Anti-Fan Số Một

Chương 24

Video quay tại hiện trường, hát dở đến nỗi mẹ nhận không ra.

Đăng video đã cắt nối biên tập xong, Trâu Hàn hài lòng cất điện thoại di động đi.

Lần này hẳn là không có anti nào chuyển thành fan nữa.

Còn chuyện về trợ lý kia của Ngu Thành Hà, tới bây giờ cậu vẫn chưa thể kiểm chứng.

Nhưng xét thấy con người Ngu Thành Hà siêu cấp giảo hoạt, Trâu Hàn vẫn giữ nguyên ý nghĩ. Trái lại, hắc liêu lần này cậu đăng lên đều là sự thật, không bẻ cong, cũng không giật tít. Dù cho Ngu Thành Hà là người tốt, video này cũng không có gì không thể đăng.

Trường hợp như thế này mà Ngu Thành Hà cũng dám lên sân khấu, hiển nhiên không sợ bị người ta quay lại.

Cậu nghe không ra rốt cuộc Ngu Thành Hà có bị lạc điệu hay không, nhưng cậu nghe được giọng hát live của Ngu Thành Hà rất khác với khi hát nhạc đệm cho phim truyền hình hồi đó, cũng khác so với video trong hôm dạ hội.

Cho nên, chắc chắn anh ta đã chỉnh sửa âm thanh (autotune).

Dư An Chi tuy không thấy Trâu Hàn đăng weibo, nhưng y cứ cảm thấy biểu cảm của cậu không đúng lắm, “Hàn Hàn, thiệt ra Ngu…”

“An Chi, Hàn Hàn,” Thích Ca nói chuyện xã giao xong, vội vàng chạy tới, ngắt lời Dư An Chi. “Chúng ta tới phòng nghỉ nói chuyện đi, chỗ này đông quá.”

Mấy người đi tới phòng nghỉ chuyên dụng, Trâu Hàn cùng Thích Ca đều không thể chờ để hỏi Dư An Chi về chuyện trong một năm vừa rồi.

“Lúc đó tâm trạng tao không tốt, nên muốn ra ngoài giải sầu. Xin lỗi, để tụi bây phải lo lắng rồi.” Dư An Chi áy náy cười nói. “Tao cũng không biết đi chỗ nào thì tốt, nên cứ đi loanh quanh thăm thú. Tao đã muốn đi du lịch từ sớm rồi, nhưng không tìm được cơ hội. Cứ đi đi một hồi tâm tình cũng dần dần tốt lên, nên một năm vừa rồi tao đều đi đây đi đó.”

Trâu Hàn lập tức hỏi. “Cho nên đối tượng kia của mày là gặp lúc đi du lịch hả?”

“Phải.” Dư An Chi gật gật đầu.

Thích Ca còn chưa biết chuyện đối tượng gì kia, lập tức bùng nổ. “Đối tượng của cậu? Đâu?”

“Cả đêm hôm qua anh ấy không ngủ được, phải lái xe, cũng không thích tiệc tùng kiểu này, nên không dẫn ảnh tới đây. Để lần sau tao giới thiệu cho tụi bây.” Dư An Chi giải thích nói, “Hôm nay tụi tao đi ngang qua Lận Xuyên, vốn định mời tụi bây ăn bữa cơm tụ tập tí, không ngờ vừa lúc công ty mày mở tiệc kỷ niệm.”

“Không sao, mai gặp cũng được.” Thích Ca lập tức nói.

“Mai không được, tụi tao đặt vé đi hồ Dương Lâm xong xuôi cả rồi. Qua mùa này cảnh sắc sẽ thay đổi khác đi, muốn ngắm thì phải đợi cả năm nữa lận.” Dư An Chi áy náy nói. “Lần sau lại gặp, còn nhiều cơ hội.”

Trâu Hàn và Thích Ca liếc mắt nhìn nhau, vừa bất ngờ vừa không nỡ.

Trâu Hàn nói, “Vừa về đã đi nữa rồi.”

Nói xong lại hơi ảo não.

Về

Về chỗ nào cơ chứ?

Lận Xuyên đối với Dư An Chi mà nói cũng chẳng phải là nhà.

Nơi này chỉ có cậu và Thích Ca, nói đúng hơn, chỉ có Thích Ca là có nhà tại Lận Xuyên. Cậu cũng không có nhà, chỉ có vài bất động sản mà thôi.

Dư An Chi nhẹ nhàng xoa đầu Trâu Hàn, “Không thì mày đi chơi với tụi tao đi, tao nhớ là mày cũng rất thích đi du lịch.”

“Tao không thèm, đi để bị ngược à.” Trâu Hàn vội vàng lắc đầu, trong nháy mắt bớt buồn bã, “Bình thường tao bị 77 ngược còn chưa tính, giờ tới mày nữa.”

Trâu Hàn khựng lại, nhìn Dư An Chi rồi lại nhìn nhìn Thích Ca, yên lặng dịch dịch ghế ra sau, cách hai người họ xa một chút.

Trong lúc vô tình, chỉ còn mỗi mình cậu là chó FA, khổ quá mà.

Hai người kia đều bị cậu chọc phát cười, Dư An Chi nói, “Mày cũng thử tìm một người để yêu đương đi, tao không hối mày kết hôn, chỉ là chính tao đang cảm nhận được sự hạnh phúc của tình yêu, nên cũng mong thằng em trai yêu dấu của tao có thể trải nghiệm nó.”

Trâu Hàn khẽ hừ một tiếng, “Tụi bây đừng tưởng tao không thấy tụi bây đang khoe tình cảm.”

“Vậy tao khoe thêm cái nữa.” Trong đôi mắt trầm tĩnh của Dư An Chi có tia sáng nhấp nháy, giọng nói cũng hơi cao lên. “Tụi tao đã bàn bạc cẩn thận rồi, muốn cùng nhau đi xem các cảnh đẹp trên thế gian, cho nên sẽ không ở cố định tại một chỗ trong thời gian dài. Có khi còn vì vấn đề tín hiệu mà không thể liên lạc được với mọi người. Nhưng lúc nào tao cũng có thể để ý tới tụi bây. Đến chỗ nào ở thì tao sẽ gửi cách liên lạc cố định cho, tụi bây có việc gì cũng phải nhớ báo cho tao.”

