài《 Khi Tỉnh Giấc Mộng 》cho mày nghe không?”

Ngu Thành Hà không nhịn được cười rộ lên. “Anh yên tâm đi, em nói giỡn thôi.”

Anh chậm rãi đứng dậy duỗi eo, xoay người rời đi. “Chỉ là dạo này cuộc sống nhạt nhẽo quá, nên muốn tìm chút kích thích.”

Phí Lễ nhìn theo bóng lưng Ngu Thành Hà, thần sắc phức tạp.

Trong mắt công chúng, Ngu Thành Hà là người ôn hòa, khiêm tốn, hơi dí dỏm. Chỉ có người quen anh mới biết, anh cực thích các môn thể thao mạo hiểm như nhảy bungee hay nhảy dù, tính cách thì còn tệ hại hơn, hoàn toàn không liên quan gì tới hai chữ ‘ôn hòa’.

“Mình luôn cảm thấy nó có khả năng làm nên đại sự.” Phí Lễ lẩm bẩm.

Hết chương 11
Bình Luận (0)
Comment