• Tổn thương lẫn nhau • Cho rằng là một thế giới, nhưng thực chất được dung hợp từ hai thế giới nhỏ.
Căn bản giữa phe của quỷ và phe của diễn viên không có mâu thuẫn không thể hóa giải, cho nên mọi chuyện đều có thể dễ dàng giải quyết.
Chân tướng đã được công bố rồi, chỉ là một chiếc gương, thực ra chữ “C” trên đó tượng trưng cho điều gì không quan trọng nữa.
Quan trọng là, nó là một chiếc gương.
Chiếc gương được đặt ở cổng đại sảnh bệnh viện, được dùng để mọi người chỉnh lại trang phục, xem lại bản thân, nó nhắn nhủ sự vấn vít yêu hận trong bản thân mình. Những người căm hận bản thân, sẽ trông thấy dung mạo quỷ dữ tợn của mình, bởi vì là gương, thứ soi ra chính là nội tâm chân thật nhất của mình. Kẻ ghét bản thân ắt sẽ có một con quỷ không chút nương tay giết mình.
Tạ Trì cảm thấy bộ phim này rất hay.
Hay ở chỗ, có vô số khả năng.
Dù cho bạn không phát hiện ra chiếc gương huyền bí này, không ai phát hiện ra chân tướng của mặt trăng, chỉ cần diễn viên thỏa hiệp với quỷ của mình, bằng lòng tin tưởng lẫn nhau chứ không phải tin tức mà app truyền bá, đôi bên hoàn toàn từ bỏ việc giết đối phương, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không lung lay, không phản bội, như vậy đến khi “song nguyệt đồng thiên” kết thúc, bọn họ có thể bình an vô sự ra ngoài.
Cho nên mấu chốt của bộ phim này không phải tìm lời giải, mấu chốt là tin tưởng bản thân mình.
Đây là một ván cờ với chính bản thân.
Tin tức mà quỷ lấy được là tin tức được app truyền bá, chứ không phải tự mình tìm tòi, càng gia tăng độ tin cậy của đáp án.
Tất cả mọi người và quỷ đều trầm mặc, đại sảnh lặng ngắt như tờ, kế đó, quỷ Diệp Tiếu Tiếu và quỷ Nhậm Trạch chần chừ một lúc, từ từ hiện thân, lần lượt đi tới bên cạnh Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch, cho thấy lập trường của mình ―― bọn họ đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Bản thân Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch không tính là ghét bản thân, cho nên tương tự, quỷ Diệp Tiếu Tiếu và quỷ Nhậm Trạch cũng không quá ghét diễn viên của mình.
Cho nên mặc dù trước đó quỷ Diệp Tiếu Tiếu và quỷ Nhậm Trạch vẫn không chủ động xuất hiện, càng không hỗ trợ, nhưng cũng hơi chần chừ, không tìm cách giết diễn viên của chính mình kể từ khi mới được sinh ra.
Bọn họ chậm chạp không ra tay, nhưng đều không phải kẻ ngốc, bây giờ Tạ Trì bày hết chứng cứ ra trước mặt bọn họ, bấy giờ bọn họ mới nghĩ thông, đưa ra quyết định.
Dường như họ hơi xấu hổ, đều cúi gằm đầu, không ho he tiếng nào.
Quỷ Hà Khiếu khẽ buông tiếng thở dài, dường như hơi hối hận, nhưng cũng không thể tránh được, chuyện đã đến nước này rồi, không thể quay đầu.
Diệp Tiếu Tiếu đau lòng nhìn chú.
Quỷ Tạ Dương thấy mình bị cô lập hoàn toàn, cảm thấy hoảng hốt, nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm vấn đề kia, tâm tình kích động, cười gằn bảo rằng: “Anh vẫn chưa nói vì sao tôi giết diễn viên Tạ Dương rồi sau đó sẽ chết, bởi vì không nói ra được, đúng không? Anh đang lừa tôi, gương chỉ có thể chứng minh có thế giới bên trong và thế giới bên ngoài mà thôi.”
Tạ Trì thương hại nhìn cậu ta: “Thực ra gương không quan trọng, nó chỉ là vật kèm theo có cũng được không có cũng chẳng sao, quan trọng là mặt trăng.”
