Buổi tối, một ngày làm việc kết thúc, tất cả mọi người đều chuẩn bị đi dự tiệc, Thương Tịnh định tìm một lý do để trốn thì Chu Trì gọi điện tới, "Thương Tịnh, rốt cục tôi cũng thi xong rồi, tối nay ra ngoài chơi nhé" Trong khoảng thời gian này, cậu ta bận rộn đối phó với kỳ thi, lần trước Cố Thùy Vũ tùy tiện nói một câu rằng đừng để phải nợ môn dọa cho cậu ta sợ hãi, nghĩ mọi biện pháp tìm người thi hộ
Cô còn tưởng đã lâu không liên lạc thì coi như chia tay trong hòa bình rồi chứ, chẳng lẽ cô không thể hiểu nổi thanh niên bây giờ nghĩ gì nữa sao? Thương Tịnh nghĩ dù mình sắp rời khỏi đây rồi thì cũng không nên để lại cục diện rối rắm, "Được, gặp ở đâu?"
"Tôi đã đặt một phòng Vip ở Hải Viên"
"...Anh rể cậu hôm nay tổ chức sinh nhật ở Hải Viên đấy, cậu không đi sao?"
"Ôi, ba tôi cố tình gọi điện tới, không cho phép tôi đi, có thể bọn họ huyên náo quá nên ông sợ tôi ngột ngạt, Chu Trì thờ ơ nói, "Có điều, anh ấy đãi khách ở Hải Viên hay là chúng ta đi nơi khác, mà làm sao em biết?"
"...Chúng ta gặp ở đâu đây?" Thương Tịnh giả vờ như không nghe thấy cậu ta hỏi
"Vậy tới Venus đi"
"Được, giờ cậu qua đi"
Dập máy, đang định tìm một đồng nghiệp nào đó để nói một tiếng, ai dè điện thoại lại vang lên, cô nhìn người gọi, hóa ra là Trần Tĩnh
"Alo, Trần Tĩnh?" Cô cố gắng phấn chấn, cười nói
"Ừ, Thương tịnh, gần đây sao rồi?" Người ở đầu dây bên kia cũng cười ân cần thăm hỏi
"Vẫn vậy thôi, sao, tìm mình có chuyện gì tốt hả?"
"À, có chuyện này cần làm phiền cậu chút"
"Nói đi, chuyện gì?"
"Ừm, mình có chút chuyện gấp muốn nhờ thị trưởng Cố giúp, cậu có thể cho mình số điện thoại của anh ấy không?"
"Hả? Thị trưởng Cố giờ vẫn đang ở văn phòng đấy, cậu mau tới đây đi" Thương Tịnh nói
"A, không cần, không cần, chuyện này không tiện mở miệng, nói qua điện thoại thì tốt hơn"
"Vậy cũng được, chốc mình gửi tin nhắn cho cậu" Thương Tịnh nghĩ có lẽ việc của cô bạn này khá cấp bách nên cô quên mất anh từng trao đổi số diện thoại với hiệu trưởng
"Được, cảm ơn cậu, hôm khác mình mời cậu ăn cơm" Nói xong, Trần Tĩnh cúp điện thoại
Cố Thùy Vũ chuẩn bị tan tầm, anh bảo thư ký Bàn đi tìm Thương Tịnh, thư ký Bàn đi một vòng rồi quay lại, do dự nói, "Tiểu Trương nói nhà Thương Tịnh có việc gấp nên về trước rồi ạ"
Vừa nghe xong, khuôn mặt Cố Thùy Vũ trầm xuống, cô lại đi đâu rồi? Anh không vui, nhấn số gọi Thương Tịnh, ai dè vang lên vài hồi chuông rồi ngắt. Được lắm, xem ra là cô cố tình trốn tránh anh. Quả nhiên là đồ vô ơn, đã không còn việc gì thì chỉ hận không thể vạch rõ ranh giới với anh, ngày sinh nhật của anh cũng chẳng có ý nghĩa gì với cô cả!
