Ảo Giác

Chương 3

Thế nhưng vẫn chưa có hết, thanh niên chính là không giống nhau, cậu vẫn chưa có ngừng lại mà khí thế đã lần nữa trỗi dậy, lại bắt đầu một hồi mới.

Kiều Tứ cảm thấy thắt lưng của mình đã mỏi nhừ, nhưng tình triều lại khó có thể chống lại, cũng mặc cho Đoạn Hành ôm lấy hắn, đem hắn đặt ở mép giường, hai tay vững vàng đỡ lấy hắn, giống như cố kiềm chế thật lâu, nóng bỏng mà lấy ra cắm vào.

Chân của hắn khoát lên trên vai Đoạn Hành, tư thế này khiến cho hai người trong lúc đó càng thêm không chút trở ngại, cả người bị đôi tay kia cùng hạ thân va chạm chi phối, không khỏi cổ họng khô cạn.

Lúc muốn đến đỉnh điểm nhưng lại không đến được, hắn chỉ có thể ngửa người ra, vừa bị thanh niên trên người tiến vào, đồng thời cẳng chân cùng mắc cá chân bị hôn lấy, cảm giác đặc biệt khó khăn.

Chân là nơi khá mẫn cảm của hắn, trước kia chưa bao giờ nghĩ tới nó có liên quan tới chuyện tình ái này, thế nhưng bây giờ lại có.

Tựa như không thấy sự khiêu khích nữa khiến cho hắn nôn nóng không thôi, cơ hồ có một loại cảm giác bất mãn, không khỏi giống như nghênh hợp mà vặn vẹo cơ thể.

Thanh niên thuận thế gia tăng phạm vi cùng độ mạnh, triệt để “thỏa mãn” hắn, khiến cho giường đều phải lung lay theo. Lúc ngón chân bị ngậm trong khoang miệng ấm áp, Kiều Tứ rốt cuộc gần như hít thở không thông mà run rẩy phóng ra.

Cuối cùng cũng ngừng lại, có một loại cảm giác ngẩn ngơ như mới từ ảo mộng trở về hiện thực, Kiều Tứ toàn thân như bị rút đi gân mạch, nhất thời xui lơ không thể động đậy, trên lưng vẫn run rẩy, khoái cảm còn đang luẩn quẩn trong cơ thể không đi.

Đoạn Hành từ phía sau ôm hắn, hôn lấy vành tai của hắn, thấp giọng nói: “Tứ gia…”

“Kỹ thuật của cậu là luyện thế nào vậy?”

Đoạn Hành cười, ngược lại có chút xấu hổ, cằm đặt tại trên vai hắn, tại nơi cổ mà lê nhẹ.

Trước kia những hài tử sau khi hoan ái xong cũng làm chuyện tương tự, nhưng bọn họ giống như miêu, mà Đoạn Hành giống như khuyển.

Kiều tứ mặc thiếu niên âu yếm hầu hạ, sau cơn tình ái đã mềm nhũn tê dại nhượng hắn lười biếng không muốn di chuyển, nhưng lại nghĩ muốn tắm rửa. Phiền não không lâu, Đoạn Hành khí lực đã đủ đại, một phen đem hắn bế lên.

Loại cảm giác này chưa từng được thử nghiệm qua khiến Kiều Tứ cảm thấy mới mẻ, Đoạn Hành thức sự có thể làm đến những việc mà những hài tử kia không làm được.

Lúc sau ở trong bồn tắm lớn lại không thể tránh né mà làm thêm hai lần nữa, nhưng Kiều Tứ đối với chuyện này cũng không có ý kiến, hắn chỉ cần ngồi ở trên hông của Đoạn Hành, để Đoạn Hành đem khoái cảm cực hạn đưa vào trong cơ thể hắn, từ đầu tới cuối đều là hưởng thụ.

Tận tình cả đêm, ngày thứ hai tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong cơ thể trống rỗng, tinh khí giống như bị lấy ra hết, Kiếu Tứ nghĩ cứ như vậy thì sẽ không được, nhất định phải uống chút thuốc Đông y bổ mới được.

Ngoại trừ phía sau cảm giác không quá thích ứng, tối hôm qua cũng có thể nói là một trận tiêu hồn.

Kiều Tứ nghiêng đầu sang bên cạnh, nghĩ, nằm ở phía dưới vừa dùng ít sức lại được khoái hoạt, không biết những hài tử trước đây có đúng hay không đều có cảm giác tuyệt vời như vậy?

Nghĩ như thế, liền không khỏi có chút thèm muốn.

Đoạn Hành cũng tỉnh dậy, tay chân quấn lấy người hắn, kề cận hắn hôn, từ đôi má, môi, đến bả vai, ngực. Kiều Tứ được hôn rất khoan khoái, nhưng lại cảm thấy mới sáng sớm đã buông thả dục vọng thì sẽ cực kì tổn hại sức khỏe, cơ thể hắn hiện tại dù sao cũng không thể bằng với mười năm trước, vì vậy liền đẩy đẩy cái trán của thanh niên: “Thắt lưng tôi mỏi nhừ rồi.”

