Ảo Thế - Vũ Diệu

Chương 4

Ta mang theo mong chờ cùng ngàn vạn mong nhớ mà đi đến thế tiếp theo.

Kiếp này, ta đầu thai vào một gia đình giàu có, ở một thời gian cách kiếp trước của ta hàng ngàn năm. Một thế giới gọi là hiện đại. Gia đình kiếp này của ta vô cùng giàu có. Nhưng ta biết, lẽ trời vốn dĩ rất công bằng, nó cho người ta thứ này, sẽ lấy đi của người ta thứ khác. Kiếp thứ nhất, phật tổ cho ta mang theo tri thức đi đầu thai, lẽ trời lấy đi của ta tuổi thơ vô tư lự. Kiếp thứ hai, phật tổ cho ta mang theo sắc đẹp, lẽ trời lấy đi của ta thân sinh phụ mẫu. Kiếp này, ta mang theo giàu sang, lẽ trời lấy đi của ta…. Thân tình

Phụ thân kiếp này của ta là một người cuồng công việc, ông hầu như không về nhà. Mẫu thân của ta thì lao vào những cuộc vui của những quý bà không biết tiêu tiền vào đâu. Cuộc hôn nhân như thế liệu có thể tồn tại bao lâu?

Năm ta tám tuổi cha mẹ ta ly hôn, cả hai đều theo đuổi những đam mê của mình, mà quên đi rằng có một đứa con là ta.

Ta cũng không phiền luỵ, nói không mong chờ thì có lẽ quá giả dối, ít nhất khi ta sinh ra, ta đã từng có chút chờ mong cái gọi là thân tình. Nhưng giờ đây, ta hoàn toàn không hề mong chờ nữa. Ta chỉ toàn tâm toàn ý chờ mong ngày hội ngộ với người ta yêu, người ta mắc nợ tình duyên hai kiếp.

Cả căn nhà to lớn, giờ chỉ còn mình ta, hai người gọi là cha, mẹ ta ít ra còn chút lương tâm, để lại cho ta một số tiền đủ cho ta sống sung túc cả đời. Ta cứ thế, ngày qua ngày, năm qua năm, thấm thoát ta đã 15 tuổi, mà hắn vẫn không hề xuất hiện.

Trong thời gian này, ta nhàm chán mà vận dụng chút kiến thức của kiếp trước, trở thành một nhạc sư đàn cổ nổi danh, ta nghĩ, nếu ta nổi tiếng, gặp gỡ nhiều người, biết đâu ta sẽ sớm tìm thấy hắn.

Dường như có lẽ ta chờ đủ lâu, hay vận may đã mỉm cười với ta, ta không biết, ta chỉ biết ta đã gặp hắn. Kiếp này hắn là tổng tài công ty chuyên đào tạo thần tượng. Hợp đồng mới của ta chính là kí với hắn. Nhìn thấy hắn lòng ta như bị bóp chặt, ngàn vạn cảnh tượng kiếp trước hiện lên như ngàn mũi dao hung hăng đâm vào tâm ta. Tầm mắt nhoà đi, ta như nhìn thấy cảnh hắn vì ta mà chết, như nhìn thấy bi thương, bất đắc dĩ trong con mắt kia. Nhưng khi ta nhìn vào người đối diện, ta biết hắn không nhớ ta, nhưng không quan trọng, thứ tình cảm đau đớn này, ta nhớ là đủ. Người ta yêu là hắn, dù hắn không nhớ về ký ức của chúng ta, thì hắn vẫn là hắn, là người ta yêu.

Ta đã chạy trốn hai kiếp, khó khăn lắm kiếp này mới có thể gặp hắn, ta sẽ không nhu nhược nữa, ta sẽ không chạy trốn nữa. Hai kiếp trước ta nợ hắn, kiếp này để ta trả hắn đi.

Ta chủ động theo đuổi hắn, mặt dày bám lấy hắn. Hắn hung dữ, ta mặc kệ. Hắn xua đuổi, ta bám theo.

Ta những tưởng sẽ còn phải đuổi theo bước chân hắn lâu dài, nhưng một hôm bất chợt hắn nói sẽ chấp nhận tình cảm của ta. Ta hạnh phúc, ta sung sướng, không hề để ý hắn chỉ nói chấp nhận ta, hắn chưa hề nói, hắn yêu ta….

Cuộc sống hạnh phúc của ta bắt đầu từ đó, ở bên hắn, sống vì hắn. Hắn nói hắn sẽ yêu ta sủng ta thẳng đến khi ta chết. Ta mỉm cười, một kiếp này ta đổi đến thật không uổng.

