Edit: Lăng Đang
•••
Kiếm của Phong Thanh Tú nhất định không thể chạm đến Cơ Vân Lai.
Ánh kiếm nhanh như điện xẹt ấy trong mắt Cơ Vân Lai chậm không khác gì con rùa, hắn thậm chí còn cảm thấy tu vi của đứa nhỏ này rất vững chắc, kiếm pháp tuy thuần thục nhưng không đủ linh động, tỷ như lúc xuất kiếm hướng xuống dưới một phân sẽ tốt hơn.
Hắn chỉ nghĩ như vậy thôi, thế mà ánh kiếm của đối phương giống như không chịu khống chế, theo ý của hắn mà lệch xuống vị trí thích hợp nhất, sau đó hắn lùi lại một bước.
Bằng tốc độ của hắn, đối phương thậm chí còn không nhìn thấy hắn đã cử động. Trông nó thật kì lạ, giống như đối phương cố tình đâm hụt đúng một tấc
(1) trước mặt hắn vậy.
Phong Thanh Tú không phục, ánh kiếm kéo dài, kiếm khí phủ lên như thác đổ, như mưa lớn.
Cơ Vân Lai vừa tránh vừa nghĩ xem kiếm pháp này sai ở chỗ nào.
Phong Thanh Tú lại cảm thấy cứ như được thần trợ, bộ Tiểu Liệt Khuyết Kiếm mà y luyện tập vô số lần càng lúc càng thuận tay, những kiếm quyết trước giờ không thể sử dụng trôi chảy bây giờ giống như luồng ánh sáng thoải mái vung ra, tựa như không phải chiêu thức trong trí nhớ, mà là tự bản thân y phóng thích, tự nhiên mà vậy, tuyệt không khói lửa.
Liệt Khuyết, là vết nứt của trời cao, lại là cổng trời, đại chỉ đại đạo. Cảm thấy mấy thức trước không uy hiếp được đối phương, trong lúc kiếm ý xoay tròn, y gần như chẳng hề do dự mà sử dụng liên tiếp Cửu Kiếm sau đó.
Kiếm ti như cúc, trong nháy mắt bung nở.
(2)Ánh kiếm rực rỡ như bao trùm toàn bộ Ưng Chủy Nhai.
Sau khi ánh sáng tan đi, Phong Thanh Tú lặng lẽ đứng một mình trên sườn núi, không rời khỏi mà cũng chẳng nói chuyện.
Xung quanh có không ít đồng tu khẽ đến gần, muốn nhìn xem đã có chuyện gì xảy ra.
“Mới Trúc Cơ Kỳ mà đã hiểu được một phần nhỏ đạo ý của Liệt Khuyết Kiếm rồi, quả không hổ người đứng đầu lần này.” Một vị đạo nhân tầm trung niên có mái tóc thưa, vẻ mặt nghiêm túc bất ngờ xuất hiện, ngăn lại nhóm học sinh đang muốn tới gần hơn, “Bây giờ cậu ta đang cảm ngộ kiếm ý, các con đừng đến làm phiền. Học tập A Tú đi, chuyện lên núi ngày mai quan trọng như vậy mà còn có thể chuyên tâm luyện kiếm, còn đám các con thì sao?”
“Chấp sự, chúng con chỉ muốn lại gần nhiễm ít tiên khí thôi mà!” Một cậu học sinh không phục nói.
“Đúng vậy ạ, nói không chừng hưởng xíu vận đỏ thì chúng con cũng cảm ngộ được cho mà coi…” Học sinh khác cũng bất mãn.
“Hưởng hưởng cái đếch! Suốt ngày chỉ biết hưởng, trong đầu chỉ có cầu may, nghĩ đến mấy cái thứ bất chính! Còn không mau cút đi luyện tập! Nếu không, sổ tư cách lúc lên núi trừ một bậc!” Ánh mắt vị đạo nhân trung niên sắc bén như thanh kiếm, lạnh lùng quét qua đám học sinh muốn chạy lên trên.
Sự đe dọa này quá ác rồi, nhóm học sinh xung quanh nhanh chóng cun cút tản đi.
Ánh nắng ngả về tây, trời đất tĩnh lặng, chỉ có mây trắng từ vách núi trôi qua.
Một lát sau, Phong Thanh Tú mới tỉnh táo lại từ chút đạo ý kia. Y lập tức trở nên khẩn trương, nhưng bây giờ nào còn bóng dáng thiếu niên ấy.