Đoạn Hành cười dừng lại, buông thứ nhô cao ở trước ngực hắn, tại trên môi hắn lại hôn lên một chút: “Vậy hôm nay tôi đến hầu hạ Tứ gia.”

Đoạn Hành không chỉ có hầu hạ trên giường khiến cho hắn cả người khoan khoái, mà cũng giúp hắn làm những chuyện cần làm, Kiều Tứ chỉ lười biếng nghiêng người trên cái ghế, nhìn vào màn hình xem Đoạn Hành thay hắn chủ trì đại hội cổ đông, hướng phía mọi người truyền đạt ý tứ của hắn, cách diễn đạt khéo léo, mạch suy nghĩ rõ ràng, tuy rằng rất bình tĩnh, thủ đoạn ngược lại rất cao thâm, không khỏi cảm thấy Đoạn Hành đích thực là một nhân tài.

Ngày kế đi ra ngoài, vừa mới ngồi trên xe, chợt nghe thấy có người gõ nhẹ cửa sổ xe. Cửa sổ hạ xuống, bên ngoài là Đoạn Hành mang theo khuôn mặt tươi cười.

“Tứ gia, tôi có thể ngồi nhờ một chuyến được không?”

Kiều Tứ ra hiệu nhượng cậu ngồi vào trong.

“Xe của cậu đâu?”

“Đưa đi sửa rồi,” Đoạn Hành ngồi gần hắn, “Ngày hôm qua lúc trốn kí giả thì bị cọ xát một chút, sớm biết vậy đã không lái xe quá nhanh.”

“Lần sau cẩn thận một chút, xe bị hỏng thì có thể đổi lại cái mới, người bị hư thì không thể đổi lại được đâu.”

“Vâng.” Đoạn Hành cười đáp lại, sau đó tựa như đang hồi tưởng: “lại nói tiếp, chiếc xe đó chính là do Tứ gia tặng, cũng đã được hai năm rồi.”

Kiều Tứ “Ân” một tiếng. Chính hắn cũng thực không nhớ rõ, hắn đã tặng những gì, tặng cho ai, quả thực là cũng nhiều lắm.

“Là món quà trong bữa tiệc khánh công. Lúc đó cực kì yêu thích, hai năm cũng chưa từng đổi qua,” Đoạn Hành cười nói, “Chính là số lần va chạm cũng rất nhiều, công ty bảo hiểm đều chịu không nổi.”

“Vậy đổi một chiếc khác.”

“Chỉ là, chiếc xe này mở ra rất thuận lợi.”

“Cũ rồi thì sẽ không còn thích nữa, đừng miễn cưỡng. Mấy hôm trước có triển lãm xe, cậu chả phải đã nhìn trúng mấy chiếc đó sao, thế nào lại không đổi?”

Đoạn Hành không nói, chỉ là cười.

Kiều Tứ nhìn cậu: “kinh tế gặp khó khăn?”

Đoạn Hành mức thu nhập không thấp, nhưng chi tiêu cũng sẽ rất khó nói, chỉ là một ngôi sao điện ảnh, tiền kiếm được cũng không phải dễ, nếu như muốn tiêu tiền như nước, vậy thì không đủ.

Bị hắn hỏi như thế, Đoạn Hành có chút không được tự nhiên, vội vàng cười nói: “Không phải thế.”

Kiều Tứ tâm trạng hiểu rõ. Qua vài ngày, đã cho người đặt mua một chiếc xe cho Đoạn Hành.

Coi như là món quà đã ngủ qua đêm với hắn, giá cả của chiếc xe này cũng không thấp. Chỉ có điều với những biểu hiện của Đoạn Hành mà nói, thì vật này cũng đáng giá.

Kiều Tứ cho rằng, Đoạn Hành thông minh, chưa bao giờ trực tiếp nói ra những thứ mình muốn, chỉ nói loanh quanh nhượng hắn hiểu, cấp cho rồi cũng sẽ không lưu tâm, thực cũng không đến mức làm hắn chán ghét.

Quả nhiên Đoạn Hành nhận được chìa khóa xe, thì khá vui vẻ, lập tức gọi điện thoại cho hắn tỏ ý cảm ơn. Kiều Tứ cơ hồ có thể cảm nhận được một loại yêu thương nồng nàn nào đó.

“Chỉ cần một đêm, đã nhận được chiếc xe gần triệu đô, như vậy thì ai mà không thích hắn chứ.”

Chỉ cần hắn tùy thời đều có thể tùy ý mua quà để tặng, hắn liền vĩnh viễn không thiếu người “yêu”.

Có lúc Kiều Tứ đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống, cũng sẽ nghĩ, bản thân vì sao lại có thói quen này, thậm chi là vội vàng mà tặng quà cho người khác chứ?

