App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 163

• The hermit •

【Tạ Trì nguy rồi!】

【Hả hê quá hahahahahahah】

【Quào, Tạ Trì không còn nhiều thời gian nữa.】

Vưu Kiệt chết chưa đầy mười phút thì tới đêm thứ ba. Mọi người dứt khoát theo Giang Sóc xuống tầng một, dừng trước bánh xe số phận.

Giang Sóc ôm nhiều suy tư trong lòng, không tập trung quay kim.

Kim đồng hồ từ từ dừng lại, mọi người ngẩn người ra, lập tức mừng rỡ.

Ngoài dự đoán, kim đồng hồ dừng ở phía Anubis, nói cách khác, mấy tiếng tiếp theo trời sao sẽ thống trị bầu trời, bọn họ tương đối an toàn.

Điều này không thể nghi ngờ chính là một tin tốt khiến mọi người phấn chấn.

Các diễn viên lục tục giải tán, Cốc Vũ đứng bên cạnh Giang Sóc, đợi gã ra hiệu.

Giang Sóc tựa vào tường, lấy một chiếc nỏ màu đen trong hành lý ra, buộc nó lên cánh tay trái.

Động tác của gã nhẹ nhàng và tỉ mỉ, dường như hết sức yêu thích đạo cụ này.

Chính món đạo cụ này, nhắm vào kẻ địch một cách chuẩn xác, xuyên qua rừng mộ sương mù dày đặc, đâm thẳng vào trái tim Thẩm Dật, khiến hắn bị trọng thương.

Cốc Vũ hồi tưởng lại, không khỏi cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Đây là một đạo cụ màu đỏ đẳng cấp hàng đầu bên cạnh “Thanh kiếm Huyết Ma”, “Nỏ hư không”.

Bởi vì nỏ bắn tên nhanh như chớp, dường như không có bóng, thể như được bắn ra từ hư không, cho nên có cái tên này.

“Nỏ hư không” có hai loại mũi tên bắn, một loại là mũi tên phổ thông, chúng sẽ sản xuất không ngừng, không bao giờ hết; loại còn lại là mũi tên truy hồn đoạt mệnh mỗi phim kinh dị chỉ có thể sản xuất một, nhiều nhất là góp nhặt được hai mũi tên.

Mũi tên phổ thông màu đen, mũi tên truy hồn màu đỏ.

Mũi tên trước đó đâm trúng Thẩm Dật, chính là mũi tên truy hồn.

Mũi tên truy hồn, chỉ cần bôi các tế bào da thịt, máu, tóc.. của quỷ hoặc người bị truy sát lên đầu mũi tên thì nó có thể phát huy tác dụng. Mũi tên truy hồn có thể đuổi theo khí tức của người hoặc con quỷ kia, đến khi bắn trúng mới thôi, không thể tránh thoát.

Thường thì một đòn ắt trúng.

Giang Sóc đặt chiếc mũi tên đen bình thường lên chiếc nỏ, cười gằn nói: “Theo tôi lên tầng, giết quạ đen.”

….

Tạ Trì ngồi trên bậc thang trải thảm dày, Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch thì dựa trên lan can nhìn anh, họ đã học được cách vào thời điểm này sẽ không mở miệng quấy rầy Tạ Trì đang suy nghĩ.

Tạ Trì lại lấy bộ bài tarot ra, anh nhìn từng lá bài, lá bài trượt xuống khỏi đầu ngón tay anh, nhanh chóng rơi xuống bậc thang ở tầng một, Tạ Trì bực bội đưa tay hất mấy lá bài còn lại bên cạnh xuống bậc thang.

Tạ Trì: “Anh à, em cứ có cảm giác dường như mình đã để lọt cái gì đó.”

“Không vội, cứ suy nghĩ thêm một chút.” Tạ Tinh Lan dịu dàng nói.

Trong lúc Tạ Trì tập trung suy nghĩ, Tạ Tinh Lan sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, để tránh gây quấy nhiễu không cần thiết với các hoạt động cần động não của anh, phó bản này thực sự rất căng thẳng, nguy cơ tứ phía, không có thời gian dư thừa cho họ giao lưu với nhau.

Hắn vẫn luôn ở trong trạng thái này.

Tạ Trì khẽ đáp ừ một tiếng, lập tức cảm thấy đầu óc không còn đau nhức như trước nữa, anh nhận mệnh cầm bộ bài tarot lên tiếp tục xem, sực nhớ ra điều gì đó, bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên nhướng mày lên, hỏi Nhậm Trạch: “Cậu có nhìn thấy những người hầu kia đâu không?”

