Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ

Chương 19

Bị nhốt trong thanh lâu là việc nằm ngoài tình huống dự liệu của Thương Trần Triều. Phong Tịch Kiều sau khi để lại một câu nói thì lập tức biến mất. Thương Trần Triều bất đắc dĩ dò xét khắp nơi trong gian phòng, chá chúc huân hương (nến thơm) đều không có vấn đề gì, rượu cũng là loại thượng hạng. Hắn không từ bỏ dò lần trên vách tường, mong tìm được yếu điểm của cơ quan. 

Lúc này Dung Khanh đã không nhớ nổi bản thân mình là ai, hoàn toàn biến thân thành một tiểu kỹ nữ phát tình làm loạn. Thương Trần Triều lục lọi khắp nơi trong phòng, Dung Khanh cũng dán lên lưng hắn như cao dược, bị nam nhân kéo đi.

Thương Trần Triều chỉ cảm thấy thân thể sau lưng như lò lửa nhỏ, nóng hầm hập kề sát vào hắn, vật nhỏ còn bất mãn mà rầm rì:

–        “A! Gia, gia chê ta không dễ nhìn sao? Ô ô, rõ ràng đã mua đêm đầu của người ta, tại sao còn không tiến vào thương yêu, mau tới đi, tao kỹ nữ muốn nam nhân, muốn cùng gia cộng độ xuân tiêu.”

Thương Trần Triều đau đầu vô cùng, thật muốn đánh tiểu ngu xuẩn này một trận, nhưng vừa quay đầu thì đối diện với khuôn mặt minh diễm vô tội kia, vậy là lập tức toàn bộ tức giận đều biến mất, đã thế còn có một cỗ lửa xông về chỗ hạ phúc, khí cụ dựng lên thẳng tắp.

Trải qua thăm dò vừa rồi, Thương Trần Triều đã xác định, cơ quan này đúng là vô giải, chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, dù cho võ công của hắn cao đến đâu cũng là không đủ sức. Lại hồi tưởng đến hành động của Phong Tịch Kiều, hiển nhiên là không có ác ý quá lớn, như là phát tác thú vui xấu xa*, khơi ra cho bọn hắn một trò đùa không ảnh hưởng gì đến toàn cục. Nếu là vậy thì sao hắn không hảo hảo hưởng thụ một đêm tuyệt vời này.

* Nguyên văn: 恶趣味 = a bad hobby, QT dịch là ác thú vị. Mạn phép chuyển thành như vầy không biết có xuôi tai hơn không.

Thương Trần Triều nâng cằm Dung Khanh, tựa tiếu phi tiếu:

–        “Ta phải tiến vào nơi nào để thương ngươi đây?”

Đầu óc Dung Khanh cũng đang hỗn loạn, hắn chỉ biết lỗ nhỏ phía dưới ngứa vô cùng, muốn bị thô bạo trừu sáp, cho nên chắc chắn là tiến vào nơi đó. Vì vậy, Dung Khanh ngồi lên bàn, tách  chân lộ ra hai tao động, dùng tay chỉ vào, nói:

–        “Tiến vào bên trong hai lỗ nhỏ này, ngứa muốn chết rồi, ngài xem, thật nhiều nước. A a… Gia, gia thương người ta đi mà, tao kỹ nữ thèm nam nhân muốn chết rồi, mãi mới chờ tới hôm nay để tiếp khách, người tốt, nhanh một chút đi.”

Thương Trần Triều không nghĩ tới thuốc này lại lợi hại như vậy, cộng thêm Dung Khanh vốn là dâm hồ, lần này thật là dâm đãng đến xấu hổ, một chút mặt mũi cũng không cần. Nếu mình không chạy tới, Dung Khanh có phải cũng sẽ nói với nam nhân khác những câu nói này, đầy mặt dâm đãng mà cầu kẻ khác thao bướm nộn của hắn? Thương Trần Triều vừa nghĩ tới đây bèn giận không chỗ phát tiết, nhẫn nhịn dục vọng dưới thân, cố tình hung ác nói:

–        “Nếu ngươi thiếu nam nhân đến mức này, vậy ta liền nhân từ mà ném ngươi ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều nam nhân theo đuổi ngươi. Ban nãy lúc khiêu vũ, bọn hắn hận không thể đem mặt dính lên cái mông to của ngươi.”

