App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 167

• Quá khứ •

Trong phòng không có cửa sổ, tối đến nỗi giơ tay lên không nhìn thấy năm ngón, Tạ Tinh Lan dựa vào chút hồng quang yếu ớt phát ra từ thanh kiếm Huyết Ma mới gắng gượng trông thấy rõ bên trong căn phòng.

Cách bày trí trong căn phòng không khác căn phòng của các diễn viên là bao, chỉ là đồ đạc trong căn phòng cũ kỹ, mạng nhện giăng đầy trên trần nhà, dưới mặt đất cũng trải một lớp bụi dày, hắn giẫm chân lên cũng có thể để lại dấu chân rõ ràng.

Trong góc phòng có một chiếc tủ mở ra, chỉ là đồ vật bên trong đã mốc meo hết. Quần áo trên giá khô quắt lại, trên giường còn có đồ ăn được một nửa đã mốc meo.

Nơi này từng có người sống trong một khoảng thời gian ngắn.

Ngoài những điều đó ra, trên tủ quần áo trong phòng có một chiếc đèn bám bụi bẩn, chiếc đèn có dáng giống như bốt điện thoại, rất dài, toàn thân có màu xanh đậm, bên trong không có bấc đèn.

Có thể nghe thấy tiếng Giang Sóc và Cốc Vũ hết sức rõ ràng ở bên ngoài, dường như đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt Tạ Tinh Lan hết sức căng thẳng: “Ông chắc chắn nơi này an toàn chứ?”

“Mọi người cứ yên tâm, bọn họ chắc chắn không thể vào được.”

Đột nhiên Tạ Tinh Lan nghe thấy tiếng người đáp lại.

Thân thể con quạ từ từ xẹp xuống, cùng lúc đó, ngọn đèn duy nhất trong căn phòng tỏa ra sắc vàng ấm áp.

Ánh sáng dần dần rõ ràng, rọi sáng một góc cho Tạ Tinh Lan, cũng bởi vậy mà hoàn cảnh xung quanh lại càng tối tăm hơn.

Dưới chân đột nhiên có thêm một bóng người, Tạ Tinh Lan ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn, con quạ đen kia biến thành một ông lão mặc chiếc áo choàng xám.

Ông lão có vẻ quái dị, hàm răng rất trắng, rất đều, gương mặt lại nhăn nheo ố vàng như giấy vệ sinh, cơ thể gầy còm khô héo, dường như sắp gần đất xa trời.

Nhìn qua hàm răng, rõ ràng ông lão là một người trẻ tuổi, nhưng qua vẻ bề ngoài lại là một ông lão.

“Tôi là “Ẩn sĩ””, tình huống quá cấp bách, ông lão sợ chậm trễ, lập tức giải thích, “Ở đây trong vòng sáu tiếng sẽ an toàn tuyệt đối, đây là quy tắc của trò chơi dành cho phía người chơi, cũng chính là các cậu, là phần thưởng cho việc tìm được lá bài “The hermit”. Mọi người hoàn toàn có thể ở lại đây để hồi phục thể lực.”

Tạ Trì đang muốn thở phào, chợt chau mày lại.

“Ông nói là chỉ không cần phải lo người bên ngoài không vào được?”

Ẩn sĩ ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ anh lại đặt câu hỏi như vậy, khẽ gật đầu trước ánh mắt truy hỏi của Tạ Trì.

Vẻ mặt Tạ Trì khựng lại: “Thế đạo cụ thì sao?”

Ẩn sĩ mờ mịt: “Tôi… không biết.”

Nhận được câu trả lời không chắc chắn của ẩn sĩ, không biết vì sao trong lòng Tạ Trì cảm thấy hết sức ngột ngạt khó chịu.

Kể từ khi có thiên phú “Ngòi bút họa sĩ”, anh càng coi trọng giác quan thứ sáu của bản thân hơn.

Tạ Trì suy nghĩ một chút, Giang Sóc sử dụng miếng da đắp lên gương mặt, chiếc áo giáp mặc trên người và chiếc nỏ kia, đúng là đã dùng hết cả ba đạo cụ, cuối cùng dùng một thủ đoạn khác để chui vào trong thân thể của anh, chắc hẳn đó là thiên phú của gã.