Nhậm Trạch ngẩn người ra, phải rồi, đã lâu rồi cậu không thấy những người hầu kia, trước đó cậu chỉ mải suy nghĩ chuyện kịch bản, không mấy chú ý tới những người hầu kia, Tạ Trì đột nhiên nhắc tới cậu mới nhớ ra, đã lâu rồi không thấy những người kia đâu cả.

Tạ Trì hơi biến sắc.

Trên tầng đột nhiên “rầm” một tiếng, sau đó có tiếng quạ kêu thảm thiết.

“Xoẹt” một tiếng, ngoài cửa sổ có thứ gì đó rơi xuống đất.

Nhậm Trạch ngạc nhiên, vội chạy tới bên cửa sổ nhìn xem, dưới mặt đất là một con quạ miệng nôn ra máu tươi, cánh bị lật lên sắp chết.

Cậu ngẩng đầu lên, bất chợt trông thấy một cánh tay tái nhợt duỗi ra khỏi cửa sổ, trên cánh tay tái nhợt kia buộc một chiếc nỏ đen, chủ nhân của chiếc nỏ đang lên mũi tên, chuẩn bị bắn chết một con quạ. Giữa bầu trời u ám, mười con quạ còn lại dường như chịu nỗi kinh hãi khôn cùng, bắt đầu bay tứ phía, nhất thời bên tai không dứt tiếng đập cánh hỗn loạn.

Lông quạ đen rơi tán loạn, những vệt đen che mờ tầm mắt, cảnh tượng này thực sự quá khó hiểu, tiếng kêu thê lương bên tai khiến người ta không rét mà run. Nhậm Trạch nhìn chòng chọc bãi máu tươi mà quạ đen nôn ra dưới mặt đất, trong lòng dâng lên một cảm giác dị thường.

“Tạ Trì à, Giang Sóc đang bắn chết quạ đen, anh mau qua đây nhìn xem!” Nhậm Trạch quay đầu lại bảo với anh.

Tạ Trì đã nhanh chân nhảy xuống cầu thang, nhào ra phía cửa sổ, đúng lúc đối mặt với đôi mắt của con quạ đen kia.

Bầy quạ được con người nuôi rất chu đáo, đôi mắt đen lúng liếng rất có thần, nhưng đôi mắt của con quạ trước mặt lại xám xịt trống rỗng, đôi mắt đen thăm thẳm dần dần bị che phủ, trong đó có chiếc bóng của Tạ Trì, dường như trên đó còn phủ một lớp bi ai. Bên khóe mắt nó thậm chí còn có dòng lệ nóng hòa cùng máu chảy dài xuống.

Tạ Trì nhìn chòng chọc một lúc lâu, gương mặt biến sắc: “Tiêu rồi!”

“Sao vậy?!”

Vẻ mặt Tạ Trì như gặp phải đại địch, Nhậm Trạch lập tức căng thẳng.

Tạ Trì gọi Tạ Tinh Lan, nhanh chóng chạy lên tầng, vừa đi vừa nói: “Lông chu lộ, Thoth, người giám thị của “Biên niên sử Akashic”, là người giám thị, quạ đen là giám thị của chúng ta!”

Nhậm Trạch lập tức nhớ lại, lúc họ vừa mới vào phó bản, Giang Sóc nhặt được một cọng lông vũ màu đỏ.

Tạ Trì nói cọng lông đó của loài chim chu lộ trong lá “The star”. Chu lộ là biểu tượng cho vị thần thủ hộ Thoth.

Thoth là “người giám thị” của “Biên niên sử Akashic”, cho nên cọng lông chim kia ám chỉ quạ đen là giám thị của họ?!

Diệp Tiếu Tiếu như nín thở, cọng lông chim kia lại mang hàm nghĩa như vậy.

Hai người trông thấy vẻ mặt vội vàng của Tạ Trì, lập tức đuổi theo, Nhậm Trạch vội la lên: “Tạ Trì, anh đi đâu vậy?”

Cậu và Diệp Tiếu Tiếu nhìn nhau, trong mắt ánh lên sự nghi hoặc, dù quạ đen là giám thị, vậy sao Tạ Trì lại phản ứng mạnh như vậy?

Dù sao trước mắt quạ đen cũng không thực sự gây nguy hại cho họ.

Tạ Trì không kịp trả lời: “Đuổi theo!”

Tạ Tinh Lan hành động nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt đã biến mất tại góc rẽ, Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu đuổi theo phía sau, nhìn Tạ Tinh Lan lên tầng hai, vòng nửa vòng qua hành lang hình tròn của lâu đài cổ, cuối cùng dừng trước gian phòng của nhóm người hầu.

Trước đó trong lúc họ chọn phòng đã chú ý, gian phòng của những người hầu đều ở đây.

Tạ Trì đá văng cánh cửa căn phòng của người hầu ra, nhìn lần lượt từng gian, sắc mặt sa sầm xuống.

Quả nhiên là như vậy.

