App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 157

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

• Trò chơi •

“Chỉ là suy đoán vô căn cứ mà thôi.” Tạ Trì nhấn mạnh một lần nữa.

Tarot vốn là một bộ môn huyền diệu khó lý giải, “Bánh xe số phận” lấy tên là số phận cũng như vậy. Anh chỉ thuận miệng đặt câu hỏi, nói không chừng kim đồng hồ cũng vì lực cản nên mới vừa khéo dừng lại ở vị trí của Lương Văn.

Tạ Trì tự hỏi lòng mình, nếu lần đầu tiên mũi kim đồng hồ chỉ về phía anh, có lẽ anh cũng không cảm thấy bối rối, loại manh mối chẳng lành này chỉ càng đốc thúc con người nhanh chóng tìm kiếm manh mối và giải pháp để thoát hiểm, nếu vì như vậy mà rơi vào vòng xoáy chết chóc, bản thân nó sẽ vi phạm ý nghĩa của huyền học ―― tìm lợi tránh hại.

Trước giờ mục đích của huyền học vẫn luôn là để con người sống tốt hơn, nếu không thể, không cần thứ huyền học này cũng được.

Anh không tin phim đỏ sẽ chặn cơ hội sống của bất kỳ người nào, không ai sinh ra đã tầm thường, nên là người chết đầu tiên, nhưng quả thực yếu đuối là lý do phải đứng mũi chịu sào.

“Vậy em đi nói cho Lương Văn có được không?” Trước giờ Diệp Tiếu Tiếu vẫn luôn là một người mềm lòng, cô vẫn tương đối sẵn lòng làm những việc tiện tay mà không ảnh hưởng tới mình.

“Tùy em.”

Diệp Tiếu Tiếu ngẩn người ra, nhất thời không đoán được thái độ của Tạ Trì, cô cẩn thận suy nghĩ, dường như hiểu ra được điều gì đó, khẽ thở dài.

Mệnh tốt sợ kiêu ngạo, mệnh tệ sợ bi ai.

Diệp Tiếu Tiếu đặt mình vào hoàn cảnh của người ta để suy nghĩ một chút, nếu ngay từ đầu cô được thông báo mình là người sẽ chết cuối cùng, như vậy nhất định cô sẽ rất ung dung và tự đắc, nhưng nếu có người nói cô là người chết đầu tiên, nhất định cô sẽ rất hoảng loạn và sợ hãi, nếu cô quá sợ hãi tới một mức độ nào đó, tinh thần hoảng loạn, mắc một sai lầm lớn, như vậy ngược lại sẽ rơi vào chỗ chết, khiến lời sấm truyền kia ứng nghiệm.

Nhưng rốt cuộc đây là nỗi bi ai của huyền học, hay là nỗi bi ai của con người?

Cho nên Tạ Trì nói tùy cô, ngụ ý là nói cũng được, không nói cũng được, bởi vì đối với những con người khác nhau, có nói hay không cũng sẽ mang lại ảnh hưởng khác nhau, bọn họ lại không rảnh để đi tìm hiểu rốt cuộc Lương Văn là người có thể bình tĩnh tiếp nhận mặt tích cực, hay là người vì lý do này mà sợ hãi không qua nổi một ngày.

Có đôi khi nói ra ngược lại sẽ hại cô ấy.

Hơn nữa trước mắt chuyện này rất khó xử, bọn họ không thể xác định được tin tức này có phải sự thật hay không, ngộ nhỡ tốt bụng nói cho Lương Văn, cuối cùng người chết lại là người khác, bọn họ phải bù đắp tổn thất tinh thần cho Lương Văn thế nào đây? Phải đối mặt với sự oán trách của Lương Văn thế nào đây?

Diệp Tiếu Tiếu có mối quan hệ rộng rãi, cũng xem như tương đối am hiểu đối nhân xử thế, bây giờ bình tĩnh suy ngẫm lại càng phát hiện Tạ Trì suy nghĩ thông suốt, sống rất tinh tường.

Cô thở dài, cuối cùng vẫn không lay chuyển được lương tâm của mình, đứng dậy bảo rằng: “Được rồi, em đi nói với cô ấy thì hơn.”