………………………………….

Buổi tối hôm nay cùng mấy người bạn ở trong tiệm uống rượu, Đoạn Hành vẫn như cũ theo bên cạnh. Rượu uống quá ba lần, thì nghe được có người kính cẩn nói: “Tứ gia.”

Ra là một người môi giới có quen biết, dẫn theo mấy nam hài tuấn tú trẻ tuổi qua đây chào hỏi.

Kiều Tứ giương mắt: “Mấy người cũng đến uống rượu?”

Người môi giới kia cười nói: “Hôm nay làm việc tương đối mệt, nên dẫn bọn hắn đi ra ngoài cho thoải mái.”

Kiều Tứ hiện tại tâm tình cũng không tệ lắm, liền tỏ ý: “Cùng ngồi đi. Muốn uống gì thì cứ gọi.”

Sở thích của hắn mọi người đều biết, mấy người bạn kia ít nhiều cũng có chút hứng thú về phương diện này, chí ít cũng sẽ muốn trải nghiệm qua loại cảm giác thú vị mới mẻ này. Người môi giới kia là tay lão luyện, biết rõ cơ hội này là không thể bỏ qua, trước ngồi xuống nhượng các nam hài kia luân phiên kính rượu, rất nhanh đã khiến bầu không khí trở nên nóng.

Mấy nam hài kia lớn lên đều cũng thuận mắt, đại khái là trong những người này, cũng không loại trừ khả năng bọn họ mấy người đều biết Kiều Tứ có tiền có thế, vì vậy đều tự nhiên phóng khoáng, dáng tươi cười đầy mặt, thập phần khéo léo lại dò xét.

Trong đó có một nam hài cao gầy, hé ra khuôn mặt rất xinh đẹp, tại nét ngây thơ kia lại mang theo chút phong tình lẳng lơ, giơ tay nhấc chân đều rất hơn người. Khiến Kiều Tứ nhìn vài lần chính là thấy rõ mũi y cùng quai hàm, đường nét khá giống Kiều Triệt.

Sau màn giới thiệu kia, y vẫn luôn hướng Kiều Tứ nhìn đến, liên tiếp lộ ra dáng tươi cười đáng yêu. Khi Kiều Tứ nói chuyện, y chính là hiện ra dáng vẻ tập trung lắng nghe, thỉnh thoảng tiếp một hai câu, lời lẽ thú vị, khiến người ta yêu thích.

Lợi dụng lúc náo nhiệt, y đứng dậy đi tới, muốn đặc biệt kính rượu Kiều Tứ. Kiều Tứ uống qua một ngụm, y cũng không lập tức trở về chỗ ngồi, mà thuận thế muốn ngồi bên cạnh Kiều Tứ.

“Chỗ của cậu ở bên kia.”

Người nói là Đoạn Hành. Ai cũng biết Đoạn Hành hiện tại là thủ hạ mà Kiều Tứ rất sủng ái, ngoại trừ vị trí bảo vệ bên cạnh Kiều Tứ, chỉ có Đoạn Hành mới có thể chiếm được.

Nam hài bị cậu ngăn cản, nhất thời ngồi không được, ngược lại cũng không xấu hổ, chỉ biết lắng nghe, mỉm cười ngồi xuống cạnh Đoạn Hành: “Tiền bối, em muốn kính anh một chén, anh thực sự chính là thần tượng của em đó.”

Đoạn Hành nhìn y một cái, y lại tiếp tục nói: “Em muốn đạt được mục tiêu để trở thành một người như anh, có rất nhiều điều muốn theo anh học hỏi, anh có thể vui lòng chỉ giáo không?”

Đoạn Hành cười cười: “Không dám nhận. Bởi vì tôi thấy chúng ta không phải là cùng một loại người. Còn có, cậu nên về chỗ cũ mà ngồi.”

Nam hài huých cái mũi, trên mặt chính là lộ vẻ tươi cười, quay đầu đối với Kiều Tứ: “Tứ gia, em là Daniel a.”

Lúc Đoạn Hành nhìn sang phía y, y cũng thức thời mà lui.

Kiều Tứ cảm thấy hài tử này cũng rất thú vị, cũng biết chú ý thời cơ, tùy thời có thể nở nụ cười, cũng coi như có tài. Dĩ nhiên quan trọng nhất chính là khuôn mặt.

Bởi vậy ngày hôm sau nhận được điện thoại của Daniel, hắn cũng không thấy kì quái chút nào khi hài tử này có thể biết được số điện thoại, thực cũng có chút hứng thú.

Quan hệ phát triển thêm một bước là chuyện rất nhanh xảy ra, không quá vài ngày, Daniel đã chủ động bò đến trên đùi hắn.

Cảm giác đầu tiên cũng không tệ, Daniel ở trên giường đặc biệt chủ động mở lớn, hiểu được có thể nghênh hợp, độc hữu chính là phong cách ngây thơ lại khiêu gợi rất hấp dẫn người khác.

