Áp Trại Tướng Công

Chương 11

Mấy con tuấn mã ở sơn đạo (đường núi) chạy như điên, cát bụi bay mù mịt, che lấp tầm mắt mọi người, đột nhiên liên tiếp những mũi tên dài bay nhanh đến, thẳng tắp bắn về phía những kẻ chạy trốn -

“A!” Mũi tên nhọn thẳng trúng đùi một tên, đầu tiên là một kẻ trực tiếp ngã xuống lưng ngựa, phát ra tiếng rống sợ hãi đầy chói tai; tiếp theo lại có một tên ôm cánh tay phải, liền lúng túng bất thình lình chợt rơi xuống đất như bị quăng ngã lộn nhào. Còn lại hai kẻ cũng trúng tên một bên hông và một ở chân, bọn họ lại vẫn còn ý định muốn giục ngựa né tránh trốn thoát tiếp.

Đột nhiên, phía sau cát bụi khô vàng cuồn cuộn thổi có truyền đến tiếng hô khí thế kinh người.

“Bọn bay do cẩu nuôi dưỡng à, lại chạy, sẽ không phải xạ thủ bắn trúng chân các ngươi nữa mà ta sẽ trực tiếp muốn mạng của các ngươi!”

Lời nói thô lỗ, ngôn ngữ bén nhọn, làm cho hai kẻ có ý đồ chạy như điên giờ liếc nhau, sau đó quyết định không cùng lấy chính mạng của mình để nói giỡn, hoãn tạm cái chết đến chầm chầm lại, quyết định đầu hàng.

Trong không khí có tiếng vó ngựa gấp gấp càng to dần, cát bụi lại lần nữa tràn ngập, một hắc tuấn mã (ngựa màu đen) đứng ở trước bọn họ, chính là người đã đuổi theo bọn họ mười dặm đường từ bao lâu nay tới giờ.

Thật sự là gặp quỷ, cho tới bây giờ chưa gặp qua ai theo đuổi không bỏ như vậy, nghĩ đến ‘Thiên hạ đệ nhất thần bộ’ quả nhiên danh bất hư truyền, bọn họ cũng coi như cam tâm thua……

Chính là, cát bụi dần bay tán lạn bớt đi, bọn họ rốt cục có thể thấy rõ người ngồi trên lưng ngựa, dĩ nhiên là……

“Con nhãi ranh?” Nam nhân đang chuẩn bị nâng hai tay đầu hàng, trăm miệng một lời phát ra tiếng rủa nho nhỏ, “Làm sao có thể là một con đàn bà?”

Nhâm Phóng Ưu nghe vậy, kéo cương ngựa không hờn giận, hắc tuấn mã giơ một chân không khách khí ở không trung dậm dậm mạnh hai phát, lỗ mũi phun ra hơi thở tức giận.

“Đàn bà thì có làm sao?” Nhâm Phóng Ưu hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa thầm oán thán Đinh Thuần. Không có chuyện gì thì thôi, hắn cứ kiên trì muốn nàng mặc trang phục nữ nhi. Nhìn biểu tình những người này một cái, thật sự là làm cho người ta phẫn nộ.

“Thế này gọi là anh thư, nữ trung hào kiệt, cái thái độ đó của các ngươi là gì vậy.” Đinh Thuần vẫn giữ tươi cười, không nhanh không chậm vượt qua đoàn người phía sau, thật sự thong dong tự tại.

“Động tác của chàng sao chậm như vậy?” Nàng bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái. “Tặc đều bắt được xong thì mới đến.”

“Có một vị nương tử võ nghệ cao cường như vậy, vi phu tự nhiên có thể dỡ xuống gánh nặng, từ từ sẽ đến la.” Đinh Thuần ung dung mở miệng, nhìn nàng vì hơi giận dỗi mà khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, thật sự là cảnh đẹp cùng ý vui cực kỳ.

“Hừ! Sớm biết rằng gả cho chàng mệt như vậy, ta sẽ không gả cho đâu.” Nhâm Phóng Ưu hừ lạnh, nhìn đoàn quan binh phía sau chậm nửa nhịp mới vừa phi ngựa tới, nàng khí thế mười phần mở miệng: “Đem những tên này trói lại, đưa về xử theo pháp luật.”

Bọn quan binh nghe lệnh làm việc, mấy tháng qua bọn họ đã muốn thành thói quen, biết rằng ‘Phu nhân’ bộ đầu – Người nọ dù nhỏ nhắn nhưng chí khí cao, khí thế cao, võ công cũng cao, có khả năng; nên họ cam tâm nghe lệnh.

Nhâm Phóng Ưu kéo giữ dây cương ngựa, cho ngựa quay đầu, khẽ nhếch chiếc cằm nho nhỏ, vẻ bề ngoài dâng trào khí thế lại tăng thêm vài phần kiều mỵ.

“Ta nói nương tử a, cha vừa gửi thư hỏi, chúng ta khi nào cho ông một thằng cháu béo tốt đây?” Đinh Thuần giục ngựa đi gần tới nàng, vẻ mặt tràn ngập ý cười.

“Không nên là ‘Ta’?” Nhâm Phóng Ưu trừng hắn liếc mắt một cái.

