• Chuyển thế • Người được ẩn sĩ bảo vệ chết đi rồi, căn phòng cũng không cần tiếp tục cố thủ không cho người ngoài vào nữa, cánh cửa đá lập tức mở rộng ra với người ở bên ngoài.
Mùi máu tanh nồng khiến người ta buồn nôn phả vào mặt.
Tất cả các diễn viên còn sống trong phó bản vừa đưa mắt nhìn là trông thấy thi thể Tạ Trì nằm giữa mặt đất.
Anh có ngoại hình điển trai hiếm thấy, mái tóc đen nhánh mềm mượt rủ xuống gương mặt tuấn tú tái nhợt, bỏ qua những lỗ máu đáng sợ trên người, dường như anh chỉ đang rơi vào giấc ngủ say.
Mũi tên đỏ cắm trên bụng anh dường như đang nhắc nhở tất cả mọi người, cuối cùng anh cũng không thể tỉnh lại được nữa.
Anh ngã trong vũng máu, máu dưới thân chảy dài thành một hình vẽ khiến người ta nhìn thôi cũng phải kinh hãi, có vẻ u ám không rõ.
Tất cả.. tất cả đều đang chứng minh cái chết của anh.
Giang Sóc liếc mắt ra hiệu cho Cốc Vũ, Cốc Vũ hiểu ý, hắn đi tới ngồi xuống, thăm dò hơi thở của Tạ Trì và mạch ở cổ, sau đó ngẩng đầu lên, lắc đầu về phía Giang Sóc.
Tạ Trì chết thật rồi.
Trong đôi mắt Giang Sóc ánh lên vẻ cay độc, gã nhếch khóe môi nhoẻn cười.
Đây là kết cục của những kẻ đối đầu với gã, Thẩm Dật như vậy, Tạ Trì cũng như vậy.
Tự rước lấy nhục.
Bọn chúng không hiểu lý tưởng của gã vĩ đại tới nhường nào, tầm nhìn bị giới hạn ở hiện tại, quá thiển cận, rõ là ngu ngốc.
Gen Bán Thần thì sao chứ? Một tên, hai tên, chẳng phải đều chết cả rồi hay sao, chết dưới tay một người không có gen Bán Thần như gã.
Giang Sóc lại cười gằn.
Gã rất muốn hỏi cha mình, liệu ông có hối hận vì đã đặt báu vật vào người Thẩm Dật hay không, nếu lúc trước gã là người nhận được gen Bán Thần, có lẽ gã đã có thể sớm thực hiện được lý tưởng mà ông ấy chưa thực hiện được.
Gã sẽ làm tốt hơn Liên Thế gấp cả ngàn cả vạn lần.
Gã sẽ giúp con người không còn chịu cảnh ốm đau, thoát khỏi vướng bận cảm xúc, lý trí vô tư, gã sẽ bỏ gen so sánh ganh đua xấu xí của con người đi, đẩy văn minh lên một tầm cao mới.
Những người này chỉ là bàn đạp trên con đường của gã mà thôi.
Gã không cần ai lý giải, bởi vì đến ngày gã thực hiện được, tất cả những kẻ xuyên tạc hãm hại gã đều sẽ phải mang ơn gã.
Giang Sóc nhẹ nhàng sờ lên đùi phải của mình, tiếng cười chế giễu như thủy triều dâng lên văng vẳng mãi bên tai, theo đó là ánh mắt chột dạ, tránh né của Liên Thế, thái độ khúm núm, e dè, xa cách của mẹ.
Bà ấy thiên vị Thẩm Dật rõ ràng như thế.
Trong suốt những năm tháng hãm sâu trong vũng bùn lầy kia, gã đã khao khát có người có thể tới cứu vớt mình. Nhưng người cha có được mọi thứ trong tay lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, nhìn gã giãy giụa kêu cứu trong địa ngục nước sôi lửa bỏng.
Bởi vậy sau khi trưởng thành, gã chỉ có thể lựa chọn trở thành người đó, trở thành người đi cứu vớt vô số người rơi vào cảnh khốn cùng giống như gã.
Không một ai có thể ngăn cản được gã.
