“Cả nếp cả tẻ.” Tạ Trì cảm thấy ánh trăng chiếu trên người mình càng ngày càng đỏ, anh quay người ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn ánh trăng trên cao mấy giây, chân mày hơi chau lại, anh cứ có cảm giác Hồng Nguyệt, Bạch Nguyệt và cả những áng mây trắng, đỏ biến hóa trên bầu trời đang ám chỉ điều gì đó, điều này khiến anh cảm thấy hơi bất an.
Anh không dừng lại thêm, rảo bước về phía phòng bệnh, nếu như chạy có vẻ rất cố sức, để các diễn viên khác chú ý tới thì anh có thể sẽ bị theo dõi, cho nên mặc dù hiện tại đang rất vội, nhưng anh cũng chỉ có thể giả vờ không hoang mang.
Nhậm Trạch vừa đi vừa nói: “Tạ Trì à, nhân vật của anh có con trai, anh cảm thấy liệu trong số các diễn viên có con trai tương lai của anh không?”
“Chuyện này không quan trọng.”
Nhậm Trạch ngây người, lập tức nói: “Phải rồi, anh không cần bảo vệ con trai anh, nó có chết cũng không ảnh hưởng tới anh.”
Lần này Nhậm Trạch tự thăm dò ra, bộ phim này có quy tắc cơ bản là con cái nhất định phải bảo vệ cha mẹ, bởi vì cha mẹ chết rồi, đứa con sẽ biến mất, nhưng cha mẹ không cần phải bảo vệ con cái.
“Anh không muốn để lộ tin tức này ra, tìm được con trai mình à? Nhiều người bảo vệ anh..”
Nhậm Trạch vẫn nói ra suy nghĩ của mình.
“Không cần, phiền phức, không rảnh…” Tạ Trì dừng lại một chút, “Hơn nữa tôi sợ Tạ Dương là con trai tôi.”
【Hahahahahahah】
【Vãi, mặc dù kết luận hơi đau trứng nhưng dám lắm.】
Nhậm Trạch ngẩn người ra: “Phải rồi… cậu ta cũng họ Tạ, nếu trong số các diễn viên có con trai anh, Tạ Dương có khả năng cao nhất.】
Tạ Trì cảm thấy hiệu quả của việc tìm con trai quá thấp, phải để lộ quá nhiều tin tức, hơn nữa chưa chắc trong số các diễn viên đã có con trai anh, rất có thể anh để lộ tất cả tin tức mấu chốt mà vẫn không tìm được con trai mình. Đặt hy vọng vào người khác rất vô nghĩa, Tạ Trì ghét như vậy. Hơn nữa, nhiều diễn viên như vậy, chết mất hai người còn mười người, có xác suất không nhỏ con trai anh rất kém cỏi, nói không chừng còn là tốt thí.
Bây giờ anh có chuyện quan trọng hơn muốn làm.
Cũng may là app đã hạ độ khó xuống, ngay từ đầu bộ phim đã ra quy tắc diễn viên không thể ra tay với NPC, nếu không sự tình sẽ phức tạp hơn.
Tạ Trì và Nhậm Trạch đi về phía phòng bệnh của Diệp Lan, phát hiện Diệp Tiếu Tiếu cũng ở đây.
“Hai người về rồi à?” Diệp Tiếu Tiếu mừng rỡ, chợt nhớ ra Diệp Lan đang ngủ say trên giường bệnh, lập tức hạ thấp giọng nói.
Tạ Trì gật đầu, có lẽ là Diệp Tiếu Tiếu rảnh rang không có việc gì làm, tới nói chuyện với Diệp Lan để tìm hiểu rõ hình tượng nhân vật, anh bật công tắc trên tường lên, không có tác dụng gì.
Căn phòng tối đen như mực, Nhậm Trạch quét mắt nhìn trong phòng: “Chú Hà đâu?”
Diệp Tiếu Tiếu: “Chú ấy đi mua nước.”
Tạ Trì phát hiện cô đang đứng trước gương, anh hỏi: “Đang nhìn cái gì vậy?”