Tạ Trì đưa mắt nhìn cô, anh cất tiếng trêu chọc: “Thích lo chuyện bao đồng như vậy à?”

Diệp Tiếu Tiếu trừng mắt lại: “Em bây giờ cũng là đang lo chuyện bao đồng đấy.”

Tạ Trì ho khan một tiếng, nhớ lại đúng là có một phần vì mình nên cô ấy mới chọn bộ phim này, anh mỉm cười từ đáy lòng: “Được rồi được rồi, em đi đi.”

Diệp Tiếu Tiếu đi được nửa chừng, bị Tạ Trì gọi trở về, Tạ Trì suy nghĩ hai giây, bảo rằng: “Em có thể nhắc nhở cô ấy một câu, nếu có thể, tốt nhất đừng ở trong phòng một mình, cụ thể vì sao thì em không cần phải nói với cô ấy.”

Diệp Tiếu Tiếu ngạc nhiên, lập tức hiểu ý anh, bây giờ họ đã biết nguy hiểm là trận hỏa hoạn do sét đánh trong lá bài “The tower” mang lại, mà những dấu vết hỏa hoạn kia đều ở trong căn phòng.

Trước đó người hầu từng nhấn mạnh một cách kỳ quái, sau khi bọn họ chọn phòng, không thể tranh giành phòng, cũng không thể đổi gian phòng khác.

Có lẽ.. sét đánh dựa vào phòng?



Diệp Tiếu Tiếu đi rồi, Tạ Trì bảo Nhậm Trạch cũng đi kiểm tra căn phòng của cậu ấy. Mặc dù mọi người có thể tự do chọn phòng, nhưng mỗi gian phòng chỉ có một chiếc giường, cho nên ba người họ chọn ba gian phòng liên tiếp cạnh căn phòng bị khóa cửa.

Tạ Trì tìm chỗ ngồi xuống, định bụng xem bộ bài tarot mình mang theo tìm linh cảm, điện thoại trên bàn lại bắt đầu rung lên.

Tạ Trì ngẩng đầu nhìn một chút, đoạn cúi đầu xem tiếp, không định để ý tới nó.

“Điện thoại” không vui, vẫn cứ rung hoài rung mãi, chạy từ đầu bàn bên này tới đầu bàn bên kia, giống như con cá cứ bơi qua bơi lại, thu hút sự chú ý của anh.

Tạ Trì không phản ứng, anh nhìn kỹ từng lá bài, không thu hoạch được gì cả, cụp mắt suy nghĩ một chút, trong đầu đột nhiên có mạch suy nghĩ mới, anh sắp xếp các lá bài trong bộ ẩn chính kia theo thứ tự, nhìn lần lượt từ lá bài này sang lá bài khác, tâm tư dâng trào, dường như nhìn thấy một câu chuyện.

“Điện thoại” phẫn nộ, bắt đầu nhảy thiết hài trên bàn, phát ra tiếng động cơ “bing bing bang bang”.

(Nhảy thiết hài: tapdance)

Tạ Trì hết cách ngẩng đầu lên: “Nhóc kiềm chế được không, bây giờ không thể thả nhóc ra được, ngoan, nghe lời nào, nằm ngoan đi.”

Anh không ngờ Huyết Ma lại hoạt bát như vậy, nhưng không quan trọng, anh không thể thả nó ra, trời mới biết được liệu Giang Sóc có phát hiện ra khí tức của nó hay không.

“Điện thoại” ngẩn ra, giống như trút giận mà ngã cái bộp xuống bàn, bắt đầu nằm yên giả chết.

Tạ Trì bỏ bộ bài trong tay xuống, dở khóc dở cười cầm lấy chiếc điện thoại, lẩm bẩm như đang nói chuyện một mình: “Anh cũng muốn cho nhóc thể hiện uy lực thần kỳ, nhưng vấn đề là trước mắt không có cơ hội, nhóc kiềm chế đi.”

Có lẽ thanh kiếm này theo Thẩm Dật đã lâu, hết sức kiêu ngạo đắc ý, bộ dạng ông đây là nhất, quả nhiên tính tình như trẻ con, có lẽ trước kia chưa từng chịu ấm ức ở trong hành lý của app như vậy.