Mười một gian phòng đều trống không, không một ai ở trong phòng, bọn họ không ở trong phòng cũng không hề ở ngoài phòng, dường như biến mất vào hư không.

Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch nhìn mười một căn phòng trống không, đều ngây người ra.

Diệp Tiếu Tiếu: “Người đâu cả rồi?”

Nhậm Trạch: “Khoan đã――”

Liên hệ với ám chỉ của lông chu lộ, Nhậm Trạch đột nhiên phản ứng ra: “Có phải quạ đen do mấy người hầu biến thành không?”

Trong tòa lâu đài cổ mất đi mười một người hầu, bên ngoài lại có mười một con quạ…

Những dòng suy nghĩ tuôn trào trong đầu Nhậm Trạch, những người kia chỉ mặc một bộ áo đen, trang phục được làm từ loại lông không biết tên gọi, bóng loáng mà mềm mượt…

Chắc hẳn đó là lông quạ đen?! Bộ quần áo kia được biến ra từ lông quạ đen?!

Điều này cũng có thể giải thích được, vì sao cô hầu dẫn đường kia có thể nuốt chìa khóa! Cô ta không phải là người, là quạ đen!

Trái tim Nhậm Trạch đập điên cuồng.

Tạ Trì chỉ kịp gật đầu khẳng định lời cậu nói, không có thời gian để giải thích, xoay người rời đi.

“Người đi đâu rồi?!” Nhậm Trạch đuổi theo anh.

Tạ Trì không những không dừng lại, ngược lại còn bảo Tạ Tinh Lan chạy với tốc độ nhanh nhất, cũng không quay đầu lại: “Đừng đi theo! Đi ngăn cản Giang Sóc!”

Nhậm Trạch khẽ giật mình, cho rằng mình nghe lầm, Tạ Trì… ngăn cản Giang Sóc?

Chứ không phải muốn cứu quạ đen?

Nhưng cậu biết vào thời điểm then chốt Tạ Trì chưa từng nói đùa, lập tức bị dọa đến nỗi trái tim muốn nhảy ra, lúc này mà Tạ Trì đối đầu với Giang Sóc, không chết thì cũng không còn lại nửa cái mạng.

Cậu không đuổi kịp Tạ Trì, chỉ có thể đứng sau lưng lo lắng quát to: “Anh đừng vội! Chỉ là giám thị thôi mà, hơn nữa Giang Sóc giết quạ đen với chúng ta mà nói là một chuyện tốt! Tại sao phải cứu người hầu chứ? Bất kể thế nào, bây giờ anh đừng đối đầu với anh ta!!”

Tạ Trì quay đầu lại, cất giọng âm trầm: “Có thể trong số quạ đen có “The hermit”.”

Tạ Trì thở sâu, cố giữ vững tỉnh táo.

Cuối cùng anh cũng biết mình quên cái gì.

Ngoài mặt là mười một diễn viên, nhưng thực ra chỉ có mười diễn viên, thêm một người là phân thân của phù thủy.

Vậy tại sao lại có mười một người hầu, mười một con quạ tương ứng với từng người một! Con thừa ra là cái gì?!

Anh đã xem nhẹ mối quan hệ giữa diễn viên, quạ đen và người.

Ba thứ này không thể cắt đứt.

Lúc trước quạ đen nhảy múa, mười một người hầu, mỗi người ôm một con quạ xếp thành một hàng, con quạ bay ra khỏi tay người hầu, sau khi nhảy múa xong bay về phía bọn họ.

Thoạt nhìn tương ứng với nhau, mỗi người hầu tương ứng với một con quạ, tương ứng với một diễn viên, nhưng…. nếu trong số diễn viên có một người là phân thân của phù thủy thì sao?

Như vậy sẽ biến thành mười diễn viên, mười một con quạ, mười một người hầu.

Người hầu thêm ra là sao? Con quạ đen thêm ra kia là sao…?

Nếu tính theo trình tự tử vong, cho tới giờ chỉ có mười diễn viên chân chính tham gia, Tạ Thu Dĩnh không ở trong trình tự tử vong, vậy tại sao lại có mười một người hầu, mười một con quạ đen tham gia biểu diễn màn vũ đạo kỳ quặc kia chứ?!

Thoạt nhìn tất cả tương ứng với nhau, nhưng nghĩ kỹ lại thấy lỗ hổng chồng chất, điều kiện mười một diễn viên không thành lập, đương nhiên kết luận sẽ sụp đổ.

Tạ Thu Dĩnh muốn ẩn núp giữa bọn họ, ắt sẽ trở thành diễn viên thứ mười một, mà nhiều thêm một diễn viên, nhất định sẽ nhiều thêm một con quạ, một người hầu tương ứng.