Cảm xúc cuộn trào trong lòng Giang Sóc, ánh mắt lại càng thêm lạnh lùng kiên định.
Cốc Vũ đắc ý nhướng mày, Trịnh Loan khẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy rất hả hê, Tạ Trì chết đi rồi, hắn không đứng nhầm chiến tuyến, không sợ Tạ Trì sẽ ghi hận trả thù mình nữa.
Hạng hai có tài giỏi tới nhường nào, đứng trước mặt ảnh đế vẫn còn kém xa.
Nỗi tiếc nuối lại giăng đầy trong đôi mắt Lương Chân.
Trước giờ vinh quang vẫn luôn chỉ thuộc về người sống, khán giả chóng quên, chỉ vỏn vẹn ba mươi năm mà Bán Thần xuất chúng như vậy cũng bị lãng quên trong dòng sông lịch sử điện ảnh dài đằng đẵng, Tạ Trì chết đi rồi, đương nhiên sẽ không được ai khắc ghi.
Dù sao anh cũng chỉ là một thiên tài hạng hai bị ảnh đế kết liễu, giỏi giang hiếm thấy nhưng không đủ lẫy lừng vẻ vang.
Cùng lắm cũng chỉ được coi như đóa quỳnh sớm nở tối tàn, còn không thể tiến vào “Thập Thần Điện”.
Giang Sóc có thể dùng thời gian để tẩy trắng cho bản thân, còn mọi thứ thuộc về Tạ Trì sẽ dừng lại ở đây, theo cái chết của anh.
Tỏa sáng tới đâu thì cũng hóa thành cát bụi.
Thanh kiếm Huyết Ma như một miếng sắt vụn, nằm lẻ loi trong góc phòng. Giang Sóc đi tới, gã cầm lên dưới sự phản kháng kịch liệt của thanh kiếm Huyết Ma, dùng vải khô lau chỗ máu vẫn còn hơi ấm trên thân kiếm, ném cho Cốc Vũ.
“Cất đi, mang về hủy.” Dưới những âm thanh phản kháng giãy giụa ong ong của thanh kiếm Huyết Ma, Giang Sóc lạnh lùng nói với Cốc Vũ.
Cốc Vũ hơi ngạc nhiên rồi lập tức gật đầu, lần trước cũng bởi không mang nó đi, nên mới để lại hậu họa Tạ Trì này, thanh kiếm Huyết Ma mạnh như vậy, nhất định phải phá hủy, đề phòng nó bị kẻ khác lợi dụng, mang tới những phiền phức không đáng có cho họ.
Chỉ là trong phó bản, không thể cất đạo cụ của người khác vào trong hành lý của mình, Cốc Vũ đành phải cầm trong tay.
Lương Chân khẽ chau mày lại, giành vũ khí của người chết, đúng là chẳng vẻ vang gì, nhưng đó giờ người thắng nắm quyền quyết định, dù Giang Sóc có muốn băm thây Tạ Trì cho hả giận thì bọn họ nói được gì chứ?
Đạo cụ thanh kiếm Huyết Ma màu đỏ đẳng cấp cao lại đổi chủ một lần nữa, âu cũng là bất đắc dĩ, là số mệnh cả rồi.
Cô khẽ buông tiếng thở dài, mọi người trong phòng lần lượt cáo từ, từng người một đi ra ngoài.
Không bỏ đá xuống giếng là điều duy nhất mà cô có thể làm, cô không thể làm được những chuyện trái lương tâm mình, chỉ mong sẽ không đắc tội với Giang Sóc vì điều này.
Trịnh Loan còn lấy lòng, Giang Sóc cảm thấy hết sức phiền phức, không phát hiện thêm được bất cứ điều gì trong gian phòng, gã nói với Cốc Vũ: “Cậu đi xử lý hai người còn lại đi.”
Cốc Vũ biết gã muốn chỉ Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu, lập tức đáp lời, hắn thấy Giang Sóc chau mày lại, nghĩ gã đang suy nghĩ kịch bản, thế là dịu giọng nói: “Anh cứ lo phần mình, để em xử lý bọn chúng là được rồi.”
Giang Sóc day ấn đường, mất kiên nhẫn gật đầu: “Mau đi xử lý đi.”