“Điện thoại” lại chộn rộn kháng nghị, suýt chút nữa Tạ Trì không nắm chắc được, anh cất lời sâu xa: “Ba nhóc có giỏi đến mấy đi chăng nữa thì giờ cũng ngoẻo rồi, giờ người còn sống là ông đây.”

“Kiếm sống dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nghe chưa hả? Nhóc còn làm loạn nữa thì để ma quỷ báo thù cho cha nhóc đi.” Anh khẽ nói.

Nghe thấy câu cuối vô cùng âm hiểm và đầy tính uy hiếp, cuối cùng thanh kiếm Huyết Ma cũng yên tĩnh lại.

Tạ Trì thở dài thườn thượt, cảm thấy hơi nhức đầu, chuyện gì đây hả trời, anh còn phải chăm con giúp Thẩm Dật nữa.

Anh quay trở lại với nhiệm vụ chính, nhìn về phía bộ bài tarot trước đó của mình, chăm chú nhìn bộ bài tarot đến mức hơi thất thần.

Trước mắt xem ra trong phó bản chỉ xuất hiện bộ ẩn chính, chưa thấy bóng dáng của bộ ẩn phụ, sắp qua đêm đầu tiên, xem chừng rất có khả năng không có bộ ẩn phụ.

Nếu như phạm vi thu hẹp lại trong bộ ẩn chính, thực ra có thể biết được không ít tin tức.

Hai mươi hai lá bài trong bộ ẩn chính theo thứ tự là “The fool”, “The magician”, “The high priestess”, “The empress”, “The emperor”, “The hierophant”, “The lovers”, “The chariot”, “Strength”, “The hermit”, “Wheel of fortune”, “Justice”, “The hanged man”, “Death”, “Temperance”, “The devil”, “The tower”, “The star”, “The moon”, “The sun”, “Judgement” và “The world”.

Bởi vì chúng đại diện cho các nguyên nhân về mặt tinh thần, hoặc nên nói là các vị trí và giai đoạn khác nhau trong cuộc đời một người, Tạ Trì có thể dễ dàng liên kết thành một câu chuyện đơn giản.

“The fool” (Kẻ ngốc) mang ý nghĩa là một đứa trẻ được sinh ra giống như trang giấy trắng, nó lạc quan và tràn ngập lòng hiếu kỳ, “The magician” (Ma thuật sư) đại diện cho ngoại lực mà con người không thể khống chế nhưng có thể dựa dẫm vào nó, “The high priestess” (Nữ giáo hoàng) tương đương với trực giác và cảm giác, đứa trẻ dựa vào hai nguồn sức mạnh này để trưởng thành, mà “The empress” (Nữ hoàng) là mẹ, “The emperor” (Hoàng đế) là cha, “The Hierophant” (Giáo hoàng) là người thầy dìu dắt nó học hành.

Đứa trẻ dần lớn lên, có được “The lover” (Người yêu), sau đó lại tìm đến “The chariot” (Chiến xa) đại diện cho ý chí, “Strength” đại diện cho sức mạnh, đứa trẻ dần giống như một “The hermit” (Ẩn sĩ) suy ngẫm lại quá khứ của mình, thông qua “Wheel of fortune” (Bánh xe số phận) nó nhận ra kiến thức của mình quá ít ỏi, cho nên bắt đầu dốc lòng học tập, lý giải được “Justice” (Chính nghĩa), học được cách vứt bỏ những thứ không quan trọng “The hanged man” (Người treo ngược), vứt bỏ toàn bộ quá khứ “Death” (Tử vong), học được cách tiết chế “Temperance”, đối mặt với sự thú tính của bản thân “The devil”, gặp “The tower” (Tòa tháp) đại diện cho những tai nạn không thể nào tránh né, sau đó lựa chọn sống ở hiện tại “The star” (Ngôi sao), bắt đầu ngẫm nghĩ, đối diện với nỗi sợ hãi trong tiềm thức của “The moon” (Mặt trăng), khắc phục nỗi sợ ấy dưới “The sun” (Mặt trời), tích cực tiến bước giống như mặt trời.

Đến khi có tuổi, đứa trẻ ngày nào bấy giờ đã trưởng thành, trở thành một lão già, hiểu rõ mình là sản phẩm của những hành vi trong quá khứ và niềm tin, mà quá khứ đã qua kia cũng tự nhiên quyết định tương lai của mình, lão già tự “Judgement” (Phán quyết) bản thân, cuối cùng thứ chào đón lão già chính là “The world” (Thế giới).