“Thiệt tốt quá ha.” Trâu Hàn nhẹ giọng nói, không nhịn được mà ước ao.

Cậu có một tâm nguyện xưa nay không dám nói ra, đó là hy vọng có người có thể cùng cậu đi khắp thế giới ngắm phong cảnh.

Trong bộ “Hữu Ngư”, Ngô Khuyết và Ngu Tranh chính là quen nhau khi đang đi du lịch. Ngu Tranh đã cùng Ngô Khuyết đi xem thật nhiều cảnh đẹp. Trong sinh mệnh của Ngô Khuyết, hết thảy mọi thứ tốt đẹp đều có liên quan tới Ngu Tranh, cho nên y mới không thể sống nếu thiếu đi hắn.

Ngu Tranh là bịa đặt ra, nhưng Ngô Khuyết gần như là hóa thân của Trâu Hàn.

“Thứ tốt đẹp chính là người ở bên cạnh với mày, chứ không phải là việc làm.” Thích Ca biểu lộ cảm xúc, “Chờ mày có người mày thích rồi liền hiểu. Bất kể mày làm gì, chỉ cần có hắn bên cạnh, mọi thứ đều tốt đẹp.”

Trâu Hàn chua đến răng cũng sắp rớt ra. “Mày khoe nữa đi.”

Đang đùa giỡn, cửa phòng nghỉ truyền đến vài tiếng gõ rồi mở ra, trợ lý lại đây nói có nhân vật nào rất lợi hại đến, Lộc Nhất Bạch kêu Thích Ca đi qua đó một chuyến.

Thích Ca lập tức đứng lên, “Được, cậu qua đó nói với Lộc tổng, tôi qua liền.”

Trâu Hàn chua xót nói. “Cho dù là xã giao cũng rất tốt đẹp.”

“Đương nhiên.” Thích Ca đi tới bên tai Trâu Hàn, thấp giọng nói. “Xã giao xong còn có thể mượn rượu làm chuyện gì gì đó nữa, đúng là tuyệt đẹp.”

Trâu Hàn: “…”

Thích Ca rời khỏi phòng nghỉ, chỉ còn lại Trâu Hàn cùng Dư An Chi, hai người còn chưa kịp nói chuyện, cửa đã mở ra lần nữa.

“Hàn Hàn, tìm thấy em rồi.” Lần này người tới là Roy.

Trâu Hàn né hắn cả một buổi tối, vẫn bị tìm tới. Trốn mất ngay trước mặt hắn thì cũng kì, chỉ có thể giới thiệu hai người với nhau.

Lần trước không nói tên Dư An Chi ra, nên Trâu Hàn không hề có gánh nặng gì cả.

Còn Roy đã nhận định người Trâu Hàn thầm mến là Ngu Thành Hà rồi, nên cũng không nghĩ nhiều, đưa tay về phía Dư An Chi. “Tôi có nghe dì kể về cậu.”

Trâu Hàn cùng Dư An Chi đồng thời nhìn về phía đối phương.

“Dì” trong miệng Roy hẳn nhiên là mẹ Trâu Hàn, Dư An Chi biết quan hệ giữa Trâu Hàn cùng mẹ cậu không tốt, lo cậu không thoải mái.

Trâu Hàn thì đang lo, không biết chuyện liên quan tới Dư An Chi mà Roy nghe được là gì, làm ơn tuyệt đối đừng nhắc tới chuyện năm năm trước.

“Dì nói cậu và Thích Ca đều rất chăm sóc Hàn Hàn, dì rất cảm ơn mọi người.” Roy nói hết lời.

Cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nói chuyện phiếm vài câu, Dư An Chi thấy Roy tựa như có chuyện muốn nói với Trâu Hàn, chủ động chào tạm biệt.

Trâu Hàn lưu luyến không nỡ mà đưa y tới cửa, Roy theo sát cậu một tấc không rời.

“Sao vậy?” Trâu Hàn đưa người đi xong, quay đầu lại hỏi.

“Em vẫn chưa ăn tối đúng không?” Roy cười tươi hơi quá. “Đi lên nhà hàng xoay trên tầng cao nhất thử xem, hôm nay anh đặc biệt yêu cầu bếp trưởng làm một bàn thức ăn ngon, đều là món em thích ăn.”

Trâu Hàn: “Không phải chỉ có mình em đâu hả?”

Roy sờ mũi một cái, “Còn có một người nữa.”

Trâu Hàn bất đắc dĩ, “Không phải đã nói chuyện này rồi sao?”

“Anh đồng ý không ép buộc em đi xem mắt, nên không trực tiếp lừa em đi lên.” Roy nói năng hùng hồn. “Anh thay em hẹn người ta, em tin tưởng anh, lần này không phải đối tượng xem mắt bình thường đâu, em gặp hắn nhất định sẽ rất vui vẻ. Cuối cùng có đi hay không thì vẫn tùy em quyết định, anh không ép em.”

“Thật sự tùy em?” Trâu Hàn xác nhận lại với hắn.

“Đương nhiên.” Roy ưỡn ngực, còn nói. “Nhưng anh thề, em mà đi thì chắc chắn không hối hận.”

Trâu Hàn: “Được, vậy em sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”

Roy vẫn lẽo đẽo theo sau Trâu Hàn.

Trâu Hàn quay đầu lại nói. “Em cần một mình yên tĩnh cẩn thận suy nghĩ một chút.”

Roy há há miệng, Trâu Hàn liền trấn an hắn. “Anh yên tâm, nhất định sẽ nghiêm túc cân nhắc.”

Hết cách rồi, Roy chỉ có thể trơ mắt nhìn Trâu Hàn rời đi.

Sau khi rời khỏi tầm mắt Roy, Trâu Hàn lập tức xoay người tới cửa hông chạy ra khỏi khách sạn.

Đã nghiêm túc cân nhắc xong, cậu có bệnh mới đi xem mắt.

Bất kể đối tượng là ai, đều không quan trọng đối với cậu.