Thời gian dần trôi, khi ta đang chìn trong hạnh phúc, em trai hắn từ Mĩ du học trở về. Những ngày này hắn đặc biệt vui vẻ, làm ta tò mò không biết em hắn là người như thế nào mà có thể khiến hắn vui vẻ đến thế. Không hiểu sao, nhìn hắn vui vẻ lòng ta lại thấy bất an?

Hôm đó hắn vui vẻ rủ ta đi đón em hắn, chúng ta nhanh chóng đi ra sân bay. Bất an trong lòng ta ngày một sâu hơn.

Em hắn là một thiếu niên dương quang bốn phía, nhìn hắn ta biết, là người quen a. Kiếp đầu tiên, em hắn chính là đại hoàng tử, người bức hắn phải chết. Kiếp thứ hai, là ma giáo giáo chủ, kẻ mà ta đã yêu, cũng là kẻ dồn hắn vào chỗ chết. Ta đã hiểu nỗi bất an từ đâu mà có, hai kiếp trước là thế, liệu kiếp này, lịch sử liệu có tái diễn hay không?

Nhìn hắn vui vẻ đi bên em trai, ta có thể nói gì đây?

——–

Hoả diễm bốn phía, tiếng ồn ào không dứt khiến nơi đâu như luyện ngục. Ta mê muội giãy đi ra khỏi chiếc xe đã móp méo, hoảng hốt tìm kiếm thân ảnh quen thuộc của hắn, thì thấy hắn đẩy cánh cửa phía đối diện cố sức đi ra, ta thở phào nhẹ nhõm…

Nhìn thấy bóng hình quen thuộc ấy đang cố hết sức ôm vào trong ngực một thân ảnh, làm tâm ta không khỏi lạnh lẽo.

Hắn nhìn ta hoang mang nói đệ đệ của hắn hình như bị thương rất nặng, hắn cần đưa đệ đệ đi bệnh viện, bảo ta trước tại đây chờ, hắn sẽ gọi quản gia đến đón ta. Nói rồi hắn vội vã hướng xe cứu thương đi đến

Không nói gì, không ngăn trở, ta cứ thể lẳng lặng nhìn bóng dáng mà chính ta ngày đêm tưởng niệm, cẩn cẩn dực dực ôm một người khác đi xa….

Đến khi bóng xe cứu thương mất hút, ta mới thu hồi tầm mắt. Chính mình ngồi xuống bên vệ đường. Ngước nhìn bầu trời xanh trong vắt.

Hồi lâu sau, cuối cùng quản gia của hắn cũng tới, ta nhìn hắn hỏi chủ nhân của hắn đâu?

Hắn nhìn ta lúng túng một hồi, thở dài nói với ta, chủ nhân của hắn, vốn dĩ yêu đệ đệ của mình. Nhưng luân thường đạo lý, làm cho hắn chùn bước. Hắn ở bên ta, chẳng qua muốn mượn ta làm phân tâm, không muốn tiếp tục mối tình nghịch luân này nữa. Nhưng chuyện hôm nay, làm hắn hiểu rõ chân ái của bản thân, hắn không muốn buông tay nữa, mong ta hiểu cho hắn. Hắn có lỗi với ta….

Ta một lần nữa ngửa mặt nhìn trời, bầu trời hôm nay thật trong a… Hai kiếp trước, hắn vì ta mà chết. Nhân quả tuần hoàn, kiếp này, ta khuynh tẫn hết thảy, đuổi theo hắn, kết thúc lại, cái ta có, chỉ là một câu “thật xin lỗi”.

Ta nhìn quản gia của hắn, nói nhờ chuyển lời cho hắn, cầu hắn khi ta chết, có thể hoả táng ta, vung tro cốt ta xuống biển rộng, ta muốn cuộc sống tự do, không muốn bị cầm tù trên mặt đất, và ta chúc hắn sớm có được…chân ái … của hắn

Quản gia nhìn ta hoảng sợ, ta cười cười, nghiêng mình ngã trên mặt cỏ, máu tươi ướt sũng vạt áo lan dần trên mặt cỏ.

Tam sinh tam thế, ngươi nợ ta, ta nợ ngươi, biết đâu ở chốn không minh, đã là định trước, không thể cùng nhau, đi đến bạc đầu.

Mở mắt ra lần nữa, không ngoài dự đoán thấy nụ cười từ bi của phật tổ. Ta nhìn người khẽ hỏi “ Có phải người đã biết trước hết thảy hay không”. Ba đoá hoa sen, ba kiếp người, một mối tình dây dưa không đứt. Phải chăng là ta đã sai… Những tình cảm khắc sâu đến thế, chẳng lẽ…sai lầm?
Bình Luận (0)
Comment