Tâm trạng tốt đẹp cả ngày hôm nay chợt tan thành mây khói, anh đặt điện thoại xuống, sắc mặt âmvài phần, "Kệ cô ấy, đi thôi"
"Dạ, ừm, để chốc nữa tôi gọi lại hỏi xem" Người khác thì có lẽ không biết, nhưng thư ký Bàn trong lòng cũng hiểu anh vài phần
"Hỏi cái gì mà hỏi, chẳng nhẽ tôi phải cầu xin cô ấy tới hay sao?" Cố Thùy Vũ trừng mắt nhìn cậu ta
Thư ký Bàn đáp lời anh, trong bụng thầm hiểu, nếu cậu ta không gọi điện thì mới là đồ ngốc
Kết quả, cậu ta gọi vài cuộc thì Tiểu Tổ Tông kia mãi mới nhận, nhưng cô lại nhất quyết mình sẽ không tới Hải Viên, cậu ta nhìn gương mặt âm trầm của Boss cách đó không xa, định khuyên cô vài câu thì chợt nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi từ đầu dây bên kia truyền lại, cậu ta kinh sợ, không phải cô đang ở cùng bạn trai đấy chứ? Thần sai Quỷ khiến thế nào mà cậu ta lại mở miệng hỏi, nhưng cô lại im lặng. Trong giây lát, cậu ta đã dự đoán được cơn giận dữ của Boss.
Quả nhiên, khi cậu ta lưỡng lự báo cáo tình hình cho Cố Thùy Vũ, ánh mắt ngoan độc của Boss gần như khiến cho cậu ta chỉ hận không thể phi thân chạy trốn.
Khách khứa lần lượt nhập tiệc, dù đang giận sôi gan nhưng Cố Thùy Vũ vẫn phải giả vờ giả vịt tươi cười tiếp đón, có trời mới biết, anh, Cố Thùy Vũ, chưa bao giờ phải nín nhịn thế này!
Qua ba tuần rượu, Cố Thùy Vũ chẳng những không quên nổi, ngược lại, lúc bị mọi người tâng bốc lúc mời rượu, trong đầu anh vẫn cứ suy nghĩ về chuyện này, đồng thời lửa giận càng bùng lên, tới tận bây giờ cô vẫn chưa chia tay với Chu Trì sao? Vả lại, cô biết rõ hôm nay là sinh nhật anh vậy mà vẫn ra ngoài lêu lỏng với thằng nhóc kia? Tức chết anh mất!
"Thị trưởng Cố" Một giọng nam trầm ổn từ phía sau vang lên làm anh hồi tỉnh lại giữa cơn ghen, anh quay đầu nhìn, hóa ra là Đội trưởng Chu của Thương Tịnh. Vì chuyện của Thương Tịnh nhất định cần sự trợ giúp của anh ta nên hôm nay anh mới đặc biệt gọi điện mời tới.
"Đại đội trưởng Chu" Anh đứng dậy bắt tay với anh ta
"Cảm ơn ngài đã mời, thị trưởng Cố, xin lỗi vì có việc bận nên tôi tới trễ"
"Nào có, nào có, anh bận trăm công nghìn việc mà vẫn tới là tôi vui rồi, tới đây, mời ngồi"
Đại đội trưởng Chu ngồi xuống, sau khi hai người uống vài chén, anh ta mở miệng nói, "Thị trưởng Cố, nghe nói rốt cục đã bắt được kẻ uy hϊế͙p͙ ngài, đúng là quá tốt"
"Đúng vậy, việc này cũng may có sự trợ giúp của anh, đại đội trưởng Chu, may mà anh điều Thương Tịnh tới, cô ấy thực sự đã giúp đỡ rất nhiều" Cố Thùy Vũ cười nghiến răng nghiến lợi. Anh ở đây lao tâm khổ tứ vì chuyện của cô, còn cô lại ở ngoài ăn chơi cùng người đàn ông khác.
"Có thể giúp được một tay là tốt rồi, Thương Tịnh đích thực là một nữ binh rất ưu tú"
"Đúng vậy, à đúng rồi, cô ấy đã đề cập tới chuyện xin được xuống đây chưa?"
Đại đội trưởng Chu nghe vậy, nét mặt bèn có phần lạ lùng kèm theo vài phần tiếc nuối, "Chắc ngài không biết nhỉ, mẹ của cô ấy đột nhiên phát hiện có khốiung thư, hai ngày trước cô ấy đã xin được giải ngũ, cô ấy muốn về nhà chăm sóc cho mẹ"
"Cái gì? Cố Thùy Vũ biến sắc, "Chuyện khi nào?"