“Nương nhắc nhở, nếu phụ thân không chịu nhận ta là con dâu, vậy chuyện thằng cháu béo tốt liền hoãn nói đi.” Nhâm Phóng Ưu rất được bà bà yêu thích, bà bà đặc biệt ‘Chỉ điểm’ chỗ yếu của công công (ông nội – bố chồng của Ưu nhi) làm cho nàng biết cách để công công không thể không thừa nhận nàng.

“Làm sao có thể không tiếp thu đây?” Đinh Thuần vội vàng bán rẻ tiếng cười. “Đều muốn chờ nàng đưa cháu trai đến đấy.”

“Như thế nào chấp nhận chứ?” Nhâm Phóng Ưu cũng không phải là không biết gì, có một vị công công sĩ diện, nàng là con dâu mà cũng khá nhiều lần đành bất đắc chí. “Phụ thân đến nay vẫn tuyên bố với bên ngoài là không có con dâu, làm ta dùng cái thân phận gì giúp chàng kéo dài hậu đại (nối dõi tông đường) đây?”

“Yên tâm, cha ngày hôm qua đã gửi thư đến, nói là muốn trong một tháng long trọng làm tiệc hoàn thành chuyện vui cho hai ta, đến lúc đó Hoàng Thượng là khách mời cao quý, còn có thể nhận được đại lễ, như vậy…… Đủ thể diện đi?” Đinh Thuần thực may mắn có nương ở một bên cổ vũ, mới có thể làm cho sự tình chỉ trong mấy tháng đã ổn định, làm cho phụ thân rất coi trọng mặt mũi rốt cục chịu dỡ xuống thành kiến đối với con dâu, làm cho việc này có một kết cục hoàn mỹ.

Nhâm Phóng Ưu nghe vậy, trên mặt rốt cục lộ ra tươi cười, biết sự kiên trì của nàng cuối cùng có kết quả tốt.

Trận này nàng mỗi ngày đi theo Đinh Thuần chạy ngược chạy xuôi, cũng không phải hẳn là bởi vì Đinh Thuần có thể hưởng lây ‘Công lao hãn mã’ (công lao chiến đấu) của nàng, nhưng người trong thiên hạ đều hay biết nói hắn cưới ‘Hãn thê’(vợ hung dữ), hắn lại vui vẻ chịu đựng.

Nàng từng nghe quá người khác ở sau lưng nàng, âm thầm thảo luận xuất thân của nàng, Đinh Thuần chỉ đơn giản đáp lại một câu – mặc kệ nàng là ai, nàng đều mãi mãi là thê tử của ta.

Liền bởi vì câu này, nàng chịu ăn khổ, cam tâm đi theo hắn đến chân trời góc biển, lại còn không sợ mệt.

Bất quá, việc này nàng cũng không nói ra miệng với hắn, chính là đặt ở trong lòng, tỉ mỉ thu thập lại.

Nàng thật mạnh mẽ, luôn luôn thật mạnh mẽ, dĩ nhiên cũng sẽ không đứng trước sự kiện này nhận thua.

Thừa nhận yêu thương, chính là dâng tặng chính trái tim của mình, để người có thể đạp hư. Tuy rằng hắn cũng không thấy phải là như vậy, nhưng nàng chính là không chịu.

Có lẽ, trong tương lai một ngày nào đó đi.

Nàng sẽ đối với chính mình, đối diện với hắn thừa nhận tâm ý của nàng.

“Đêm nay, thay ta sinh một tiểu tử béo đi.” Đinh Thuần giục ngựa gần bên nàng, nhiệt tình nói nhỏ bên tai nàng, nói ra lời mời mọc làm người ta động tình.

Nhâm Phóng Ưu đỏ cả mặt, nhịn xuống không cười, chân hích nhẹ giục ngựa chạy nhanh đến phía trước.

“Nếu đuổi được ta, chúng ta mới tốt tốt thảo luận đi.” Nàng bỏ lại vài lời làm thư khiêu chiến, ngoái đầu nhìn lại yêu kiều trừng mắt. Nhìn nàng dưới ánh nắng rực rỡ, trên đôi môi Đinh Thuần xuất hiện tươi cười sủng nịch, tay cầm dây cương, giục ngựa chạy theo nhanh hơn nữa, vì ‘Tương lai’ chính mình – Cố gắng.

“Nói được cần phải làm được a!” Đinh Thuần ở phía sau nàng nhắc nhở, nhìn nàng với đường cong xinh đẹp và mái tóc đen ở trong gió tung bay, đi sâu vào tâm hắn. “Ta đều đuổi theo nàng cả đời.”

Cả đời.

Nhâm Phóng Ưu ngồi trên lưng ngựa, đôi môi đỏ mọng thủy chung có tiếng cười mê người.

Nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới tương lai sẽ như thế nào, nhưng hiện tại nàng lại tràn ngập hy vọng.

Bọn họ có lẽ sẽ ầm ỹ, sẽ nháo loạn; Nàng có lẽ không phải con dâu tốt trong mắt tất cả mọi người, nhưng hai người bọn họ sẽ cùng dắt tay nhau tiếp tục đi đến phía trước……

Ách, có lẽ không phải dắt tay đồng hành, bọn họ có lẽ cả đời truy đuổi nhau, nhưng mà bọn họ vĩnh viễn sẽ không bỏ lại lẫn nhau.

Cả đời.

[Hoàn]
Bình Luận (0)
Comment