“Chào cậu, tôi là Tạ Tinh Lan.” Trên đường tới âm phủ trống trải có lác đác mười người đứng, đều là những diễn viên tham gia “Địa ngục người sống”, trên lưng mỗi người đều đeo một chiếc xích sắt to bằng cái bát, giống như gia súc bị Hắc Bạch Vô Thường dắt đi. Cứ một người đi tới, trên tay Hắc Bạch Vô Thường lại có thêm một dây xích.
Lúc Tạ Trì xuất hiện, gần như tất cả các diễn viên đều nhìn về phía anh, không thậm thụt thì cũng nhìn công khai, dường như muốn xuyên qua gương mặt ôn hòa nhã nhặn của anh, tìm tòi chân tướng tân binh giết sao hạng ba. Phần lớn là tò mò, nhưng cũng có không ít người kiêng dè, có đôi ba người tỏ vẻ ngạo mạn tự đắc, hiển nhiên coi thường tân binh mới nổi miễn cưỡng đủ tư cách tham gia phim cam này.
“Thoạt nhìn không giống người có thể giết Triệu Cẩm Hoa.” Thành Châu đứng bên cạnh Kỷ Tinh Thần, vẻ mặt không coi ra gì.
Kỷ Tinh Thần đang lau thanh kiếm, ngẩng đầu lên trông thấy Tạ Trì đang đực người ra, hờ hững nói: “Cậu không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.”
Thành Châu ngẩn người, lập tức hớn hở, giống như gặp được chuyện gì rất hiếm có, huých vào cánh tay anh ta: “Anh kiêng dè cậu ta hả?”
“Cái đó thì không,” Kỷ Tinh Thần chau mày lại, dường như không vui trước cách dùng từ của Thành Châu, thu tầm mắt lại, “Tôi đã xem phim trước đó của cậu ta, đạo cụ mà cậu ta dùng để làm Triệu Cẩm Hoa bị thương, làm Du Cảnh tàn phế là đạo cụ dùng một lần, còn vũ khí do vua màn ảnh kia tặng cũng đã hỏng rồi, cậu ta dám dẫn ác linh lên người đúng là quyết đoán, nhưng mà…”
Trong đôi mắt Kỷ Tinh Thần hiện rõ vẻ hờ hững: “Khả năng cao là cậu ta để lại tai họa ngầm trong đầu. Tố chất thân thể mạnh, rất thông minh, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Đạo cụ trước mắt có được chỉ là buff may mắn và đạo cụ “Tì vết không che được ánh ngọc”, mạnh đến đâu cơ chứ? Chưa nghe không bột đố gột nên hồ à? Đồng đội cũng chỉ toàn 2000, 3000 điểm.”
Đúng là Tạ Trì đã giết Triệu Cẩm Hoa, nhưng không thể làm lại, đạo cụ của Tạ Trì đều đã tiêu hao hết trong trận chiến kia, mặc dù thực lực không tồi, nhưng không đáng để họ kiêng dè.
“Anh Kỷ à anh nói chí phải.”
Thành Châu khen ngợi, ánh mắt nhìn Tạ Trì lại toát lên vẻ hả hê cười trên nỗi đau khổ của người khác, cậu ta dường như quên sạch chuyện của Tạ Trì, cười bảo: “Anh Kỷ à anh biết nhiều thật đấy.”
“Biết người biết ta.”
Thành Châu: “Anh Kỷ à, có phải kết thúc bộ phim này anh lên hạng ba không?”
Kỷ Tinh Thần ừ một tiếng, không để lộ biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt toát lên vẻ tự đắc.
Thành Châu và Kỷ Tinh Thần là lứa tân binh đợt trước, Kỷ Tinh Thần là người đứng đầu top tân binh đợt đó, đã sắp lên hạng ba rồi, Thành Châu ở hạng chót, nhưng vẫn luôn theo chân Kỷ Tinh Thần, làm phụ tá đắc lực cho anh ta, phát triển cũng rất thuận lợi.
“Lần này anh lại đứng nhất cho coi.” Thành Châu nói.
Kỷ Tinh Thần cười, không nói gì.
“Anh Kỷ à,” Giọng Thành Châu có vẻ rất ngạc nhiên, “Có một người lạ mắt tới này…”
Kỷ Tinh Thần ngẩng đầu lên, trông thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen. Trên thực tế, tất cả mọi người đều ở trong bóng tối dò xét người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện này.