Thoạt nhìn dường như Giang Sóc đã dùng hết át chủ bài và thủ đoạn của mình, nhưng chiếc nỏ kia của Giang Sóc chí ít là đạo cụ màu đỏ, hiệu quả chỉ là mũi tên tăng cường sức mạnh vô cùng vô tận thôi sao?

Tạ Trì vẫn còn nhớ rõ ràng, trước khi Thẩm Dật chết, trên bụng có một lỗ máu, vết thương kia nhỏ mà sâu hoắm, xuyên thủng cơ thể, rõ ràng trúng mũi tên. Nhưng ban nãy trong quá trình giao chiến với Giang Sóc, rõ ràng chiếc nỏ kia chỉ có thể bắn mũi tên vô cùng vô tận, mặc dù uy lực của những mũi tên kia rất mạnh, nhưng không đủ để giết chết anh, chỉ có thể gây hỗn loạn, gây tổn thương ở một mức độ nhất định, đến anh còn không thể giết chết được, huống hồ là làm trọng thương Thẩm Dật.

Giang Sóc vẫn còn thủ đoạn nữa.

Tạ Trì chau mày lại, lặng lẽ siết chặt bàn tay, anh nói: “Tôi hỏi ông trả lời, có được không? Nhanh lên một chút.”

Ẩn sĩ biết tình thế nghiêm trọng, sảng khoái gật đầu.

Tạ Trì: “Ông có phải người từng tham gia “Trò chơi tarot” không?”

Trong đôi mắt ẩn sĩ ánh lên tia nhìn kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Tạ Trì có thể thăm dò tới mức độ này, có thể biết được nhiều tin tức như vậy, ẩn sĩ âm thầm vui mừng, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Tạ Trì: “Vậy vu sư thì sao? Rốt cuộc trò chơi này là gì?”

“Cậu chờ tôi một chút!”

Ẩn sĩ lọ mọ tìm trong bộ trường bào của mình, cuối cùng cẩn thận lấy ra được một tấm da dê lấm lem bẩn, đưa cho Tạ Trì.

Tạ Trì liếc mắt nhìn qua, trên tấm da dê viết―― Pháp thuật tarot chuyển thế.

Phía dưới còn có những hàng chữ líu nhíu.

Trong hai, ba phút sau đó, Tạ Trì vừa xem tấm da dê, vừa nghe ẩn sĩ thuật lại cho mình.

Mọi chuyện không khác quá nhiều so với suy đoán của Tạ Trì.

Áng chừng ba, bốn trăm năm trước, có một vu sư tarot đã làm quá nhiều điều xấu xa, bị các vu sư khác liên hợp phong ấn lại ở đây, từ đó bị giam giữ, không tài nào thoát ra được.

Bà ta muốn báo thù, nhưng chỉ có thể nhìn mình dần trở nên già nua, không làm được việc gì. Bà ta không cam lòng cứ biến mất như vậy, thế là dốc lòng nghiên cứu vu thuật, trời không phụ lòng người, cuối cùng bà cũng phá giải được một tà thuật tarot từ xa xưa những tưởng đã thất truyền ―― thuật tarot chuyển thế.

Thuật tarot chuyển thế, cũng chính là trò chơi mà họ đang tham gia, ý nghĩa giống như tên gọi của nó, có thể thông qua tarot để giúp con người chuyển thế, kéo dài sinh mệnh, từ đó có được sinh mệnh vĩnh hằng.

Thuật tarot chuyển thế cần tám loại người có tính cách đặc thù, tổng cộng là chín người, tương ứng với các lá bài trong bộ ẩn chính của tarot là the fool, the magician, the high priestess, the empress, the emperor, the hierophant, the lover, the hanged man.

Thời gian để thuật tarot chuyển thế có hiệu lực là trong vòng bảy đêm, cũng chính là 42 tiếng, trong khoảng thời gian này, vu sư tarot dùng những lá bài trợ giúp khác, dựa theo trình tự này, lần lượt giết chết từng người để hiến tế cho thiên địa, từ đó thu hoạch được sức mạnh chuyển thế.

