Ảo Mộng Lữ Trình

Chương 7.2

Cửa lên xuống của hành khách trên RMS Titanic không chỉ có một cái. Margaret biết vị trí hiện tại của mình là ở tầng c nhưng không biết tàu sẽ mở ra cửa lên xuống thông với tàu con từ bến cảng ở tầng nào. Hơn nữa trong giờ phút nguy hiểm kia, trên chiếc thuyền khổng lồ này, bây giờ nàng hoàn toàn không thể phân biệt phương hướng.

Phân nửa trước tầng c là một số phòng riêng và phòng nghỉ của hành khách khoang hạng nhất, nửa sau là phòng ăn nhỏ của khoang hạng hai, đi qua buồng lái, là đến khu phòng nghỉ của hành khách khoang hạng hai. Bây giờ là giữa trưa, trên hành lang có không ít người qua lại, tụ ba tụ năm thành từng nhóm tiến về phía phòng ăn. Phụ nữ ăn mặc như đang tham dự dạ tiệc, đàn ông mũ áo chỉnh tề, trên mặt mọi người đều mang nụ cười có chút mất tự nhiên, Margaret đột nhiên xuất hiện trong số bọn họ, dưới vô số ánh mắt kinh ngạc chăm chú nhìn mình thì nàng chỉ cố gắng chạy thục mạng, thầm cầu nguyện bản thân có thể tìm được chính xác cánh cửa kia trước kia RMS TItanic rời cảng.

Đối diện nàng là một cặp vợ chồng già đang tay trong tay đi tới.

Lão tiên sinh một đầu tóc bạch kim, mặc lễ phục sang trọng, trên túi áo ngài có cài một đóa hoa cẩm chướng màu đỏ, lão phu nhân đeo một chuỗi dây chuyền trân châu, trên vai khoác một mảnh khăn màu xanh đen, hai người vừa đi vừa thấp giọng trò chuyện, không biết lão tiên sinh nói câu gì mà lão phu nhân lại cười.

Dưới tình thế cấp bách, Margaret xông tới, "Xin hỏi, các ngài biết cửa xuống tàu ở đâu không?"

Đôi vợ chồng già phảng phất bị hù sợ hết hồn, kinh ngạc giương hai mắt nhìn nhau một cái xong, lão phu nhân lắc đầu một cái, nhưng lại chỉ phía sau, "Mới rồi ta thấy có một thủy thủ, có lẽ cô có thể hỏi hắn..."

"Muốn xuống tàu sao?" Lão tiên sinh móc đồng hồ bỏ túi ra nhìn một cái, "Chỉ còn năm phút thôi, con phải nhanh lên, đứa nhỏ."

"Cảm ơn, cảm ơn..."

Tiếng nói còn chưa dứt, cả người nàng đã lao về hướng mà lão phu nhân chỉ.

Nghĩ đến cánh cửa sinh tử cuối cùng kia của nàng chẳng mấy chốc sẽ biến mất, trong khi chính mình vẫn còn như một con ruồi không đầu đi vòng vòng trong khoang thuyền tựa mê cung này như thế, cả người nàng như bị một loại cảm giác nóng này bực bội mãnh liệt khống chế.

"Ồ, thượng đế ơi, vị tiểu thư này, xin hỏi ngài có cần giúp đỡ gì hay không?"

Rốt cục viên thủy thủ mà lão phu nhân đã nói kia cũng xuất hiện. Hắn chạy ngược hướng với Margaret, trợn to mắt nhìn nàng.

"Đúng, đúng vậy! Tôi muốn xuống tàu, xin hỏi cửa xuống ở đâu?"

Phảng phất như gặp được cứu tinh, Margaret bắt cánh tay hắn lại, liền đặt câu hỏi.

Viên thủy thủ nọ bị hù sợ hết hồn.

"Ồ, ngài thật sự muốn xuống tàu ở đây sao? Sắp rời cảng rồi. Nếu như ngài muốn xuống tàu, xin nắm chặt..."

"Nói cho tôi biết phải đi như thế nào!" Margaret thở hổn hển cắt đứt hắn.

"Cửa xuống cạnh phòng ăn ở tầng b, ngài cứ đi thẳng về phía trước sau đó rẽ phải, là thấy ngay cầu thang lên tầng trên, sau khi lên cầu thang thì đi về hướng buồng lái, cửa khoang sẽ ở ngay bên tay phải của ngài. Dĩ nhiên ngài cũng có thể đi thang máy, nhưng e rằng ngài phải đợi, bây giờ hành khách trong thang máy tương đối nhiều..."