“Bé cưng Hàn Hàn ơi ~”

Chỗ cửa hông ít người, Trâu Hàn không nghĩ tới đi từ chỗ này ra mà còn có thể gặp người quen, quay đầu nhìn lại, là một anh chàng tóc vàng đẹp trai.

“Quan Tâm.” Trâu Hàn nghiêm túc nhìn hai giây mới nhận ra, có chút kinh hỉ.

Người kia là tay keyboard của ban nhạc H.

H tên đầy đủ là “thoed”, là ban nhạc sáng tác ca khúc “Fly”* khi nãy.

*Từ chỗ này về sau tác giả ghi tên bài hát là fy… Nhưng tui nghĩ mãi vẫn thấy fly hợp lí hơn, nên mạn phép sửa lại.

Vừa nãy Trâu Hàn chỉ nhìn thấy trên sân khấu có ban nhạc, nhưng cậu vẫn luôn đặt hết sự chú ý lên người Ngu Thành Hà, thật sự không phát hiện ban nhạc sáng tác bài hát cũng tới.

“Tôi mới vừa thấy ai nhìn giống giống cậu, ánh sáng lại mờ mờ nên không dám xác định, không ngờ đúng là cậu thật.” Tiếng Trung của Quan Tâm khá thành thạo, hắn siêu cấp hưng phấn. “Gặp được cậu ở đây thiệt tốt quá.”

“Sao các anh lại đến đây?” Trâu Hàn cũng cao hứng.

“Đến đây du lịch thì nhận được lời mời, vừa khéo ở đây có một cựu thành viên ban nhạc, nên tới luôn.” Quan Tâm kéo cánh tay Trâu Hàn. “Đúng lúc tụi tôi định đi ăn khuya, đi chung đi.”

Trâu Hàn sững sờ, lập tức từ chối. “Tôi đi không tiện lắm.”

Quan Tâm nắm lấy tay cậu không tha. “Có gì mà không tiện, tôi vẫn luôn muốn gặp lại cậu một chút, nhưng tiếc là không có phương thức liên lạc của cậu. Nếu hôm nay đã gặp rồi, sao có thể thả cậu đi chứ. Cậu yên tâm, ban nhạc tụi tôi còn có người cậu quen nữa, đi không chán đâu.”

“Ai là người tôi quen nữa?” Trâu Hàn kinh ngạc không thôi.

Quan Tâm còn chưa kịp trả lời, phía sau liền truyền đến giọng nam trầm ấm thuần hậu quen thuộc, “Quan Tâm.”

Trâu Hàn đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy Ngu Thành Hà cùng những thành viên nhóm nhạc khác sóng vai nhau đi tới, nhất thời sốc không nói nên lời.

Ngu Thành Hà nhìn thấy Trâu Hàn cũng hơi sửng sốt, lập tức đi tới giữa hai người, nhìn hai bên một chút. “Hai người sao biết nhau vậy?”

“Nói ra rất dài dòng.” Quan Tâm không kéo được tay của Trâu Hàn nữa, chuyển qua lôi Ngu Thành Hà, nói. “Khó lắm mới gặp được cậu ấy, nên kêu Hàn Hàn đi ăn khuya với chúng ta luôn, được không?”

“Đương nhiên là được.” Ngu Thành Hà đồng ý.

Những người khác đều không có ý kiến, dồn dập đưa ra lời mời, phi thường nhiệt tình, Trâu Hàn cũng không tiện từ chối nữa.

Cả đám người đi đến một tiệm thịt nướng, Ngu Thành Hà hẳn thường xuyên đến đây, đã sớm đặt chỗ.

“Hàn Hàn, em ngồi đây đi.” Ngu Thành Hà kéo một chiếc ghế cạnh tường ra.

Trâu Hàn vốn muốn ngồi kế bên Quan Tâm, thấy thế thì không tiện không để ý đến mặt mũi Ngu Thành Hà, nên ngồi xuống theo anh.

Ngu Thành Hà kéo cái ghế bên cạnh ra, ngồi sát bên Trâu Hàn.

Quan Tâm suy nghĩ một chút, chạy đến chỗ đối diện Trâu Hàn ngồi xuống.

Hắn nhiệt tình giới thiệu sơ qua các thành viên khác, để mọi người nhận thức nhau.

“Các cậu làm sao biết nhau vậy?” Ngu Thành Hà hỏi lại lần nữa, những người khác cũng đều hiếu kỳ nhìn bọn họ.

Quan Tâm chỉ vào Trâu Hàn nói, “Bé cưng Hàn Hàn là ân nhân cứu mạng của tớ.”

“Ân nhân cứu mạng.” Ngu Thành Hà nghiêng đầu nhìn Trâu Hàn một cái, tiện tay đưa cho cậu một ly thức uống.

Trâu Hàn có chút ngượng ngùng, vung vung tay nói, “Làm gì khoa trương như vậy, đều do người khác xuất lực mà.”

“Không đâu, nếu không có cậu, tôi đã chết từ lâu rồi.” Quan Tâm kiên trì, sau đó kể chuyện cũ giữa hai người ra.

Hóa ra, hai năm trước, Quan Tâm đi núi tuyết du lịch gặp được Trâu Hàn.

Trâu Hàn không giỏi kết giao với người khác, hai người chỉ quen biết sơ mà thôi, vốn nghĩ sẽ không gặp lại nhau nữa. Nhưng thời điểm xuống núi, lại gặp phải lở tuyết.

Quan Tâm bị mắc kẹt, những người trong đội đi chung với nhau chả ai biết nhau, không ai chú ý tới hắn.

Là Trâu Hàn phát hiện rồi dẫn người quay lại tìm, mới cứu Quan Tâm một mạng.

Chẳng qua khi đó thân thể Quan Tâm không thể chịu được nữa, nên chưa kịp lưu lại cách thức liên lạc với Trâu Hàn.

Thành viên ban nhạc đều làm chứng, hai năm qua hắn vẫn luôn ngóng trông đi tìm Trâu Hàn.

Lần này gặp nhau ở đây, đúng là vừa bất ngờ vừa kinh hỉ.