"Hình như là sáng thứ tư thì phải, sáng sớm cô ấy gọi điện cho tôi nói là muốn giải ngủ, ngài cũng biết đấy, đối với những sĩ quan thông thường xin giải ngũ thì quân đội sẽ không có bất kỳ sự thu xếp nào, tôi đã khuyên cô ấy vài lần nhưng cô ấy vẫn cứ khăng khăng yêu cầu xuất ngũ, tôi cũng đành đệ đơn lên giúp cô ấy"
Con bé này sao lại cứ tự mình đưa ra chủ ý thế nhỉ! Gương mặt Cố Thùy Vũ không đổi nhưng lại thầm nóng lòng muốn đánh đòn cái ʍôиɠ cô một trận, "Đã nộp đơn lên rồi à?"
"Cô ấy nói hy vọng có thể sớm được về nhà, cho nên tôi cũng chỉ có thể nộp lên luôn"
"Hóa ra là vậy.... ngại quá, tôi xin phép ra đây chút" Cố Thùy Vũ mượn cớ có việc rồi đứng dậy rời đi. Anh xoay người, đi vào trong một căn phòng Vip không có người ở cạnh đại sảnh, vừa phẫn nộ vừa nhấn số điện thoại của cô
Đường dây bận.
Gọi lại một lần nữa
Đường dây bận.
Tiếp tục gọi
Đường dây vẫn bận.
Gọi ai mà lâu vậy, hay là cô đã cho anh vào danh sách đen nhỉ? Sợ anh làm phiên cô à? Cô đang làm gì với Chu Trì? Nói chuyện yêu đương? Lên giường? Nếu cô dám....
Như thể cảm nhận được lửa giận của anh, lần này, rốt cuộc sau bảy tám hồi chuông thì điện thoại được kết nối, "A lô?" Giọng nói của Thương Tịnh khá dị thường.
"Em ở đâu?" Cố Thùy Vũ kìm nén cơn giận hỏi
"Cố Thùy Vũ..." Thương Tịnh định nói lại thôi, trong giọng nói của cô kèm theo hơi thở dốc
"Sao thế?" Anh nhận thấy sự bất thường nơi cô, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh.... qua đây được không, khách sạn phía trêи nhà hàng Venus, phòng 1601″
"Tôi lập tức tới ngay" Chết tiệt, tuyệt đối đã xảy ra chuyện gì đó
Thương Tịnh buông điện thoại xuống, sắc mặt ửng hồng, thở hổn hển. Bên cạnh cô, Chu Trì nằm ngất trêи mặt đất, một tay còn bị Thương Tịnh kềm chặt chưa kịp rút lại, một tay bị còng ở chân giường.
Cô sơ xuất quá.... cô không ngờ Chu Trì lại có thể hạ thuốc cô, chỉ tại cô không tập trung, không hề đề phòng động tác mờ ám của cậu ta, lúc cô phát hiện ra thì đã muộn, nhưng còn may mà cô phản ứng nhanh, lúc Chu Trì đề nghị lên phòng trêи để ngắm cảnh đêm thì cô bèn giả vờ đồng ý, đợi vào trong phòng, cô sử dụng chút sức lực còn sót lại của bản thân đánh ngất cậu ta. Khóa cậu ta tại chân giường xong thì cơ thể cô bắt đầu nổi lên phản ứng, cô móc điện thoại ra, tìm số của Hứa Oánh Oánh, nhưng điện thoại lại bận, gọi bạn trong quân đội thì lại sợ nước xa không cứu được lửa gần, thậm chí cô còn gọi cho cả Trần Tĩnh, vừa mở miệng nhờ cô ta tới, chưa kịp nói lý do thì cô ta đã từ chối, cô ta tiếc nuối nói rằng mình đang ở vùng khác, không thể tới được. Đúng lúc, cô tuyệt vọng không biết phải cầu cứu ai nữa thì Cố Thùy Vũ gọi tới.
Dĩ nhiên, cô muốn gọi cho Cố Thùy Vũ, thậm chí, người đầu tiên cô nhớ tới để cầu cứu chính là Cố ThùyVũ, nhưng lý trí đã ngăn cô lại, có điều, thời điểm ý thức cô ngày một mơ hồ thì cô không thể không nhận điện thoại.
Cô liếc mắt nhìn Chu Trì vẫn đang hôn mê, lê lết cơ thể nóng bừng bừng vào phòng tắm, dội nước lạnh, nhưng vẫn vô ích, cơn khó chịu toát từ trong tận trong xương tủy, cô bắt đầu khao khát được hôn, khao khát được vỗ về, có ai đó tới....
