• The world • 【Ảnh đế giết Cốc Vũ rồi, ảnh đế thắng rồi! Aaaaaaa baba Giang Sóc!!】
【Ơ có gì đó sai sai, lúc Tạ Trì mở cánh cửa, chỗ hoa hồng trắng kia….. Bộ dạng Tạ Trì không giống như bị thua, lại còn bóp nát trái tim nữa, em cảm thấy ảnh đế không ổn rồi.】
【Vãi chưởng? Thím trên đừng dọa em??】
【Thật lòng mà nói, đến giờ tui vẫn không hiểu kịch bản】
【Bắt đầu xét xử rồiiiiiiiii aaaaaaaa kích động quá.】
…
Giang Sóc và Tạ Trì biến mất vào hư không, cánh cửa đá từ từ khép lại.
Trải qua năm phút dài dằng dặc, cánh cửa đá lại một lần nữa mở ra, lần này nắp của mười một cỗ quan tài đen bên trong cánh cửa đều đã được mở ra.
Mỗi quan tài đen có một người nằm trong đó, mười một người, là mười diễn viên và một vu sư, cũng chính là toàn bộ người tham gia trò chơi tarot lần này.
Đôi mắt họ nhắm nghiền, hai tay chắp trước bụng, tư thế thư giãn, vẻ mặt bình yên, dường như đang ngủ say trong lòng thiên sứ.
Mật thất tối om không có tia sáng dần dần được ánh sáng chiếu rọi, ánh sáng này từ một lỗ hổng trên nóc mật thất rọi xuống, cái lỗ kia càng lúc càng lớn, cuối cùng không còn cản tầm nhìn của con người nữa.
Bầu trời xanh thẳm mù hơi sương, có vẻ giống mặt kính mờ, mênh mông mịt mù nhưng cũng đồng thời vô cùng thâm sâu và rộng lớn, dường như có thể chứa đựng được cả thế gian vạn tượng, tang thương nhưng không đổi. Trên màn trời hỗn độn dần có bóng trắng xuất hiện.
Chiếc bóng dần dần trở nên rõ ràng, đó là một thiên sứ có gương mặt đoan trang và trầm tĩnh, hết mực trang nghiêm và dịu hiền.
“Phần phật”, thiên sứ dang đôi cánh rộng lớn như Côn Bằng của mình ra, cánh lông sáng rõ, tỏa sáng ngời ngời, giống như hy vọng.
Thiên sứ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt từng người nằm trong quan tài.
Đứng trước đôi mắt bình thản tường tận hết thảy của thiên sứ, xấu đẹp thiện ác đều không có chỗ che giấu.
Trong quan tài đen, có người dần dần bị teo lại, dáng vẻ như ma như quỷ, có người thì không còn nhợt nhạt nữa, trông có sức sống hơn.
Thiên sứ từ từ nhìn ngắm, lúc thì gương mặt tỉnh bơ, lúc thì chau mày lại, bất đắc dĩ thở dài, cho đến khi nhìn thấy một vị trí nào đó, khóe môi nhoẻn cười điềm đạm, trong đôi mắt đen láy óng ánh chan chứa sự dịu dàng và lòng mến thương.
Đó mới là con của ông, bôn tẩu trong hành trình nhân sinh thượng vàng hạ cám mà chưa từng vứt bỏ ý chí, lực lượng, chính nghĩa và tiết chế, “The tower” có thể phá hủy thân thể, da tóc của nó, nhưng không thể tàn phá tâm hồn nó, “The devil” không thể mê hoặc nó, dẫn nó lạc lối, thậm chí cả “Death” coi trăm họ như chó rơm cũng không đành lòng tới thăm nó.
Nó là “Ma thuật sư”, đã hiểu rõ bài học mà lá bài “The magician” muốn nhắn nhủ ―― Mượn sức mạnh của vạn vật trong thiên địa.
Nó đã khám phá ra chân lý cuộc đời, từ đơn giản tới phức tạp, cuối cùng sẽ về nguyên trạng, nó đã hiểu rằng cắt đứt tất thảy rồi cuối cùng sẽ quay về điểm xuất phát, cuộc đời chẳng qua chỉ là những lần luân hồi mà thôi.