Cả đám người đều rất cảm khái, dồn dập cảm ơn Trâu Hàn.

Quan Tâm đem toàn bộ thịt mình đã nướng kỹ bỏ vào trong cái đĩa nhỏ trước mặt Trâu Hàn, “Cục cưng Trâu Hàn ăn nhiều hơn chút đi, còn muốn ăn gì nữa thì tôi nướng cho.”

“Không cần, tôi tự làm là được rồi.” Trâu Hàn bị sự nhiệt tình của họ làm cho luống cuống.

Ngu Thành Hà gắp đi phân nửa đồ ăn trong đĩa nhỏ của cậu, đồng thời kề sát vào, thấp giọng nói. “Em còn đi núi tuyết chơi nữa sao?”

“Chỉ mới đến đó được một lần thôi.” Trâu Hàn bị hấp dẫn lực chú ý, không phát hiện Ngu Thành Hà cướp đồ ăn của mình.

Ngu Thành Hà cầm con cá chậm rãi nướng, nói, “Không ngờ em còn thích đi du lịch.”

Trâu Hàn vừa nghe liền không vui. “Thích đi du lịch còn cần phải có tư cách nữa hả?”

“Không phải ý đó.” Ngu Thành Hà liếc cậu một cái, “Chỉ là cơ thể nhỏ bé này của em, làm sao bò được lên núi tuyết.”

Tôi đây cơ thể nhỏ bé cũng có thể đánh cho anh răng rớt đầy đất đó, Trâu Hàn căm giận nghĩ.

“Cứ trông mặt mà bắt hình dong, anh sẽ phải hối hận.”

Ngu Thành Hà khẽ cười một tiếng, “Nghe nói em rất lợi hại. Bữa nào muốn đi vận động tay chân cùng tôi không?”

“Vận động gì?” Trâu Hàn tựa hồ có chút hứng thú.

“Phòng tập gym.”

“Không đi.” Trâu Hàn lập tức từ chối.

Ngu Thành Hà thoáng nhướng mi, vừa định nói gì đó, Quan Tâm đối diện bỗng lớn tiếng hô, “Cục cưng Hàn Hàn ơi, bọn cậu đang nói gì thế, kêu cậu vài tiếng cậu đều không nghe thấy.”

Trâu Hàn đỏ mặt một cách khó giải thích, tỉ mỉ nghĩ lại, phát hiện bọn họ chỉ toàn nói chuyện vô bổ, vì vậy nói. “Tôi đang tò mò sao các anh lại biết nhau.”

“Cá là vocal chính đầu tiên của nhóm chúng ta,” Tay bass cướp lời đáp. “Cậu vậy mà lại không biết.”

Vocal chính.

Trâu Hàn chấn động trong lòng.

Cậu biết đến nhóm nhạc H này vì lần đi núi tuyết kia, Quan Tâm luôn miệng hát “fly”. Trâu Hàn vừa nghe cũng rất thích. Chính bởi yêu thích ca khúc đó, nên mới tiếp xúc nhiều với Quan Tâm, sau đó cứu mạng hắn.

Bởi vì thích bài hát này, Trâu Hàn còn cố ý tìm hiểu về nhóm nhạc H.

Nhóm nhạc này không phải là một nhóm chuyên nghiệp, mỗi thành viên đều có nghề nghiệp chính thức của mình.

Nhưng danh tiếng trong giới của bọn họ không tệ, thường được mời đi diễn.

Cho nên, với tư cách là vocal chính của nhóm nhạc, hay ít nhất là cựu vocal, Ngu Thành Hà hát sao cũng không thể hát lạc điệu được.

Cái post weibo mới đăng hồi nãy chắc nhục lắm đây.

“Hắn không nói cho tôi.” Trâu Hàn nói, vô thức mang theo chút oán giận.

“Lỗi của tôi.” Ngu Thành Hà bỏ cá đã nướng kĩ vào đĩa nhỏ của Trâu Hàn, vừa vặn cướp cơ hội của Quan Tâm. “Em ăn cá đi, đừng tức giận.”

Ngữ khí của anh quá mức sủng nịch, khiến Trâu Hàn đang chuẩn bị mò điện thoại run tay lên, không biết sao lại ngại ngùng không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Quan Tâm nhìn món thịt không đưa qua được trong tay, mắt chuyển chuyển, nói. “Cậu còn chưa biết “Fly” là do Cá viết đúng không? Ca từ nhạc điệu đều do cậu ấy sáng tác.”

“Cái gì?” Trâu Hàn lần này thực sự bị sốc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên. “Anh là OGY!”

Cậu rất thích “Fly”, biết cả ca từ lẫn nhạc điệu đều ký tên tác giả là OGY.

Nhưng bởi vì nhóm nhạc này vốn không quá nổi tiếng, nên thông tin rất ít ỏi.

Cậu chỉ biết là, OGY từng là vocal chính của H, chỉ hát không tới một năm liền rời đi, thậm chí một tấm hình cũng không có.

Trâu Hàn vì thế mà tiếc nuối một hồi lâu. Cậu trời sinh ngũ âm không hoàn chỉnh, hoàn toàn không có khả năng thưởng thức âm nhạc. Hiếm khi gặp được một bài hát yêu thích, vậy mà ngay cả tác giả là ai cũng không tìm được.

Bây giờ biết người cậu tìm hồi lâu vẫn luôn ở cạnh mình, còn là người mình rất ghét, cảm giác này thực sự là bách vị tạp trần*.

*bách vị tạp trần: same as ngũ vị tạp trần, ý chỉ đủ loại cảm xúc lẫn lộn.

“OGY chỉ là một cái tên Cá từng dùng thôi.” Quan Tâm cướp lời nói. “Thật ra cậu ấy từng viết rất nhiều ca khúc, mỗi lần viết một bài lại đổi một cái tên, cũng không phải tên thật.”

Trâu Hàn theo bản năng nhìn về phía Quan Tâm, “Tại sao?”