Diệp Tiếu Tiếu hơi ngượng ngùng: “Em thấy mọi người không ở đây, muốn xem vết rạn, trước đó em không thấy rõ, dù sao chú Hà cũng luôn ở cùng, em không tiện…”
Tạ Trì gật đầu tỏ ý đã hiểu, nam và nữ khác nhau, Diệp Tiếu Tiếu còn trẻ ngượng ngùng là chuyện bình thường.
“Xem xong rồi à?”
Diệp Tiếu Tiếu cúi đầu xuống, lúng túng hơi do dự nói: “Vâng, em phát hiện ra..”
Ánh mắt Tạ Trì dừng ở sau lưng Diệp Tiếu Tiếu.
Ở đó có một bóng đen thù lù*, mặt gương đen thui soi chiếu thân hình Diệp Tiếu Tiếu, không biết bụng cô… to lên từ lúc nào.
Diệp Tiếu Tiếu trong gương và Diệp Tiếu Tiếu bên ngoài đồng thời ngẩng đầu lên, chỉ là Diệp Tiếu Tiếu trong gương có gương mặt tái nhợt méo mó.
“Rầm!” một tiếng, Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch trợn mắt há hốc miệng nhìn Tạ Trì hoặc là Tạ Tinh Lan giơ ghế lên đập kính.
Đầu ngón tay quỷ trắng bệch kia đang duỗi ra lại rụt về, trên mảnh gương vỡ nát là gương mặt quỷ nữ tràn đầy oán khí.
Tạ Trì cao ngạo nhìn cô ta: “Cô là Diệp Lan, là quá khứ của Diệp Tiếu Tiếu, dù là khó sinh hay tai nạn xe đều kệ cô, OK, cô cút đi được rồi.”
Gương mặt quỷ nữ trên gương hoàn toàn vỡ nát, tiếng kêu đau đớn thảm thiết văng vẳng trong căn phòng, qua hồi lâu không dứt.
Bấy giờ Diệp Tiếu Tiếu mới phản ứng được đã xảy ra chuyện gì, cô đang muốn cảm ơn và hỏi thăm, Tạ Trì cắt ngang lời cô: “Thời gian gấp gáp, lát nữa anh sẽ để Nhậm Trạch lại giải thích cho em, anh hỏi em, em có tín vật gì có thể chứng minh anh là con trai em không?”
“Dạ????” Diệp Tiếu Tiếu nghe mà ngớ ra, nhưng cô lên tới hạng ba, thực lực tổng hợp không tệ, nhanh chóng đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì, vừa kinh ngạc vừa cố gắng nhớ lại tất cả các chi tiết.
Tạ Trì chờ chưa đến nửa phút, ánh mắt Diệp Tiếu Tiếu đột nhiên sáng bừng lên: “Chắc là có đó!”
Cô vội chạy tới đầu giường, tìm kiếm trong chiếc túi kiểu nữ của mình, sau đó cầm ví đi tới.
“Đây là ví của nhân vật, không phải của em, trước đó em mở ra xem qua, phát hiện được cái này nhưng không để ý lắm.”
Diệp Tiếu Tiếu nhanh chóng mở khóa kéo của ví ra, lấy một bức ảnh ở sâu trong góc đưa ra cho Tạ Trì.
Tạ Trì nhận lấy, Nhậm Trạch đi tới nhìn, trên ảnh là một nhà ba người, một người đàn ông và một người phụ nữ xa lạ đang nắm tay một cậu bé bốn, năm tuổi. Cậu bé xinh xắn đáng yêu, trông rất đẹp.
Nhìn từ góc độ của bức ảnh, có lẽ là chụp lén, có nhiều chỗ rất mơ hồ.
Diệp Tiếu Tiếu: “Trước đó em nhìn lướt qua, không nghĩ nhiều, bởi vì em chưa từng thấy ba người trên đó, em cũng không nghĩ rõ vì sao nhân vật của mình lại giấu kín bức ảnh vào trong ví như vậy.”
Tạ Trì lại hiểu rõ.
Người đàn ông và phụ nữ xa lạ kia là cha mẹ nuôi nhân vật của anh, còn đứa bé trong bức ảnh chính là anh.