Tìm lại sơ tâm, quyết chí không dời, có đầu có cuối.
Trò chơi tarot u ám không có ánh sáng này chẳng qua chỉ là một bàn đạp bình thường trong cuộc đời của nó, nhưng lại là cánh cửa mà một số ít người không thể nào bước qua được, đó là kèn lệnh chết chóc, là màn chướng đen đặc tượng trưng cho sự kết thúc.
Có một số người rồi sẽ hóa thinh không, nhưng cũng có người sẽ vang dội ngút trời cao.
Nó sẽ được chiếu cố mãi mãi, và cũng đáng được chiếu cố mãi mãi.
Trời xanh ban cho nó phúc phận lớn nhất.
Những âm thanh nhỏ xíu vang lên trong khu thẩm phán, dường như mặt sông vạn năm đã tan rã, dường như xuân thủy chảy siết một đi không trở lại.
Đó giờ con đường sống và chết vẫn luôn đối lập với nhau, nhưng chính nghĩa thì vĩnh viễn không bị thế lực tà ác xâm chiếm.
Khoảnh khắc cánh cửa sự sống mở ra, thì con đường chết chóc kia cũng hóa thành tử lộ thực sự.
…
Trong khi thiên sứ thẩm phán, màn hình trong rạp chiếu không ngừng tua lại.
Từng điểm kịch bản khó lý giải, bấy giờ như quả quýt được tách múi, mở ra phân tích cho khán giả.
Trò chơi tarot dần trở nên hoàn chỉnh.
….
【Em biết là rất phá hỏng bầu không khí, nhưng em vẫn muốn thốt lên.. Đạ mấu!!】
【Vãi chưởng, nếu là như vậy, con đường sống chẳng phải là… chẳng phải là…】
【Không nói được à? Thôi thôi thôi, để tui nói giúp bồ! Trì thần siêu thiệt sự luônnnnnn! Giang Sóc đi đời rồi!!】
【Uầy không thể tin được luôn, em cứ tưởng Tạ Trì ở tầng thứ hai, nhưng ảnh leo lên tầng mười rồi】
【Aduvjp… như thần luôn… Chỉ với cái ánh mắt kia của thiên sứ.. thắng bại đã rõ rồi!】
【Ê khoan đã! Vậy vụ bóp nát trái tim, vãi chưởng, chẳng lẽ cuối cùng trừ Giang Sóc và Cốc Vũ ra, những người khác đều có thể sống?? Nếu vậy thì đáng sợ thực sự luôn á?? Kinh khủng nhất là Giang Sóc còn không biết!! Anh ta vẫn đinh ninh là mình thắng!】
【Huhuhu em làm fan từ đầu tới giờ cảm giác thành tựu quá】
【Fan của ảnh đế đâu rồi, ra mà gáy nào haha】
【Vậy Giang Sóc trở thành truyền kỳ ảnh đế tại vị chưa đầy 48 tiếng ấy nhỉ? Cánh cụt】
【Khụ khụ, còn ai nhớ Trì thần chỉ là sao hạng hai “bình bình thường thường” nữa không?】
【Wait! Có khi nào Tạ Trì lên làm ảnh đế luôn không? Em sực nhớ ra mấy ngôi sao hàng đầu đều chết trong trận chiến với Thẩm Dật hết cả rồi, chỉ còn lại một nhóm diễn viên già yếu tàn tạ, chưa đủ tư cách leo lên】
【Ảnh đế phải làm nam chính một phim đen cơ mà?】
【 Ủa thế mấy bồ nghĩ bộ phim này không lên được à?】
【Vãi chưởng, phim đổi ảnh đế?? Chắc không đâu, kích thích dữ vậy?】
【Huhuhu em là một bé fan Thẩm Dật nho nhỏ đã được hoàn thành tâm nguyện, hoàn toàn chuyển thành fan của Tạ Trì, ba ba Thẩm Dật trên trời có linh, có thể nghỉ ngơi được rồi】
【Thím trên cứ nói quá】
【Mấy người kỳ thật đấy… còn chưa thẩm phán xong đã nghĩ tận đẩu tận đâu rồi, khác quái nào còn chưa sờ được tay crush đã nghĩ xong đặt tên con là gì rồi?】
【..Người anh em nói hộ tiếng lòng tui rồi!】
…
Trong quan tài thuộc về Giang Sóc và Tạ Trì, Giang Sóc và Tạ Trì cũng dần tỉnh giấc.