Tên trộm này!
Vị thiếu niên anh tài đứng đầu khóa này của Côn Lai thét lớn, nghe đau thấu tim gan!
Sau đó y không quay đầu lại, chạy như bay rời đi.
Cơ Vân Lai ngồi trên cây thông nhìn thoáng qua Phong Thanh Tú, nghĩ rằng bắt nạt vãn bối cũng không tốt lắm, ban đêm trả đồ cho cậu ta sau vậy.
Con mắt quay trở về với ngọc quyết, hắn gần như khó có thể chờ đợi, vội đưa thần niệm của mình xâm nhập vào bên trong.
!!!!!!!!!!!!!!!!
Sợi thần niệm kia trong nháy mắt tiến đến một không gian khác.
Trong không gian là một cái cây lớn tạo thành phù văn, vô số cành cây, lá cây vươn ra hòa vào khoảng không, rạch ra vài lỗ hổng từ trong bóng tối. Phù văn hư ảo di chuyển về phía trước, đang dẫn đường chỉ lối.
Hệt như hắn nghĩ, đó là Local Area Network
(LAN)!
(Ai học tin biết cái này rồi ha ^^)Trên đại thụ là vô số thần niệm đang di chuyển, có lẽ là các học sinh trao đổi lẫn nhau, mà bản thân hắn sở hữu quyền hạn tối cao, cho nên mới có thể nhìn thấy bản chất mạng lưới này.
Dòng chảy đẹp đẽ kia phối hợp với phù văn, khiến hắn cảm thấy dường như bản thân trở về tháng ngày vất vả tăng ca viết mã lệnh cùng nhóm lập trình viên trong thoáng chốc.
Plugin, thủ tục, hàm số, thư viện, chương trình điều hành, chương trình phụ trợ, chương trình hỗ trợ điều khiển, chương trình hỗ trợ kế toán, những thứ này hắn có nhắm mắt lại cũng có thể viết ra được, chỉ là cách thức diễn tả bây giờ khác mà thôi.
“Học lại thêm một lần cũng không phải ý tồi.”
Hắn chăm chú nhìn kĩ, vì đã không hiểu gì rồi, cho nên phải nỗ lực thêm nữa. Hắn thích học tập và nghiên cứu, nếu suốt quãng thời gian dài về sau có thể chuyên tâm dùi mài, tu hành, thì chút kí ức bị mất đi kia cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy.
Tuy không biết trong suốt một ngàn năm này hắn phải trả giá những gì mới đạt đến trình độ như bây giờ, nhưng tầm mắt sẽ không bao giờ chỉ ngóng về dĩ vãng.
Bất kể nguyên nhân mất đi kí ức là gì, thì chuyện phải làm bây giờ là tìm về những kiến thức rơi rụng rồi hẵng giải quyết những chuyện khác. Suy cho cùng, đây là thế giới nói chuyện bằng thực lực. Về điểm này, khi hắn làm tán tu đã được lĩnh hội rồi.
Chiếu theo công năng trên ngọc quyết, hắn biến nó thành miếng ngọc thường dùng, trước mặt lập tức trở thành mặt phẳng bao la, là một giao diện diễn đàn cực kì đơn giản.
Phía bên trái là khu học tập, phía bên phải là khu nghỉ ngơi.
Khu học tập có các loại pháp quyết, muốn linh thạch thì điểm tu vi, chức vị phải đạt đến một cấp bậc nhất định mới có thể đổi, các loại pháp quyết, phù văn hắn muốn đều có cả.
Khu nghỉ ngơi là các loại giao lưu.
Hóa ra Truyền Pháp Điện ở trên mạng, thảo nào hắn tìm mãi không ra.
Vì hắn có quyền hạn cao nhất, nên chỉ mất một thời gian ngắn để lướt qua và xem hết tất cả các pháp quyết trong đó.
Mấy trăm vạn chữ mà thôi, nguyên thần mạnh mẽ quá toẹt vời.
Cơ Vân Lai thu hồi thần niệm, thưởng thức ngọc quyết trong tay, tự khâm phục chính mình.
Tạo ra bậc tiểu học, trung học thì thôi, còn làm ra LAN hoàn chỉnh như thế này, cho hắn thêm vài trăm năm nữa, thì có khi hắn còn lên trời được luôn.
Nhưng nếu người kia có thể làm được, thì hẳn là mình cũng có thể nhỉ, dù sao cũng là cùng một người mà ha.