Quan Tâm liếc Ngu Thành Hà một cái, “Bởi vì mỗi một bài cậu ấy viết đều là cho một người cụ thể. OGY dịch ra tiếng Trung, đại khái là ngớ ngẩn*. Bài “Fly” này, hình như là viết cho một người gọi là Ngai Ngai.”

*Ngai (呆): mang nghĩa ngớ ngẩn, đần độn, không lanh lợi.

Trâu Hàn liền quay đầu lại nhìn Ngu Thành Hà. “Có thật không?”

Ngu Thành Hà lấy hai ngón bóp bóp mi tâm, gật đầu. “Là một bạn nhỏ gọi là Ngai Ngai.”

Anh cũng đang nhìn Trâu Hàn, thần sắc hơi căng thẳng, dường như còn có chút mong đợi, “Ngai Ngai là một bạn nhỏ xinh xắn, nhưng từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, không thích nói chuyện, nên người khác gọi nhóc là Ngai Ngai. Nhóc nói nhóc thích nhất là máy bay, có thể đi đến rất nhiều nơi, thế nên tôi viết “Fly”, hi vọng nhóc có thể sớm bay về vòng tay của hạnh phúc.”

Trâu Hàn yên lặng nghe xong, nói. “Ồ.”

Ngu Thành Hà nhắm mắt lại, trên mặt là biểu tình trống rỗng.

Quả nhiên là mình nghĩ quá nhiều.

Trâu Hàn còn nói, “Nếu anh giỏi về mặt âm nhạc như vậy, sao không đi làm ca sĩ?”

Ngu Thành Hà mở mắt ra. “Ca sĩ không kiếm được nhiều tiền bằng diễn viên.”

Trâu Hàn: “…”

“Tôi yêu thích âm nhạc, cũng thích đóng phim. Sở dĩ chọn làm diễn viên, là bởi tài nguyên của công ty Tinh Phàm của Lộc đại boss chủ yếu ở mảng phim truyền hình. Đúng lúc có cơ hội, nên tôi liền đi diễn ⟪ Nhật thực ⟫.” Ngu Thành Hà cười cười, “Mau ăn cá đi, nguội rồi ăn không ngon.”

⟪ Nhật thực ⟫ là bộ phim truyền hình đầu tiên của Ngu Thành Hà khi mới xuất đạo, phim chế tác lớn, vai nam chính, sau đó liền nổi tiếng.

Cũng chính vì điều này, mới có tin đồn Ngu Thành Hà nổi lên nhờ bò lên giường người ta.

Quãng thời gian trước khi Lộc Nhất Bạch công bố tình yêu, trên người Ngu Thành Hà luôn bị dán nhãn “tình nhân Lộc Nhất Bạch”.

Trâu Hàn không nói gì nữa, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cá.

Trong lòng cậu kỳ thực không bình tĩnh như vẻ ngoài.

“Fly” có độ cộng hưởng rất mạnh mẽ, khiến cậu vô thức yêu thích nó.

Bây giờ nghe nói đây là bài hát Ngu Thành Hà đặc biệt viết cho người khác, không hiểu sao tâm lý hơi không thoải mái.

Mặt khác, cậu vẫn còn rất nghi ngờ nhân phẩm của Ngu Thành Hà, hiện tại lại phát hiện mình không chỉ thích mặt của anh, mà còn cực kỳ thích ca khúc anh viết. Tâm tình phức tạp vô cùng, căn bản không thể nói rõ được.

Ngu Thành Hà không nghe thấy tiếng lòng của Trâu Hàn, anh nhân lúc Trâu Hàn tập trung ăn cá, trầm mặt liếc Quan Tâm một cái cảnh cáo.

Quan Tâm nhếch miệng nở nụ cười, nháy mắt với anh mấy cái, dùng khẩu hình nói: cạnh tranh công bằng.

Ngu Thành Hà không cách nào giải thích với hắn, chỉ có thể lắc đầu.

Lúc sau một đám người trò chuyện náo nhiệt, Trâu Hàn lại rất ít khi xen miệng, chỉ yên lặng nghe.

Cậu biết được sở dĩ đêm nay H đến tiệc kỉ niệm của Tinh Phàm là do bọn họ vừa lúc đang du lịch trong quốc nội, mà Lộc Nhất Bạch biết Ngu Thành Hà từng lập một nhóm nhạc với bọn họ nên mới mời người tới, muốn cho bọn họ tụ họp một chút.

Nhưng Ngu Thành Hà bây giờ chủ yếu là diễn xuất, cộng với Lộc Nhất Bạch muốn cho anh một kinh hỉ, nên không nói trước với anh chuyện nhóm nhạc tới.

Bản thân nhóm nhạc có thể biểu diễn đơn độc. Giang Lâm được thêm vào là do bên kế hoạch chương trình không biết ân oán giữa gã và Lộc Nhất Bạch, lại nghe nói gã có đại kim chủ, nên mới cho gã một cơ hội lộ mặt.

Ngu Thành Hà đi tìm Giang Lâm chính là vì muốn đổi tiết mục với gã.

Anh hiếm khi đoàn tụ với ban nhạc nên muốn cùng biểu diễn với nhau, giữa họ có sự ăn ý, căn bản không cần diễn tập.

Không biết Giang Lâm sẽ nghĩ sao nếu biết điều này.

Bữa ăn khuya này ăn đến hơn mười hai giờ, Trâu Hàn đi một chuyến tới phòng rửa tay.

Cậu thực sự không nhịn nổi, trốn bên trong mở weibo ra xem phản ứng của mọi người.

Miễn là thứ có liên quan tới Ngu Thành Hà, trước giờ đều bùng nổ độ hot, bình luận đã lên tới mấy ngàn.