Phía Giang Sóc bị mây đen khói mù bao trùm lấy, mà trong quan tài của Tạ Trì lại được ánh nắng ấm áp bao phủ.
Trắng và đen đối lập với nhau, phân biệt rõ ràng.
Đã kết thúc rồi.
Giang Sóc bật cười, đang muốn vịn quan tài đứng dậy, sờ vào điện thoại trong túi, nhưng bấy giờ phát hiện ra thân thể mình lạnh lẽo cứng ngắc, thể như người sắp gần đất xa trời.
Gã lờ mờ ý thức được điều gì đó, vội ngẩng đầu lên, trông thấy thiên sứ trên trời vứt bỏ mình, vẻ mặt sững sờ, máu toàn thân trở nên lạnh buốt.
“Không! Không thể nào! Không có chuyện tôi thua được!”
Rõ ràng hắn đã giết Cốc Vũ.
Giang Sóc đỏ mắt đứng dậy, bò đi thể như đang trốn chạy, trông thấy Tạ Trì đang tắm dưới ánh nắng mỉm cười về phía mình.
Tạ Tinh Lan giơ một tay lên, thanh kiếm Huyết Ma trước đó Giang Sóc lấy đi nhanh như chớp quay trở về trong tay Tạ Tinh Lan.
Hồng quang trên thanh kiếm chói lòa, hết sức phô trương.
Tạ Trì cất thanh kiếm đi, lật quan tài ra, đoạn nghiêng đầu nói: “Lần này không hẹn gặp lại nữa.”
Trang phục trên người anh thẳng thớm chỉnh tề, ngũ quan khôi ngô, vẻ mặt ôn hòa vô hại, nhưng lời anh nói ra khiến phòng tuyến tâm lý không thể nào phá vỡ của người ta sụp đổ trong nháy mắt.
Suy cho cùng Giang Sóc vẫn là Giang Sóc, có niềm kiêu ngạo của riêng mình, có thể leo tới vị trí này đều không phải người thường.
Trải qua một hồi không thể tin, bấy giờ gã đã rõ ràng chân tướng.
Gã thua rồi.
Khoảnh khắc ba chữ này xuất hiện, tất thảy vinh quang, mộng tưởng, dường như không còn quan trọng nữa, bởi vì không còn ý nghĩa nữa.
Sự phẫn nộ trên gương mặt Giang Sóc dần dần biến mất, bình tĩnh như đã từng.
Tạ Trì cũng không có ý định bỏ đá xuống giếng, anh không có ý định cùng Giang Sóc đi nốt đoạn đường cuối cùng, anh đang muốn rời khỏi khu thẩm phán thì bị Giang Sóc ở sau lưng gọi lại.
“Ảnh đế không ai có kết cục tốt đẹp cả, cậu cũng vậy.” Giang Sóc nhoẻn cười nói chắc nịch.
Từng có người nói với gã lời này, gã không tin, bây giờ tất cả đã ứng nghiệm, Giang Sóc gã cũng chỉ là một hạt cát trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng.
Đương nhiên không đáng thương, bởi vì rồi Tạ Trì cũng sẽ như vậy.
Gã giết Tạ Trì, Tạ Trì giết gã, rồi sẽ có người giết Tạ Trì.
Đây là cái số của ảnh đế.
“Tôi ở dưới đợi cậu.” Giang Sóc mỉm cười, ánh mắt sáng rỡ.
Tạ Trì đột nhiên bật cười khó hiểu, anh không ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại: “Anh có biết vì sao ảnh đế không có kết cục tốt không?”
“Vì sao?”
Tạ Trì không đáp lời, cười hỏi: “Giang Sóc à, nguyện vọng cuối cùng của anh, là trở thành thần, đúng không?”
Giang Sóc như ngừng thở.
“Đối với anh mà nói, gen con người là ti tiện, cho nên anh muốn thoát khỏi giống loài này, mà thần mới hoàn mỹ, chỉ khi thành thần anh mới có thể chấm dứt chuỗi ác mộng bị người khác chỉ trích. Anh thích phân tích nhược điểm và phê phán người khác, bởi vì anh cũng từng phải chịu đựng nó, đúng không?”