Loại này vẻ mặt cười xán lạn, loại tiểu mèo hoang thích làm nũng, chính là loại Kiều Tứ yêu thích, hơn nữa đường nét cùng khuôn mặt có phần tương đương với Kiều Triệt, ngay cả thỉnh thoảng nổi giận thoạt nhìn cũng rất khả ái.

Đoạn thời gian Kiều Tứ cùng hài tử này một chỗ cảm giác tương đối hài lòng, cùng với cõi mộng của hắn rất giống nhau, khiến hắn nhất thời say mê trong đó, những người khác đều bị hắn để ra sau đầu.

Lúc Đoạn Hành tìm đến hắn, Kiều Tứ đang nói chuyện điện thoại. Hắn muốn thuộc hạ nâng bảng giá tại buổi đấu giá, để loại bỏ những kẻ cạnh tranh muốn có khối bảo thạch (đá quý) mà Daniel vừa ý, nhiều người cũng muốn có vật này, nếu như mua không được, chỉ sợ Daniel lại muốn giận dỗi mà một vài ngày không chịu ăn cơm.

“Tứ gia.”

Kiều Tứ ra hiệu bảo cậu chờ một chút, đợi bên kia thông báo đã mua thành công, mới ngẩng đầu nhìn thanh niên phía trước: “Có chuyện gì?”

Đoạn Hành vẻ mặt quả nhiên bối rối, nhưng chính là lễ độ cung kính: “Tôi muốn biết,, kịch bản lần này nhân vật đột nhiên lại đặt vào một người mới, có đúng hay không là ý của Tứ gia?”

“Việc đó a, Daniel rất muốn diễn, cho cậu ta một cơ hội thử xem.”

“Vai cậu ta đóng hoàn toàn không cần thiết, phân vai diễn trong phim như vậy không chút hợp lý, hơn nữa cậu ta cũng không lĩnh hội được cách diễn kịch, thế nào cũng không chút hiểu biết, như vậy là làm cho mọi người phải hạ thấp tiêu chuẩn của mình để phù hợp với cậu ta.”

Kiều Tứ nhấp một ngụm trà: “Vấn đề này nên lưu lại cho biên kịch cùng đạo diễn giải quyết đi, cậu lo lắng cái gì.”

Đoạn Hành chau mày, như là muốn nói gì đó, nhưng lại cố nhịn xuống.

Kiều Tứ hiểu rõ rồi nói: “Cậu a, đừng nên nghĩ nhiều. Daniel làm sao có thể đi đường tắt được, cũng chỉ là tiểu đả tiểu nháo, không có khả năng uy hiếp đến cậu. Cậu mới là vương bài của toàn bộ công ty, để có thể vượt qua cậu, chắc đến mười năm sau tôi cũng không hi vọng có thể tìm được người nào như vậy.”

“Tứ gia, tôi không phải là để tâm đến chuyện này.”

“Ân?”

Nhìn cậu bước đến, cúi người, Kiều Tứ vì bất ngờ nên không kịp phòng thủ, trước mắt tối sầm lại, môi trên đã bị hôn lấy.

Nhất thời nụ hôn qua đi, Đoạn Hành vẫn không có đứng thẳng dậy, chỉ thuận thế nửa quỳ ở trước người hắn, hai tay đặt ở bên thắt lưng hắn, đường nhìn cùng hắn ngang nhau.

“Tứ gia, ngài nửa tháng nay chưa từng tới tìm tôi.”

Kiều Tứ nhìn đôi mắt kia lộ vẻ tha thiết, nghĩ lại cũng hiểu đoạn thời gian rơi vào mộng đẹp kia, quả thực đã lạnh nhạt với cậu, liền an ủi nói: “Này là do tôi sơ suất, chờ tôi có thời gian rỗi sẽ bù đắp lại cho cậu, cậu muốn cái gì?”

Vừa dứt lời, môi lại bị hôn lấy, Kiều Tứ không khỏi “Ân?” một tiếng.

Đoạn Hành nhìn hắn chăm chú: “Tôi muốn Tứ gia ngài.”

Kiều Tứ “Đừng” một tiếng, cả ngày với Daniel cùng một chỗ, cũng nhớ đến tư vị cùng Đoạn Hành quan hệ: “Đêm nay nếu cậu diễn xong mà trở về sớm…”

“Tôi đều không phải chỉ cái này.”

“Ân?”

“Tôi muốn thời gian của ngài,” Đoạn Hành đưa tay chuyển đến ngực hắn, “Còn có ở đây.”

Kiều Tứ hiểu được, chống đầu suy nghĩ.

Bất an của Đoạn Hành hắn cũng hiểu, mọi người đều là sợ bị thất sủng. Hắn đối với Đoạn Hành sủng ái cùng nâng cao là vẫn luôn không ngừng, nhưng hắn tất nhiên cũng đi yêu thích một nam hài tử khác, thế nào có thể chỉ giành riêng cho một mình Đoạn Hành chứ.