Bây giờ đã tra ra toàn bộ manh mối, suy đoán của anh đã được chứng thực.
Tạ Trì ngẩng đầu nói qua loa: “Diệp Lan sinh ra, đưa anh đi, anh được nhận nuôi, trên ảnh là cha mẹ nuôi của anh, sau này Diệp Lan, cũng chính là em, có lẽ đi nhìn lén anh, tình mẹ dâng trào nên chụp lấy bức ảnh này, lại sợ nhớ tới đau lòng, nên cất kín vào trong góc ví…”
Diệp Tiếu Tiếu thất thần, qua hồi lâu mới vất vả gật đầu.
Cô là fan bạn gái của Tạ Trì, sau khi biết anh có bạn trai, không chút do dự chuyển sang fan mami, bây giờ lại thành mẹ của Tạ Trì thật.
Tạ Trì không biết Diệp Tiếu Tiếu đang nghĩ gì, anh muốn đi tìm cha mẹ của Dịch Hòa Tụng, anh nhìn về phía Nhậm Trạch: “Tôi đi đây, cậu ở lại nói chuyện với cô ấy.”
Nhậm Trạch: “Được rồi.”
Tạ Trì đi được nửa chừng, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, quay người nhìn về phía Diệp Tiếu Tiếu: “Có phải em định nói cái gì, bị anh cắt ngang không?”
Diệp Tiếu Tiếu hoàn hồn lại: “Chuyện là thế này, em vừa kiểm tra thân thể, có lẽ em sinh thường một bé, sinh mổ một bé.”
Tạ Trì dừng tay lại.
Diệp Tiếu Tiếu nói tiếp: “Ban nãy em nhận được điện thoại của chồng, nói chuyện với anh ta mấy câu, có lẽ sau khi nhân vật của em trải qua chuyện sinh con tuổi vị thành niên, khi trưởng thành đã cố gắng nỗ lực, thay da đổi thịt thay đổi số mệnh, gả cho một người đàn ông không những không chê bai còn rất yêu thương cô ấy.”
Tạ Trì: “Em không hỏi về đứa bé em sinh mổ à?”
Diệp Tiếu Tiếu: “Không, lúc ấy em còn chưa kiểm tra thân thể của mình, không biết mình còn một đứa con, hình như em không gọi lại được, bây giờ cũng không hỏi được, nhưng chuyện này không quan trọng mà..? Anh đi làm chuyện của anh trước đi.”
Diệp Tiếu Tiếu cảm thấy thái độ của Tạ Trì có vẻ như manh mối vô nghĩa này rất quan trọng.
Hơi mâu thuẫn.
Tạ Trì biết cô thiếu nhiều tin tức, suy nghĩ không đồng nhất với mình, anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Em có biết chồng em họ gì không?”
Diệp Tiếu Tiếu lập tức nói: “Màn hình hiển thị là Nhậm Nguyên.”
Tạ Trì sửng sốt một chút, vẻ mặt kỳ quái vỗ bả vai Nhậm Trạch đứng bên cạnh: “Đi nhận mẹ đi.”
Nhậm Trạch nhanh chóng quay đầu nhìn Tạ Trì, rồi lại nhìn Diệp Tiếu Tiếu, vẻ mặt không thể tin.
Diệp Tiếu Tiếu cũng ý thức được điều gì đó, vẻ mặt hơi kì quái, nhìn sang Nhậm Trạch, rồi lại chỉ vào mình, không chắc chắn nói: “…Anh cũng là con trai em?”
Tạ Trì: “Cậu ấy là con gái sau này của em.”
Diệp Tiếu Tiếu: “?”
Nhậm Trạch trừng mắt nhìn Tạ Trì, thẹn quá hóa giận: “….Anh im đi.”