Anh không để ý tới Tạ Dương tuy căng thẳng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, bước ra bên ngoài vài bước, dựa vào cánh cửa, ngẩng đầu lên nhìn trời, dường như đang xác nhận điều gì đó.
“Có ý gì vậy?” Quỷ Tạ Dương bị giọng điệu ra vẻ thần bí này ép đến mức nổi điên lên.
“Đừng nóng vội.” Tạ Trì nghiêng đầu nhìn cậu ta, “Này, cậu tự nhìn xem.”
Anh khẽ nhấc cánh tay, chỉ lên mặt trăng trên trời cao, cảm thấy rất vô nghĩa, bảo rằng: “Cậu cứ luôn miệng hỏi tôi vì sao, thực ra mặt trăng đã nói rõ cho cậu rồi, tự cậu không nhìn mà thôi.”
Quỷ Tạ Dương nhìn lên hai mặt trăng trên bầu trời thuận theo hướng tay anh chỉ, nhưng không nhìn ra được manh mối gì, hai mặt trăng vẫn đối diện với nhau từ xa xa, giống hệt nhau, độ sáng cũng giống nhau.
Quỷ Tạ Dương lại nhìn về phía Tạ Trì.
Tạ Trì bất đắc dĩ: “Mặt trăng ở thế giới ban đầu có màu gì?”
Quỷ Tạ Dương không chút nghĩ ngợi: “Màu trắng.”
Tạ Trì: “Vậy bây giờ thì sao?”
Tạ Dương hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn trả lời: “Một đỏ một trắng.”
Dường như biết cậu ta không còn sống được bao lâu nữa, Tạ Trì vô cùng kiên nhẫn, dẫn dắt cậu ta từng bước: “Vậy cậu còn nhớ, “song nguyệt đồng thiên” bắt đầu như thế nào không?”
Quỷ Tạ Dương cố gắng nhớ lại, bảo rằng: “Giữa vầng trăng tròn vỡ ra, một chia thành hai, biến thành hai nửa.”
“Cậu nói vậy còn chưa đầy đủ,” Tạ Trì cười một tiếng, dường như chê cậu ta cẩu thả, anh bảo rằng, “Tôi bổ sung thêm cho cậu.”
Tạ Trì: “Hẳn phải là… một vầng trăng tròn màu trắng chia ra làm đôi, biến thành hai nửa giống nhau như đúc, hai nửa vầng trăng một trắng một đỏ.”
“Cái này có khác gì nhau đâu?” Quỷ Tạ Dương không nhịn được nữa, cả giận quát.
“Có chứ,” Tạ Trì cảm thán, “Điều này nói rõ, mặc dù thế giới này trở thành hai thế giới nhỏ, nhưng thế giới nhỏ mà Hồng Nguyệt đại diện kia, được diễn sinh ra từ thế giới của Bạch Nguyệt.”
Quỷ Tạ Dương ngừng thở, mặt trắng bệch.
Tạ Trì cũng không để ý tới cậu ta, chỉ bình thản thuật lại: “Bản thể là một vầng trăng trắng tròn vành vạch, diễn sinh ra Hồng Nguyệt.”
Anh nhìn về phía quỷ Tạ Dương đang run rẩy, cất lời sâu xa: “Cho nên cậu cảm thấy, diễn viên Tạ Dương ở thế giới bản thể chết rồi, cậu ở thế giới diễn sinh ra liệu có thể sống được không?”
“Giống như soi gương, không có người đứng trước gương thì không soi ra quỷ ở trong gương. Cho nên chúng tôi là diễn viên soi gương, có thể soi ra một bản thân là quỷ khác, mà quỷ soi gương, cũng có thể soi ra chúng tôi, nhưng cậu soi gương, chỉ soi ra được mỗi bộ dạng của cậu mà thôi.”
“Bởi vì cậu đã mất đi bản thể, mất đi lai lịch.” Tạ Trì mỉm cười, từ tốn nói rằng, “Mà kẻ không có quá khứ, đương nhiên cũng không có tương lai.”