Hắn đang nhớ lại “Đại cương phù văn” mà hắn mới đọc vừa nãy, nghiêm túc phân tích.
Quyển sách này viết rất đơn giản, trực tiếp, thông tục, dễ hiểu, dùng dấu chấm câu mà không phải dùng cái kiểu ngắt câu có-quỷ-mới-biết-là-cái-quái-gì
(3), còn được minh họa đầy đủ bằng ảnh động, quả là người đáng tin đến không thể đáng tin hơn. Cơ Vân Lai rất muốn ôm hôn tác giả, cực kì hợp ý hắn.
Mãi đến khi trăng lửng lơ giữa trời, hắn mới hiểu hết cuốn sách này, sau đó phát hiện ra kí tên ở cuối sách là: Vào mùng một, tháng chín, năm Bính Thân – Cơ Vân Lai.
“…” Sa mạc lời.
Áp lực lớn quá, bao giờ tuôi mới khôi phục được đến trình độ này đây hả giời.
—※※※—
Khi trăng treo trên ngọn liễu, đèn thắp sáng như sao trời, Phong Thanh Tú hồn xiêu phách lạc quay trở về nơi ở của mình.
Y ngã vật xuống giường.
Thủ Sơn Cư đã đưa y tất cả bản vẽ sứ giả của các môn phái khác gần đây nhất để y phân biệt, nhưng không người nào có diện mạo giống thiếu niên kia. Vị đạo binh tiếp nhận án này nói anh ta đã báo cáo cho chủ võng để người kia đóng cổng võng quyết, nên giờ cái đó đã không thể sử dụng nữa rồi, không có ảnh hưởng gì lớn cả, thoải mái đê!
Không thể dùng——
Y tủi thân, tưởng chừng như sắp khóc.
Từ khi đến núi Côn Lai, không biết y phải ngóng bao lâu mới lấy được pháp bảo kia đâu!
Một cái võng quyết ở nội môn cần tận một trăm điểm linh thạch, hơn nữa, mỗi năm còn phải đóng mười linh thạch cho phí tin tức. Tuy khen thưởng của y trong mười mấy năm nay cũng tích lũy được kha khá linh thạch, nhưng ngay khi có võng quyết, y đã bỏ toàn bộ linh thạch của mình vào trong đó rồi!
Còn nữa, nếu muốn có nó thêm lần nữa thì phải tự mua!
Một trăm mười viên linh thạch đấy!
Một vài linh thạch trong đó là hàng thượng phẩm đó trời! Ra ngoài kia là có thể thuê được một tu sĩ tầm cỡ cho bản thân, đủ để thuê một trăm tên tay chân trong khoảng ba năm!
Giá cả mắc như vậy, quan trọng nhất là ít nhất mười năm nữa y không thể lên mạng xem những điều tâm đắc trong việc tu hành của các đại nhân vật, cũng không thể mua bán các loại tài liệu nữa rồi!
Nghe nói hôm nay có rất nhiều học sinh thi lại – nhưng vẫn rớt – nhảy từ đỉnh núi xuống, y cũng nhảy xuống đấy thôi là vừa!
“Tên trộm đó, ta nhất định sẽ bắt được ngươi!” Y oán giận nói.
“Biết rồi đây.” Một giọng nói thờ ơ vang lên.
Phong Thanh Tú lập tức ngồi dậy, phẫn nộ nhìn thiếu niên áo đen bất ngờ xuất hiện cạnh bàn.
“Ngươi còn dám đến!” “Trả cậu này.”
Hai giọng nói gần như vang lên cùng một lúc.
Đã không thể dùng rồi, tên trộm chết tiệt này!
Phong Thanh Tú nhìn ngọc quyết trong tay thiếu niên, vẻ mặt phức tạp, cuối cùng vẫn than thở một tiếng: “Thôi.”
Y vươn tay cầm ngọc quyết về, cẩn thận xoa xoa. Lấy về đi, coi như kỉ niệm cũng được, nói không chừng còn có thể xin chủ quản khôi phục lại cho. Có vẻ như người này là người ngoại phái, mình lại không ngăn được hắn, muốn hắn bồi thường chỉ càng làm lộ ra sự nhược thế của bản thân mà thôi.
“Ta đã báo lên môn phái chuyện của ngươi rồi, bất luận ngươi có tư tâm gì, thì cũng mau thu hồi rồi bỏ sạch đi, phái Côn Lai của chúng ta không phải nơi cho mấy người các ngươi tùy tiện làm càn.” Phong Thanh Tú nghiêm túc nói.