Nghĩ như vậy, Kiều Tứ sờ sờ đầu nam nhân anh tuấn trước mặt: “Điều này có lẽ là không được, cậu đổi thứ khác mà cậu muốn đi.”

Đoạn Hành nhất thời khó có thể che giấu nét thất vọng trên khuôn mặt, nhưng vẫn nói: “Cái khác tôi không cần. Tôi chỉ muốn Tứ gia ngài.”

Kiều Tứ lại nhu hòa sơ xoa đỉnh đầu kia. Hắn cũng hiểu rõ tâm tư của Đoạn Hành.

Quả thật là không có phần thưởng nào cao hơn cả bản thân Kiều Tứ. Nếu có thể khiến hắn trở thành của cậu, quyền thế của hắn tự nhiên cậu ta cũng có thể sử dụng, ít nhất cũng có thể cố gắng thêm hai mươi năm nữa.

Mà người có ý định này cũng rất nhiều, ai mà không muốn một bước lên trời. Mỗi ngày đều có người ở trước mặt hắn tỏ vẻ nịnh bợ giở trò tâm cơ, có thể khẳng định là rất nhiều. Hắn cũng rất thích Đoạn Hành, nhưng hắn thế nào có thể dễ dàng bị ràng buộc bởi một người.

Kiều Tứ nhìn ra được điều này, sau khi bị hắn cự tuyệt, Đoạn Hành những ngày sau đều không che giấu đi sự suy sụp của bản thân, nhưng vẫn là theo khuôn phép cũ, thấy hắn đều kính cẩn chu đáo. Hắn bảo Đoạn Hành chiếu cố Daniel, chú ý tới những cảnh diễn, hành động thì nên cân nhắc, Đoạn Hành thậm chí đều cũng làm.

Đoạn Hãnh dẫu sao cũng là biết điều, giỏi kiếm chế, không giống những hài tử khác, muốn đường nhưng không được ăn, sẽ ai oán hoặc cáu kỉnh. Cũng bởi vì là dạng người này, Đoạn Hành mới có thể ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy.

Kiều Tứ dự định chờ Đoạn Hành làm việc xong, thì sẽ sắp xếp cho cậu ta hảo hảo nghỉ ngơi, nhượng cậu ta được hưởng thụ một thời gian nghỉ khó quên, cũng coi như là một chút an ủi.

Mà Daniel vẫn liên tục khiến hắn cảm giác như đang trong cõi mộng vậy, như trước nhượng hắn vui vẻ.

Hài tử này ở trong lòng hắn ngoan ngoãn giống như con thỏ rồi lại thân thiết như miêu, lúc hai người ở chung với nhau đều yêu thương dính chặt lấy hắn, nhất thời không gặp thì “Nhớ Tứ gia lắm”, liên tiếp đủ loại lời ngon tiếng ngọt.

Kiều Tứ thích loại cảm giác được người khác khát khao, đối với khuôn mặt tươi cười kia lại càng không có sức chống cự.

Tuy rằng Daniel muốn rất nhiều thứ, nhưng Kiều Tứ cảm thấy, ở độ tuổi của hài tử này tâm có hư vịnh mạnh mẽ một chút cũng là chuyện thường tình. Dù sao cũng đang ở trong giới nghệ thuật, cũng phải nhờ vả nhiều, Daniel lại hiếu thắng, đều không chịu bị bại bởi kẻ khác, chỉ dựa vào thu nhập nhỏ bé trong vai diễn mới căn bản là không được.

Hắn thích Daniel, tự nhiên là giúp Daniel ở trước mặt người khác tranh đua. Chỉ là dùng tiền mà thôi, đều không phải cái gì đại sự.

Hắn ở bên ngoài giúp Daniel bố trí chỗ ở, lúc rảnh rỗi thì tới, chăm sóc một hồi. Mà mỗi ngày thời gian cũng không sai biệt lắm, Daniel sẽ gọi điện đến.

“Tứ gia, đêm nay sẽ đến chứ? Em mua rất nhiều đồ ăn ngon.”

Đôi lúc trong tay sự tình quá nhiều, Kiều Tứ cũng chỉ có thể nói lại: “Ta có chút chuyện phải xử lí, em tự chơi đi.”

Mỗi lần như thế, bên kia nhất định sẽ mang theo vẻ nũng nịu có pha chút oán giận: “Vậy hôm nay không được nhìn thấy Tứ gia sao, em sẽ nhớ ngài lắm.” Sau đó liền ngọt ngào dặn dò: “Lúc nào có thời gian, phải nhớ nói cho em biết nha, em muốn sớm chuẩn bị thực đơn.”

Lúc tiếp nhận lời kia tâm tình Kiều Tứ đều luôn vui vẻ, cảm giác được người khác nhớ mong thực rất tuyệt. Daniel cho hắn thứ hắn muốn.