Cửa phòng bị ai đó dùng lực gõ mạnh, Thương Tịnh đang bước trong sương mù chợt hồi tỉnh, cô nhìn bản thân trong chiếc áo choàng tắm không ngay ngắn qua gương, hoảng sợ đổ môi lạnh, xoay người chạy thật nhanh ra cửa, sau đó kéo chốt mở cửa ra, bất chợt trông thấy Cố Thùy Vũ người còn vương mùi rượu, thở hổn hển đứng trước mặt mình.
"Sao vậy?" Anh đảo mắt nhìn qua mái tóc ướt nhẹp và gò má ửng đỏ mất tự nhiên của cô
"Chu Trì hạ thuốc với tôi, tôi không biết rốt cuộc là thuốc gì nữa? Có thể.... đưa tôi tới bệnh viện không?" Thương Tịnh cố nhịn cơn kϊƈɦ động muốn nhào lên, khó khăn hỏi anh
"Chiết tiệt!" Anh cao hơn hẳn cô một cái đầu, đương nhiên có thể nhìn thấy người đàn ông đang nằm dưới chân giường, Cố Thùy Vũ khẽ nguyền rủa, "Đợi" Anh xoay người, chạy xuống đặt một căn phòng khác, rồi cầm chìa khóa lên, "Đi theo tôi"
"Đi đâu?"
"Cứ theo tôi là được"
Trêи thực tế, Thương Tịnh đã chẳng còn sức mà biểu đạt ý tứ nữa, cô chỉ có thể thụ động bị Cố Thùy Vũ bế vào một căn phòng xa hoa, "Anh muốn làm gì?" Cô yếu ớt hỏi, nhưng cơ thể lại đang phản bội lại ý chí của cô, bởi vì được anh đụng chạm mà vô cùng thoải mái
"Nghe tôi nói, Tịnh Tịnh, loại thuốc này giống hệt ma túy, bệnh viện không chữa nổi đâu, em đành phải mạnh mẽ kiềm chế thôi" Cố Thùy Vũ khẽ vuốt sống lưng cô, "Cho nên, tôi sẽ giúp em..."
"Không, không,..." Thương Tịnh không ngừng lắc đầu, thế này thì có gì khác nhau
"Xuỵt, xuỵt, Tịnh Tịnh, tôi sẽ không lợi dụng lúc em gặp khó khăn đâu, tôi chỉ giúp em thôi, để khiến phụ nữ sung sướиɠ thì có rất nhiều cách, em tin tôi được không?" Anh dịu dàng nói bên tai cô, một tay bắt đầu vuốt ve đằng sau lưng cô, một tay mơn trớn vành tai cô
Sự âu yếm khiến lý trí của Thương Tịnh càng lúc càng bay bổng, cô cố gắng nuốt xuống những tiếng rêи rỉ, nhưng cơ thể lại không khống chế được ngả vào lòng anh, "Cố Thùy Vũ, không được..." Giọng nói buồn bã của cô vương vấn trước ngực anh, mang theo tiếng khóc nức nở, "Tôi có thê nhịn, tôi có thể nhịn mà..."
"Đừng sợ, Tịnh Tịnh, em sẽ rất vui vẻ, tin tưởng tôi" Anh khẽ hôn lên trán cô
"Không được,..." Anh đi đi, đi đi.
"Tịnh Tịnh, tôi không nỡ thấy em chịu khổ, ngoan nào..."
Chút lý trí của cô cuối cũng bị thiêu đốt trong sự dịu dàng của Cố Thùy Vũ, mê mải trong ɖu͙ƈ vọng, chiếc áo choàng tắm của Thương Tịnh khẽ tuột xuống, Cố Thùy Vũ đang nằm nghiêng trêи giường lớn, hoa viên thần bí giữa đùi cô lần đầu tiên được thăm hỏi, hai ngón tay thon dài của anh dùng sức không cho phép cô kháng cự, đâm vào rút ra, khiến nơi ấy của cô trào ra từng đợt chất dịch ngọt ngào....
Toàn thân Thương Tịnh khẽ run rẩy, không khỏi phát ra tiếng rêи rỉ, vấn vít bên cổ Cố Thùy Vũ, hơi thở nóng rực lướt nhẹ xuống lồng ngực anh, thậm chí anh còn có loại kϊƈɦ động muốn cắn người.
Hơi thở của Cố Thùy Vũ dần dần trở nên dồn dập, ngón tay của anh tăng tốc khiến cho cơ thể mềm mại bên dưới càng lúc càng nở rộ, đôi môi anh không kìm chế được lướt trêи bả vai trần của cô, hổn hển ngậm lấy, dùng sức ʍút̼, ɭϊếʍ.