Margaret thả cánh tay thủy thủ ra, chạy như điên về phía cầu thang mà hắn chỉ.

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!

Cầu thang cao su nối liền từ tầng a đến tầng e rốt cục cũng xuất hiện trước mặt Margaret. Nhưng giờ phút này nàng không hề chú ý đến độ hoa lệ và xa xỉ của nó. Nàng nhấc váy lên, ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang, sau khi lên đến tầng b, liền liều lĩnh chạy như điên về phía buồng lái.

Nàng đã thấy, tại cửa xuống nơi cuối hành lang có một viên thủy thủ. Trên tay hắn là một lá cờ tam giác nhỏ, chính là thủy thủ phụ trách khoang hành khách nàng đã gặp trước đây (ông soát vé á).

Đến, đến... Nhất định phải xuống tàu trước khi nó rời đi, nhất định phải làm được...

Nàng không ngừng nhẩm lại những lời này trong đầu, chạy như điên với tốc độ chưa từng có trong đời nàng.

Đúng lúc này, một người xuất hiện ở khúc cua của hành lang (đoán đi, là người quen đó), cơ bản là Margaret không thấy hắn, cho dù nàng nhìn thấy hắn thì bây giờ cũng không thu chân lại được, mà hiển nhiên là đối phương cũng không ngờ sẽ có người xông ra với tốc độ như vậy, thời điểm hắn cảm thấy có điều không ổn, dù hắn đã phản ứng cực nhanh, nhanh chóng lắc mình né sang một bên, nhưng vẫn không kịp, Margaret tông phải hắn, chân chân thật thật.

"Đùng" một tiếng, ngay tại sát na kia, thậm chí Margaret còn nghe được thanh âm phát ra do trán mình va vào cằm của đối phương.

Người nàng va phải kia, là một người đàn ông, vóc dáng cao hơn nàng rất nhiều, trọng lượng cơ thể lại càng không phải nói, tất nhiên là vượt xa nàng. Nàng bị lực đạo khi hai người va chạm đẩy ngược trở ra, té đập đầu xuống đất. (chậc chậc, cái này tê tái à)

Cú ngã đập đầu này quả thật không nhẹ, lúc nàng té xuống, một khắc đó, xương cốt cả người phảng phất như bị gãy cả, trước mắt sao bay đầy cả lên (hiu hiu, đau quớ), đầu choáng váng như bị đánh một quyền.

Nàng biết tình huống của cái người mà nàng đụng trúng nhất định không tốt hơn bao nhiêu. Bởi vì ngay thời điểm tán nàng đụng vào cằm hắn, ngoại trù thanh âm xương cốt của bản thân, nàng còn nghe hắn thốt lên một tiếng.

"Gặp quỷ!" Lúc ấy cái người bất hạnh bị nàng đụng trúng thét lên một tiếng như vậy, trong giọng nói thể hiện hắn đang cực đau.

Margaret cảm thấy thật có lỗi, nhưng bây giờ nàng không thời gian quay lại xin lỗi và cầu xin người kia tha thứ.

Phảng phất một lượng sức lực thần kỳ trong cơ thể chống đỡ nàng không ngã xuống đất, đầu choáng váng, sau khi than một tiếng, liền bò dậy từ dưới đất, chạy về phía cánh cửa kia. (bất chấp hết nha mấy đứa)

Bị một nguồn lực to lớn lao đến đối diện khiến bản thân phải dựa vào vách khoang mới đứng vũng được nhưng sau đó rất nhanh Cal Hockley liền nhận ra bóng lưng của người giành lối đi đó là ai.

Hắn tựa vào vách khoang, che cái cằm đau như bị gãy của mình, há mồm trợn mắt nhìn Margaret mới vừa ngã nặng mấy giây trước từ dưới đất bò dậy thật nhanh, giống như một người không có chuyện gì, chạy như điên với một tốc độ khiến người ta kinh ngạc.

Nàng không phải là tình nhân của Robert sao? Lúc này, sao nàng có thể ở chỗ này được? Ở chỗ Robert có chuyện gì xảy ra?

Đôi mắt đẹp tràn đầy tức giận, hắn lập tức đuổi theo bóng lưng kia.

"Cô, đứng lại cho ta!"

Margaret còn không chạy được mấy bước, bỗng nhiên một bên cánh tay bị người ta bắt lại từ phía sau, bên tai nghe được một âm thanh trầm gào lên một câu như vậy. Giọng nói này phảng phất có chút quen tai, đã từng nghe thấy ở nơi nào đó. Nhưng nhất thời cũng không nhớ ra được, nàng cũng không có thời gian suy nghĩ. Nhưng nàng đoán được hẳn đó là người mình vừa đụng phải kia đuổi theo mình, mồm luôn cuống quít nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý, xin ngài tha thứ, tôi phải xuống tàu..."