Bởi vì Daniel từng phàn nàn khu nhà ở hiện tại phòng khách không đủ lớn, chẳng thể nào mời bạn bè đến để tổ chức Party, Kiều Tứ cũng lưu tâm xem xét, lo liệu giúp cậu ta đổi không gian rộng hơn.

Trước hôm đưa chìa khóa nhà ở mới, tâm trạng Kiều Tứ rất tốt, lập tức dặn người đi đặt nhà hàng, dự định buổi tối cho Daniel một ngạc nhiên nho nhỏ.

Đúng lúc thay quần áo khởi hành, Đoạn Hành đẩy cửa tiến vào, thấy hắn đang cúi đầu đối phó với đống nút buộc rườm rà trên chiếc áo sa tanh, liền cười nói: “Tứ gia, để tôi giúp.”

Toàn bộ nơi ở của hắn, Đoạn Hành đều có thể ra vào tự do, không cần câu nệ như những người khác. Thứ nhất, hắn coi trọng Đoạn Hành, thứ hai, Đoạn Hành chính mình có chừng mực, lúc không nên mở cửa sẽ không mở, lúc không nên gõ cửa sẽ không gõ.

Ngón tay của Đoạn Hành thon dài khéo léo, rất nhanh giúp hắn mặc xong y phục, vuốt lại nếp nhăn trên lưng áo, sau đó lại từ phía sau nắm lấy bờ vai hắn, cười nói: “Tứ gia, ngài dạo này gầy đi, buổi tối hãy ăn nhiều một chút được không.”

Kiều Tứ lúc này mới nhớ tới vốn đã đáp ứng đêm nay cùng Đoạn Hành ăn cơm, quay đầu lại đối mặt với ánh mắt dịu dàng mang theo tiếu ý của cậu, chợt nghĩ gần đây quả thực lạnh nhạt với Đoạn Hành, không khỏi đưa tay xoa đầu thanh niên trước mặt.

“Tôi đêm nay có việc, hôm khác sẽ đền bù cho cậu.”

Nét tươi cười trên mặt Đoạn Hành bỗng cứng lại nhưng rất nhanh liền tan biến, vẫn giúp hắn đem áo khoác mặc vào, mới nói:

“Là đi gặp Daniel sao?”

“Ừ.” Kiều Tứ để Đoạn Hành chỉnh lại tay áo cho ngay ngắn.

“Tứ gia, nếu cậu ta không muốn ngài đi, vậy ngài đừng đi là tốt nhất.”

“Sao?”

“Ngài trước giờ vẫn không biết cậu ta thừa dịp lúc ngài không có ở đó đã làm những gì.”

Đoạn Hành dám cả gan nói ra những lời hiện rõ ý gây chia rẽ này khiến Kiều Tứ vô cùng sửng sốt: “Làm càn.”

Đoạn Hành ngược lại vẫn không hoảng hốt, chỉ nói: “Tứ gia, ngài đừng tức giận. Ngài biết tôi không phải là người nói lung tung.”

Kiều Tứ miễn cưỡng nén giận, ngồi xuống, nhìn Đoạn Hành lấy ra một túi giấy lớn từ trong chiếc bọc mang theo, đẩy đến trước mặt hắn.

“Tứ gia, tôi vốn không muốn nhanh như vậy để ngài xem thứ này, thế nhưng… Hay là, ngài cứ nghe tôi nói trước đã, rồi hãy quyết định có muốn xem hay không?”

Kiều Tứ đã có chút bực bội, không muốn nghe nhiều, trực tiếp từ trong túi giấy rút ra một xấp ảnh.

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng những bức ảnh này quả thực rõ ràng tới nỗi khiến hắn bị chấn động không nhỏ.

Đây đều không phải là loại ảnh chụp theo kiểu bọn báo chí săn tin, mà rất dứt khoát gọn gàng, tràn đầy tình sắc trước ống kính.

Một người là Daniel, người kia là một người đàn ông xa lạ, cao to uy mãnh, cơ thể cường tráng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền nhìn rất quen mắt, đó chính là viên đá quý mà hắn đã thành công cạnh tranh để mua được.

Hình có rất nhiều, bối cảnh đều tương tự, chính là khu nhà hắn cho Daniel. Nhưng ánh sáng và chi tiết có chút bất đồng, có thể thấy được chụp vào những khoảng thời gian khác nhau, chứng tỏ việc yêu đương vụng trộm này đã diễn ra không dưới một lần.

Cũng khó trách Daniel lại thường xuyên gọi điện hỏi lộ trình của hắn đến thế, như vậy mới có thể bố trí thời gian cùng người đàn ông kia hẹn hò.

Biểu hiện của hai người trên ảnh chụp xem thế là đủ, kẻ nào nhìn cũng có thể thấy được Daniel có bao nhiêu thích thú, khoái cảm toàn bộ đều viết ở trên mặt, tư thế khiêu khích cũng cực kì đa dạng.