Ngoại hình cao lớn kiên cường, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sắc sảo anh tuấn, gương mặt và thân hình đều có lực áp bách, ấn tượng đầu tiên để lại cho người ta là cao ngạo, hết sức lạnh lùng.
Kỷ Tinh Thần mím chặt môi, trong mắt nhất thời hiện lên vẻ ảo não, thế mà hắn lại không biết tay diễn viên này.
Ngoại hình hút fan hơn hắn, chỉ là không biết thực lực ra làm sao.
Kỷ Tinh Thần siết chặt lấy thanh kiếm. Tạ Trì không đủ gây sợ hãi, có lẽ tay này và Túc Thanh là đối thủ lớn nhất của hắn trong bộ phim lần này.
“Hm? Anh Kỷ à, anh ta đi về phía Tạ Trì, bọn họ quen nhau à?”
“Ủa? Sao Túc Thanh cũng đi về phía Tạ Trì vậy? Tạ Trì còn biết cả Túc Thanh cơ à?” Thành Châu đần thối mặt ra luôn.
Kỷ Tinh Thần theo mắt lại.
..
App bất ngờ ra quyết định khiến Tạ Trì không kịp trở tay. Anh đứng hình tại chỗ, tứ chi cứng đờ, tâm tình ngổn ngang rối bời. Anh nhớ lúc Tạ Tinh Lan rời đi, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, giống như một đứa trẻ lúc nào cũng có cha mẹ theo cùng, đột nhiên phải đi học xa nhà. Anh mang theo sự ngỡ ngàng của trẻ nhỏ, lại đồng thời không nỡ rời xa mẹ cha. Cũng may đây không phải là lần đầu tiên anh tách khỏi Tạ Tinh Lan, anh đã quen hơn rồi.
Tạ Trì hoàn hồn lại, bỏ qua sự khó chịu kia, có thể vượt qua phó bản cùng anh trai là điều mà anh vẫn hằng ao ước.
Nhậm Trạch nhìn người đàn ông xa lạ vẻ mặt hằm hằm rảo bước về phía Tạ Trì, còn tưởng người này có ân oán gì với Tạ Trì, trái tim đột nhiên nhảy lên, vội đi tới bên người Tạ Trì, đề phòng người đàn ông này ra tay bất cứ lúc nào.
“Tạ Trì, anh có thù với người này à? Sao tôi không biết vậy?” Nhậm Trạch nhỏ giọng hỏi.
Tạ Trì như cười như không: “Tôi không biết anh ta.”
“Hở?”
【Móa ơi, sao anh trai này lại tỏ vẻ dữ dằn như vậy chứ, cảm giác rất nóng nảy, rất táo bạo, như kiểu muốn giết người luôn ấy. Ảnh có ân oán gì với Trì cưng nhà tui vậy?】
Tạ Tinh Lan đi tới trước mặt Tạ Trì, mây đen trên mặt biến mất sạch sẽ, hắn liếc mắt nhìn Tạ Trì, nhất trí với nhau trong phút chốc.
Mọi người trông thấy anh chàng xa lạ đưa tay về phía Tạ Trì: “Chào cậu, tôi là Tạ Tinh Lan, Tinh Lan trong nghĩa “Tinh dạ tương tẫn”.”
(Tinh dạ tương tẫn: Đêm tối sắp tận.) Giọng hắn trầm thấp êm tai, âm cuối hơi cất cao lên, khóe môi mang theo nụ cười không rõ ý nghĩa.
Tạ Trì mặt không đổi sắc đưa tay ra: “Tạ Trì, Trì trong “Nhất trì xuân thủy”.”
(Nhất trì xuân thủy: Một hồ nước xuân) Lúc bắt tay, Tạ Tinh Lan trông thấy Tạ Trì len lén chớp mắt về phía mình, nụ cười dần trở nên sâu sắc.
【Uể? Đều là họ Tạ, trùng hợp thật!】
【Hai người đứng trong cùng một khung hình đẹp quá! Một người ôn hòa ấm áp, một người lạnh lùng như băng】
Bàn tay Tạ Tinh Lan khô ráo ấm áp, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới, Tạ Trì chỉ cảm thấy như có một dòng điện nhỏ xíu chạy dưới làn da.
Vẻ mặt Tạ Trì vẫn thản nhiên như cũ, ánh mắt bình tĩnh, Tạ Tinh Lan biết anh căng thẳng, hắn giở trò xấu sờ ngón út của Tạ Trì.