Con quạ đen đại diện cho ẩn sĩ kia không ở trong phòng, không biết đã đi hướng nào rồi.
Bây giờ điều khiến gã vui nhất chính là Tạ Trì đã chết rồi, nhưng hiển nhiên kịch bản không dễ suy luận như vậy.
Tất cả vẫn khó bề phân biệt, khiến người ta bực bội.
Gã vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Cốc Vũ tuân mệnh ra ngoài, mắt đảo vòng, trong lòng có tính toán riêng.
Bọn họ không bắt sống được Tạ Trì, không thể moi được bất cứ tin tức hữu dụng gì từ anh, nhưng để bắt sống Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu không khó. Tạ Trì đối xử với bọn họ không tệ, nhìn bộ dạng trước đó, chắc chắn Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu biết được không ít manh mối, đến lúc đó gặng hỏi sẽ biết hết tất cả.
Giang Sóc khinh thường làm loại chuyện này, nhưng Cốc Vũ hắn lại rất sẵn lòng.
Mỗi diễn viên ôm trong mình một suy nghĩ riêng, lục tục giải tán, trong phòng chỉ còn lại Tạ Trì hờ hững nhìn về phía Giang Sóc rời đi.
….
【Vãi chưởng, em sợ chết khiếp luôn ấy, cả quá trình Tạ Trì đứng đối diện Giang Sóc, mà Giang Sóc lại không nhìn thấy anh ấy, đúng là.. ầy, em không tìm được từ nào để diễn tả.】
【Chắc bây giờ ảnh đế đắc ý lắm hahahaha sao tui lại hả hê thế chứ lị? Bởi tui được chứng kiến cả quá trình anh ta hành động như kẻ ngu chăng?】
【Giang Sóc đợi mười phút đồng hồ tung chiêu lớn cuối cùng đâm vào thi thể hahahaha hóng đến đoạn cuối phim anh ta biết chân tướng ghê】
【Uể, không yêu thì cũng đừng nói lời cay đắng như vậy chứ? Fan Tạ Trì thích ảo tưởng sức mạnh thế à? Tạ Trì chỉ thoát khỏi thể xác, tạm thời an toàn mà thôi, chứ đâu phải cậu ta đã thắng, tìm được cách kết thúc phó bản, mấy chế có thể phân biệt hai vấn đề được không?】
【Phải đấy, với cả mấy bồ không thấy à, theo cách giải thích của app, trạng thái của anh ta bây giờ không còn là diễn viên, như vậy nghĩa là sao, mọi người biết rõ mà? Nếu anh ta không tìm được cách thoát khỏi trạng thái trước mắt, phó bản này kết thúc, anh ta chỉ có một con đường chết, khác gì đâu nhỉ?】
【Nên là ảnh đế không thua, Tạ Trì chỉ may mắn tìm được cách giữ tính mạng mà thôi, mấy thím đừng đắc chí nữa oke, trông ngu học thật, ai không biết còn tưởng đây là phim xanh, phiền mấy thím có thái độ phù hợp với mức tiêu phí của phim đỏ, cảm ơn.】
【Với cả mới chỉ đến ngày thứ tư thôi, mọi chuyện đều có thể xảy ra, thật lòng khuyên đừng có gáy sớm quá, không là lại phải chui về hang nhục lắm á, tui tuyên bố một lần nữa, sự thật là ảnh đế không thua.】
【Nhà bồ thì có tố chất, lịch sự rồi, cao cấp khí chất lẫy lừng, nếu bị rớt lại phía sau thì là đối phương hên, “Tạ Trì chỉ có một con đường chết”, nói như nhà bồ tìm được đường thoát khỏi phó bản rồi không bằng, ai chỉ có một con đường chết chứ, ai cao quý hơn ai chứ, nhặt liêm sỉ lên đi.】
【Ít nhất cao quý hơn nhà mấy bồ, cảm ơn. Không thì vì sao nhà mấy bồ chỉ còn là thi thể chứ? Thanh kiếm Huyết Ma cũng đã bị lấy đi rồi, còn đòi báo thù cho Thẩm Dật? Nực cười.】
【Thế lúc ảnh đế bị hạng hai tép riu đánh thổ huyết sao không thấy mấy thím gáy nhỉ? Hài nhở, vào app lâu lắm rồi cơ mà?】
【Mọi người đừng ầm ĩ nữa được không, muốn yên ổn xem phim cũng khó khăn.】
…..