Trong đầu Dung Khanh hiện ra hình ảnh vừa nãy, rất nhiều nam nhân nhìn hắn chằm chằm, cười hạ lưu không ngừng, từng gương mặt nhanh chóng chợt lóe lên trong đầu, nghĩ tới bàn tay của bọn họ ở trên người mình, Dung Khanh chỉ cảm thấy cực kỳ buồn nôn, sợ đến mức khóc lớn, gắt gao ôm hông Thương Trần Triều, cầu xin nói:

–        “Không muốn, thật ghê tởm! Không muốn bọn họ, ô ô… Tao kỹ nữ muốn ngài, gia, ngài đã mua người ta về rồi không thể không muốn người ta…”

Nghe Dung Khanh nói vậy, tâm tình Thương Trần Triều vui lên, lập tức không nhẫn nại nữa, đẩy Dung Khanh ngã nhào lên giường, xoa cái mông to của hắn rồi đem dương v*t cắm vào. 

Vừa khóc vừa cầu, nam nhân suất khí này rốt cục cũng chịu sủng hạnh tiểu huyệt của hắn, Dung Khanh sướng quá thét lên:

–        “A a… Thoải mái chết được, tao kỹ nữ cuối cùng cũng được đại dương v*t thương yêu, ân a… Đừng ngừng, sướng quá, muốn, a… thích chết rồi, ư a, thật thích bị nam nhân làm, A ha… Sao lại có thể sảng khoái như vậy, thật thích…”

Thương Trần Triều tất nhiên biết Dung Khanh không cự được mình, nhưng nghe hắn kêu dâm như vậy vẫn kích động không thôi. Cắm tiểu kỹ nữ đến tung toé thủy dịch, nam nhân ác liệt lại còn cố ý gây khó rễ:

–        “Tiểu huyệt thao mềm như vậy, không phải ngươi bảo hôm nay là chính đêm đầu của mình sao, sao bên trong tao bức lại  không có màng, âm vật kia lớn vậy, vừa nhìn chính là bị đùa bỡn không biết bao nhiêu lần rồi. Nói, sao lại gạt ta là đêm đầu?”

Dung Khanh có chút choáng váng, trong trí nhớ của hắn xác thực không có cùng nam nhân lên giường, hắn sợ nam nhân không thao mình, vội nói:

–        “Không có lừa ngươi, nha a… Thật thoải mái, lần đầu được thoải mái như vậy! ta không biết, ân nha, hu hu, tao kỹ nữ thật sự là lần đầu tiếp khách, thật thích gia, đem ta, a… thao nát cũng không sao…”

Thương Trần Triều bắt nạt Dung Khanh đến lệ rơi đầy mặt, vừa sảng khoái, vừa lo nam nhân hiểu lầm, vẻ mặt đó khiến Thương Trần Triều lang huyết sôi trào, động tác dưới khố càng mạnh, ngoài miệng vẫn không bỏ qua:

–        “Đồ đĩ dâm đãng, hô, mẹ nó thật sướng chết người, sao lại có cái huyệt biết ăn dương v*t thế này… Thao nát ngươi, cho ngươi mạnh miệng, cái bướm hạ tiện, còn dám nói chưa bị nam nhân thao?” 