“The world” đại diện cho sự viên mãn, là thành công bền bỉ, là bình yên và cảm giác thành tựu trong nội tâm, là sự yên bình không thể nào phá vỡ.

Tuy rằng mọi chuyện xảy ra trong phó bản này không thể liên hệ chặt chẽ với câu chuyện trên, nhưng lại.. có thể lờ mờ đối chiếu một chút.

Tạ Trì vẫn còn nhớ, trước đó cô hầu gái đã nói rất rõ ràng, “Trò chơi tiến hành tới đêm thứ bảy mới có kết quả”.

Vì sao nhất định phải chờ đến đêm thứ bảy.

Tạ Trì từng tham gia “Ngôi nhà bị ám 1552”, số 7 với anh mà nói có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt. Thượng Đế dùng bảy ngày để sáng tạo thế giới, mang ý nghĩa viên mãn, còn số 6 mang ý nghĩa khiếm khuyết không trọn vẹn.

Con số 7 mang ý nghĩa viên mãn, lá bài “The world” cũng mang ý nghĩa… viên mãn giống như vậy.

Liệu có phải, bây giờ họ trải qua mọi chuyện, phải đợi đến đêm thứ bảy mới có kết quả thực sự?

Họ trằn trọc trăn trở trước “Bánh xe số phận”, cuối cùng sẽ đi về phía “Thế giới”, nhận được một kết quả chính xác, mà lão già kia, vì sao lại gọi là lão già, bởi vì họ đã mất đi gần hết mọi khả năng, đến độ tuổi gần đất xa trời, dường như khi ấy mới có thể nhìn thấy ngọn nguồn.

Nếu những chuyện họ trải qua là một quá trình giống như với bộ ẩn chính, liệu có phải sẽ có lá “Judgement” (Thẩm phán), liệu còn những điều khác không?

Trong tòa án, chỉ “thẩm phán” mới có thể đưa ra kết quả cuối cùng để xử trí tội nhân. “Judgement” là tiền đề cho lá “The world” đại diện cho kết quả.

Trò chơi tarot có thắng có thua, “Judgement” đại diện cho phán quyết, có người thắng cuộc ắt có kẻ thất bại, có người sinh ra có kẻ lại chết đi.

Khoan đã ――

Trò chơi tarot là….. trò chơi, trò chơi có thắng có thua.

Tạ Trì giật mình, cuối cùng anh cũng ý thức được lạ ở đâu.

Nhậm Trạch kiểm tra phòng xong quay trở lại, trông thấy Tạ Trì đang nghiêm mặt.

Ý thức được có điều gì đó không đúng, Nhậm Trạch đóng cửa lại, giữ yên lặng, cho anh thời gian suy nghĩ.

Tạ Trì day hai bên thái dương, hết sức bất đắc dĩ mở lời: “Có lẽ chúng ta đã xem nhẹ một điểm rất quan trọng.”

Nhậm Trạch hơi kinh ngạc: “Điểm gì vậy?”

Cậu cẩn thận nhìn vào, không thấy có sơ sót nào cả.

Tạ Trì lại có vẻ cảm thán nói rằng: “Bộ phim này tên là gì?”

“Trò chơi tarot.”

“Nó là gì?”

Nhậm Trạch cảm thấy câu hỏi này thật kỳ lạ: “Nghe tên gọi, hẳn là một trò chơi.”

Cậu nói xong cũng cảm thấy mình thật ngốc nghếch, chẳng phải đã nói rõ nó là trò chơi rồi hay sao, viết rành rành trên tên như vậy.

Tạ Trì không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cậu.

Nhậm Trạch như rơi vào màn sương, bắt đầu nghiền ngẫm câu hỏi ban nãy của Tạ Trì, gương mặt từ mờ mịt chuyển sang nôn nóng, hoàn toàn tỉnh ngộ.

“Đây là trò chơi! Trò chơi có thắng có thua! Nó sẽ có đối thủ! Cho nên rốt cuộc ai đang chơi cùng chúng ta đây? Trò chơi này tính thắng thế nào? Quy tắc của trò chơi có công bằng hay không? Chúng ta làm thế nào để thắng?”