“Nhóc cũng thật trung thành.” Cơ Vân Lai cảm thấy có gì đó vui vẻ, yên tâm mờ nhạt thoáng qua. Môn phái mình có độ thừa nhận cao thật ha.
“…… Ngươi đến từ Trung Châu?” Phong Thanh Tú khẽ lắc đầu, “Các ngươi ở nơi trung tâm bình yên, phì nhiêu nên đương nhiên không biết, Tây Châu chúng ta tọa lạc ở vùng xa xôi, rất gần với ngoại vực, nếu không có Côn Lai ngăn cách, thì nào còn phồn vinh, hưng thịnh như bây giờ?”
Cơ Vân Lai gật đầu: “Ta đến từ một nơi nhỏ bé, chỉ biết quốc gia của ta là một nước chư hầu của Trung Châu, nơi xa hơn nữa thì không biết.”
Lời hắn nói đích xác là lời thật, thế giới này không hề xâm lấn từng tấc đất như Trái Đất – thành trấn của con người phân bố khắp mặt đất, mà tụ họp đơn lẻ giống như rắc một nắm vừng trên một khoảnh đất vậy. Những con thú tàn bạo trong núi thẳm, rừng sâu không phải chỉ để nói chơi đâu. Ngoại trừ tu sĩ, rất ít người biết tới những nơi xa hơn.
“Tu vi của ngươi cao như vậy, nhất định là chỉ tu luyện tại nhà, không ra khỏi cửa,” Phong Thanh Tú hơi ưỡn ngực, “Nghìn năm trước, Tây Châu ta hoang vu, cằn cỗi, dân cư thưa thớt, chịu đủ khổ cực từ yêu quái, tai họa, sư tổ môn phái ta là Cơ Vân Lai có tài trí mưu lược kiệt xuất, chọn long tuyển phượng khắp cả Tây Châu, qua trăm năm cai trị, thăng trầm vô kể, mới có Tây Châu phồn hoa như hôm nay.”
“Chọn long tuyển phượng?” Cơ Vân Lai hỏi.
“Sáu trăm năm trước, tổ sư đặt đá Vấn Tâm ở mỗi thành trấn, bên trên có đủ mười hai dấu phù văn, nó sẽ vẽ ra một người dưới mười lăm tuổi trong số bọn họ, những người đó lập tức có thể tiến vào dưới trướng Côn Lai tu hành, bất kể linh căn là gì, sinh ra ở đâu. Bấy giờ mới đào tạo ra vô số anh tài cho Côn Lai ta.” Phong Thanh Tú tự hào nói.
Cơ Vân Lai ngẩn ra: “Đùa nhau à? Vậy thì thu được bao nhiêu người, sao hắn giàu dữ dội thế?”
Sự bần cùng, nghèo túng của việc tu chân năm đó hắn đã nếm đủ rồi. Người khác sao có thể không biết lợi ích của việc thu nhận người vào môn phái một cách rộng rãi, nhưng tu chân thật sự là một ngành đốt tiền, dù cho linh thạch, nguồn thiên tài địa bảo đầy đất cũng không nuôi nổi nhiều tu sĩ như vậy. Vì sao Trung Châu loạn như thế, còn không phải vì chuyện tranh giành tài nguyên hay sao.
Chỉ là lời nói của hắn hiển nhiên đụng chạm đến cậu fan não tàn của tổ sư này, Phong Thanh Tú cực kì phẫn nộ: “Ngươi không làm được, không có nghĩa là sư tổ cũng không làm được, gửi ngươi một danh ngôn của sư tổ: Ngươi là sẻ nhạn, sao hiểu thấu chí thiên nga
(4)!”
“…”
Hắn đây là đang được khen, hay đang bị mắng chửi vậy? Cơ Vân Lai bỗng muốn cười.
Chú thích:
(1) 1 tấc = 10cm
(2) Các bạn tưởng tượng một đống ánh kiếm phát sáng xếp thành hình tròn, kiếm nhiều như cánh hoa cúc vậy. Đoạn này là mình đoán, mình để bản tiếng Trung ở đây, ai biết thì giúp mình nhé. Cảm ơn trước ‘3’
剑丝如菊,刹那绽放。
(3) Người Trung Quốc thời cổ đại không dùng dấu câu.
(4) Gốc: Ngã như yến tước, an tri hồng hộc chi trí! (尔等燕雀,安知鸿鹄之志!)