Sâu trong đôi mắt quỷ Tạ Dương hiện lên sự sợ hãi từ nội tâm, có nỗi sợ cái chết, nhưng nhiều hơn cả là sợ hãi trước Tạ Trì.
Máu toàn thân buốt lạnh, dường như không thể động đậy, chỉ có thể gần như chết lặng nghe Tạ Trì tàn nhẫn nói tiếp. Cậu muốn quát anh im đi, nhưng cổ họng khô khốc, không thốt lên được dù chỉ là nửa câu. Dường như lúc này cậu đã bị tuyên án tử hình, mà Tạ Trì chính là quan tòa giả nhân giả nghĩa bàn tay nhiễm tội ác mà không tự biết thân.
Tạ Trì nói: “Đây cũng là lý do vì sao tôi cố ý gọi là thế giới trong thế giới ngoài, bởi vì không có bên ngoài thì cũng không có bên trong, một cặp từ trái nghĩa, thiếu bất kỳ từ nào thì hai từ này cũng mất đi ý nghĩa.”
“Tạ Dương à,” Tạ Trì nhìn cậu, hờ hững nói, “Cậu là người không có gốc rễ.”
“Mà Hồng Nguyệt là con của Bạch Nguyệt, xuất phát từ nó, lại không phải nó, nhưng quan hệ chặt chẽ tương liên, sống thì cùng sống, chết thì cùng chết.”
Anh quay đầu nhìn về phía quỷ Diệp Tiếu Tiếu và quỷ Nhậm Trạch ở sau lưng, thậm chí còn có quỷ Tạ Trì và quỷ Tạ Tinh Lan, “Phe quỷ của các cậu có được thực lực nghịch thiên, nhưng thực chất tính mạng cũng đồng thời ở thế ngàn cân treo sợi tóc mỗi lúc mỗi giây.”
“Đây chính là điểm công bằng của phó bản, chúng tôi yếu, nguy cơ sớm tối, nhưng các cậu mạnh cũng không có nghĩa là an toàn, các cậu cũng có thể mất đi cơ hội sống của mình bất cứ lúc nào.”
“Đây mới là pháp luật, là trật tự của thế giới, không phải chúng tôi hoàn toàn không có năng lực phản kháng trước các cậu.”
Đáp lại anh là sự im lặng đằng đẵng và dòng tâm tư lại càng dâng trào mạnh mẽ.
Tạ Trì không nói gì, ngửa đầu lên nhìn trời, trầm mặc mỉm cười. Bộ phim này nói với anh, thứ mắt nhìn thấy chỉ là sương mù khiến người ta say mê, lời truyền dụ được đưa ra có thể là hư ảo, cho nên cái gì mới là thật, cái gì mới là giả?
Với anh mà nói, anh trai và anh là thật, những thứ khác đều là giả, đây là đáp án của anh. Ngoài Tạ Tinh Lan và bản thân ra, anh không hoàn toàn tin ai.
Cho nên với anh mà nói, phó bản này cũng không quá khó khăn. Ngay từ đầu quỷ Tạ Trì và quỷ Tạ Tinh Lan đã không có ý định ra tay với anh.
Quỷ Tạ Dương bừng tỉnh khỏi nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, như chó điên bổ nhào về phía Tạ Trì, liều mạng lay bả vai anh, vẻ mặt điên cuồng, đôi mắt đỏ au: “Tạ Trì, anh hại tôi!!”
Chính Tạ Trì cho cậu cơ hội giết diễn viên Tạ Dương! Ban đầu cậu yếu ớt như vậy, căn bản không thể giết chết Tạ Dương!
Tạ Trì cười giễu, dường như biết cậu sắp chết tới nơi, cho nên phá lệ mà tha thứ, thậm chí trong mắt còn ánh lên vẻ thương hại: “Tạ Dương à, chưa nói tôi có cố ý hay không, cậu là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm cho quyết định của bản thân, dù bên ngoài có nhiều cám dỗ lừa lọc tới đâu, thì người ra quyết định sau cùng.. vẫn là cậu.”
Tứ chi Tạ Dương cứng đờ.
“Người chân chính đánh mất bản thân,” Tạ Trì dừng lại một chút, anh nhoẻn cười, “Chỉ có chính cậu mà thôi.”