“Đủ rồi!” Giang Sóc một lần nữa mất khống chế.
Tạ Trì nói: “Con người không học được cách dừng lại, nhưng đây không phải chuyện xấu, văn minh chói rọi ngàn năm cũng là được phát triển nhờ những suy nghĩ “Muốn có được” và “Muốn thoát khỏi” này, anh không sai, mà tôi chưa chắc đã đúng.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Giang Sóc cười gằn, “Cậu hỏi mà xem, rốt cuộc những diễn viên chật vật trong đau khổ không chịu rời đi, có ai không muốn trở thành thần?!”
Tạ Trì nhoẻn cười: “Tôi không muốn.”
Giang Sóc sững người.
“Bởi vì chưa chắc thần đã hoàn mỹ, chưa chắc đã có thể thoát khỏi nhân tính.”
Đồng tử mắt Giang Sóc đột nhiên co lại.
Giọng Tạ Trì điềm nhiên không gợn sóng: “Thành thần có lẽ chỉ là điều mà khi chưa có được thì anh tha thiết ước mơ, có được rồi thì cũng chỉ như vậy mà thôi.”
“Bởi vì sinh mệnh luân hồi không ngừng nghỉ, anh cho rằng “thành thần” đã là điểm cuối, nhưng có thể nó chỉ là một khởi đầu mới, rốt cuộc sinh mệnh có điểm cuối hay không? Tôi không biết đáp án cho câu hỏi này.”
“Tôi từng xác định cho mình vô số điểm cuối, hồi bé tôi hy vọng có người quan tâm tới mình là thế giới đã viên mãn rồi, nhưng lớn lên phát hiện ra, tôi còn có thể hy vọng nhiều hơn nữa.”
“Thành thần rồi thì sao? Anh từng nghĩ tới chưa?” Tạ Trì hỏi.
Đó giờ anh luôn biết rõ, với anh mà nói điều gì mới tốt, khi nào thì anh nên dừng lại.
Cho nên số mệnh tử vong của ảnh đế sẽ không xảy ra với anh.
Bàn tay Giang Sóc nắm chặt lấy thành quan tài, ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch, móng tay gã đã bất tri bất giác ghim sâu vào trong thành gỗ.
Im lặng lâu thật lâu.
Thành thần, liệu có phải chỉ là một trò lừa?
“Đạo cụ khởi tử hoàn sinh của cậu là gì vậy?” Giang Sóc đột nhiên cất tiếng hỏi.
Trong đôi mắt Tạ Trì ánh lên vẻ ngạc nhiên, anh không ngờ Giang Sóc sắp chết tới nơi còn muốn hỏi những chuyện nhỏ nhặt này.
Anh vui vẻ nói: “Trang giấy trắng.”
Gương mặt vốn u ám giăng đầy tử khí của Giang Sóc đột nhiên trở nên kích động, dường như mất khống chế gặng hỏi: “Hiệu quả đạo cụ thế nào?”
Tạ Trì chau mày, không rõ vì sao Giang Sóc lại có phản ứng mạnh như vậy, anh giải thích: “Một tờ giấy có thể vẽ ra bất cứ đạo cụ màu đỏ trung cấp nào.”
Giang Sóc trợn trừng mắt nhìn, cơ thể run rẩy, trong mắt hiện rõ sự kích động và hoảng sợ: “Cậu là… cậu là…”
Tạ Trì không hiểu ý: “Tôi là gì?”
Sau lưng Giang Sóc, ván quan tài to lớn đóng lại.
Quan tài đóng lại, tất cả đều đã kết thúc, Giang Sóc chết sau quá trình thẩm phán.
Tạ Trì khẽ chau mày lại, lời Giang Sóc chưa nói hết khiến trong lòng anh có chút chộn rộn.
Anh quay lại bên cạnh quan tài của Giang Sóc, thử mở nắp quan tài ra, có thể dễ dàng mở nắp quan tài ra, nhưng tiếc là Giang Sóc đã không còn thở nữa.
Tạ Trì đang định rời đi, điện thoại của Giang Sóc rơi ra khỏi túi.