Dung Khanh ủy khuất vô cùng, hắn thật thích nam nhân trên người này, lần đầu nhìn thấy đã thích, có thể đem đêm đầu của mình cho hắn, Dung Khanh cảm thấy bản thân thật may mắn, không giống một số kỹ nữ bi thảm bị ép hầu hạ những nam nhân khiến người ghê tởm. Nhưng hắn lại nói mình không phải là xử nữ, sao mình không nhớ được gì…

Lúc này nam nhân đột nhiên rút dương v*t ra, thao vào cúc huyệt của Dung Khanh. Tuy rằng hậu môn cũng rất thích, nhưng phía trước chưa được thỏa mãn, bị treo nửa vời, nước chảy ào ào, cách một tầng da thịt, hậu môn được đại dương v*t lấp kín, tao huyệt phía trước càng lộ vẻ hư không không thôi. Nam nhân xoa xoa âm vật của Dung Khanh, tà cười nói:

–        “Nghĩ mau lên, không nhớ ra được đã bị ai làm, ta sẽ không thao bướm dâm của ngươi.”

Cả người Dung Khanh đổ mồ hôi, chật vật khóc lóc, liều mạng lắc mông nỗ lực phun ra nuốt vào dương v*t của nam nhân, nỗ lực dùng cơn sướng nơi hậu huyệt để tiêu giải khát khao phía trước, nhưng rõ ràng là vô dụng, Dung Khanh loạn đạp chân, còn có đại thủ du tẩu trên người làm cho hắn hoàn toàn mất lý trí, phóng đãng dâm kêu:

–        “Không… A, không biết, a a, tao kỹ nữ không có chủ động hầu hạ nam nhân. A ha, tao bức ngứa quá, có thể… A, có thể là lúc ngủ, a, bị người cưỡng gian… A, thật thoải mái, tao kỹ nữ không nhớ rõ. Người tốt, tao kỹ nữ bị cưỡng dâm, thật đáng thương, đừng ghét bỏ ta, a a…”

Thương Trần Triều thực sự buồn cười, vật nhỏ này khi phát tao thì cái gì cũng dám nói, ngay cả kiến giải cưỡng dâm cũng dám nói ra. Hắn cũng không làm khó dễ Dung Khanh nữa, dương v*t ướt đẫm lần thứ hai cắm vào hoa huy*t của Dung Khanh, thương yêu tiểu kỹ nữ đang ủy khuất.

Hai người không biết là trong phòng còn có một nắp cửa sổ nhỏ, thời điểm hai người làm đến hăng say, nắp cửa sổ nhỏ kia đã bị người trộm mở ra. Phong Tịch Kiều một mặt do thám ở đó theo dõi.

Nhưng còn chưa xem xong thì đã bị người che mắt, kéo lên giường. Phong Tịch Kiều thấy rõ người tới, nhãn tình sáng lên, vui vẻ quỳ ngoan trên giường, cung kính nói:

–        “Tao nô tiếp kiến Vương gia.”

Người đến một thân trường sam mặc lục sắc, bên hông mang một ống sáo ngọc bích, dung mạo thượng thiêu, sống mũi cao thẳng, tùy ý tiếp cận lại có loại tà khí mị người. Hắn cũng không cho Phong Tịch Kiều đứng dậy, miễn cưỡng hỏi:

–        “Mấy ngày không gặp, tiểu tao nô của bản vương muốn xuất tường? Thế mà lại dám chạy đi xem đông cung sống của người khác?”

Giọng hắn nghe không ra hỉ nộ, trong lười nhác mang theo vài âm cười như có như không, có chút khàn khàn gợi cảm mị hoặc khiến người nắm giữ không được. Phong Tịch Kiều đỏ mặt, thầm mắng mình không chịu thua kém, vừa rồi xem đông cung sống của tiểu dâm hồ thân thể không có phản ứng, vậy mà nghe mấy câu của Thụy Vương gia đã lập tức phát tao. Hắn cúi đầu, đáp:

–        “Vương gia hiểu lầm rồi, tao nô… Tao nô chỉ muốn nhìn mị thái trên giường của Dâm Hồ tộc là như thế nào để hầu hạ Vương gia tốt hơn.”