“Tôi không phủ nhận tôi đổ thêm dầu vào lửa, nhưng từ đầu tới cuối tôi cảm thấy, tôi không phải người chịu trách nhiệm chủ yếu, người chịu trách nhiệm chủ yếu,” Tạ Trì khẽ ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài chỉ về phía trái tim Tạ Dương, “Là cậu.”
Quỷ Tạ Dương ngơ ngơ ngác ngác lảo đảo mấy bước, đứng tại chỗ mấy giây, sau đó hoàn toàn khuỵu gối.
Nhậm Trạch thầm thốt lên trong lòng, “Đạ mấu!”
【Ôi trời…】
【Em thông não muộn… em hiểu ra rồi, má ơi, nghĩ thông suốt ngọn nguồn mà thấy sợ thực sự.】
【Cậu Tạ Trì này giỏi quá, giỏi thực sự luôn.】
【Giết người giết lòng, kinh khủng quá trời ơi, nơi nào đau thì đâm vào đó, từng câu từng chữ như cứa vào da thịt, vãi chưởng, ai dám chơi với anh ta chứ.】
【Huhuhuhu Trì Trì!!!】
【Em không gọi Trì cưng nữa đâu, em gọi là Trì thần, huhuhu Trì thần!! Trì nhà em vẫn không ngừng phát triển, huhuhu em kích động quá!】
【Em không làm fan của baba Thẩm Dật nữa, em trèo tường, em ngoại tình đâyyyy!】
【Trì Trì à, mami yêu con huhuhu!!】
【Đậu xanh, sau này ai dám gọi bé Tạ Trì nữa, cái này… bé Tạ Trì luôn để lại bóng ma trong lòng người ta!】
【Có thím nào đu từ đầu không, đây là bộ phim màu cam thứ mấy của Tạ Trì rồi?】
【Em biết đáp án em biết em biết nè! Bộ thứ ba!!!】
【Wait?? Bất tri bất giác đã là bộ thứ ba rồi? Má ơi!!】
【Uể, thế chẳng phải ra ngoài là hạng ba rồi hay sao?! Em nhớ hình như ngôi sao mới nổi thăng lên hạng ba cần ba bộ phim cam, chắc không nhớ nhầm đâu ha?】
【Đúng rồi đúng rồi đó!】
【Nhỏ giọng nói, nhỡ bộ phim này lên đỏ thì sao… cũng không phải không được mà.】
【Vãi, thế chẳng phải là… Lên thẳng hạng hai hay sao?? Ôi trời ơi?? Mới tới ba tháng đã lên hạng hai rồi???】
【Em… em bình tĩnh lại đã!!】
【Aaaaaaaaaa, đu lâu như vậy, cuối cùng cũng tới mùa bội thu rồi huhuhu】
…
“Anh à, anh cảm thấy em với Tạ Trì ai thông minh hơn?” Sau lưng, quỷ Tạ Trì khoanh tay đứng bên cạnh quỷ Tạ Tinh Lan, nhìn Tạ Trì đi tới, nhỏ giọng hỏi sâu xa.
Quỷ Tạ Tinh Lan thoáng khựng lại, vẻ mặt hơi vi diệu, lập tức hiểu ý cúi đầu, hôn lên khóe môi lạnh giá của cậu ta.
Quỷ Tạ Trì sững người, khóe môi từ từ cong lên thành ý cười.
Tạ Trì ho khan hai tiếng, cố tránh né: “Sau này hai người định thế nào?”
Quỷ Tạ Trì thành thật bảo: “Tôi thừa nhận cậu thông minh hơn tôi.”
Tạ Trì sững người, giọng không mấy chắc chắn: “….Cảm ơn.”
Anh không cảm thấy mình là một người chủ động nhận thua, nhưng được một “bản thân mình” thừa nhận, đúng là một chuyện rất vui vẻ.
Quỷ Tạ Trì nhướng mày lên, trong mắt lóe lên tia nhìn đạt được như ý, nhích tới gần bên người quỷ Tạ Tinh Lan bảo rằng: “Nhưng tôi có thể chạm vào bạn trai.”
“…………” Tạ Trì cố gắng hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, chửi thề một tiếng, “Mẹ kiếp.”