Tạ Trì nghe thấy tiếng chuông báo hiệu bước vào đêm thứ tư, ánh trăng ảm đạm từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, không ngoài dự đoán, đêm thứ tư là mặt trăng nguy hiểm.
Thời gian trong trò chơi đã đi được một nửa, theo thời gian trôi qua, ở trong phó bản càng ngày càng nguy hiểm.
Thân thể ẩn sĩ gần như trong suốt, ông biết mình sắp tan biến, ông đã chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt ban nãy, bấy giờ chăm chú nhìn Tạ Trì, tâm tình phức tạp nói không nên lời.
Ông thở dài, trịnh trọng nói: “Cậu đã đi xa hơn tất cả chúng tôi, chưa một người chơi nào có thể đi tới bước này. Thật đáng tiếc, thực ra tôi cũng không giúp được gì cho cậu, tất cả mọi chuyện tiếp theo với tôi mà nói đều trống rỗng, tôi bất lực, có lòng muốn giúp nhưng không có thời gian.”
“Nói ngắn thôi.” Tạ Trì lạnh lùng thúc giục, anh có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Anh lạnh lùng đến độ gần như không có tình người, dường như sẽ không bị cảm xúc làm ảnh hưởng tới phán đoán, ẩn sĩ càng nhìn càng cảm thấy khâm phục, tăng tốc độ nói: “Cậu tìm được tôi dựa theo ký hiệu à?”
Tạ Trì khẽ giật mình: “Ký hiệu gì?”
Ẩn sĩ cũng ngạc nhiên: “Tôi dùng mỏ mổ mười chữ số trong tủ quần áo của vu sư, khoanh tròn ở số chín, ám chỉ lá bài “The hermit”.”
Tạ Trì nói rõ: “Tôi không biết. Tôi đoán mò.”
Ẩn sĩ hết sức kinh ngạc.
Ông cứ đinh ninh Tạ Trì là người hữu duyên nhìn thấy ký hiệu mình để lại, không ngờ chân tướng lại là như vậy.
Cậu ta không có manh mối rõ ràng, nhưng vẫn tìm được mình.
Ẩn sĩ cười khổ, lại một lần nữa nhận ra Tạ Trì tìm được mình không hề liên quan tới mình.
Ông mỉm cười mừng rỡ, trong đó ẩn chứa chút áy náy: “Tôi thu hồi lại tất cả chất vấn trước đó, tôi cảm thấy cậu có thể kết thúc trò chơi lần này, tôi đợi được thời khắc này rồi.”
Tạ Trì khẽ “Ừ” một tiếng, không mấy để ý bảo rằng: “Cảm ơn.”
Những điều anh giành được đều là thứ anh nên có, không cần phải cảm thấy biết ơn người khác.
Ẩn sĩ hóa thành đốm sáng vụn vỡ, tan biến trong nháy mắt, căn phòng quay về với bóng đêm thăm thẳm như đã từng.
Tạ Trì không sợ hãi, anh quay về bên cạnh thi thể của mình.
Chết để mà sống, đã giải quyết được tình hình cấp bách của anh, với trạng thái của anh bây giờ, chỉ cần anh không muốn, không một diễn viên nào có thể nhìn thấy anh, bởi vì anh không còn là diễn viên bị quản lý, không còn là người sống.
Không chỉ các diễn viên không nhìn thấy anh, mà app cũng nói rõ, chỉ cần anh không tạo ra tiếng động, vu sư, người hầu, quạ cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Anh thực sự là một xác chết.
Anh không còn lá bài thân phận nữa. Trong trò chơi, diễn viên đại diện cho lá bài “The magician” đã chết rồi, chết theo trình tự tử vong. Cái chết của anh giúp tiến độ của vu sư trong trò chơi tiến thêm một bước, theo cách nói của ẩn sĩ, sức mạnh của vu sư lại gia tăng thêm một bậc.