Phong Thích lẳng lặng nhìn hắn, thần sắc có chút phức tạp. Phong Tịch Kiều là người của Linh Nguyệt tộc, nghe đâu mấy ngàn năm trước Linh Nguyệt tộc và Dâm Hồ tộc là một nhà, chỉ có điều Dâm Hồ tộc là thân bất do kỷ*, thân thể ham mê khoái nhạc tính giao, mà Linh Nguyệt tộc từ đáy lòng cũng thích cùng nam nhân làm chuyện này, vô luận nam nữ, đều thích nương thân dưới thân nam nhân, hưởng thụ khoái cảm bị áp.

*thân bất do kỷ: Câu này có ý nói mình phải làm những việc không theo ý mình muốn.

Mà Linh Nguyệt tộc không may mắn như Dâm Hồ tộc, tuổi thọ của bọn họ chỉ có ba mươi năm, chỉ có giao hợp cùng các nam nhân khác nhau thì mới có thể kéo dài tuổi thọ. Dĩ nhiên không phải người nào của Linh Nguyệt tộc cũng thích kiểu một đôi cánh tay ngọc ngàn người gối. Mẫu thân Phong Tịch Kiều là người như thế. Năm đó phụ thân hắn là Tất Tuyết công tử tiếng tăm lừng lẫy trên võ lâm, dáng vẻ Thiên nhân, võ công tuyệt đỉnh, cũng chính là sư phụ của Phong Thích. Mẫu thân Phong Tịch Kiều là người của Linh Nguyệt tộc, cả đời bà chỉ có một mình Tất Tuyết công tử, sống đến năm ba mươi tuổi thì qua đời, mà Tất Tuyết công tử cũng vì thương tâm quá độ, không lâu sau đó cũng đi theo bà.

Phong Thích nhớ đến lúc mình mới biết được bí mật này của Linh Nguyệt tộc đã gần như điên cuồng, dưới thống khổ cực độ, không muốn Phong Tịch Kiều chỉ sống ba mươi năm ngắn ngủi, hắn quyết tuyệt đuổi Phong Tịch Kiều đi. Nếu không có cách nào nhìn hắn lên giường cùng nam nhân khác vậy thì dứt khoát mỗi người một phương trời, đến chết không gặp.

Kết quả qua hai ngày, hắn phát hiện ra Phong Tịch Kiều trốn trong căn phòng lần đầu bọn hắn giao hợp, không ăn không uống, đã nhanh chóng gầy đi, tựa hồ sinh vô khả luyến*.

*Sinh vô khả luyến: ý chỉ cuộc đời này không còn gì luyến tiếc nữa.

Đều nói nam nhi không dễ rơi lệ, huống hồ là nam nhân bá đạo cường thế như Phong Thích, nhưng ngày đó hắn lại ôm Phong Tịch Kiều khóc, từ đó về sau không đề cập tới chuyện này nữa.

Phong Thích cười cười, hồi thần từ trong hồi ức, gỡ xuống sáo ngọc bích bên hông, nhẹ nhàng trượt trên cái đùi trần truồng của Phong Tịch Kiều, ôn nhu dụ dỗ:

–        “Kiều nhi, để bản vương nhìn.”

Phong Tịch Kiều đương nhiên biết hắn muốn nhìn gì, thuận theo mà nằm trên giường, hướng về Phong Thích mở chân ra. Phong cảnh nơi riêng tư khỏi nói có bao nhiêu dâm mị, dây xích màu bạc quấn quanh côn th*t tinh tế, kéo đến tận mặt sau, nơi đáy chậu bị ngân sức nạm ngọc thạch tinh mỹ che chắn, mà lỗ đít đỏ au bị nhét hồng ngọc, rọi cho nơi kia càng thêm yêu dã, nhìn là biết nắm lấy có bao nhiêu mỹ vị.

Phong Thích dùng sáo ngọc bích đẩy dây xích nơi hạ thể của Phong Tịch Kiều ra, hồng ngọc chảy xuống từ bên trong hậu môn làm Phong Tịch Kiều khẽ rên:

–        “Vương gia, tao nô rất nhớ ngài, ân… Tao nô muốn Vương gia.”