So sánh với khi trước, Kiều Tứ lại nhớ tới biểu hiện của Daniel trước mặt hắn lúc cao trào, quả thực rất xứng với diễn viên tệ nhất đoạt giải thưởng mâm xôi vàng.

Kiều Tứ đặt tấm hình xuống, ngồi yên một hồi, mặt không chút thay đổi, ngước mắt nhìn nam nhân trước mặt: “Cậu theo dõi cậu ta bao lâu rồi?”

“Tứ gia, điểm ấy là tôi sai.” Trước khí thế âm trầm của hắn, Đoạn Hành vẫn giữ bình tĩnh:

“Nhưng tôi cảm thấy cần phải giúp ngài điều tra rõ ràng.”

“Ai cho cậu tự ra vẻ là mình khôn ngoan?”

Đoạn Hành nhìn hắn: “Tứ gia, tôi sai rồi. Nhưng ngài cũng thấy rõ, cậu ta vốn không thực sự yêu ngài, chỉ là vì tiền…”

Kiều Tứ lạnh lùng cắt ngang lời cậu: “Từ lúc nào tới phiên cậu đến dạy tôi?”

Đoạn Hành im lặng.

Kiều Tứ tại trên ghế dựa ngồi một chút, không nhìn đến Đoạn Hành, chỉ tự rót cho mình một chén rượu.

Chuyện này, Đoạn Hành quả thực không hề sai, là do hắn giận cá chém thớt.

Trong lòng hắn đương nhiên hiểu rõ. Ai cũng như vậy, có người nào đi theo hắn mà không phải vì tiền.

Nhưng mọi người luôn muốn lừa mình dối người. Hắn không thể lúc nào cũng khắc ghi bản thân mình trong mắt người khác là dạng gì.

Hắn không cần Đoạn Hành đến đánh thức hắn, lại càng không cần Đoạn Hành đưa ra những chứng cứ xác thực này, lo sợ hộ hắn trên đời này không ai thật lòng muốn đi theo hắn, không ai cam tâm tình nguyện cùng hắn hoan ái an nhàn.

“Cậu có thể đi.”

“Tứ gia…”

“Cậu ở nơi này cũng đã lâu lắm rồi.”

Đoạn Hành thoáng chút trầm mặc, cuối cùng đáp lại một tiếng “Vâng” rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Đuổi Đoạn Hành đi ra, đều không phải là giận cá chém thớt.

Bọn họ những người này, hắn hiện tại nhìn vào đều cảm thấy chán ghét vô cùng. Một lũ thâm tình chân thành mà truy đuổi tiền cùng quyền của hắn, nói trăm lời giả dối thực buồn nôn, diễn đến thiên hoa loạn trụy, một bên thì cùng hắn thân thiết, một bên lại tính toán đòi hỏi những thứ tốt nhất.

Giả bộ đối với những diễn viên này thật quá dễ dàng. Từ Đoạn Hành đến Daniel.

Tuy rằng hắn biết rõ, cũng đã quen cái loại “được phục vụ tốt rồi thì phải trả công”. Nhưng trong khoảnh khắc không khỏi cảm thấy vô cùng chán ghét.

Tất cả mọi người làm tình cùng hắn, còn hắn chỉ có thể cả đời làm một khách làng chơi.

Hắn cực kỳ chán ngán.

Khoảng thời gian sau đó Kiều Tứ cũng không còn yêu ai nữa, càng không có hứng thú tìm hoan mua vui.

Daniel đã sớm bị đuổi ra đường, thành một kẻ vô danh không xu dính túi, sau cũng không còn có thể nở mày nở mặt trong giới nghệ thuật, thậm chí ở trong thành phố này cũng bị đối xử tệ bạc.

Không nói đến chuyện Daniel nhiều lần vụng trộm yêu đương, ngay cả đạo đức nghề nghiệp cũng không có: Nhất là thủ đoạn đùa cợt này đã phạm vào điều tối kị của hắn.

Kiều Tứ cả đời hận nhất, chính là bị người ta uy hiếp.

Kiều Bác hôm nay không biết đã là lần thứ bao nhiêu cầm điện thoại di động đi vào: “Tứ gia, Đoạn gia lại gọi điện tới.”

Kiều Tứ phất tay, tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm nhắm mắt dưỡng thần, Kiều Bác liền lui ra.

Đoạn Hành đã phạm vào sai lầm gì chứ? Hắn chỉ là không muốn nhìn thấy cậu ta.

Mặc kệ Đoạn Hành cố ý hay vô ý, đều cũng đã chạm tới nơi đau nhất của hắn. Hắn hiện tại chỉ cần nhìn thấy người kia, liền tựa như bị nhắc nhở chuyện gì: Tâm tình sẽ trở nên rất xấu.

Khiến hắn mất hứng, hắn không vui.