Trái tim cậu đập rộn rã, chỉ cảm thấy mình giống như con ếch ngồi dưới đáy giếng không thấy thái sơn. Manh mối này rõ rành rành như vậy, rõ ràng đến mức viết ngay trên tên phim.

Đây là một trò chơi! Cô hầu cũng đã nói rõ là quy tắc trò chơi, liên tục nhấn mạnh họ tới đây để tham gia trò chơi!

Nếu chiếu theo mạch suy nghĩ trò chơi này, như vậy đã rất rõ họ phải làm gì, họ chỉ cần biết rõ toàn bộ quy tắc của trò chơi, tìm được biện pháp chiến thắng, như vậy có thể thuận lợi vượt qua phó bản này chứ không phải ngồi chầu chực đợi cái chết.

Rất có thể trò chơi không được công bằng, nhưng chắc chắn nó sẽ không giết chết bọn họ trong một nhát, khiến họ không có chút phần thắng nào, nếu không sao có thể gọi là trò chơi chứ? Cậu không tin phim đỏ lại là thứ ma quỷ hành hạ người ta, nếu như vậy lúc tuyển diễn viên cũng phải nói rõ đây là bộ phim khó lý giải.

Không nói thì nhất định là không phải.

Dường như Tạ Trì nhìn thấy điều gì đó, từ tốn bảo rằng: “Nếu như lý giải lá bài “The tower” là trợ lực cho đối phương, vậy chúng ta cũng nên có gì đó? Ví dụ như “Wheel of fortune”, ví dụ như…”

Nhậm Trạch lập tức có động lực. Chắc chắn trong trò chơi diễn viên ở thế yếu, nhưng như vậy không có nghĩa là họ không có chút phần thắng nào cả.

Bên cửa sổ, có con quạ vỗ cánh bay đi.

【Tôi cảm thấy mạch suy nghĩ này rất rõ ràng!】

【Trời má! Tạ Trì bá đạo quá!!】

【Anh ấy nhanh hơn Giang Sóc thật! Nếu một lần là ngẫu nhiên, vậy hai lần ba lần… Chài ơi, nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.】

….

Sắp tới đêm thứ hai Diệp Tiếu Tiếu mới quay trở về, vẻ mặt rầu rĩ nói với Tạ Trì: “Em đúng là não tàn.”

“Có chuyện gì vậy?” Dường như Tạ Trì biết đã xảy ra chuyện gì đó, anh hứng thú cất tiếng hỏi.

Diệp Tiếu Tiếu thở dài: “Còn chuyện gì nữa? Lương Văn bám lấy em không buông, kêu em bảo vệ cô ấy, em ốc còn không mang nổi mình ốc thì có thể làm gì được chứ? Em đúng là ăn no rửng mỡ, cô ấy còn khóc lóc kể lể với em hồi lâu…”

Tạ Trì nghiêng đầu nhìn cô: “Thế bây giờ cô ấy thế nào rồi?”

“Em không chịu giúp, thế là cô ấy đi tìm người khác, bị từ chối một lượt, hình như bây giờ đang bám lấy Tạ Thu Dĩnh.”

Tạ Trì khẽ gật đầu, tỏ ý đã biết rồi, anh không hỏi thêm điều gì nữa.

….

Ba hồi chuông thê lương vang lên trong tòa lâu đài cổ, mọi người đều hiểu rõ sắp tới đêm thứ hai rồi.

Các diễn viên lục tục ra khỏi phòng, đi xuống dưới tầng. Lúc Tạ Trì đi xuống, Giang Sóc đã có mặt rồi, gã lạnh lùng nói: “Trước đó tôi đã nói rõ rồi, do mọi người đề cử tôi lên, quay tới “Sao trời” hay “Mặt trăng” thì mọi người cũng phải chịu, không liên quan gì tới tôi, không thì đổi người khác đi.”

Các diễn viên khác gật đầu, thực ra họ đề cử Giang Sóc không chỉ vì nể mặt mũi gã, mà còn để tránh bị chỉ trích, chỉ người có thực lực như Giang Sóc, dù có quay trúng “Mặt trăng” cũng không bị diễn viên khác trách cứ, bởi vì bọn họ không dám.