Nhưng trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí cả, thuật pháp tarot chuyển thế cũng có rất nhiều hạn chế với vu sư.

Đầu tiên, nhất định bản thân vu sư tarot đã phải sắp gần đất xa trời, hơn nữa trong quá trình diễn ra trò chơi, vu lực của vu sư cũng bị giới hạn, giảm xuống mức thấp nhất. Điều này khiến bà ta không thể dễ dàng giết những tế phẩm này, nhất định phải dựa vào bài tarot để chiến thắng, thực sự liều chết đánh cược để tham gia trò chơi này.

Thứ hai, nhất định vu sư tarot phải dựa theo ghi chép của thuật pháp tarot chuyển thế, nói cho nhóm tế phẩm biết một phần quy tắc, để bọn họ thực sự tham gia trò chơi này, có cơ hội chuyển thắng thành bại.

Muốn nghịch thiên trường sinh bất lão, ắt phải chịu gian khổ chất chồng. Phải chịu mạo hiểm lớn bao nhiêu, thì có thể đạt được bấy nhiêu, trước mắt phải chịu mất đi, mới có thể thu hoạch được.

Buông tay đánh cược một ván, mới có hy vọng, có cơ hội chuyển thế.

Đây là chân lý của thuật pháp chuyển thế.

Vu sư phải chịu suy yếu, chịu mạo hiểm bị tế phẩm giết chết, để có thể chuyển thế.

Bản chất thuật pháp tarot chuyển thế là một trò chơi, phải đánh cược. Vu sư có xác suất chuyển thế thành công không nhỏ, nhưng nhóm tế phẩm cũng không phải không có chút cơ hội nào.

Trò chơi tarot là con đường chuyển thế của vu sư, cũng là con đường tự cứu bản thân của nhóm tế phẩm.

Thuật pháp tarot chuyển thế không chấm dứt con đường sống của nhóm tế phẩm, tế phẩm có thể dựa vào sự thông minh tài trí để tham gia trò chơi, cũng có thể khiến vu sư chuyển thế thất bại, thậm chí có thể cướp sức mạnh chuyển thế của vu sư, trở thành vu sư tarot pháp lực thông thiên tiếp theo.

Đây là những điều được ghi lại rõ ràng trong thuật pháp tarot chuyển thế, là khả năng chân chính.

Nhưng bởi vì là tà thuật, đương nhiên nó thiên vị cho vu sư, cho nên tế phẩm rất khó sống sót.

Với phía vu sư, tốt nhất là trình tự giết chết tế phẩm không bị hỗn loạn, nếu có thể hoàn hảo giết chết từng tế phẩm theo trình tự, vu lực của vu sư sẽ cao lên một bậc khi chuyển thế.

Còn nếu trình tự bị đảo lộn, hoặc trong thời gian tham gia trò chơi không thể giết chết toàn bộ tế phẩm, xác suất chuyển thế thất bại của vu sư sẽ tăng lên, sau khi chuyển thế, vu lực sẽ suy yếu trong một phạm vi lớn.

Trước đó Tạ Trì trông thấy cô hầu xinh đẹp kia lau những khung hình vàng son chói lọi, trong hình có các cô gái muôn hình muôn vẻ, thực ra đều là bản thân vu sư tarot.

Đó là bảy, tám lần chuyển thế thành công trước đó của vu sư.

Cô hầu xinh đẹp tuyệt trần kia vốn vô cùng xấu xí, dung mạo hiện tại là biểu hiện của cô ta sau nhiều lần chuyển thế.

Sau khi chuyển thế, dung mạo càng ngày càng xinh đẹp, chứng minh trong trò chơi, cô ta đã hiến tế được rất nhiều tế phẩm theo đúng như trình tự.

Mà trước lượt của họ, vu sư kia đã có được dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, ẩn sĩ nói, đó là lần duy nhất cô ta có thể thuận lợi giết chết toàn bộ tế phẩm theo trình tự tử vong.