【 Mấy người nói hát nhép mau tới xem, hiện trường Ngư Ngư hát cực kỳ high 】

【 A a a a a a, tui chết đây giọng này êm tai vãi nồi 】

【 Đà phắc Cá nhà tui hát live đỉnh quá đi, có còn chừa đường sống cho ca sĩ chuyên nghiệp không 】

【 Hát còn hoàn hảo hơn so với ca sĩ chuyên nghiệp nữa, Ngư Ngư, huyết thư cầu ra album 】

【 Cầu ra album +1, bắt đầu từ hôm nay tui sẽ là fan giọng hát của Ngư Ngư 】

【 Ra album +n, tui nhất định sẽ đi mua 】

【 Đại đại, sao cậu lại tàn nhẫn như vậy sao lại bấm dừng ngay khúc quan trọng thế chứ 】

【 Có linh cảm Cá nhà tui đang chuẩn bị cởi áo, đại đại cậu đăng đoạn sau lên đi please please please 】

【 Tui thấy Ngư Ngư nắm vạt áo, khẳng định sắp cởi a a a a a a 】

【 Đây là tiệc kỉ niệm của Tinh Phàm, người bình thường không vào được, đại đại rốt cuộc cậu có thân phận gì vậy! 】

【 Đại đại cậu thực sự là anti-fan à? Tui ngồi xổm dưới weibo cậu để anti Ngu Thành Hà, kết quả bị cậu bẻ cho thành fan rồi. 】

Lần này đã có chuẩn bị tâm lý, Trâu Hàn đối với bình luận này nọ không mấy bất ngờ, chỉ là không biết nên nói gì cho phải.

“Cộc cộc cộc.”

Tiếng gõ cửa vang lên, Trâu Hàn mới ý thức được mình đã ngồi trong này quá lâu.

“Hàn Hàn, em không sao chứ?” là Ngu Thành Hà.

Trâu Hàn mở cửa, có chút lúng túng. “Xin lỗi.”

“Em không sao là tốt rồi.” Ngu Thành Hà lo cậu bị đau bụng. “Thật sự không sao chứ?”

“Thực sự không sao đâu ạ.” Trâu Hàn vội vàng lắc đầu. “Đi thôi, đừng để mọi người đợi lâu.

“Tôi kêu bọn họ về khách sạn trước rồi.” Ngu Thành Hà nhìn cậu nói.

Trâu Hàn hơi khựng lại, “Về hết rồi sao?”

“Ừm, em còn có việc gì hả?” Ngu Thành Hà hơi chần chờ trong nháy mắt, “Tôi có phương thức liên lạc của bọn họ, em muốn của ai?”

“A, thiệt ra không cần.” Trâu Hàn lắc đầu một cái.

Cậu cũng không quen thân với mấy người đó, chẳng qua cảm thấy không gặp để nói tạm biệt một tiếng thì có hơi bất lịch sự.

Hai người đi ra khỏi tiệm thịt nướng, Trâu Hàn đang định chào tạm biệt Ngu Thành Hà, đã bị Ngu Thành Hà giành nói, “Chờ tôi gọi tài xế tới, đưa em về luôn.”

“Xe của anh ở gần đây hả?” Trâu Hàn không tiện nói đi nữa, “Để tôi lái đi, tôi không uống rượu.”

Bạn cũ gặp nhau, đương nhiên phải uống vài chén, mà Ngu Thành Hà vừa ngồi xuống liền rót cho Trâu Hàn một li thức uống rồi.

Đại khái là vì cậu lớn lên nhìn trẻ con quá, nên cả buổi không ai đến mời rượu cậu cả.

Bản thân Trâu Hàn cũng không có hứng thú với rượu, đương nhiên sẽ không chủ động muốn uống.

Ngu Thành Hà không từ chối. “Vậy làm phiền em rồi.”

Hai người đi về phía bãi đậu xe, Trâu Hàn đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, quay người lại nhìn.

Phía sau lác đác vài khách hàng, hết thảy đều bình thường.

“Có chuyện gì vậy?” Ngu Thành Hà chú ý thấy động tác của cậu, cũng quay đầu lại nhìn một chút.

“Không có gì,” Trâu Hàn lắc đầu một cái, “Đi thôi.”

Ngu Thành Hà cảnh giác nhìn chung quanh, tiến đến gần cậu hơn một chút.

Hai người cơ hồ sóng vai nhau đi đến chỗ đậu xe, Ngu Thành Hà đi tới ghế phụ, nhưng anh không vội vã lên xe mà đứng ngay cửa chờ Trâu Hàn lên trước.

Trâu Hàn không chú ý tới điều đó, khom lưng ngồi vào xe.

Ngay lúc đó, một bóng người nhanh chóng xông tới, Ngu Thành Hà chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lạnh băng lóe lên trên tay đối phương.

“Cẩn thận!” Ngu Thành Hà la lên một tiếng, đã không còn kịp chạy vòng qua đầu xe, anh trực tiếp nhảy lên nằm nhoài trên nóc xe, vươn người chặn lại đạo hàn quang kia.

Trâu Hàn phản ứng cũng nhanh, nghe thấy Ngu Thành Hà nhắc nhở thì không lập tức đứng dậy mà ngồi xổm xuống đất, cũng đồng thời đưa tay ra chặn đỡ.

Chỉ cần 0.1 giây, cậu liền thấy rõ là một người phụ nữ đeo khẩu trang cầm dao đâm về phía mình.

Trâu Hàn giơ tay bắt lấy cổ tay người phụ nữ, cùng lúc Ngu Thành Hà cũng có ý nghĩ tương tự, tay của hai người va vào nhau.

Khí lực cả hai đều không nhỏ, tay của Ngu Thành Hà bị trật hướng, vừa vặn bắt lấy lưỡi dao.

Máu đỏ tươi trào ra trong nháy mắt, đến dao cũng nhiễm một màu đỏ.

Ngu Thành Hà không dám buông tay, thẳng thừng dùng sức nắm lấy.

Người phụ nữ kia hẳn là bị giật mình, rút dao về theo bản năng. Lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt máu me, Ngu Thành Hà hơi cau mày, trầm giọng nói. “Chị muốn chặt đứt tay em à?”

Nghe nói có vẻ như là người quen.

Người phụ nữ kia hoảng hốt, bỏ dao lại xoay người chạy mất.

Trâu Hàn bị màu đỏ lan tràn khắp nơi kích thích ngẩn ra một giây, lúc này coi như phục hồi tinh thần lại, chạy đi muốn đuổi theo người phụ nữ kia.

Chạy được hai bước, cậu lại quay người trở về.