Để tránh phát sinh ra việc không cần thiết, hắn cũng dặn Kiều Bác nhắn nhủ lại ý tứ của mình. Đối xử lạnh nhạt không có nghĩa là lạnh nhạt, cần tiến lên thì cứ tiến lên, muốn Đoạn Hành không cần thần hồn nát thần tính, quá mức lo lắng.

Nhưng Đoạn Hành lúc này cũng không còn an phận như xưa, một khoảng thời gian bị thất sủng, dần dần đã có chút nóng nảy.

Kiều Tứ chuyên tâm ngâm mình trong dược dục,chợt mơ hồ nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, không khỏi nhíu mi.

“Tứ gia nói không cho phép…”

“Tôi chỉ muốn được gặp một lần thôi.”

Cuối cùng cánh cửa vẫn bị mở ra, Kiều Tứ quay người lại, âm trầm nhìn về phía nam nhân quấy rầy hắn ngâm nước tĩnh dưỡng.

Có lẽ là đi quá nhanh nên cậu ta hơi thở có chút bất định… “Tứ gia.”

Kiều Tứ liền nhíu mày: “Kiều Bác nói cậu nghe không hiểu sao?”

Đoạn Hành chỉ lầm lũi nói: “Tứ gia, tôi hôm nay phải đi Nhật Bản chụp ngoại cảnh, đến ba tháng sau mới có thể trở về.”

Kiều Tứ chẳng nói gì mà chỉ “Ừ” một tiếng.

“Tôi biết Tứ gia không muốn nhìn thấy tôi, nhưng tôi vẫn phải nói, không thể đợi lâu như vậy mới nói với Tứ gia.”

Kiều Tứ có chút không kiên nhẫn mà chờ.

“Tôi với Tứ gia ngài, là thật tâm.”

Kiều Tứ nhìn hắn.

Khuôn mặt kia quả thực gầy đi không ít, đôi mắt lộ ra vết thâm quầng, có chút mệt mỏi: “Tôi không giống như những người khác.”

“…”

“Ngài muốn tôi rời xa Ngũ gia cũng được, chiếu cố tân sủng của ngài

cũng được, chỉ cần có thể khiến Tứ gia vui vẻ, tôi sẽ làm tất cả.”

“…”

“Nhưng trong tim tôi luôn muốn, ngài chỉ là của tôi.”

Kiều Tứ nhíu mày, định nói điều gì, Đoạn Hành đã cắt ngang hắn.

“Tôi biết tôi vượt quá khuôn phép, nhưng mà Tứ gia, tôi không còn là đứa trẻ mười bốn tuổi. Tôi không giống với mười năm trước đây nữa.”

“…”

“Ngài không cảm thấy tôi đã trưởng thành rồi sao?”

Kiều Tứ không có bất kỳ phản ứng gì. Đoạn Hành rời đi, hắn vẫn còn đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, tiếp tục nghiêng đầu cố gắng hồi tưởng lại.

Đã mười năm rồi ư? Mà chính hắn thậm chí cũng không nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên Đoạn Hành tới bên hắn.

Quả thực hắn không hề để ý Đoạn Hành đã trưởng thành rồi, lại càng không nhớ rõ quá trình lớn lên.

Hình như mỗi khi hắn nhìn đến Đoạn Hành thì Đoạn Hành liền mang theo dáng dấp tài giỏi. Nhưng vô luận có tài năng đến đâu, thân thể có bao nhiêu thành thục, cũng đều chỉ cảm thấy đó là một con sủng vật thông minh ngoan ngoãn dưới gối của mình.

Có lẽ hắn có quá nhiều thứ phải quan tâm, cho nên cũng đã bỏ lỡ rất nhiều sự tình.

Đoạn Hành đi không bao lâu, Kiều Tứ nhận được một tấm bưu thiếp có dấu bưu kiện từ một vùng núi của tiểu quốc nào đó. Loại vui đùa này cũng chẳng có gì lý thú, chỉ có giới thanh niên và người làm bên ngành nghệ thuật mới yêu thích. (karl: bạn Hành gửi bưu thiếp cho bạn Kiều, nhưng mà bạn kiều nghĩ là bọn thanh niên yêu nhau mới có cái trò lãng mạn này, chớ mình thì già òi)

Trên mặt là nét chữ phóng khoáng: “Gửi Kiều Thức”

Trong gia tộc, hắn đứng hàng thứ tư, sau sự kiện của Kiều Triệt, hắn tàn sát đẫm máu hơn phân nửa một bang phái, trong chốc lát thanh danh dậy sóng, có lẽ nên nói là ác danh lan xa.

Hai mươi tuổi đã đứng đầu, mọi người một tiếng hai tiếng đều kêu “Tứ gia”, không ai dám gọi thẳng tên thật của hắn, tất cả mọi người chỉ biết tại thành phố S “Ngoan” tự chính là Kiều Tứ gia.

Dần dần không ai còn nhớ được tên của hắn.

Mà dần dần, ngay cả chính hắn cũng tựa như đã quên.

………………………………………………
Bình Luận (0)
Comment