Cho nên vu sư mà họ đang đối đầu là mạnh nhất kể từ khi cô ta chuyển thế tới nay. Thậm chí cô ta không cần dựa vào sức mạnh của bài tarot, có thể tự mình ra tay giết chết tế phẩm trong lúc bản thân suy yếu nhất.

Ở đời đại đa số thời gian “trong họa có phúc”, nhưng trong quá trình vu sư tarot chuyển thế, rõ ràng không phải như vậy.

Lần trước cô ta tham gia trò chơi đã mạnh, thì lần sau tham gia trò chơi cô ta càng mạnh hơn nữa.

Cho nên con đường vu sư chuyển thế cũng là con đường mà vu lực cô ta tăng lên, dung mạo trở nên xinh đẹp hơn.

Cô ta càng ngày càng đẹp lên, càng ngày càng mạnh lên, phát triển tới ngày hôm nay.

Ẩn sĩ giải thích, có chín người là tế phẩm chân chính, cũng là tám lá bài, trong các tế phẩm lẫn một lá bài trống, vu sư có thể sử dụng lá bài trống, tới trà trộn vào để coi chừng tế phẩm, để bọn họ không thể lần ra quy tắc thực sự.

Trong trò chơi tarot trước đó có chín tế phẩm và hai lá bài trống, có mười một người chơi.

Số lượng người chơi không có giới hạn, có thể là chín tế phẩm với số lá bài trống tùy ý.

Đây đều là thủ pháp che gấu, còn trước giờ nòng cốt vẫn là chín tế phẩm kia.

Mà ẩn sĩ chính là người tham gia trò chơi lần trước, là người chết cuối cùng, anh ta từng là “The hanged man”.

Trong mỗi trò chơi, trừ người chơi có thể thuận lợi trốn thoát, người chơi tử vong cuối cùng sẽ trở thành “Ẩn sĩ” – “The hermit” chỉ dẫn cho lần tiếp theo.

Mà vị trí ông ta đi tới trước khi bỏ mạng sẽ quyết định điểm xuất phát của nhóm người chơi tiếp theo khi tìm được ông ta.

Lần trước ông ta đi được bao xa, người chơi tiếp theo có thể thuận lợi phát triển theo tiến độ của ông ta.

Đây cũng là quá trình truyền thừa, trò chơi diễn ra nhiều đời, nếu người chơi có thể thuận lợi tìm được “ẩn sĩ”, tiến độ của họ sẽ phát triển nhanh hơn, uy hiếp với vu sư sẽ lớn hơn, cho nên thực ra vu sư cũng như người đi trên dây, dù sao vu lực càng mạnh thì nguy hiểm lại càng lớn.

Vĩnh viễn phải trả một cái giá đắt cho những gì họ thu hoạch được.

Mà điểm thông minh nhất của con người chính là ở chỗ có thể tụ họp lại.

Bọn họ không hề chiến đấu đơn độc.

Ẩn sĩ nói, tấm da dê ghi chép nội tình thuật pháp tarot chuyển thế này là ẩn sĩ giỏi nhất phải trải qua trăm cay ngàn đắng đoạt được từ trong tay vu sư, trịnh trọng giao lại cho ông ta.

Ông ta hy vọng mình có thể thuận lợi trốn thoát, nhưng cuối cùng vẫn chết trong trò chơi.

Nhìn ông ta có vẻ già yếu, nhưng thực ra mới chỉ 29 tuổi, ông ta thất bại, trong khi vu sư chuyển thế, từ một chàng trai trẻ tuổi chớp mắt đã biến thành một ông lão không còn sống được bao lâu nữa.

Nói tới đây, ẩn sĩ nhìn tấm da dê trong tay Tạ Trì, hết sức trịnh trọng nói: “Tôi giao tấm da dê này lại cho cậu, cậu nhớ phải giữ nó cho thật kỹ.”

Tạ Trì liếc mắt nhìn ông ta, anh mím môi, mặt không đổi sắc lấy bật lửa trong túi ra châm lửa lên, đốt mất một góc của tấm da dê.