Ngu Thành Hà vẫn còn đang nằm nhoài trên nóc xe với tư thế buồn cười. Anh bỏ con dao găm ra, những giọt máu theo động tác này vương vãi đầy ra đất.

Trâu Hàn choáng váng trong giây lát, bước nhanh rồi chạy tới, đỡ anh xuống.

“Cậu không bị chứng sợ máu đấy chứ?” Đến lúc này, Ngu Thành Hà thậm chí còn phát hiện ra biểu tình của cậu không đúng, anh vén vạt áo lên, quấn đại bàn tay bị thương lại.

“Tôi không sợ máu.” Giọng nói Trâu Hàn căng thẳng. “Lên xe, tôi đưa anh tới bệnh viện.”

Ngu Thành Hà nhìn cậu, không nói gì, tùy ý để cậu đem mình nhét vào xe.

Trâu Hàn bước nhanh vòng qua xe, leo lên ghế lái, mở xe, khởi động, động tác gọn gàng lại nhanh chóng.

Nhưng Ngu Thành Hà luôn cảm thấy trạng thái của cậu không thích hợp lắm.

“Xin lỗi.” Ngu Thành Hà đánh vỡ trầm mặc.

“Sao lại xin lỗi?” Đôi mắt Trâu Hàn nhìn thẳng, chằm chằm nhìn về phía trước. “Chẳng lẽ đây là lỗi của anh?”

“Không phải, cái người hồi nãy kia, tôi biết cô ta.” Ngu Thành Hà nhìn Trâu Hàn, ngón tay cậu đặc biệt nắm chặt lấy vô-lăng, đầu ngón tay mơ hồ trắng bệch ra. “Cô ta yêu Chung Thiên Trạch, tới để báo thù. Cô ta thấy em cùng đi ra với tôi, cho rằng chúng ta có quan hệ gì đó nên mới ra tay với em.”

“Vậy à.” Trâu Hàn đối đáp trôi chảy, giọng điệu đều đều, không hề lên xuống. “Loại người tệ bạc như Chung Thiên Trạch mà cũng có người yêu à.”

“Cô ta từng rất rất khổ, trước giờ không có ai đối xử tốt với cô ta. Tuy Chung Thiên Trạch là tra nam, lừa gạt tình cảm của cô ta, nhưng khi bọn họ quen nhau, Chung Thiên Trạch cũng rất sủng cô ta.” Ngu Thành Hà vẫn nhìn chằm chằm Trâu Hàn. “Cho nên, cô ta vẫn khăng khăng một mực yêu gã.”

Trâu Hàn thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể trong hạn mức cho phép, đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ cũng không loạn.

“Ngu xuẩn.” Trâu Hàn bình tĩnh đánh giá.

Ngu Thành Hà không hé răng.

Lại một cái đèn đỏ nữa, Trâu Hàn đạp phanh xe, rốt cuộc nghiêng đầu nhìn qua Ngu Thành Hà.

Ngu Thành Hà vẫn đang mặc áo thun đen không tay, quần cũng màu đen, bàn tay bị vạt áo quấn lại, không nhìn thấy tình huống cụ thể, nhưng mùi máu tanh nồng đậm trong xe thì không lừa được ai.

Ngu Thành Hà bỗng nghiêng người, bấm nút hạ cửa kính xe xuống, gió đêm thổi tới, mùi máu tanh nhạt đi rất nhiều.

Trâu Hàn đợi đến giây đèn đỏ cuối cùng mới tiếp tục lái xe đi tiếp.

Kỳ thực, Ngu Thành Hà hiểu lầm rồi, cậu thật sự không bị sợ máu.

Nhưng Trâu Hàn cũng biết trạng thái của mình xác thực không đúng lắm.

Rất kỳ quái. Cậu vốn nghĩ mình khoan dung với Ngu Thành Hà hết lần này tới lần khác là do khuôn mặt có tám phần tương tự với Ngu Tranh kia.

Nhưng vừa nãy, trong phút chốc nhìn thấy tay Ngu Thành Hà bị thương, đáy lòng Trâu Hàn dâng lên nỗi sợ hãi và phẫn nộ không cách nào kiềm chế, cảm xúc mãnh liệt đến mức chính cậu cũng phải hoảng sợ.

Độ quan tâm của cậu đối với tay của Ngu Thành Hà đã vượt quá mức quan tâm của cậu với gương mặt kia.

Chuyện này thực sự khó mà giải thích.

Đáy lòng như có thứ gì muốn ngoi lên, nhưng trước sau lại chẳng thể đột phá lớp trói buộc cuối cùng, khiến Trâu Hàn không thể nhìn rõ.

“Khi nãy tại sao anh lại muốn cản Quan Tâm thân cận với tôi?” Trâu Hàn đột nhiên hỏi.

Ngu Thành Hà hơi sững sờ, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ nối liền giữa ngón cái và ngón trỏ, hơi ngượng ngùng. “Em nhìn ra rồi.”

Trâu Hàn vẫn nhìn chằm chằm đường đi phía trước. “Tôi cũng không ngu.”

Ngu Thành Hà: “Những lúc như thế này, em giả ngu cũng không sao đâu.”

“Không biết.” Trâu Hàn cứng rắn vứt ra hai chữ, kiên trì truy hỏi. “Vậy thì rốt cuộc Quan Tâm có vấn đề gì?”

“Không phải vấn đề lớn lao gì, cậu ta chỉ hoa tâm thôi.” Ngu Thành Hà thay đổi tư thế ngồi, “Lúc tôi biết cậu ta, cậu ta còn chưa tới hai mươi tuổi, số người hẹn hò đã lên tới hai con số, cả nam lẫn nữ.”

Trâu Hàn: “Các anh không phải là anh em tốt với nhau à?”

“Coi như là bạn bè tốt đi, cậu ta đối với bạn bè rất có nghĩa khí. Đối với chuyện tình cảm, thực ra cũng không phải là cậu ta có ý đùa giỡn, mà là thích theo đuổi sự kích thích và mới mẻ. Cậu ta chưa từng có mối quan hệ nào có thể kéo dài quá hai tháng, ý thức trách nhiệm không lớn.” Ngu Thành Hà dừng một chút, hơi ảo não. “Cơ mà xin lỗi, có vẻ như tôi đã quá tự cho mình là đúng.”