Đây là mạch suy nghĩ ban đầu của anh, anh nấn ná ở nơi này rất lâu, không tài nào nghĩ tiếp được, thậm chí còn cảm thấy đây là một hướng nghĩ vô dụng.

Nhưng nếu… nhìn ngược lại thì sao…

Mục đích của Tạ Thu Dĩnh có phải ẩn núp trong số bọn họ hay không?

Hiển nhiên là không phải.

Nếu không cô ta sẽ không chết một cách đơn giản như vậy. Tốn nhiều công sức như vậy ẩn núp trong số bọn họ, chỉ vì vài lời thử của anh mà đã chết, không khỏi quá buồn cười.

Dù sao trừ ba người bọn họ ra, các diễn viên khác nhiều nhất cũng chỉ hơi nghi ngờ Tạ Thu Dĩnh mà thôi, anh lại tuyệt đối không thể nói với các diễn viên khác Tạ Thu Dĩnh có vấn đề.

Cô ta làm vậy để làm gì? Cô ta hoàn toàn có thể tiếp tục ẩn núp mà?

Tạ Trì vẫn không thể nghĩ thông điều này.

Vì sao Tạ Thu Dĩnh phải ẩn núp bên cạnh họ chứ?

Đây thực sự là một chuyện rất vô nghĩa.

Nếu như vì nghe trộm, không phải quạ đen là một lựa chọn tốt hơn hay sao? Cô ta sẽ không cần phải tốn nhiều sức lực như vậy mà có thể thu thập được bất cứ tin tức nào mình mong muốn, mà vu sư biến thành một người sống như vậy, trong khi trước giờ các diễn viên vẫn luôn lục đục với nhau, sao có thể tùy tiện để lộ tin tức với cô ấy?

Huống hồ còn là một diễn viên tốt thí không có chút cảm giác tồn tại nào cả.

Nếu là để giết người thì lại càng vô lý hơn, lá “The tower”, “Death”, và một số lá bài không biết nữa, rõ ràng những lá bài này có thể tùy tiện giết người trong vô hình, việc gì vu sư phải bỏ gần tìm xa tự mình ra tay như vậy?

Mà tới hiện tại, thực ra mọi hành động của vu sư có thể tổng kết lại trong bốn chữ ―― Đánh lừa dư luận.

Mục đích của cô không phải để ẩn thân.

Mục đích thực sự của cô ta là… che giấu quy tắc.

Nếu nghĩ tiếp tục, mục đích là.. che giấu quạ đen.

Không phải vì ẩn núp giữa bọn họ nên mới tạo ra một con quạ đen, một người hầu tương ứng.

Mà là.. bởi vì thêm một con quạ đen, cho nên cần tạo thêm một phân thân diễn viên, một phân thân người hầu để che giấu sự tồn tại của con quạ này.

Vừa khéo, trong số các người hầu có một cô hầu gái rất kỳ lạ, cô ta khen cô gái trong khung hình là “Vu sư vĩ đại nhất”.

Sau khi dùng trăm phương ngàn kế để xáo trộn trình tự tử vong, tin tức mấu chốt mà họ muốn che giấu là “Quạ đen” và “The hermit”.

Vì sao vu sư cần giết Vưu Kiệt tượng trưng cho lá bài trống, đáp án là tới bây giờ tra ra manh mối ―― Cô ta cần lá bài trống, để yểm trợ cho lá bài “The hermit” thực sự.

Dù sao trong mắt các diễn viên khác, Vưu Kiệt là lá bài “The hermit”.

Mà dẫu các diễn viên khác có biết Vưu Kiệt là “Blank card”, bởi vì cái chết của Vưu Kiệt mà cũng chỉ liên tưởng có lẽ thiếu một lá bài “The hermit”.

Cái chết của Vưu Kiệt khiến bọn họ tin tưởng, Vưu Kiệt biết tin tức mấu chốt liên quan tới lá bài “The hermit” nhưng bị diệt khẩu.

Bọn họ tiếp tục thăm dò xung quanh cái chết của Vưu Kiệt.

Sẽ bị di dời sự chú ý.

Cô ta khiến các diễn viên tập trung vào Vưu Kiệt, mà xem nhẹ manh mối thực sự liên quan tới “The hermit”.

Cho tới bây giờ con số chính xác là “mười”, bất luận là diễn viên, hay là số người hầu, quạ đen tương ứng với nó.

Không phải Tạ Trì không nghĩ tới, con quạ đen thêm ra kia là do phù thủy biến ra.

Nhưng động cơ quyết định tất cả.

Tất cả hành vi của vu sư đều để lộ rõ mục đích của cô ta.

Vừa khéo, ẩn sĩ, lý giải theo mặt chữ, “ẩn” ám chỉ sự che giấu, bất luận là chủ động hay bị động.
Bình Luận (0)
Comment