Nàng vung cánh tay mấy lần, chẳng những không hất được ra, ngược lại còn thấy lực đạo nắm lấy tay mình càng chặt hơn, năm ngón tay của đối phương giống như một cái kềm sắt, kềm vững vàng ở cổ tay của nàng, đau muốn chết.

Rốt cục nàng cũng nhận ra có gì đó không đúng, chợt quay đầu lại, bất ngờ mạo hiểm đối mặt với một đôi mắt giận dữ.

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!

Cal Hockley!

"Là ngài!" Theo bản năng, Margaret kinh hô thành tiếng.

"Cmn, cô lại dám chạy đi!"

Cal mắng một tiếng, có lẽ bởi vì đau đớn, bắp thịt trên mặt hắn hơi vặn vẹo, hơi lộ ra vẻ dữ tợn. (mất hết hình tượng nam chính luôn hà, tội anh tui)

"Hockley tiên sinh, thật sinh lỗi, nhưng xin ngài buông tôi ra, tôi phải xuống tàu, làm ơn, làm ơn đi mà..."

Xa xa, Margaret nghe thấy tiếng còi của thủy thủ, quơ quơ mấy lá cờ về phía nàng, phảng phất như phải đóng cửa rồi.

Một bên Margaret cố sức giãy thoát khỏi cánh tay đang níu tay mình, "Buông tôi ra, tôi phải xuống tàu...", lại vừa phải nghiêng đầu lớn tiếng gọi: "Chờ tôi một chút, xin chờ một chút, tôi muốn xuống tàu..."

"Cô muốn xuống tàu ư? Chẳng lẽ Robert không có nói cho cô biết, ta đã đồng ý không kiện cô nữa sao?" Cal nhìn nét mặt của nàng, tựa như đầu óc của nàng có vấn đề.

Chỉ chốc lát nữa cửa đã đóng lại rồi, tên đáng chết này, vẫn níu giữ mình ở nơi này không chịu thả.

Margaret thực sự gấp đến độ muốn điên rồi.

"Cút cm mi, ai muốn mi không kiện nữa hả? Tôi muốn xuống tàu!"

Nàng tức giận hét lên với hắn.

Cal sững sờ, khi tỉnh táo lại, một lần nữa trên mặt lại lộ ra vẻ căm tức.

Lúc này, trên hành lang cũng không có nhiều người. Nhưng động tiĩnh vừa rồi của hai người vẫn hấp dẫn sự chú ý của mấy người đi ngang qua, họ rối rít nhìn lại, trong mắt mang theo vẻ hiếu kỳ.

Nơi này lúc nào cũng có thể có người quen xuất hiện.

Cal liếc mắt nhìn biểu tình của người qua đường, không muốn bản thân trở thành đề tài để người ta bàn luận sau lưng, rốt cục miễn cưỡng che đi bối rối cùng căm tức, hơi híp mắt, thả tay nàng ra.

Một khi có được tự do, Margaret lập tức xoay người, chạy như điên về phía cửa. (bạn Thư nhớ là đã dùng cụm từ chạy như điên không dưới 3 lần rồi!)

"Chờ một chút, xin chờ tôi một chút, tôi muốn xuống tàu..."

Đợi nàng rốt cục cũng chạy đến cửa khoang thì cánh cửa kia đã khép lại.

"Mở cửa, tôi muốn xuống tàu..."

Nànng nhào tới cửa khoang, nghẹn ngào thốt lên một tiếng tuyệt vọng.

"Thật xin lỗi, tiểu thư, dù tôi có mở cửa cho ngài, bây giờ ngài cũng không thể xuống tàu được. Thuyền con đã chạy rồi." Thủy thủ nghi ngờ nhìn nàng, "Ngài thật sự chắc chắn là phải xuống tàu ở đây sao? Nhưng tôi đã kiểm tra danh sách hành khách xuống tàu rồi, tất cả mọi người đều đã lê thyền con. Xin hỏi ngài tên là gì?"

Viên thủy thủ nói gì bên tai, nàng đã hồn nhiên không nghe thấy rồi. Nàng chỉ bình tĩnh nhìn chiếc thuyền con cách mấy chục thước trên mặt biển kia đi trở về bến tàu đang cách mình ngày càng xa, khóc không ra nước mắt, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ: Lần này , phải chơi lớn rồi.....
Bình Luận (0)
Comment