Mà theo trình tự tử vong, bây giờ tới lượt “The high priestess” – Diệp Tiếu Tiếu.
Tất cả đều đang tiến hành tuần tự từng bước.
Nhưng anh thực sự vẫn còn sống.
Anh giống như ám chỉ của bánh xe số phận, giành được cơ hội cuộc sống mới.
Nhưng nguy cơ mới cũng được thai nghén theo cơ hội sống mới này. Sau khi có được cuộc sống mới, con người không thể tránh né việc lại rơi vào cảnh tử vong, bánh xe số phận lại bắt đầu xoay tròn, từ tử tới sinh, từ sinh thành tử.
Sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh.
Sẽ không có lấy một ngày bình yên, cứ vĩnh viễn không ngừng nghỉ, có lẽ đó mới là chân lý của cuộc sống.
Ba đêm sau, có lẽ anh phải hành động một mình, nếu trong vòng ba đêm này anh không tìm thấy biện pháp lấy được thân phận của diễn viên, anh sẽ bị kẹt lại trong phó bản vĩnh viễn.
Mà trước mắt chỉ có một con đường sống, nó đang được bày ra ngay trước mắt anh.
Tạ Trì đứng trong bóng đêm tối om, dựa vào vách tường, ngước đầu lên, tia sáng trong mắt khi mờ khi tỏ.
Khoảnh khắc anh sống lại sau khi tự sát, có câu chú ngữ văng vẳng bên tai anh nhiều lần.
“Thuật tarot chuyển thế, chỉ hoạt tử nhân… mới có tư cách chuyển thế.”
“Chỉ hoạt tử nhân.”
“Mới có chuyển thế.”
Khoảnh khắc ấy, Anubis ở trong bóng tối mỉm cười về phía anh, ánh mắt Ngài ôn hòa thành kính như vậy, nhưng Tạ Trì không hiểu nổi dù chỉ nửa chữ lời Ngài ngâm nga.
Mà ngược lại từng câu từng từ rõ ràng trong lời sinh vật không rõ tên gọi này lại xâm nhập vào trong linh hồn anh.
Anh nghi ngờ ma quỷ đang nói những lời này với anh.
Anh nghi ngờ ma quỷ đang mê hoặc mình.
Nhưng app lập tức xác minh tính chính xác trong lời nói của sinh vật không rõ tên gọi kia.
Ý trong câu nói kia dường như rất dễ hiểu.
Hoạt tử nhân, hoạt tử nhân, người sống nhưng lại tự nguyện chết đi, cũng chính là trạng thái của anh bây giờ.
Anh là “hoạt tử nhân”.
Mà câu nói “Hoạt tử nhân mới có thể chuyển thế”, đổi một cách nói thỏa đáng hơn chính là ―― Chỉ hoạt tử nhân mới cần chuyển thế.
Bây giờ anh không còn là diễn viên, anh cần chuyển thế, một lần nữa trở thành người sống, lấy thân phận diễn viên một lần nữa, về điểm này không cần phải nghi ngờ.
Mà từ “chuyển thế” này, từ đầu phó bản tới giờ vẫn luôn dùng cho… vu sư.
Cho nên…. vu sư là hoạt tử nhân, vu sư cần thông qua thuật tarot chuyển thế, sống lại một lần nữa.
Cho nên trạng thái của vu sư cũng giống như anh bây giờ, chỉ là cao cấp hơn anh mà thôi.
Mà trạng thái của anh bây giờ, trước khi trò chơi kết thúc, tuy thực lực của anh thấp, nhưng lại bất tử bất diệt.
Cho nên vu sư cũng bất tử bất diệt, ý nghĩa của câu nói này là ―― trong quá trình trò chơi, các diễn viên không thể giết vu sư.
Nhưng thực ra những điều này đều không quan trọng, quan trọng là.. phương pháp chuyển thế.
Trong thuật tarot chuyển thế ghi rõ, thậm chí tế phẩm có thể cướp năng lực của vu sư trong trò chơi, trở thành vu sư tarot tiếp theo.
Mà con đường sống đã bày rõ ràng trước mắt anh.