Trâu Hàn không để ý tới lời xin lỗi của anh, “Cho nên ý anh là, cậu ấy thích tôi?”

Ngu Thành Hà “ừ” một tiếng.

“Vậy việc anh làm thì có gì sai?” Trâu Hàn nói, “Không phải anh là đối tượng xem mắt của tôi sao?”

Ngu Thành Hà quay đầu nhìn cậu.

Trâu Hàn có vẻ như không chú ý tới tầm mắt của anh, hất đuôi xe một cách hoàn mỹ, “Đến rồi.”

Ngu Thành Hà sửng sốt một hồi mới phản ứng được, cười cười kéo mở cửa xe.

Trâu Hàn nhanh chóng chạy tới, cởi áo khoác của mình ra choàng lên đầu anh.

Ngu Thành Hà: “…”

Bệnh viện lúc này không có mấy người, Ngu Thành Hà lấy điện thoại ra đưa cho Trâu Hàn, “Giúp tôi gọi điện.”

Rất nhanh, có người đi ra dẫn bọn họ vào phòng bệnh đặc thù, không gây nên sự chú ý nào.

Vết thương trên tay Ngu Thành Hà cơ hồ xuyên thủng cả bàn tay, cũng may không bị tổn thương tới gân cốt, nhưng thương thế cũng coi như rất nghiêm trọng.

“Hàn Hàn, phiền em gọi điện thoại cho anh Phí giùm tôi.” Ngu Thành Hà thấy sắc mặt Trâu Hàn không tốt, muốn đẩy cậu ra. “Tôi lo chuyện đêm nay bị tuồn ra, phải tìm hắn tới khắc phục hậu quả.”

“Được.” Trâu Hàn đáp ứng một tiếng, mím môi đứng tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay máu thịt be bét của Ngu Thành Hà.

Cậu không phải không muốn, mà là không thể nhúc nhích được. Tim dâng lên từng đợt từng đợt đau nhói, như thể con dao kia đang đâm vào trái tim cậu, khiến tim sắp hỏng mất.

Cái tay này rất trọng yếu, ý nghĩ này mơ mơ hồ hồ ẩn hiện trong đầu cậu.

Trọng yếu như thế nào?

Cậu không nhớ ra được.

“Hàn Hàn,” Ngu Thành Hà nhìn cậu đứng yên không động đậy, hô một tiếng, “Em tới đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Trâu Hàn tay chân cứng đờ đi tới bên người Ngu Thành Hà.

Ngu Thành Hà vươn tay trái ra, xoa xoa lên đôi mắt của Trâu Hàn.

Mùi máu tanh rất nồng, nhưng lòng bàn tay ấm áp như có công dụng an ủi thần kỳ, Trâu Hàn khẽ chấn động, cuối cùng cũng giãy dụa bò ra khỏi tâm tình của mình.

“Phiền em, gọi điện cho anh Phí.” Ngu Thành Hà nhẹ giọng nói.

Trâu Hàn gật gật đầu, rốt cuộc đi ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này hành lang vắng tanh không có một bóng người, Trâu Hàn dựa lưng vào tường, cả người bỗng không còn chút sức lực nào, chân mềm nhũn, trực tiếp trượt dọc theo mặt tường ngồi phịch xuống đất.

Cậu cũng lười bò lên lại, trước tiên gọi điện cho Phí Lễ đã.

Nói chuyện điện thoại xong mới chợt ý thức được, Ngu Thành Hà vậy mà lại trực tiếp đưa điện thoại cho mình.

Anh không sợ cậu xem điện thoại anh rồi phát hiện ra bí mật gì sao?

Phí Lễ đến rất nhanh, Trâu Hàn vẫn còn ngồi dưới đất, tay cầm điện thoại của Ngu Thành Hà ngẩn người.

“Chuyện gì xảy ra? Bị thương thế nào?” Phí Lễ không rõ tình huống, hỏi nguyên một tràng.

Trâu Hàn bò từ dưới đất lên, mang người vào phòng bệnh.

Tay Ngu Thành Hà đã được xử lý tốt, băng bó rất dày, căn bản không thể nhìn thấy vết thương, bây giờ đang truyền dịch.

Tầm mắt Trâu Hàn không thể tự chủ tập trung vào vết thương trên tay anh.

Ngu Thành Hà không để ý tới cậu, chỉ đơn giản nói vài câu với Phí Lễ, sau đó căn dặn hắn. “Anh để ý một chút, đừng để bị tuồn tin ra.”

“Đáng đời.” Phí Lễ xác định anh không bị nguy hiểm, sau khi bình tĩnh lại thì liền tức giận, “Kêu chú đi ăn bữa tối dưới ánh nến thì không đi, cứ phải đi ăn thịt nướng, để anh xem lần sau chú mày còn trốn mất không.”

Ngu Thành Hà mất máu quá nhiều, sắc mặt cùng môi đều tím tái nhợt nhạt, nhưng anh như không cảm nhận được đau đớn, cợt nhả nói, “Anh Phí nói đúng, lần sau em nhất định không chạy.”

Trâu Hàn đột nhiên hỏi, “Bữa tối dưới ánh nến gì?”

“Một công tử nhà giàu mời nó ăn cơm,” Phí Lễ vừa gửi tin nhắn sắp xếp công việc, vừa thuận miệng nói. “Người ta cũng chưa nói nó phải làm cái gì, làm quen tí cũng tốt, có sếp bảo đảm thì nhất định không phải cái loại người không đứng đắn kia.”

“Không được.” Trâu Hàn chưa chờ hắn nói xong đã ngắt lời.

Phí Lễ: “Ah?”

Đến Ngu Thành Hà cũng sửng sốt, nhìn về phía Trâu Hàn.

“Ảnh đang xem mắt với em.” Trâu Hàn nghiêm mặt nói, “Không thể ăn bữa tối dưới ánh nến với người khác được.”

Phí Lễ đâm đầu vào giá truyền dịch.
Bình Luận (0)
Comment