Chuyện liên quan tới tính mạng người khác, họ không dám làm chủ, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm.

Dường như Giang Sóc hoàn toàn không có gánh nặng trong lòng, tiện tay quay kim đồng hồ trên “Bánh xe số phận”.

Mọi người căng thẳng, thầm cầu nguyện trong lòng.

Nhưng hiển nhiên lời cầu nguyện không ứng nghiệm, kim đồng hồ dừng ở phía con rắn. Mấy người thực lực yếu kém trong dàn diễn viên trợn trừng mắt nhìn, rồi lại cảm thấy âu cũng là điều đương nhiên, sao có thể bảy ngày đều quay ra “Sao trời”, dù sao cũng phải có tốt có xấu.

Bọn họ chỉ có thể cầu nguyện đêm tiếp theo là “Sao trời”.

Mọi người thả dòng suy nghĩ, thiên tượng đột ngột thay đổi. Xuyên qua ô cửa sổ, họ trông thấy những ngôi sao lấp lánh biến mất, trên trời mây đen vần vũ, bầu trời vốn đã đen nay lại càng u ám ngột ngạt, bóng đêm khôn cùng càn quét tòa lâu đài cổ, khiến tòa lâu đài càng thêm u ám lạnh lẽo.

Mặt trăng đủng đỉnh lên cao, bá đạo chiếm trọn bầu trời đêm, nó sáng rõ như vậy, nhưng tòa lâu đài cổ lại tối đi trông thấy, cuồng phong thét gào, từng ngọn nến trong đại sảnh bị thổi tắt, có cảm giác sắp đổ cơn mưa.

“Tất cả giải tán, ai đi làm việc người nấy.” Giang Sóc nói.

….

Trong gian phòng, Lương Văn rưng rưng, kích động nắm chặt lấy tay Tạ Thu Dĩnh.

Cô chạy đi xin giúp đỡ, nhưng các diễn viên khác nghe tin lại coi cô như ôn dịch, lập tức xua đuổi cô, dường như cô sẽ mang lại chết chóc.

“Em không muốn hại họ mà, người sắp chết là em chứ đâu phải bọn họ, em chỉ muốn xin họ giúp em một chút, sao họ cứ xua đuổi em chứ…”

Tạ Thu Dĩnh vỗ nhè nhẹ lên tay cô, an ủi: “Thôi thôi, đừng nói nữa, vẫn còn chị đây mà, chị theo em mà, biết đâu tin kia là giả, em hỏi cô ấy lý do, cô ấy cũng không nói được mà.”

Lương Văn ra sức gật đầu. Mặc dù cô cảm thấy rất ấm ức, nhưng vẫn nghe theo lời Diệp Tiếu Tiếu nói, không ở trong phòng của mình, hơn nữa chỉ có Tạ Thu Dĩnh chịu nhận cô, cho nên cô chỉ có thể ở đây.

Nếu người phải chết là cô thật, vậy cô ở phòng Tạ Thu Dĩnh sẽ không sao đâu đúng không? Hơn nữa hai người ở gần nhau như vậy, ngộ nhỡ có thứ gì đó giết cô, nói không chừng sẽ đưa Tạ Thu Dĩnh đi, còn cô vẫn bình an…

Lương Văn nghĩ như vậy, Tạ Thu Dĩnh ngồi trước mặt đột nhiên cất lời sâu xa: “Lương Văn, có phải em…. muốn hại chị không?”

Đột nhiên bị nói trúng tim đen, Lương Văn mở to mắt nhìn: “Làm… làm gì có chuyện ấy chứ?”

Sao chị ta biết được?

Tạ Thu Dĩnh cười nói: “Chị chỉ thuận miệng hỏi thôi, sợ lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú.”

“Làm gì có chuyện ấy chứ?!” Lương Văn thề thốt phủ nhận.

Sấm sét rền vang trên bầu trời.

….

Tạ Trì đã chuẩn bị sẵn nút bịt tai, anh đứng yên bên cửa sổ, trông thấy một tia sét từ hư không đánh xuống, đánh về phía một căn phòng khác, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.

Hình như đó là chỗ của… Tạ Thu Dĩnh.

Sao lại như vậy chứ?
Bình Luận (0)
Comment