Trước mặt bao người, Tạ Trì chỉ có thể vờ như không có chuyện gì mà rút tay về, bàn tay cứng ngắc.
Trước mắt Tạ Trì không muốn để người ta biết anh có quan hệ với Tạ Tinh Lan, điều này quá thu hút tai mắt, khiến người ta nghi kỵ, hơn nữa anh sợ người có tâm tư sẽ lợi dụng quan hệ của họ từ đó gây cản trở, anh không muốn tạo thành uy hiếp cho Tạ Tinh Lan. Tách ra có thể hợp tác, thậm chí chia nhau ra hành động, hiệu suất trở nên cao hơn, nhưng có mặt hại rất rõ ràng, bọn họ rất dễ bị đối phương ảnh hưởng tới tâm lý, cho nên anh phải giảm mức độ ảnh hưởng xuống thấp nhất.
Giả vờ không biết là sự lựa chọn tốt nhất, anh cũng đỡ phải giải thích với Nhậm Trạch và Hạ Dao.
“Không biết, chắc là do hợp mắt?” Thành Châu thuận miệng nói.
Kỷ Tinh Thần thu hồi tầm mắt, không quan tâm nữa. Người lạ thôi mà, dù có hợp tác thì cũng khó có thể thành thật với nhau, không đáng để lo lắng.
“Chào anh, tôi là Túc Thanh.” Túc Thanh ở bên cạnh nở nụ cười câu nệ với Tạ Trì.
Tạ Trì nghe thấy cái tên này thì khẽ giật mình, trùng hợp tới như vậy sao? Anh không cần tìm mà bạn của Thẩm Dật tự tới.
【Trời má, sao mỹ nhân không vương khói lửa trần gian lại chủ động tìm tới Tạ Trì chứ? Đừng bảo ảnh cũng có ý với Tạ Trì nhá? Tạ Trì gay! Túc Thanh cũng như vầy luôn!】
【Em muốn gói Tiểu Tạ mang về!!】
【Liệu có quen nhau hông nhỉ?】
【Tui là fan của Tạ Trì, tui chắc chắn họ không quen nhau nha!!】
Tạ Trì vẫn còn nhớ rõ lời nhờ vả của Thẩm Dật, cố ý làm quen với Túc Thanh, để làm nền cho sau này nên anh nhiệt tình đáp lại: “Tôi là Tạ Trì, anh đẹp lắm.”
Lúc Thẩm Dật tới tìm anh bắt chuyện cũng khen ngợi như vậy, Tạ Trì mượn từ để dùng. Đúng là rất đẹp.
Mái tóc đen dài của Túc Thanh buông xuống, mang theo khí chất cổ điển, cơ thể mảnh mai gọn gàng.
Túc Thanh sửng sốt một chút, dường như rất ngại ngùng, gương mặt hơi đỏ lên: “Cảm ơn.”
Chỉ là anh cảm thấy tò mò, không biết người lọt vào mắt xanh của Thẩm Dật như thế nào, cho nên muốn tới gần tìm hiểu một chút, nhưng lại phát hiện ra anh ta đúng là rất được lòng người khác. Có lòng cầu tiến, tài trí hơn hơn người, bề ngoài xuất chúng, đúng là kiểu mà Thẩm Dật thích.
Túc Thanh bỏ qua cảm giác đắng chát trong lòng, gượng cười hỏi rằng: “Nếu anh không ngại, tôi có thể đi cùng anh không?”
Anh muốn hiểu rõ người Thẩm Dật thích như thế nào, có lẽ anh có thể học được một vài phẩm chất. Anh không biết liệu Thẩm Dật có liên lạc với Tạ Trì hay không, nếu có, anh cũng có thể dò xét tình huống, nói rõ ràng với Tạ Trì, làm việc từ phía Tạ Trì.
Anh biết xu hướng tính dục của Tạ Trì, nhưng anh không nghĩ Tạ Trì sẽ thích Thẩm Dật.
Hơn nữa trước mắt Tạ Trì còn không quá mạnh, có lẽ anh có thể bảo vệ cậu ấy một hai lần, nhất định Thẩm Dật sẽ rất vui, nếu như anh ấy xem phim anh đóng, mặc dù khả năng ấy rất thấp.
Hơn nữa đây đúng là một người có tính cách khó gần.
Anh đây là đang ôm tâm lý đề phòng tình địch.
Túc Thanh tự cười giễu bản thân.