【????????? Hahaha có cả nếp lẫn tẻ, tốt quá rồi còn gì khụ khụ khụ】
【Diệp Tiếu Tiếu thảm quá, còn chưa yêu đương đã đột nhiên thành mẹ của hai đứa trẻ】
【Để em xung phong, nếu có đứa con trai như Trì cưng thì em cũng bằng lòng!!】
Cục đá trong lòng Tạ Trì rơi xuống đất. Diệp Tiếu Tiếu là mẹ của Nhậm Trạch, Nhậm Trạch lại được ra đời trước khi Diệp Tiếu Tiếu tận mắt chứng kiến tai nạn xe, nói cách khác, Nhậm Trạch cũng là người tự do, không cần phải đi bảo vệ Diệp Tiếu Tiếu, Diệp Tiếu Tiếu chết không ảnh hưởng tới Nhậm Trạch.
Bây giờ Tạ Trì đã hiểu được phần nào, có lẽ với diễn viên danh hiệu hơi thấp một chút, app sẽ cân nhắc theo thực lực của họ, khoan dung cho họ với một trình độ nhất định, nhưng giảm đất diễn của họ xuống, tương tự, diễn viên danh hiệu cấp cao, đất diễn tạm định ban đầu và độ khó của phó bản cũng tăng lên với biên độ nhỏ, thế nhưng đây không phải chuyện xấu, đối với diễn viên có năng lực mà nói, app cho họ cơ hội để thể hiện bản thân giành được điểm tích lũy từ sự yêu thích phía khán giả và độ thăm dò kịch bản.
Tạ Trì để Nhậm Trạch ở lại, rời đi một mình, tìm manh mối về cha mẹ của Dịch Hòa Tụng trong số các diễn viên.
Bây giờ anh còn chưa thấy bệnh nhân của Dịch Hòa Tụng, Dịch Hòa Tụng quá cẩn thận, giữ tin tức kín kẽ, anh phải nghĩ biện pháp để biết được.
…..
Cùng lúc này, Dịch Hòa Tụng ra khỏi phòng bệnh, điện thoại của hắn ta đổ chuông, lần này không phải tiếng chuông gọi đến, mà là tiếng tin nhắn, Dịch Hòa Tụng mở màn hình điện thoại ra nhìn, là một tin nhắn nặc danh.
Bởi vì trong bộ phim diễn viên có nhân vật, cho nên điện thoại bị app khóa lại không chỉ có quản lý gửi thông tin, còn có tính năng cơ bản nhất của điện thoại, diễn viên có thể thông qua đó để nói chuyện với NPC thu hoạch tin tức liên quan tới bộ phim.
Dịch Hòa Tụng còn tưởng giống như cú điện thoại trước đó, NPC gửi tin nhắn cho hắn, hắn mở ra nhìn dòng chữ đầu tiên, sắc mặt đột nhiên sa sầm xuống.
―― “Tạ Trì nắm được cách giết chết anh.”
Trước giờ Dịch Hòa Tụng vẫn luôn là một người cẩn thận, thà tin có còn hơn không, lập tức nhìn xuống điện thoại.
“Giữa các diễn viên có mối quan hệ liên kết, Tạ Trì có thể thông qua cha mẹ nhân vật của anh để giết anh.”
Móc xích quan hệ? Đây là manh mối Dịch Hòa Tụng hoàn toàn chưa có được. Người nhắn tin cho hắn là ai? Không thể là người bên ngoài bộ phim kinh dị, càng không thể là NPC, cho nên chỉ có thể là diễn viên hoặc là quỷ giảo hoạt trong phim kinh dị.
Dịch Hòa Tụng tiếc mạng, vô cùng sợ hãi trước cái chết. Với hắn mà nói, miễn là còn sống, chuyện gì cũng dễ nói, nếu chết thì không còn gì cả.
Trái tim Dịch Hòa Tụng gia tốc, đôi tai ong lên, cố gắng bình tĩnh gõ chữ, ngón tay trở nên cứng nhắc, hắn gõ sai mất mấy chữ mới có thể gửi tin nhắn đi: “Dựa vào đâu mà tôi phải tin cậu? Nhỡ cậu có mục đích khác lừa tôi thì sao?”
Đầu bên kia không có động tĩnh, Dịch Hòa Tụng không an lòng lặng lẽ liên kết tin tức lại.
Cuối cùng đến khi hắn sắp phẫn nộ tới cực hạn, điện thoại lại đổ chuông.
“Anh cứ tự nhiên, dù sao người chết cũng không phải tôi.”