Phong Thích tất nhiên là không khách khí, nghĩ đến một thân mị thuật của Phong Tịch Kiều, càng mất đi bình tĩnh ngày thường, thô bạo áp lên, cùng tao nô của hắn trải qua một đêm hương diễm.

Sáng sớm ngày tiếp theo, lúc Dung Khanh tỉnh lại liền thấy nam nhân bên người ranh mãnh nhìn hắn, ký ức đêm qua từ từ quay về, hắn nhất thời mắc cỡ không dám ngẩng đầu, đem mình giấu trong chăn không ra.

Thương Trần Triều không nhịn được trêu:

–        “Xấu hổ gì nữa? Tối qua là ai cầu xin ta thao hắn, còn nói là đêm đầu của mình, trước kia bừa bãi dưới thân ta đều quên rồi à?”

Dung Khanh thở phì phò chui ra từ trong chăn, cong miệng nhỏ nói:

–        “Người ta bị trúng độc mà, không thể trách ta được.”

Thương Trần Triều không nghe thấy lời của hắn, hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm ngực hắn. Dung Khanh cũng nhìn xuống, liền phát hiện bầu vú vốn khá nhỏ của mình đã lớn gấp đôi, tuy rằng không to như của sư phụ nhưng nắm trong tay thưởng thức cũng rất thoải mái.

Dung Khanh nhất thời mừng rỡ không thôi, kéo tay Thương Trần Triều mò trước ngực mình, vui vẻ nói:

–        “Triều ca, cái vú lớn rồi, sư phụ nói ngực to lúc bị đùa bỡn rất thư thái, ô ô, cũng bị chơi vú.”

Lúc trước Dung Khanh rất hâm mộ tao vú của Dung Vận, nhưng thể chất không giống nhau, hắn bị làm nhiều lần thì vú cũng chỉ hơi nhô lên, không nghĩ tới cơ duyên xảo hợp ăn phải thuốc kia lại có thể biến lớn.

Thương Trần Triều cười nắm chặt cái vú của Dung Khanh, không quá lớn chỉ cỡ như hai vú của thiếu nữ, ngây ngô đứng trước ngực nhưng cực kỳ dụ người. Thương Trần Triều không khách khí cúi đầu ngậm lấy, tận tình hút liếm gặm cắn, dương v*t còn ở trong tao huyệt của Dung Khanh lập tức cương cứng, phối hợp với động tác của môi lưỡi, đùa bỡn hoa huy*t bên dưới.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Dung Khanh luôn cảm thấy lần này bị hôn vú quả thực thoải mái muốn chết, hai vật nhỏ vừa mới lớn mẫn cảm vô cùng, da thịt bị đụng chạm tựa như bị làm hỏng, mềm mại non nộn bị ngậm trong miệng âu yếm, khỏi nói là có bao nhiêu thích ý.

Hai người vô cùng to gan triền miên một hồi trên địa bàn của người khác. Vừa mặc quần áo tử tế xong, Phong Thích liền mang theo Phong Tịch Kiều bước vào. Thương Trần Triều không ngạc nhiên chút nào, đứng dậy khách khí nói:

–        “Thụy Vương gia!”

Phong Thích vỗ vỗ mông Phong Tịch Kiều, nói:

–        “Mang tiểu hồ ly này đi ăn chút gì đi, ta có lời muốn nói cùng Thương công tử.”

Phong Tịch Kiều có điểm nghi hoặc, Phong Thích luôn không giấu hắn chuyện gì, lần này sao lại muốn đem hắn đuổi ra. Nhưng hắn không hỏi nhiều, mang Dung Khanh đi ra ngoài trước.

Thương Trần Triều cũng không để ý vì bọn họ cũng không dám làm gì Dung Khanh, hơn nữa chuyện quá phức tạp, tiểu hồ ly không biết thì tốt hơn, vì vậy hắn không ngăn cản.