Màn hình lóe lên, đó là giao diện tâm nguyện của Giang Sóc. Tạ Trì vô tình trông thấy tâm nguyện đầu tiên của Giang Sóc: “Để những mặt tiêu cực trong gen của nhân loại biến mất”, và tâm nguyện thứ hai là…
Phục sinh Du Nghiêu.
Có một số người vô tâm, nhưng vẫn hữu tâm.
Chân tình giả ý thế nào, chỉ gã mới rõ, đương nhiên có thể chính gã còn chưa rõ ràng.
Tạ Trì không có hứng thú nhìn trộm chuyện riêng của người khác, anh ra khỏi khu thẩm phán.
….
Khoảnh khắc tỉnh lại, thiên sứ ghé vào tai anh ngâm nga, hứa với anh, cuối cùng những người bạn của anh sẽ tỉnh lại.
Những trái tim mà anh tìm được kia đã giúp họ sống lại.
Tạ Trì yên tâm ra khỏi lâu đài cổ, anh ngồi xuống cầu thang đá bên ngoài tòa lâu đài chờ đợi.
Anh cử động đôi chân vì nằm trong quan tài đã lâu nên cứng ngắc, sau đó lấy điếu thuốc trong túi ra, ngồi trong bóng đêm lặng lẽ châm thuốc, hít một hơi, chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Những áp lực vô hình kia đã biến mất, Thẩm Dật không chết một cách oan uổng, anh vẫn còn sống.
Giang Sóc đã chết, tổ chức Pet đã sụp đổ.
Mà anh không cần phải làm Tạ Trì trong sự kỳ vọng của người khác nữa, bây giờ anh có thể bình thản làm Tạ Trì của Tạ Tinh Lan.
“Anh à.” Tạ Trì ngoan ngoãn cất tiếng gọi.
“Kết thúc cả rồi.” Tạ Tinh Lan dịu dàng nói.
“Vâng.” Tạ Trì khẽ đáp lời.
Lần đầu tiên anh cảm thấy sự “viên mãn” tượng trưng cho lá bài “The world”, rõ ràng anh đang ngồi lẻ loi, nhưng lại có cảm giác an yên như được ở trong lòng Tạ Tinh Lan.
Điếu thuốc dần đốt tới cuối, trong làn khói mù, một ánh nắng chiếu xuống.
Tạ Trì ngẩng đầu lên, thiên tượng mặt trăng ngột ngạt bí bách dần dần được ánh mặt trời thay thế.
Lá bài “The sun” từ đầu phó bản tới giờ vẫn chưa có bóng dáng, tới cuối phó bản đột nhiên lại xuất hiện.
Đã đủ hai mươi hai lá bài của bộ ẩn chính.
Trong tòa lâu đài cổ phát ra tiếng đổ rầm, các diễn viên tỉnh lại hoảng hốt chạy ra.
Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch trông thấy Tạ Trì đang ngồi chờ đợi ở bậc thang, lập tức trào lệ nóng.
Tạ Trì thắng rồi.
Cuối cùng người ngồi đây an nhàn hưởng thụ thành quả thắng lợi là Tạ Trì, chứ không phải ảnh đế cao cao tại thượng.
Giang Sóc… đã chết rồi.
Các diễn viên được sống lại đều trầm mặc, Trịnh Loan nhìn Tạ Trì bình dị mà gần gũi, trong mắt hiện lên vẻ kính nể và kinh hãi.
Ánh mắt Lương Chân hết sức phức tạp, qua hồi lâu mới mỉm cười.
Có lẽ thời đại thuộc về chàng thanh niên Tạ Trì này.
Giang Sóc đã là quá khứ, tương lai thuộc về Tạ Trì.
Tòa lâu đài cổ sau lưng sụp đổ, vì lòng người gian giảo mà nó vẫn luôn đứng sừng sững suốt mấy trăm năm, cuối cùng giờ đây cũng đã sụp đổ, không còn gì nữa.
Lá bài “The tower” tà ác, bấy giờ đảo ngược.
“The tower” tượng trưng cho tai nạn, vận xui, sau khi lật ngược lại tượng trưng cho cơ hội, tương lai vô vàn, tượng trưng cho một khởi đầu mới.