Thương Tịnh giống như bị điện giật, kɧօáϊ cảm chẳng khác nào cơn thủy triều dâng lên, cô thét lên rồi đạt tới cao trào.
Cố Thùy Vũ ôm cô thật chặt, đôi môi anh vẫn không ngừng lại, anh ʍút̼ ɭϊếʍ ra tiếng, âm thanh ɖâʍ mỹ trong không gian yên tĩnh của căn phòng càng lộ ra vẻ kϊƈɦ tình, Thương Tịnh vừa tỉnh lại từ cơn cao triều, giờ cơ thể cô vì bị anh ʍút̼ ɭϊếʍ mà lại nổi lên cảm giác khác thường, giống như cơ thể này không phải là của cô vậy, từng tế bào trêи người cô đều thét lên sung sướиɠ vì người đàn ông này
Một tay Cố Thùy Vũ mơn trớn, xoa nắn cặp ʍôиɠ vểnh lên của cô, anh có thể cảm giác được cơ thể cô đang có biến hóa, một tay còn lại thuần thục chen vào nơi tươi đẹp của cô
"Không..." Thương Tịnh không nghĩ gì mà thốt lên
Cố Thùy Vũ không để ý tới cô, bàn tay anh an ủi cơ thể trống rỗng của cô, còn đôi môi anh quyến luyến trêи cổ cô như thể đang lấy thù lao, anh không ngừng bυ" ʍút̼, mãi tới khi trêи cổ cô hiện ra từng vệt hồng đẹp tuyệt vời mới chịu thôi, anh thở hổn hển ɭϊếʍ lên kiệt tác của mình, anh trêu ghẹo vành tai xinh xắn của cô, đưa đầu lưỡi nóng bỏng thăm dò lỗ tai cô, khiến cơ thể cô trở nên run rẩy, anh im lặng, bật cười cắn vài cái rồi lui xuống đóng dấu lên xương quai xanh, cứ thế cứ thế tiếp tục hôn tới. Anh dần dần trượt xuống, thăm dò rồi khẽ hôn lên ngực cô, cuối cùng anh không nhịn được, nâng nơi mềm mại ấy lên, há miệng ngậm vào, đầu lưỡi anh quét qua đầu иɦũ ɦσα nhọn họa một vòng, thật kϊƈɦ thích, quá kϊƈɦ thích rồi, lưng Thương Tịnh lập tức cong lên, thậm chí ngay cả ngón chân cũng co quắp lại.
Người đàn ông nào đó càng lúc càng tham lam, anh càng lúc càng thở dốc, môi và lưỡi anh càng lúc càng suồng sã, cuối cùng Cố Thùy Vũ gầm nhẹ một tiếng, nâng cơ thể cô lên, rồi hôn lên đôi môi cô, gần như giày xéo cướp đoạt lấy cánh môi kiều diễm của cô, lưỡi của anh cực kỳ bá đạo, thăm dò bên trong, dùng sức dây dưa với lưỡi cô, như thể muốn đoạt luôn linh hồn cô vậy!
"Xin lỗi, Tịnh Tịnh, tôi cứ cho rằng tôi có thể nhịn" Giọng nói khàn khàn, trầm thấp của anh vang lên bên tai cô, không đợi cô phản ứng lại thì anh đã cởi quần áo, vật to lớn sớm đã ngóc đầu dậy, không đợi nổi chen vào hoa viên ẩm ướt trơn láng.
Thương Tịnh bật ra tiếng kêu khóc, hai tay đặt trêи lồng ngực anh của cô dễ dàng bị anh bắt lại để trêи đỉnh đầu, Cố Thùy Vũ dừng lại động tác, không ngừng hôn môi cô, thì thầm nói những lời âu yếm, dỗ dành, bàn tay to lớn cũng không ngừng vỗ về bộ ngực mềm mại, mãi tới khi cơ thể cô không cứng đờ nữa thì anh lập tức tăng tốc đâm vào rút ra.
"Đừng, đừng...." Thương Tịnh khóc, nhưng cơ thể cô lại chưa bao giờ vui sướиɠ tới tận từng tế bào tới vậy, kɧօáϊ cảm khiến cho cô không biết phài làm sao nữa.
Cố Thùy Vũ thô bạo chiếm lấy đôi môi cô, thở hổn hển cắn môi dưới của cô, liên tiếp tấn công, hai cơ thể đầy mồ hôi dây dưa cùng một chỗ, cùng nhau rớt xuống miền cực lạc của địa ngục.