Phong Thích đi thẳng vào vấn đề, nói:

–        “Ta biết đại khái chút ý tứ của Sở quốc và Hạ quốc, thân đệ đệ của ta kia xác thực dã tâm quá lớn, nhưng đáng tiếc không có đại tài, chỉ có thể chơi chút thủ đoạn bỉ ổi không ra hồn. Bản vương không đành lòng thấy Phong Lâm quốc trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, bị quần hùng thiên hạ công kích, cho nên nguyện cùng hai nước làm minh hữu, cùng giải quyết tranh chấp lần này. Mong rằng Thương công tử có thể chuyển đạt tâm ý của ta tới hoàng đế bệ hạ của Hạ quốc và tướng quân Sở Thanh Mặc.

Phong Thích nói rất êm tai, mà ý tứ chân chính là, hắn muốn ngôi vị hoàng đế của Phong Lâm quốc, nguyện ý hợp tác cùng hai nước, kéo hoàng đế bây giờ xuống ngựa. Nếu như phe mình đạt thành nhận thức chung, phỏng chừng tiếp ký một số hiệp ước thông thương, hiệp ước hòa bình, bảo đảm hòa bình ít nhất là trăm năm và cùng nhau phát triển.

Thương Trần Triều không có lập tức đáp ứng, Phong Thích cũng không giục.

Trên thực tế, Phong Thích mới là con trưởng đích tôn của tiên hoàng Phong Lâm quốc, năm đó rất được tiên hoàng yêu thích, nghe đâu văn võ song toàn, mưu lược hơn người, là ứng cử viên số một cho vị trí thái tử. Trái lại, hoàng đế hiện nay của Phong Lâm quốc năm đó không được sủng ái, mặc dù mọi mặt đều ưu tú, nhưng so với ca ca nhân trung long phượng thì vẫn kém xa.

Nhưng sau đó không biết tại sao mà tân hoàng đế lại là nhị hoàng tử năm đó. Những năm gần đây nội bộ Phong Lâm quốc cũng không bình lặng, hoàng thượng rõ ràng ngầm muốn đưa Thụy Vương gia vào chỗ chết, đây là việc mà rất nhiều người đều biết. Nhưng dù vị hoàng thượng kia có gây thiệt cỡ nào thì hắn cũng không thể làm gì được Thụy Vương gia. Cho nên, những người thực sự khôn ngoan ở các quốc gia khác đều càng thêm kiêng kỵ Thụy Vương gia.

Nói thật, có Phong Thích ở đó, bọn hắn muốn lén lút đề bạt một quả hồng mềm lên cai quản Phong Lâm quốc là một chuyện có độ khó tương đối lớn, bây giờ Phong Thích chủ động đứng ra nguyện ý kết minh cùng bọn hắn, giải quyết sự cố trước mắt là kết quả tốt nhất. Dù sao, bọn Hạ Trọng Vân cũng không muốn thu thập Phong Lâm quốc chỉ là do hoàng đế lâm thời làm ầm ĩ quá nên muốn thu thập hắn thôi.

Dừng một chút, Thương Trần Triều vẫn hỏi:

–        “Nếu Thụy Vương gia có ý định với ngôi vị hoàng đế, vậy năm đó, sao lại cho phép nhị hoàng tử đăng cơ xưng đế?”

Thương Trần Triều dùng từ “cho phép” làm Phong Thích sững sờ, không khỏi bật cười, quả nhiên đều là người thông minh, đây cũng là nguyên nhân hắn chủ động đứng ra kết minh cùng bọn họ. Việc thu thập quốc nội để mình hắn động thủ là đủ rồi, mà chuyện này đã kinh động đến mấy nước, vì lợi ích sau đó, hắn vẫn nên đứng ra tỏ rõ lập trường.

Phong Thích không che giấu, ngữ khí khá thoải mái nói:

–        “Năm đó là ta cho rằng bản thân không sống nổi mấy năm.”

Năm đó, Phong Tịch Kiều hai mươi mốt tuổi, cách ba mươi tuổi, chỉ còn lại chín năm.

Bình Luận (0)
Comment