Dựa theo trình tự tử vong, lợi dụng lá bài “The devil”, “The tower”, “Death” và thực lực của bản thân, đi giết chết tế phẩm.
Đi theo con đường của vu sư, thay đổi thân phận, cố gắng để chuyển thế thành công.
Phải giết nhiều hơn vu sư, cống nhiều tế phẩm hơn cả vu sư thì sẽ được ưu ái có được thuật tarot chuyển thế, để cuối cùng anh cướp đoạt cơ hội chuyển thế của vu sư, trở thành vu sư tarot tiếp theo, sống lại một lần nữa, có được thân phận của diễn viên.
Mà tất cả vẫn chưa muộn, vu sư mới giết được hai tế phẩm ―― “The fool” và “The magician”, vẫn còn bảy người nữa.
Anh phải giết được nhiều hơn vu sư, đó không phải chuyện dễ, nhưng cũng không phải chuyện quá khó khăn, càng không phải chuyện không thể.
Hơn nữa bây giờ anh không còn là diễn viên, giết diễn viên sẽ không bị app trừng phạt.
Nếu trong trò chơi anh thuận lợi cướp đi năng lực của vu sư, cơ hội phản sát Giang Sóc dường như ngay trước mắt.
Đây rõ ràng là con đường chính xác, app dùng từ không kẽ hở, chắc chắn không lừa anh.
Tất cả đều là sự thật.
Dường như chẳng bao lâu nữa anh sẽ được giải thoát.
Anh có thể có được anh trai, có thể hoàn thành tâm nguyện của Thẩm Dật, có thể rời khỏi nơi này.
Màn hình điện thoại lại hiện lên.
Tạ Trì cúi đầu nhìn.
【Bạn có muốn chuyển thế? Đếm ngược 10, 9, 8…】
Tạ Trì nhìn con số nhảy lên, thản nhiên cười một tiếng.
Anh thu môi cười lại, mặt không đổi sắc ấn “Không”, sau đó tiện tay cất điện thoại vào trong túi.
Tất cả đều rất tốt đẹp, ngoài việc dựa theo trình tự tử vong, người chết tiếp theo chính là Diệp Tiếu Tiếu.
Nếu chọn chuyển thế, anh buộc phải tự tay giết Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch.
Lời Cốc Vũ văng vẳng bên tai: “Em cứ nghĩ bọn chúng sẽ để thanh kiếm giữ chân em cho chúng thời gian chạy trốn, ai dè bọn chúng lại để con quạ lên thanh kiếm, để kiếm đưa quạ đen chạy đi, bản thân lại không muốn sống tiến lên tiếp chiêu…”
Anh không thể làm như vậy.
Trước giờ Tạ Trì không phải người ấm áp, anh có cảm động hay không là một chuyện, có hồi báo hay không là một chuyện khác.
Cũng không phải không còn con đường nào khác, thuật tarot chuyển thế ghi rõ ràng, người chơi có thể thành công trốn thoát, có thể phá hủy tất cả, có thể giành sức mạnh của vu sư, trở thành vu sư tarot tiếp theo.
Có ít nhất ba con đường.
Chỉ là một con đường đã rõ ràng từ đầu tới cuối, hai con đường còn lại thì không có chút manh mối nào.
“Tiểu Trì à, chuyện không muốn thì không cần làm, cũng không phải không làm theo cách này thì chúng ta không còn cách nào khác.” Tạ Tinh Lan dịu giọng nói.
“Anh hy vọng em được vui.”
Nhận được sự ủng hộ của Tạ Tinh Lan, Tạ Trì thản nhiên mỉm cười, thực ra mọi chuyện rất đơn giản.
Anh có thể ích kỷ, nhưng không thể không có lương tâm, anh có thể lạnh lùng, nhưng không thể tuyệt tình.
Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch có thể bị diễn viên khác giết chết, nhưng người đó không phải Tạ Trì anh đây, chỉ khi anh không làm chuyện trái với lương tâm, thì mới có thể vĩnh viễn vui vẻ.
Hơn nữa chắc chắn anh có thể tìm được con đường khác.
Bởi vì anh là Tạ Trì.
“Anh à, chúng ta đi thôi.”