Tạ Trì ngạc nhiên, không biết vì sao Túc Thanh lại đột nhiên đưa ra đề nghị như vậy, nhưng điều này đúng là gãi đúng chỗ ngứa, Tạ Trì lập tức gật đầu đồng ý.
Túc Thanh không quen xã giao khẽ thở phào.
Nhậm Trạch vừa đỡ thì tới lượt Hạ Dao trố mắt lên, khả năng tương tác của Tạ Trì tốt đến mức ấy hay sao?
“Anh Kỷ à, con người Túc Thanh quái gở như vậy, thế mà lại chủ động tới muốn hợp tác với Tạ Trì?” Ở bên kia, vẻ mặt Thành Châu không thể tin, “Rốt cuộc người này có ma lực gì vậy? Bên kia còn một người đàn ông không rõ thực lực nữa.”
Kỷ Tinh Thần sa sầm mặt xuống. Nếu muốn tìm đối tượng hợp tác, sao Túc Thanh không chọn hắn mà lại đi chọn Tạ Trì?
Bên này nói chuyện mấy câu, cũng dần trở nên quen thuộc.
“Vừa gặp lần đầu đã khen người ta đẹp rồi à?” Tạ Tinh Lan biết rõ lý do Tạ Trì làm quen với Túc Thanh, nhưng vẫn hờ hững cất tiếng trêu ghẹo.
“Không được à?” Tạ Trì nhìn anh ta.
“Được chứ”, Tạ Tinh Lan nhìn về phía anh, “Đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Tạ Trì sửng sốt một chút, ý cười lập tức tràn ra khóe môi: “Tạ Tinh Lan à, anh rất đẹp trai, thật đấy.”
Lần đầu tiên bị Tạ Trì gọi cả họ lẫn tên, nói rõ ràng từng từ từng chữ, còn dùng giọng điệu trêu chọc, trải nghiệm này vui ngoài ý muốn, từng cái chớp mắt của Tạ Trì cũng giống như đang trêu chọc.
Anh cố ý.
Tạ Tinh Lan gật đầu tỏ ý hài lòng, mới khôi phục sự lạnh lùng.
Tạ Trì không sợ gì cả, dù sao anh muốn diễn thân thiện với Tạ Tinh Lan cũng được, chỉ cần đừng để người ta biết trước đó Tạ Tinh Lan là bạn trai kiêm nhân cách phụ của anh là được rồi.
Túc Thanh nhạy cảm nhìn Tạ Trì, lại đưa mắt nhìn Tạ Tinh Lan, nhất thời vẻ mặt có phần kỳ lạ.
【Sóng ngầm phun trào!】
【Sao tui cảm thấy có rất nhiều ý ngầm nhỉ?】
【Khoan đã, Trì cưng nhà tui đã come out rất nhiều lần, trai thẳng không tự nhiên khen ngoại hình của nhau đâu nhỉ? Chẳng lẽ động lòng xuân rồi?!】
【Thím trên chú ý cách dùng từ!!】
【Ảnh tự giới thiệu mình là “Một hồ nước xuân còn gì?】
【Khụ khụ khụ】
【Em đã xem tất tần tật phim của Trì cưng rồi, em chắc chắn ảnh chưa đóng phim cùng anh chàng đẹp trai lai láng này!】
【Vừa gặp đã yêu chăng? Rõ ràng anh trai kia đang tán tỉnh, Trì cưng cũng tà lưa lại.】
【Vừa nhìn đã động lòng với đối phương sao? Nói vậy nghe cũng hợp lý lắm chứ bộ】
【Chúng ta nhạy cảm quá rồi, mắt hủ nhìn đâu cũng ra gay, mấy thím ngồi xuống đi!!】
【Mấy thím còn nhớ mình đang xem phim kinh dị không vậy?】
Đã qua thời gian các diễn viên làm quen với nhau, điện thoại của mọi người đồng loạt đổ chuông báo.
【Bộ phim chính thức bắt đầu. Bây giờ mời các diễn viên theo Hắc Bạch Vô Thường xuống địa ngục.】
Theo âm báo của app, Hắc Bạch Vô Thường trước mặt cử động, xiềng xích trên lưng cũng lập tức siết lại. Hắc Bạch Vô Thường kéo hơn mười người phạm nhân, thả người nhảy xuống bóng tối hắc ám.
Tạ Trì cảm thấy mình rơi xuống, rơi xuống, rồi tiếp tục rơi xuống.
Anh rơi vào hôn mê.