“Cậu làm cái gì vậy?!” Ẩn sĩ kinh hãi, tức mà không sao kiềm chế được, lao lên muốn ngăn cản Tạ Trì. Tạ Trì lại giấu tấm da dê ra sau lưng, anh lùi lại, đợi đến khi nó bị thiêu rụi, hóa thành một đống tro tàn vô nghĩa, mới đưa bàn tay đựng đầy tro ra trước mặt ẩn sĩ.

“Sao cậu có thể làm như vậy?!” Đôi mắt ẩn sĩ đỏ vằn lên, nhìn nhúm tro tàn kia, gần như tuyệt vọng hỏi: “Đó là hy vọng của tất cả người chơi! Là thứ mà ẩn sĩ trước đó liều mạng để có được! Cậu có biết nó quan trọng tới mức nào không hả?!”

Tạ Trì bình tĩnh nói: “Tôi chỉ biết tôi không thể giữ nó lại, không thể để Giang Sóc biết nội tình của thuật pháp tarot chuyển thế.”

“Sao cậu có thể ích kỷ như vậy chứ?! Vì bản thân mà muốn đoạt con đường của người sau ư?” Ẩn sĩ xông lên phía trước, túm chặt lấy cổ áo của anh, nhưng ông ta đã trở nên già nua, thực sự không có chút sức lực nào cả.

Tạ Trì bị chạm vào vết thương, bực mình hừ một tiếng, túm lấy cổ tay ông ta, ngẩng đầu lên hỏi: “Giữ lại làm cái gì?”

“Có phải là nghĩ đợi tôi trở thành ẩn sĩ, rồi giao cho những người chơi tiếp theo không? Để họ tin tưởng, giúp họ tiến lên? Bởi vì ông hoàn thành sứ mệnh rồi thì cũng phải tiêu tán?”

“Cậu biết rõ rồi còn làm như vậy?!” Ẩn sĩ nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt phẫn hận.

“Đúng, tôi biết rõ,” Tạ Trì cười giễu, lạnh lùng nói: “Nhưng tôi cũng biết mình sẽ không chết, sẽ không trở thành ẩn sĩ.”

Ẩn sĩ ngẩn người ra, nhất thời không nói được nên lời. Ông ta từng là người chơi ưu tú nhất của lần trước, nếu không đã chẳng phải tế phẩm cuối cùng bỏ mạng, nhưng khi ông đối mặt với ẩn sĩ trước đó cũng không thể nói những lời chắc chắn như vậy.

Mà người đứng trước mặt ông đây, cậu ta còn phải đối mặt với vu sư tarot mạnh hơn so với lần ông gặp trước đó.

Cậu ta bị đuổi giết chật vật bỏ chạy, bị thương nặng như vậy, tiền đồ u ám, nhưng lại thề son sắt đảm bảo bản thân sẽ không chết.

Ẩn sĩ cảm thấy rối bời.

“Nếu tôi có thể kết liễu vu sư tarot, giữ lại tấm da dê này còn có tác dụng gì chứ? Hại tôi ư?”

Ẩn sĩ im lặng, ông lấy gì để tin cậu ta? Nhưng ngoài tin cậu ta ra, ông còn lựa chọn nào khác?

Tấm da dê đã bị hủy, dường như chỉ còn lại một con đường.

Mà ông luôn có một cảm giác, kỳ tích sẽ thuộc về chàng trai trẻ tuổi trước mắt, chàng trai bình tĩnh quả cảm, tâm tư thâm trầm, năng lực chấp hành cao.

Cậu ta từng quỵ ngã vô số lần, nhưng chưa bao giờ thực sự gục ngã.

Ngoài chính bản thân cậu ta ra, dường như không còn ai có thể đánh bại cậu ta nữa cả.

Mới đến đêm thứ ba mà cậu ta đã biết được sự tồn tại của mình, còn có thể tìm mình trong tình cảnh khó khăn như vậy, có chuyện gì là không thể chứ?

Sao ông lại không tin tưởng cậu ta chứ?

Ẩn sĩ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng khẽ buông tiếng thở dài: “Cậu thắng rồi. Tôi hy vọng cậu có thể làm được, nếu không cậu sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.”
Bình Luận (0)
Comment